Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc teamBiên: Hàn Phong Vũ

"Không có gì, chỉ hỏi một chút vậy thôi."

Những chuyện thế này Hạ Thiên Kỳ tất nhiên sẽ không nói thật với Triệu Hối Phong, Triệu Hối Phong thấy Hạ Thiên Kỳ không nói, hắn lại trực tiếp gạt bỏ đề tài này:

"Bãi Trường Sa này chỉ có một điểm xấu, mưa một cái là mưa chư trút nước, đồng thời còn kéo dài một quãng thời gian mới dừng lại. Nếu như lát sau hai đứa muốn ra ngoài, không cần phải dùng dù làm gì, trong ngăn kéo có áo mưa."

Dưới góc nhìn của Hạ Thiên Kỳ, một điểm tốt nhất của Triệu Hối Phong chính là không can thiệp quá nhiều vào những chuyện của vai dưới bọn họ, trái lại không phải hắn không lo lắng, mà là hắn cảm thấy bọn họ có năng lực gánh vác, hoặc làm một chuyện.

Dù sao hắn cũng đã từng trải qua cái độ tuổi này, người trẻ tuổi trong công ty cũng tương đối nhiểu, cho nên hắn vẫn rất hiểu những thanh niên.

Nghe Triệu Hối Phong nói xong, Hạ Thiên Kỳ cười hắc hắc, còn Triệu Tĩnh Thù thì vội vàng giải thích:

"Một cái áo mưa là được rồi, vì con không ra ngoài."

Hạ Thiên Kỳ khoác áo mưa rời đi biệt thự của Triệu Hối Phong, đi dọc theo đường Phong Lăng trước cửa biệt thự liên tục đi về hướng tây.

Vừa đi vừa cẩn thận tìm kiếm, khoảng mười phút sau, ở khu vực giao nhau giữa đường Phong Lăng và đường Lai Dương, hắn cuối cùng cũng tìm được số nhà 32 đường Phong Lăng.

Số 32 đường Phong Lăng cũng giống biệt thự của Triệu Hối Phong, là một căn biệt thự ven biển, nhưng vị trí so ra kém một chút.

Căn biệt thự nhỏ hai tầng nằm ngay ngắn trong góc, những tấm kính thủy tinh bị mưa xối ướt trở nên mơ hồ, rát khó nhìn xuyên qua cửa sổ thấy rõ cảnh tượng bên trong.

Cửa biệt thự hơi hở ra, xem ra không khóa lại, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy hẳn không giống sự kiện đóng chặt hoàn toàn.

Thông tin Sở Mộng Kỳ cung cấp cho hắn ít đến đáng thương, vì vậy muốn biết chính xác xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đi vào lần mò tình hình một lần trước mới biết.

Trước khi đi hắn cũng phân phó lại với Triệu Tĩnh Thù bên kia, để cô điều tra một chút về thời gian gần đây có từng xuất hiện vụ án chết người nào ở bãi Trường Sa hay không.

Dù sao dựa theo quy quy luật trước kia, chỉ cần xảy ra sự kiện thì nhất định sẽ kèm theo người chết, đến bây giờ chưa từng xuất hiện tình huống ngoại lệ.

Mặc dù nhìn qua rất giống tùy ý đi vào trong biệt thự, nhưng thật ra trong lòng Hạ Thiên Kỳ đã sớm chuẩn bị kỹ càng. Thanh đoản kiếm đen được hắn nắm chặt trong tay, bị áo mưa dài che lại.

Trong biệt thự rất yên tĩnh, không nghe được một chút âm thanh nào, Hạ Thiên Kỳ đi tới trước cửa một căn phòng ở lầu một, sau đó gõ vài cái thăm dò.

"Có ai ở đây không?"

Gõ một lúc, Hạ Thiên Kỳ nghe được trong phòng vang lên một chuỗi tiếng bước chân hơi chậm, thân thể hắn lui về phía sau vài bước. Lại thấy một người đàn ông tầm ba mươi tuổi từ trong phòng thò ra nửa người.

"Anh là?"

Vương Tân cứ nghĩ là người của công ty, kết quả khi mở cửa lại thấy một khuôn mặt xa lạ.

"Tôi là cảnh sát ở đồn cảnh sát gần đây, vừa nhận được báo án nơi này xảy ra án mạng."

Hạ Thiên Kỳ nói xong, móc chứng nhận công tác của hắn trong lồng ngực, quơ quơ vài cái mang tính tượng trưng trước mặt tràn ngập ngạc nhiên lẫn nghi ngờ của Vương Tân.

"Anh... anh vừa nói gì? Tôi có chút không hiểu lắm."

"Tôi nói là vừa nhận được báo án, nói nơi này xảy ra án mạng."

Hạ Thiên Kỳ rất có kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

"Không thể!"

Vương Tân nghe xong trực tiếp phủ nhận nói:

"Nhất định các anh lầm rồi."

"Không loại trừ khả năng có báo án giả, hoặc là báo án sai, nhưng nơi này là số 32 đường Phong Lăng đúng không?"

Hạ Thiên Kỳ không tiếp tục đeo theo vấn đề là Vương Tân có tin hay không không quá nhiều, dù sao lý do đó của hắn cũng là thuận miệng đưa ra.

"Ừ, đúng là nơi này." Vương Tân cũng không phủ nhận điều này.

Thấy Vương Tân thừa nhận nơi này chính là số nhà 32 đường Phong Lăng, Hạ Thiên Kỳ lại chuyển đề tài nói:

"Vậy tôi hỏi ông mấy vấn đề được không?"

"Đương nhiên có thể."

"Biệt thự này là của ông sao?"

"Không phải của tôi, đây là biệt thự của ông chủ tôi. Tôi cùng mấy người đồng nghiệp đều được công ty sắp xếp đến đây du lịch."

Vương Tân không dám giấu giếm gì, nói đầy đủ sự thật

"Trừ ông ra, ở nơi này còn có mấy người?"

"Ngoại trừ tôi còn có tám người, bởi vì chúng tôi có tổng cộng chín người đến đây."

"Vào ở lúc nào?"

"Tối hôm qua."

"Vậy có xảy ra cái gì... ý tôi nói là tương đối quỷ dị, tương đối khiến người khác không thể giải thích được?"

Hạ Thiên Kỳ nói xong, ánh mắt bắt đầu trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm vào mắt của Vương Tân không nháy mắt.

"Chuyện quái dị? Hẳn là... có thể xem như có xảy ra."

Không hiểu tại sao, Vương Tân càng nghĩ càng nhớ đến chuyện Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ nói với hắn lúc chiều, vì vậy lúc trả lời không khỏi có chút phân vân.

"Có thể xem là có xảy ra là có ý gì? Vậy có nghĩa là, nơi này thật sự có xảy ra một số chuyện mà các người khó có thể giải thích được đúng không?"

Hạ Thiên Kỳ trực tiếp kéo Vương Tân vào trọng điểm.

Nghe vậy, Vương Tân vội vàng lắc đầu giải thích nói:

"Không Không Không, không xảy ra chuyện gì, tôi cũng không biết tại sao anh lại hỏi như vậy."

"Lý do lúc nãy tôi đã nói qua vói ông, cách đây không lâu có người gọi cho chúng tôi báo án."

Hạ Thiên Kỳ tiếp tục lặp lại nguyên nhân hắn đến đây.

"Nhất định là hiểu lầm, cả ngày nay tôi đều ở chỗ này, nếu nơi này thật sự có chuyện xảy ra, tôi không thể không biết."

Vương Tân vẫn nhấn mạnh là nơi này không xảy ra chuyện gì, càng không có khả năng xảy ra cái gì.

Hạ Thiên Kỳ đã là một tay lão luyện về phương diện điều tra sự kiện, vì vậy tự nhiên sẽ không nghe một phía của Vương Tân nói, ánh mắt của hắn lúc này liếc sang gian phòng bên cạnh, tiện thể hỏi Vương Tân:

"Tiện thể, ông có thể gọi những người đồng nghiệp kia cùng ra không? Tôi có chút vấn đề muốn hỏi bọn họ."

"Ừ, cái này không thành vấn đề, bây giờ tôi đi gọi bọn họ ngay."

Có lẽ muốn tống Hạ Thiên Kỳ đi nhanh một chút, vì vậy Vương Tân biểu hiện vô cùng thoải mái với chuyện này, sau khi gật đầu đồng ý, trực tiếp chạy đến phòng bên cạnh kêu Lữ Dương và Tiết Cường ra, sau đó chạy nhanh lên lầu.

Không mất bao nhiêu thời gian, cuối cùng Vương Tân cũng gọi hết tất cả mọi người xuống phòng khách ở lầu một tập hợp.

Hạ Thiên Kỳ đếm đếm nhân số, sau đó hắn lại giả vờ không rõ hỏi Vương Tân:

"Tại sao có bảy người? Trước không phải ông nói với tôi là có tổng cộng chín người ở đây sao?"

"Nơi này đúng là có chín người, thế nhưng... Có hai người không ở trong phòng, Tôi cũng không biết các bọn họ đi chỗ nào."

Vương Tân nói đến đây, lại quay đầu hỏi những người khác

"Mọi người có ai biết Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đi đâu không?"

Tất cả mọi người đều lắc đầu biểu thị không biết, lúc này Hạ Thiên Kỳ ở một bên tiếp lời nói:

"Bên ngoài mưa đang lớn như thế, tôi nghĩ nếu là người bình thường, dưới tình huống như vậy thường sẽ không ra ngoài chứ?"

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói, trong lòng Vương Tân nhất thời hơi hồi hộp một chút, nếu Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ xay ra chuyện gì, vậy thì trách nhiệm của hắn trong công ty sợ sẽ rất nặng.

"Cũng có khả năng đi siêu thị đi."

Vương Tân cũng không tìm được lý do thuyết phục hơn, chỉ có thể hỏi lại những người khác một lần nữa:

"Mọi người thật sự không biết Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đi đâu sao?"

Lần này, mọi người vẫn cùng nhau lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play