Dịch: Tiểu Bạch | Anh Túc teamBiên: Hàn Phong Vũ

Loại cảm giác này khiến cô rất không thoải mái, giống như bị một con rắn độc theo dõi vậy.

Trương Xuân Tuyết để đũa xuống, theo bản năng dùng mắt quan sát tìm kiếm một lượt trong gian hàng ăn, một lúc sau, cô tìm được cái người đang nhìn lén chết tiệt kia.

Đó là một gã trai trẻ tuổi để tóc rẽ ngôi giữa, lúc này đang ngồi ở một góc khuất không người, ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô và Lưu Xương Mỹ.

Người này ít nhiều cô có chút ấn tượng, bởi vì lúc Vương Tân phân phòng, hắn có giới thiệu qua mình là nhân viên của bộ phận kế hoạch tên là Lữ Dương.

Có điều rong công ty cô chưa từng thấy hắn, cũng không biết còn có người như vậy tồn tại.

"Sao vậy tiểu Tuyết?"

"Có người vẫn luôn nhìn trộm chúng ta."

Trương Xuân Tuyết nói xong ra hiệu cho Lưu Xương Mỹ nhìn về chỗ Lữ Dương đang ngồi, lại thấy ánh mắt u ám của Lữ Dương vẫn đang nhìn họ.

"Hình như hắn cũng là đồng nghiệp với chúng ta đi? Sao tôi không có ấn tượng gì với hắn?"

Nghe Lưu Xương Mỹ nói, Trương Xuân Tuyết tức khắc như ở trong mộng mới tỉnh, mở to hai mắt, chợt nhớ lại một chuyện khiến cô khó có thể tin:

"Tiểu Mỹ, cô cẩn thận suy nghĩ một chút xem, lúc chúng ta trên đường chưa đến nơi này có người này không?"

"Có ý gì?"

Lưu Xương Mỹ vẫn không hiểu rốt cuộc Trương Xuân Tuyết muốn hỏi cô cái gì.

"Tôi muốn hỏi cô là, từ lúc chúng ta ngồi máy bay đến khi xuống khỏi xe buýt, trong nhóm đồng nghiệp có người này không?"

"Làm sao có khả năng không có, nếu không thì hắn tới kiểu gì."

Nghe ý tứ của Trương Xuân Tuyết, nhất thời Lưu Xương Mỹ cảm thấy không hiểu ra sao.

"Không không không, người này vốn không xuất phát cùng lúc với chúng ta, cậu có hiểu ý tôi không?"

Âm thanh của Trương Xuân Tuyết bắt đầu run rẩy, hai cái tay cũng vì sốt ruột mà nắm lấy tay của Lưu Xương Mỹ.

"Tiểu Tuyết cô làm tôi đau."

Lưu Xương Mỹ có chút mất hứng hất tay Trương Xuân Tuyết ra. Lạnh mặt nói:

"Tuy tôi không có ấn tượng gì, nhưng nếu như không phải người của công ty chúng ta, hắn làm sao vào biệt thự được? Thật không biết vì sao cậu lại nói chuyện vô căn cứ như vậy. Mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội rồi."

"Tiểu Mỹ, cậu không thể suy nghĩ kỹ những gì tôi nói sao, việc không như cậu nghĩ đâu."

Trương Xuân Tuyết thấy Lưu Xương Mỹ vốn chưa từng suy nghĩ, giọng cô cũng lớn hơn một chút.

Bầu không khí đột nhiên trở nên lúng túng, lại nói tiếp thì dù sao hai người họ quen biết cũng không lâu. Tình cảm giữa hai người vốn rất ít, vốn dĩ là nếu trong tình huống một lời không hợp thì sẽ không nói thêm câu nào.

Cũng may là Lưu Xương Mỹ cũng không có làm như vậy. Mặc dì trong lòng có chút khó chịu với thái độ của Trương Xuân Truyết, nhưng vẫn gật đầu mang tính tượng trưng, ra hiệu cho cô nói tiếp:

"Cô nghe tôi nói này tiểu Mỹ, người tên Lữ Dương này tuyệt đối là trà trộn vào nhóm chúng ta sau khi chúng ta đến bãi Trường Sa."

Nói đến đây, Trương xuân Tuyết đột nhiên nghĩ đến điều gì, liền lấy điện thoại di động mở ra hộp thư của công ty nói:

"Cô xem, đây là mail lưu lại chuyến du lịch đến bãi Trường Sa lần này của chúng ta, trong đó tổng cộng có chín người.

Cô, tôi, Vương Tân, Trình Hân, Triệu Hiểu Sảng, Trịnh Cửu Long, Lý Tuấn Phong, Đồng Khánh Địch, còn có Hồ Hiểu Quang.

Vốn đâu có người thanh niên tên là Lữ Dương này?"

Giọng có chút run run nói xong, lúc này Trương Xuân Tuyết mới có chút phát mộng ý thức được, Hồ Hiểu Quang cùng bộ phận tài vụ với mình, đồng thời lúc xuống xe bus vẫn còn châm chọc mình, vậy mà lại biến mất trong lúc vô tình.

Trương Xuân Tuyết vốn tưởng Lưu Xương Mỹ nghe hiểu được ý của mình, cũng sẽ có phản ứng sởn tóc gáy như mình. Nhưng khiến cô không nghĩ tới chính là, Lưu Xương Mỹ vẫn một thái độ ứng phó, nói như không sao cả:

"Chúng ta là đang đi chơi, không phải đi học làm chuyên gia phá án. 

Lần này người dẫn đầu là Vương Tân, hắn muốn cho ai gia nhập giữa đường thì cho, nói không chừng Lữ Dương là bạn bè của hắn đấy, chi phí ra ngoài chơi chính là của công ty, cô quản nhiều như vậy làm gì? 

Còn như tên Hồ Hiểu Quang gì gì kia, đoán chừng là cảm thấy vô vị, nên chào hỏi Vương Tân rồi đi mất rồi."

Khi Lưu Xương Mỹ nói vừa dứt lời, Trương Xuân Tuyết cũng không cảm thấy có gì kinh khủng, dù sao chuyện như vậy quả thật rất có thể xảy ra. Chỉ là khiến cô có chút không bỏ được chính là, đoàn du lịch chín người giữa đường bị thay thế một người, vậy mà không đưa tới sự chú ý của bất kỳ người nào.

Không biết là không có ai phát hiện, hay nói tất cả đều mang loại tư tưởng như Lưu Xương Mỹ lúc này, đều cảm thấy Vương Tân ở trung gian đã làm gì đó.

Nhưng bất kể thế nào, sau khi Lữ Dương gia nhập vào đều mang cho cô một cảm giác bất an, rất không thoải mái.

Cũng may sau khi bị các cô phát hiện không bao lâu thì Lữ Dương cũng đứng dậy rời đi, trên bàn của hắn trống rỗng, hiển nhiên là không gọi món ăn nào.

Ăn xong, Trương Xuân Tuyết và Lưu Xương Mỹ đi một vòng ở chỗ gần đó, hai người cũng không đi về phía bờ biển, dù sao hiện tại đã khuya lắm rồi, dù có đi đến đâu cũng không nhìn thấy gì, chẳng bằng chừa lại chút cảm giác mới mẻ cho ngày mai.

Trở lại biệt thự, Trương Xuân Tuyết phát hiện trong biệt thự rất yên tĩnh, giống như những người khác đều chưa trở về, chỉ có cô và Lưu Xương Mỹ trở lại.

Có điều cô cũng rất vui vẻ, dù sao cô cô cũng không có cảm tình gì với những người khác, mắt không thấy tâm không phiền, tự mình chơi vui, ăn được, nghỉ ngơi thật tốt là được rồi.

Lưu Xương Mỹ sau khi trở lại lại cởi sạch sành sanh, chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa. Trương Xuân Tuyết không có thói quen tắm chung với người khác, cho nên cô mang điện thoại di động đi sạc, vừa xem những bức ảnh trong điện thoại vừa chờ Lưu Xương Mỹ đi ra.

Ngày hôm nay cô chụp được rất nhiều ảnh, có ảnh chụp ở phi trường, có chụp trên xe bus, nhưng nhiều nhất là trên đường đi đến biệt thự. 

Một số chụp bãi cát nơi xa, ảnh cảnh biên, và một số ảnh cô tự chụp.

Bản thân những tấm ảnh này cũng không có gì kỳ quái, chuyện kỳ quái mà Trương Xuân Tuyết cảm thấy là thời gian chụp những bức hình này.

Một vài tấm trước hiện thời gian chụp là hơn 5 giờ, còn những tấm sau này lại hiện hơn 6 giờ.

Lúc xuống xe bus là hơn 5 giờ rưỡi, vì thế về mặt thời gian có thể lý giải được, nhưng căn cứ vào thời gian hơn 6 giờ tính ra, lúc đó bọn họ đã ở trong biệt thự, nhưng nhìn cảnh trong ảnh thì hình như bọn họ đang trên đường đến biệt thự.

"Chuyện gì thế này?"

Trương Xuân Tuyết có chút không hiểu tình hình hiện tại, có điều nghĩ đến việc hệ thống điện thoại có vấn đề, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, xóa một vài tấm hình chụp không vừa ý, lại chọn vài tấm hình xem như đẹp, trực tiếp gửi qua cho nhóm bạn của cô.

Sau khi làm xong những chuyện này, thì Lưu Xương Mỹ cũng đã trùm chăn tắm đi ra, không thể không nói lá gan của Lưu Xương Mỹ rất lớn, vì khăn tắm rất mỏng, đèn trong biệt thự chiếu lên người cô, gần như đều nhìn rõ thân thể cô.

"Tiểu Mỹ, cô mặc cái này chạy tới chạy lui không sợ bị những người khác trở về nhìn thấy."

"Nào có chuyện trùng hợp như vậy, cô có mang áo choàng tắm không? Có muốn tôi đưa cái này cho cậu mượn không?"

Nhìn dáng vẻ ôm sát vô cùng sống động của Lưu Xương Mỹ, Trương Xuân Tuyết cười cười lắc đầu:

"Tôi có mang theo, cái này của cậu không hợp với tôi."

Trương Xuân Tuyết lấy áo ngủ cùng đồ và rửa mặt trong vali du lịch ra, thừa dịp chưa có ai về tranh thủ chạy vào phòng vệ sinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play