Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc teamBiên: Hàn Phong Vũ
"Để tôi tự đứng dậy không được sao, cũng không thể để tôi mang cái mông trần ra ngoài đi."
Nghe Lưu Xương Mỹ nói vậy, Trương Xuân Tuyết mới thả tay Lưu Xương Mỹ ra, lại thúc giục một câu:
"Nếu còn lề mề nữa, thì dù chúng ta có đến đó cũng chơi không được bao lâu."
"Biết rồi, tôi không phải dậy rồi đây sao."
Chờ Lưu Xương Mỹ rửa mặt, trang điểm xong, Trương Xuân Tuyết đã không còn ý nghĩ muốn đi ra ngoài nữa, bởi vì khi Lưu Xương Mỹ trưng diện hài lòng sau đó kéo cô ra ngoài, thời gian đã hơn 2 giờ, đồng thời phía chân trời vốn không mây trong lúc này cũng trở nên ảm đạm, tiếng sấm ầm ì vang lên bốn phía.
"Không phải cô nói thời tiết hôm nay rất tốt sao, này rõ ràng là trời sắp mưa tới nơi rồi, làm sao còn ra ngoài được nữa, thật mắc công tôi còn nghiêm túc chọn quần áo."
Đứng trước cửa biệt thự, Lưu Xương Mỹ rất bất mãn với thời tiết đang biến xấu, hiển nhiên là cảm thấy Trương Xuân Tuyết đang lừa cô.
Trương Xuân Tuyết cũng không nói gì, chỉ đứng nghe Lưu Xương Mỹ oán trách, sau đó nội tâm sinh ra chán ghét không thể ức chế.
"Là tôi sai, tôi cần xem kỹ dự báo thời tiết, thật ngại quá, trở vào đi thôi."
Trương Xuân Tuyết có chút yếu ớt nói xong, cũng lười nghe Lưu Xương Mỹ nói gì, quay đầu đi thẳng vào trong biệt thự.
"Tiểu Tuyết, cô vậy là ý gì, tiểu Tuyết."
Lưu Xương Mỹ không phải đồ ngốc, đương nhiên nhận ra tâm tình của Trương Xuân Tuyết, thế nhưng kêu vài tiếng vẫn không thấy Trương Xuân Tuyết quay lại, bước nhanh đi đến tầng hai.
"Còn tưởng là người tốt gì, ai ngờ lại là đồ bỏ đi."
Lưu Xương Mỹ nhìn về phương hướng Trương Xuân Tuyết đang đi lên lầu, mắng một câu đầu ác độc, sau đó cô cũng không biết đi đâu, đứng trước cửa biệt thự do dự, lát sau cũng giận đùng đùng trở lại trong biệt thự.
Khi Lưu Xương Mỹ đẩy cửa phòng bước vào, thấy Trương Xuân Tuyết đang nằm trên giường nghịch điện thoại, nghe được Lưu Xương Mỹ đi vào cô cũng chỉ liếc mắt về phía cửa một cái, cũng không nói lời nào.
Lưu Xương Mỹ thấy Trương Xuân Tuyết không để ý đến mình, cô cũng không chủ động nói chuyện cùng Trương Xuân Tuyết, cũng như Trương Xuân Tuyết, nằm trên giường, lấy điện thoại ra nghịch.
Không khí trong phòng rất lúng túng. Mãi đến khi mưa to rớt trên cửa sổ thủy tinh, tiếng sấm sét ầm ầm vang lên không ngừng, Lưu Xương Mỹ và Trương Xuân Tuyết mới có chút sợ hãi nhích lại gần nhau.
Cuối cùng vẫn là Trương Xuân Tuyết chủ động nói chuyện với Lưu Xương Mỹ.
"Khi tôi lên gọi cô, thời tiết còn chưa bết bát như vậy. Có điều cậu nói đúng, coi như chúng ta đi ra ngoài kịp thời cũng sẽ mắc mưa, chi bằng đàng hoàng nằm ở trên giường như bây giờ, ít nhất không lo bị mắc mưa mà cảm lạnh."
Lưu Xương Mỹ nghe không ra Trương Xuân Tuyết rốt cuộc đang khen cô hay là châm chọc cô. Có điều cô cũng lười truy cứu tiếp. Dù sao mấy ngày sắp tới các cô đều ở cùng nhau, huyên náo quá căng cũng không tốt lắm.
"Tôi nghĩ những người khác chắc cũng đều ở trong phòng, bên ngoài thời tiết không tốt. Chắc không ai đi ra đâu."
Lưu Xương Mỹ nói tới đây cũng không biết nghĩ đến điều gì. Đột nhiên hứng thú dâng trào nói:
"Tiểu Tuyết, nếu không chúng ta gọi những người khác ra, mọi người cùng nhau chơi trò chơi được không?"
"Cô muốn chơi trò chơi gì?"
"Chúng ta nhiều người như vậy, chơi cái gì cũng được, dù thế nào cũng thú vị hơn nằm trên giường chơi điện thoại di động."
"Tôi và những người khác không quen, tôi không muốn đi cho lắm."
Không hiểu sao, sau khi nghe đề nghị này của Lưu Xương Mỹ, trong đầu Trương Xuân Tuyết không khỏi hiện lên ba gương mặt kia làm cô có chút kinh hồn bạt vía.
"Cô đừng không đi, nếu cô không đi tôi cũng không muốn đi, dù sao tôi và bọn họ cũng không quen."
"Như vậy đi, tôi đi ra trước xem một chút, xem bọn họ có ở trong nhà hay không, nếu có thì kêu họ ra cùng nhau chơi, nếu ít người thì thôi, ý này được chứ?"
Thấy Lưu Xương Mỹ hào hứng như vậy, Trương Xuân Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, buộc phải gật đầu rất cam chịu.
Sau đó Lưu Xương Mỹ nhảy xuống giường chạy ra khỏi phòng.
Lưu Xương Mỹ đi ra ngoài khoảng 5 phút, lại mang theo vẻ mặt hưng phấn chạy trở về, đẩy cửa ra, đứng ở cửa kêu lên với Trương Xuân Tuyết nằm trên giường:
"Đi thôi Tiểu Tuyết, tất cả mọi người ở nhà."
"Bọn họ đồng ý chơi sao?"
"Đương nhiên đồng ý, cô cũng đừng nhiều lời như vậy nha, đi ra vui đùa một chút mọi người cũng quen biết một chút, dù sao có thể cùng nhau đi du lịch đã là một loại duyên phận rồi."
Lưu Xương Mỹ triệt để dập tắt hy vọng được ở trong phòng của Trương Xuân Tuyết, bất đắc dĩ cô chỉ đành uể oải bước xuống khỏi giường, rồi đi theo Lưu Xương Mỹ xuống phòng khách lầu một.
Khi hai cô vừa đến phòng khách, người đã tụ tập đông đủ, anh mắt của Trương Xuân Tuyết có chút khiếp sợ đảo một vòng trên thân những người khác, sau đó cô có chút sợ hãi lôi kéo tay của Lưu Xương Mỹ hỏi:
Trương Xuân Tuyết cẩn thận chỉ chỉ mấy người đứng đối diện.
"Lẽ nào cô không nhớ tên bọn họ sao, người kia tên Tần Khải, người kia tên Tiết Cường."
"Tần Khải, Tiết Cường?"
Nghe Lưu Xương Mỹ nói xong tên của hai gã trai xa lạ kia, vẻ mặt của Trương Xuân Tuyết càng trở nên quái dị:
"Hai người kia là ai?"
"Không phải tôi đã nói với cô rồi sao, một người tên Tần Khải, một người tên Tiết Cường:"
Lưu Xương Mỹ không biết Trương Xuân Tuyết đang phát bệnh thần kinh gì, rõ ràng trước đó cô đã nói qua một lần.
"Ý của tôi là, hai người đó không có quan hệ gì với chúng ta, tại sao lại ở trong biệt thự này."
"A? Tiểu Tuyết, cô hỏi ra làm tôi thật bối rối, cô rốt cuộc không biết thật hay đang giả vờ không biết để dọa tôi. Cậu nói hai người kia là quan hệ thế nào với chúng ta? Bọn họ là đồng nghiệp của chúng ta, cùng nhau đến bãi Trường Sa du lịch."
"Cô nói gì? Bọn họ là đồng nghiệp của chúng ta? Cái này không thể nào?"
Trương Xuân Tuyết kéo Lưu Xương Mỹ đến cạnh cửa của biệt thự, sau đó nghe cô nói vô cùng khẳng định:
"Hai người kia tuyệt đối không phải đồng nghiệp của chúng ta."
"Tiểu Tuyêt, cô để tôi yên tĩnh một chút, bây giờ tôi bị cậu làm cho choáng voáng rồi, vì tôi hoàn toàn không nghĩ ra vì sao cậu lại nói như vậy."
Lưu Xương Mỹ đã bị những vấn đề không giải thích được của Trương Xuân Tuyết làm phiền, cảm giác hai người bọn họ không cùng một suy nghĩ.
"Bây giờ tôi rất bình tĩnh, ngược lại là cô khiến tôi cảm thấy rất kinh ngạc, hai người kia rõ ràng không phải cùng đi với chúng ta, vì sao cậu lại nói bọn họ là đồng nghiệp đi cùng chúng ta?"
"Thế này đi, chúng ta có thể tùy tiện tìm một người đến, xem xem rốt cuộc là cô có vấn đề hay tôi có vấn đề, được chưa?"
"Không phải tôi nói cậu có vấn đề, tôi chỉ là..."
Không đợi Trương Xuân Tuyết nói xong, Lưu Xương Mỹ đã trực tiếp đi đến mọi người bên kia, không lâu lắm đã thấy cô cùng Vương Tân đí tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT