Trương Xuân Tuyết đột nhiên như phát điên chạy đi, mọi người thấy như vậy cũng chẳng hiểu ra sao, căn bản không biết người phụ nữ Trương Xuân Tuyết này đang phát bệnh thần kinh gì.
Trương Xuân Tuyết rời đi không chỉ làm gián đoạn trò chơi giết người này mà còn đánh bay hứng thú tiếp tục chơi của rất nhiều người.
Lúc này Triệu Hiểu Sảng đứng dậy nói với mọi người:
"Mọi người chơi đi, dù sao thêm vòng nữa tôi cũng bị giết, tôi đi rồi cũng không có gì ảnh hưởng gì."
"Vậy còn chơi cái gì nữa, tôi không muốn chơi nữa, tôi trở lại đọc tiểu thuyết."
Lý Tuấn Phong nói với mọi người một câu xong cũng bước theo sau Triệu Hiểu Sảng đi tới đầu thang lầu.
"Này, tôi nói mọi người đừng đi, Trương Xuân Tuyết không chơi thì chúng ta chơi trò khác là được rồi mà."
Thấy Lý Tuấn Phong và Triệu Hiểu Sảng không muốn chơi, Lưu Xương Mỹ không khỏi có chút nóng nảy, vì cô là người thích náo nhiệt nhiều người, thêm vào đó hiện tại Trương Xuân Tuyết như người bị bệnh thần kinh lên cơn, cô cũng không muốn cứ như vậy trở lại.
"Ngày mai nói sau đi, tôi cũng trở về phòng đây."
Vương Tân thấy Lý Tuấn Phong và Triệu Hiểu Sảng không có ý quay lại, hắn cũng có lý do trở về phòng, dù sao bản thân hắn cũng không quá bằng lòng tham gia mấy hoạt động loại này.
Thấy Vương Tân cũng quyết tâm phải trở về phòng, Lưu Xương Mỹ cũng chỉ có thể hết hy vọng, lúc này cô liếc mắt nhìn đám người Lữ Dương không biểu hiện gì, không nhịn được hiếu kỳ hỏi:
"Cuối cùng ai mới là sát thủ?"
Nghe Lưu Xương Mỹ hỏi, Vương Tân cũng dừng lại bước chân quay đầu nhìn về phía mấy người Lữ Dương, lại thấy Lữ Dương mở tờ giấy ghi thân phận của mình, trên tờ giấy ghi hai chữ "Sát Thủ".
Kế tiếp hai người cảnh sát lần lượt là Tần Khải và Từ Hiểu Nhiễm.
"Anh đây cũng quá chuẩn đi, ngay vòng đầu tiên đã giết chết cảnh sát."
Sau khi biết được ai là sát thủ và cảnh sát, Lưu Xương Mỹ nhìn Lữ Dương cười khổ một tiếng, còn Lữ Dương thì lại vẫn là cái bộ dạng tối tăm u ám, cũng không nói gì.
Vương Tân trở về phòng của hắn ở lầu một, Lưu Xương Mỹ một chút cũng không muốn trở lại phòng đối mặt với Trương Xuân Tuyết, nhưng tình hình là trò chơi đã kết thúc, bên ngoài lại mưa rất to, cho nên cô cũng không có lựa chọn nào khác.
Xanh mặt quay về phòng của cô và Trương Xuân Tuyết, vừa vào phòng, Lưu Xương Mỹ lớn giọng oán giận với Trương Xuân Tuyết:
"Tiểu Tuyết, sao hôm nay cô lại có thể xuất hiện nhiều vấn đề như vậy, vốn là chuyện đang diễn ra tốt đẹp, ai, tôi thật không biết nên nói cô như thế nào."
Đóng cửa phòng lại. Lưu Xương Mỹ đặt mông ngồi ở trên giường, Trong lòng là một bụng tức giận. Thế nhưng Trương Xuân Tuyết bên kia giống như là không nghe thấy. Nhìn cũng không nhìn cô một cái, chỉ chăm chú nghịch điện thoại di động.
Thấy lời nói của mình đều bị Trương Xuân Tuyết coi là nhảm nhí, Lưu Xương Mỹ nhịn không được nữa nổi giận lên:
"Tôi có nói gì sai sao? Nếu cô cảm thấy không tôi nói không đúng, cô có thể phản bác lại tôi, thái độ của cô bây giờ là có ý gì!"
Trương Xuân Tuyết vẫn làm ngơ những lời nói của Lưu Xương Mỹ. Nhưng cô càng không để ý tới thì Lưu Xương Mỹ càng tức giận:
"Nếu cô gặp chuyện gì phiền lòng thì nói ra, nếu tôi không cách nào giúp cô giải quyết thì cũng có thể giúp cô nghĩ ra kế sách. Cô có thể đừng giống như bộ dạng bây giờ hay không, ngay cả một câu cũng không nói, khiến tôi cũng muốn phát bệnh giống cô!"
Lưu Xương Mỹ nói xong những lời này, Trương Xuân Tuyết mới hơi nặng nề nâng đầu lên. Trên gương mặt hiện lên sự một sự hoảng sợ khó hiểu, điều này khiến Lưu Xương Mỹ sợ hết hồn, có chút lo lắng hỏi:
"Tiểu Tuyết, sao sắc mặt của cô lại kém như vậy?"
"Có phải cô đang cảm thấy tôi cả ngày nay đều đang phát bệnh thần kinh hay không?" Trương Xuân Tuyết không hề trả lời câu hỏi của Lưu Xương Mỹ, mà là hỏi ngược lại cô một câu:
"Nói thật là có có một chút, vấn đề là những lời nói kia của cô khiến người ta không hiểu gì hết."
Lưu Xương Mỹ không che giấu, nói ra cảm giác thật sự của cô.
"Nếu như đổi tôi thành cô, tôi nghĩ cô cũng phản ứng như tôi vậy."
Lúc này tâm tình của Trương Xuân Tuyết cũng coi như ổn định, vì cô cảm thấy những lời của Lưu Xương Mỹ cũng không sai, những hành động của cô trong mắt những người khác chính là điên cuồng, không có nửa phần tin cậy.
"Tiểu Tuyết, cô có thể đừng quấy nhiễu tôi nữa được không? Coi như tôi cầu xin cô đấy, rốt cuộc cô muốn nói chuyện gì? Đầu óc của tôi có chút chậm, cô nói thẳng ra được không."
"Vậy cô tin tưởng tôi không?" Trương Xuân Tuyết nhìn Lưu Xương Mỹ tràn ngập kỳ vọng, trong mắt hiện lên sự bất an.
"Tôi tin cô, chỉ cần cô nói sự thật tôi sẽ tin cô."
Lưu xương Mỹ vốn là loại người có lòng hiếu kỳ đặc biệt cao, cho nên cô không thể chịu đụng nhất là người nào đó chỉ nói với cô một phần hai, như vậy chắc chắn sẽ hành hạ cô thành người điên.
Trương Xuân Tuyết cũng không biết là Lưu Xương Mỹ thật sự tin cô hay là giả vờ tin tưởng, thế nhưng chân tướng của chuyện này, ở đây ngoài Lưu Xương Mỹ ra cô cũng không biết tìm ai để giải bày.
"Trong lúc tôi nói chuyện này với cô, bất kể cô tin hay không cũng không được quấy rầy tôi, hãy để tôi nói hết."
"Tôi khẳng định không cắt ngang lời cô, yên tâm đi."
Lưu Xương Mỹ bảo đảm.
"Ừm, kỳ thật tập thể đến đây du lịch lần này, trong bộ phận của tôi có hai người, trừ tôi ra còn có một người thanh niên tên là Hồ Hiểu Quang.
Khi chúng ta ngồi xe bus đến nơi gần bờ biển, lú đó tôi vì cảm thán nơi này bị hắn nghe được mà cố ý châm chọc tôi một phen.
Chúng tôi còn cãi nhau vài câu, sau đó tôi không để ý đến hắn nữa, tiếp theo tôi vừa đi theo Vương Tân đi về phía biệt thự, một bên lại giơ điện thoại di động lên chụp vài tấm hình."
"Cái kia... Tiểu Tuyết..."
Trương Xuân Tuyết đã từng nhắc nhỡ qua Lưu Xương Mỹ, trong lúc cô tự thuật không nên ngắt lời cô, thế nhưng Lưu Xương Mỹ vẫn không nhịn được ngắt lời cô.
"Tiểu Tuyết, không phải tôi muốn ngắt lời cô, mà là tôi thật sự không biết người tên Hồ Hiểu Quang mà cô nhắc đến là ai, vì vậy tôi muốn hỏi cô một chút."
"Lúc sau tôi sẽ nói."
Trương Xuân Tuyết không lập tức trả lời Lưu Xương Mỹ mà là tiếp tục tự thuật.
"Sau đó trong lúc đến biệt thự, tôi gặp được cô có cùng sở thích với tôi, sau đó chúng ta chụp hình cho nhau, bắt đầu nói một chút chuyện lý thú.
Lúc đó tôi từng dùng điện thoại di động của cô, vì điện thoại di động của cô đầy pin mà điện thoại di động của tôi lại yếu pin. Lúc đó tời vẫn chưa tối hoàn toàn.
Khi chúng ta đến biệt thự, Vương Tân bắt đầu phân chia phòng, thì bên ngoài đã tối hẳn.
Đương nhiên điều này cũng có thể chấp nhận được vì lúc đó khoảng chừng trên dưới bảy giờ, vì khoảng bảy giờ quả thật cũng đến lúc trời tối, cho nên tôi cũng không có chú ý quá nhiều.
Sau khi chúng ta loay hoay ở trong biệt thự không bao lâu, Vương Tân lại bắt đầu để chúng ta chọn phòng, lựa chọn ở cùng ai.
Mà trong lúc đó, có một người tên là Đồng Khánh Địch nói vài câu hài hước với Vương Tân, đại khái là hỏi có thể ở cùng phòng với người khác phái hay không.
Sau đó anh cũng bị Vương Tân chụp lấy quy định nhân viên trong công ty không được phép nói yêu đương mắng cho một trận."
Lưu Xương Mỹ không hiểu gì nhìn Trương Xuân Tuyết, trên thực tế những lời Trương Xuân Tuyết nói lúc này, cô hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT