Triệu Tĩnh Thù còn đang liên lạc với Lãnh Nguyệt, còn Hạ Thiên Kỳ thì nằm trên giường mặt ủ mày chau, trong lòng tràn đầy lo lắng cho Lưu Ngôn Mẫn.
Hắn và Lưu Ngôn Mẫn không hợp nhau thuộc về không hợp nhau, bình thường cũng cãi nhau hơn thua không ít lần, thế nhưng trong lòng hắn vẫn luôn xem Lưu Ngôn Mẫn là bạn bè. Thật ra bọn họ là cùng một loại người, có thể nói là không hề dùng quá nhiều lời để lý giải cũng biết hai bên thế nào.
Khi hắn gặp phải thời điểm khó khăn, mấy người Lưu Ngôn Mẫn bọn họ trước sau vẫn không giận không rời, nhưng lúc này lại vì hắn mà gặp tai bay vạ gió.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ vừa lo lắng vừa tự trách, cảm giác mình chưa từng giúp đỡ Lưu Ngôn Mẫn được chuyện gì, kết quả xảy ra chuyện trái lại còn làm liên lụy đến anh ta, làm người bạn này như hắn một chút cũng không xứng đáng với danh hiệu, thật đúng là sao chổi.
Hắn có thể một mình liều mạng quên mình đi cứu Lưu Ngôn Mẫn, thế nhưng hắn biết làm như vậy hoàn toàn không sửa đổi được cái gì, không những không cứu được Lưu Ngôn Mẫn, trái lại thì sẽ tự đưa bản thân mình mắc vào trong, sau đó vì nguyên nhân từ hắn mà khiến cho nhiều người bị cuốn vào.
Cho nên hắn chỉ có thể buộc bản thân tỉnh táo, buộc bản thân tìm người giúp đỡ, trừ cái đó ra hắn hoàn toàn không có lựa chọn nào khác.
Mục dù hắn nhìn không thấu Mộc Tử Hi, người này tâm tư rất không bình thường, nhưng liên quan đến sống chết của Lưu Ngôn Mẫn, cho nên hắn chỉ có thể tận lực cầu được sự giúp đỡ của Mộc Tử Hi.
Thời gian trôi qua khoảng hơn một giờ, điện đàm của Hạ Thiên Kỳ lại vang lên lần nữa.
Ấn nút nhận điện, trong điện đàm lần nữa vang lên giọng của Mộc Tử Hi:
"Thử đoán xem tôi quyết định giúp cậu, hay là từ chối cậu?"
"Giúp tôi."
"Vì sao cậu cảm thấy tôi sẽ giúp cậu?"
"Cảm giác."
"Được rồi, cậu đã đoán đúng, nói cho tôi biết vị trí hiện tại của cậu, cụ thể chuyện gì đã xảy ra, một hồi nữa chúng ta gặp nhau trò chuyện."
Mặc dù ngoài miệng nói cảm giác Mộc Tử Hi sẽ đồng ý giúp hắn, thế nhưng trong lòng Hạ Thiên Kỳ vẫn là một chút cơ sở cũng không có, dù sao hắn và Mộc Tử Hi quen biết thuộc về quen biết, thế nhưng lại nói tiếp thì cũng không có bất cứ giao tình gì.
Bất quá chính vì cái dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi ngờ người thì không dùng người, Hạ Thiên Kỳ biết rĩ đạo lý này, cho nên hắn chỉ có cảm kích về sự giúp đỡ của Mộc Tử Hi, hoàn toàn không tồn tại chút nghi ngờ vô căn cứ nào.
Gửi thông tin về vị trí hiện tại của bọn họ cho Mộc Tử Hi, Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc vừa tìm được một người trợ giúp, trên thực tế hắn cũng chỉ có thể tìm được một người này mà thôi, còn dư lại chính là chờ Triệu Tĩnh Thù bên kia liên lạc với Lãnh nguyệt, hắn cũng sẽ thử liên lạc với Sở Mộng Kỳ, dù sao trong chuyện này Sở Mộng Kỳ cũng có phần.
"Có người muốn đến sao?"
Triệu Tĩnh Thù cũng không biết Hạ Thiên Kỳ vừa mới liên lạc với ai, có phần tò mò hỏi.
"Ừ, là Mộc Tử Hi, cô hẳn là biết anh ta, một trong quản lý của Minh Phủ."
"Giao tình giữa hai người rất tốt sao?" So với người nào sẽ tới, Triệu Tĩnh Thù hiển nhiên là hiếu kỳ vì sao Mộc Tử Hi đồng ý đến đây giúp Hạ Thiên Kỳ hơn.
"Có lẽ vậy, nói chung, anh ta là một sự giúp đỡ rất lớn." Hạ Thiên Kỳ lắc đầu không nói gì quá nhiều, thấy vậy, Triệu Tĩnh Thù cũng không có hỏi lại.
Thời gian trôi đến hơn 7 giờ tối, Triệu Tĩnh Thù rốt cuộc có thu hoạch, vì Lãnh Nguyệt nghe điện trên điện đàm.
"Chuyện gì?"
Thấy Triệu Tĩnh Thù bên kia có liên lẹc với Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ vội vàng mừng rỡ nhảy xuống khỏi giường, sau đó đi tới bên cạnh Triệu Tĩnh Thù quay về điện đàm nói:
"Đám người Hầu Tử tìm được biệt thự chỗ ở của chúng ta, có khả năng Mẫn Mẫn đã bị bọn họ bắt đi, tôi và Tĩnh Thù hiện tại đang núp ở một gian phòng cho thuê.
Nếu anh có quay về thành phố Phước Bình thì trước không nên quay về biệt thự, nơi ấy hẳn còn có tai mắt của bọn Hầu Tử, bây giờ tôi gửi địa chỉ vị trí của tôi và Tĩnh Thù qua cho anh, anh đến nơi này tụ họp với chúng tôi, còn lại chờ gặp nhau rồi hẳn nói."
Hạ Thiên Kỳ vội vàng nói xong, Lãnh Nguyệt bên kia sau khoảng trầm mặc ngắn ngủi rồi chỉ trả lại vỏn vẹn hai chữ "chờ tôi", sau đó lập tức ngắt điện thoại.
Mặc dù Lãnh Nguyệt không nói gì, thế nhưng có thể liên lạc được với anh ta là chuyện tốt, cái này cũng tránh được khả năng Lãnh Nguyệt gặp phải đám người Hầu Tử đánh lén.
Nguyên một buổi tối, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù hầu như đều không hề chợp mắt, nhưng nghĩ tới sau đó có trận kịch chiến phải đánh, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể cưỡng ép bản thân ngủ một lúc.
Nhưng mà vừa mới ngủ thiếp đi, điện đàm của Hạ Thiên Kỳ lại đột ngột vang lên.
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên ngồi bật dậy trên giường, Triệu Tĩnh Thù nằm hơi nghiêng một bên trên giường lúc này cũng mơ mơ màng màng mở mắt, lại nghe một giọng nói không có ý tốt vọng ra từ trong điện đàm của Hạ Thiên Kỳ:
"Hạ Thiên Kỳ của đệ tam Minh Phủ, vừa mới tấn thăng quản lý, không tồi, thực sự không tồi, nhưng mà đáng tiếc."
"Anh là ai? Hầu Tử?"
"Không, tôi không phải là Hầu Tử, nhưng suy nghĩ của anh cũng không hề sai, bời vì tôi và Hầu Tử là một phe.
Biết vì sao tôi lại có số điện đàm của anh, lại vì sao trễ như vậy còn tìm anh không?"
"Anh bắt Mẫn Mẫn đi có phải hay không?!" Hạ Thiên Kỳ cố gắng khắc chế sự phẫn nộ của hắn.
"Xin lỗi, tôi cũng không biết người này tên gọi là gì, bất quá trước đó chúng tôi đúng là có bắt đi một người trong biệt thự của các người."
Không thể không nói người này rất có cốt khí, cũng rất đù bạn thân.
Vì không cho chúng tôi lợi dụng hắn, hắn thật sự lại nhiều lần muốn chết, tứ chi bị gãy mà ngay cả rên cũng không rên lên một tiếng, thật sự hâm mộ mà Hạ Thiên Kỳ, vì sao tôi không chơi được với loại bạn tốt thế này chứ."
"Anh là Lữ Nhữ Nham đúng không?"
Hạ Thiên Kỳ nghiến răng nghiến lợi nặn ra mấy chữ này.
"Không nghĩ tới anh vậy mà biết tôi, xem ra nhất định là nghe được từ Sở Mộng Kỳ."
"Miễn là Mẫn Mẫn còn sống, toàn bộ điều kiện chúng tôi đều sẽ đàm phán, nếu các người đám làm gì Mẫn Mẫn, tôi thề, các người có chạy đến chân trời góc bể, tôi cũng nhất định phải tìm các các người nghiền xương cốt thành tro bụi, liên đới đến người nhà của các người, bạn bè, thêm một thì tính thêm một!"
Hạ Thiên Kỳ không hề hù dọa Lữ Nhữ Nham chút nào, trên thực tế hắn chính là muốn như vậy.
"Anh cảm thấy chúng tôi biết sợ uy hiếp của anh sao?
Nói như thế, trong lòng anh cũng rõ ràng, chuyện này hoàn toàn không hề liên quan đến thằng nhóc xui xẻo này, xích mích người của chúng tôi là ba người các người, mà chúng tôi muốn nói trắng ra chính là ba người các người không liên quan gì đến những người khác.
Anh có thể nghe hiểu ý của tôi không? Chỉ cần ba người các người đường hoàng buông tay chịu trói, buông tha cho một người không hề có liên can gì, xem như là cái vấn đề hóc búa gì chứ?"
"Thiên Kỳ, con mẹ ông nếu còn xem tôi là bạn bè thì đừng có chạy tới đây, tên cặn bã chó chết này... A!"
"Thật ngại quá, tôi không thích bị người khác ngắt ngang trong lúc mình đang nói chuyện, có điều anh yên tâm đi, hắn vẫn còn sống rất tốt, nhưng lại bị đánh gãy vài cái răng mà thôi.
Ngoài ra nếu anh muốn tìm người giúp đỡ, cũng có thể tùy theo anh, bất quá tôi cảm thấy sẽ không có người nào giúp anh đi, vì đệ tam Minh Phủ ngay cà bản thân mình còn khó bảo toàn, không ai sẽ lấy tính mạng toàn thể nhân viên của đệ tam Minh Phủ, đi đổi lại cái mạng của mấy người các người.
Tôi nghĩ trên một điểm này, nếu so với người ngoài cuộc như tôi thì trong lòng anh hẳn còn rõ ràng hơn.
Được rồi, bây giờ quay về vấn đề chính, tôi cho anh 30 phút cân nhắc, xem đến cuối cùng là anh chủ động đến tìm chúng tôi, hay là tôi đem ngời bạn xương cốt cứng rắn này băm nát sau đó gửi đến căn biệt thự kia.
Nhớ kỹ, chỉ có 30 phút, suy nghĩ thật kỹ, sau đó liên lạc với tôi, ha ha..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT