Dịch: Hàn Phong Vũ

Những chuyện Khúc Ưu Ưu biết đến nhiều như vậy, sau khi Hạ Thiên Kỳ nghe hoàn chỉnh hết một lần, hắn đột nhiên cảm thấy Khúc Ưu Ưu là người có tố chất tâm lý tương đối khá, nếu không thì phàm là đổi lại một người kém hơn, sợ là thật sự sẽ bị dọa sợ đến mức hóa điên thật.

Có điều ném cô vào bệnh viện tâm thần này cũng không sai, dù sao tinh thần của Khúc Ưu Ưu cũng thật sự bị kích động quá lớn, nhưng mà cách làm như giam giữ người bệnh trong một nơi như nhà tù như thế này, thật sự có chút quá đáng.

Thấy Hạ Thiên Kỳ rơi vào trong suy tính không nói gì, Triệu Tĩnh Thù so dự một chút nhìn qua Hạ Thiên Kỳ nói:

"Thiên Kỳ, chúng ta đưa cô ấy rời khỏi đây đi."

"Cái này dĩ nhiên là không thành vấn đề."

Thấy Hạ Thiên Kỳ đồng ý, Khúc Ưu Ưu lại khóc nấc lên, bất quá lần này là mừng đến chảy nước mắt.

"Được rồi, nước mắt của cô vẫn nên giữ lại chờ đến khi cô hoàn toàn được cứu vớt rồi rơi tiếp đi."

Hạ Thiên Kỳ rất là không thích phụ nữ rơi nước mắt, bởi vì mỗi lần nhìn thấy hắn đều sẽ có cảm giác không biết phải làm sao.

Tình hình đã tháo gỡ được tương đối, mặc dù Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù ai không không biết con quỷ vật sát nhân này rốt cuộc là thứ gì, thế nhưng hình thức quỷ vật giết người bọn họ dĩ nhiên biết.

Con quỷ vật này chắc chắn có năng lực xâm lấn tinh thần nhân loại, lại có khả năng có thể dùng cách thức tấn công vật lý để giết người.

Trước khi nó giết người sẽ khiến cho tinh thần của ngời bị hại trở nên cực kỳ yếu đuối, giai đoạn này qua rồi sau đó nó sẽ hiện thân giết người.

Bị Hạ Thiên Kỳ khó chịu nói một câu, Khúc Ưu Ưu tức khắc không dám khóc nữa, lại nói tiếp thì kể từ lần đầu tiên khi vừa nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, thật sự cô cũng rất sợ hãi, cô cảm thấy trên người Hạ Thiên Kỳ cũng có cái khí chất giống như con ác ma kia vậy.

Bác sĩ kia chờ ở bên ngoài, có lẽ là do nghe thấy trong phòng bệnh đột nhiên không có động tĩnh, vì vậy lại thấy anh ta đẩy cửa ra nhìn một chút, đợi đến khi thấy Khúc Ưu Ưu vậy mà được thả ra rồi, anh ta lại quá sợ hãi mà kêu lên:

"Cô... Cô làm cách nào xuống khỏi giường được?"

"Là tôi thả cô ấy xuống, chúng tôi muốn dẫn người này đi."

Lời nói của Hạ Thiên Kỳ không nghi ngờ gì nữa, vốn dĩ là không cho bác sĩ kia có đường phản bác.

"Cho dù các người có là cảnh sát đi nữa, các người cũng không có quyền tự ý dẫn bệnh nhân đi khỏi nơi này."

"Đừng có ở đó chít chít méo mó nữa, tôi đi tìm viện trưởng nói lại chuyện này, một mình tên tiểu tốt nhỏ nhoi như anh đi chỗ khác hóng mát mà đợi đi."

Nói xong một câu không để lại chút mặt mũi nào cho bác sĩ kia, Hạ Thiên Kỳ lại hoàn toàn xem như không nhìn thấy anh ta, quay đầu nhìn Triệu Tĩnh Thù nói:

"Đi thôi, chúng ta đi tìm viện trưởng nói chuyện này một chút."

Sử dụng thẻ chứng minh công tác, dẫn Khúc Ưu Ưu ra khỏi bệnh viện tâm thần đường hoàng chính đáng, ba người Hạ Thiên Kỳ bắt một chiếc xe trực tiếp trở về nhà Khúc Ưu Ưu.

Khúc Ưu Ưu nói phải trở về đi tắm, thay quần áo trước, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh thù cũng vừa đúng lúc không có chỗ ở lại, cho nên được dịp này cứ ở lại trong nhà của Khúc Ưu Ưu trước.

Ngồi trong xe taxi, Khúc Ưu Ưu vẫn luôn đảo mắt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, hiển nhiên là trải qua quãng thời gian gần nhất này, đủ cho nhận thức về sinh mệnh của cô cao hơn một bậc.

Còn như Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù thì đều nghĩ đến khởi điểm của nhiệm vụ này, là ai cũng không nói gì thêm.

Đi đến nhà Khúc Ưu Ưu, Hạ Thiên Kỳ phát hiện gian nhà này mặc dù không lớn lắm, thế nhưng dọn dẹp lại vẫn rất ngăn nắp sạch sẽ, một mình Khúc Ưu Ưu chạy vào phòng ngủ thay quần áo, bởi vì cánh cửa thủy tinh là loại thủy tinh mờ, cho nên trái lại cũng có thể mơ hồ nhìn thấy một phần cảnh tượng bên trong.

"Anh đang làm gì? Có phải đang nhìn trộm người ta thay quần áo không?"

Giọng nói của Triệu Tĩnh Thù đột nhiên vang lên bên tai, Hạ Thiên Kỳ nghe xong quay đầu nghiêm trang nói:

"Không, thật ra tôi đang thưởng thức nghệ thuật, là nghệ thuật nhân thể."

"..."

Khúc Ưu Ưu thay quần áo xong, sau đó lại chạy vào phòng vệ sinh tắm rửa.

Nghe tiếng nước chảy ào ào, Hạ Thiên Kỳ lại không khỏi có chút miên man bất định, đặc biệt cảm khái bên trong nói:

"Lại là một năm xuân mới đến rồi, thời gian các loài động vật giao phối là đây."

Triệu Tĩnh Thù nghe xong khinh bỉ nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, không để cho hắn nói bậy nói bạ thêm nữa, hỏi về đề tài chính nói:

"Kế tiếp anh định làm gì?"

"Tiếp xúc một chút với những người bị cuốn vào nhiệm vụ khác kia, ít nhất phải để bọn họ hiểu rõ ràng tình cảnh trước mắt lúc này."

"Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, nói như vậy nếu như quỷ vật tấn công bọn họ, chúng ta cũng có thể ngăn cản kịp thời."

Triệu Tĩnh Thù tương đối tán thành đề nghị của Hạ Thiên Kỳ, chỉ có điều Hạ Thiên Kỳ lại chuyển đề tài câu chuyện một cái nói:

"Chờ sau khi chúng ta gặp gỡ mấy người kia rồi, chuyện sau này thì cứ giao cho một mình tôi làm thôi đi, năng lực của con quỷ vật này rất kỳ lạ, hơn nữa còn là một con lệ quỷ, nếu như cô tiếp tục đi theo tôi như vậy thì quá nguy hiểm."

"Biết rồi, có điều nói thật thì, cái cảm giác được bảo vệ này cũng không quá tốt."

Trong giọng của Triệu Tĩnh Thù có chút buồn phiền, có điều cũng không phải chĩa mũi nhọn vào Hạ Thiên Kỳ, mà là không hài lòng vì thực lực của mình tăng lên quá chậm.

Nhớ lại thời gian khi cô vừa mới quen biết Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ, thực lực của cô lúc ấy vẫn còn kém không quá nhiều, ít nhất đều trên cùng một cái cấp bậc này, nhưng cho đến bây giờ, cô lại có thể cảm giác được rõ ràng bản thân có chút không theo kịp bước chân của Hạ Thiên Kỳ.

"Tình hình của chúng ta không giống nhau, sức mạnh thăng cấp quá nhanh cũng không nhất định là chuyện tốt, giống tôi bây giờ mỗi lần thi hành nhiệm vụ đều phải đối mặt với lệ quỷ, thậm chí là quỷ vật tiếp cận cấp ác quỷ.

Nhưng cô thì không như vậy, quỷ mị bình thường đã không thể làm gì được cô rồi, cho nên trên xác suất sống sót cũng càng được đảm bảo hơn."

"Nhưng mà tôi muốn cùng mọi người tham gia nhiệm vụ." Triệu Tĩnh Thù đột nhiên nói một câu nghe như của một cô gái nhỏ, lúc này Hạ Thiên Kỳ nghe được cũng có chút dở khóc dở cười:

"Tham gia nhiệm vụ này cũng là vì mạng sống, không phải đi chơi trò chơi, chỉ cần có thể sống sót tiếp là được."

Triệu Tĩnh Thù mở miệng, đang trong lúc cô còn muốn nói thêm cái gì nữa, lại nhìn thấy Khúc Ưu Ưu đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Hạ Thiên Kỳ liếc mắt quan sát Khúc Ưu Ưu mặc áo choàng tắm từ trên xuống dưới một lần, thế nhưng Khúc Ưu Ưu quấn rất kín đáo, ngoài ra cũng không hề có chỗ nào phô bày ra, cho nên Hạ Thiên Kỳ lại dời tầm nhìn đi rất nhanh, chẳng qua là để cho cô thay quần áo nhanh một chút, hắn còn có chuyện muốn hỏi cô.

Khúc Ưu Ưu thay quần áo xong, thậm chí ngay cả tóc cũng không sấy đã đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn qua cả người cũng có khí sắc hơn nhiều so với trước đó, giống như hoàn toàn thay đổi thành người khác vậy.

Sau khi nhìn thấy Khúc Ưu Ưu bước đến, Hạ Thiên Kỳ lại trực tiếp nhìn qua cô căn dặn nói:

"Bây giờ giao cho cô làm một chuyện này, gọi cho những người đêm hôm đó tham gia tụ tập ở nhà cô hẹn hết đến đây, một người cũng không được thiếu."

Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ nhìn quanh diện tích gian nhà của Khúc Ưu Ưu, lại vừa sửa lại nói:

"Cô tìm một nơi nào đó lớn hơn một chút, nhà cô có chút quá nhỏ, cô cứ phụ trách hẹn bọn họ đến là được, chuyện còn lại tôi sẽ nói sau."

- -

Sau khi rời khỏi công ty của cha mình, Trương Nhạc hẹn mấy người bạn của mình đi đánh bi a, vốn là buổi tối muốn đi đến quán bar uống một chút, thế nhưng đánh không được bao lâu sau, thì hắn lại mệt mỏi không chịu được.

Cho nên cũng chỉ có thể rời khỏi phòng đánh bi a, lái xe quay lại nhà.

Sau khi quay lại, mi mắt của hắn càng lúc càng sụp xuống nhanh hơn đến không mở ra được, cho nên ngay cả áo khoác cũng không cởi ra, cứ như vậy mà ngã thẳng xuống trên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

"Ầm ầm ầm..."

Bên tai lại lần nữa vang lên một chuỗi tiếng đập cửa kịch liệt, khi Trương Nhạc mờ mịt mở mắt ra, hắn phát hiện mình lại tiến vào trong cơn ác mộng kia một lần nữa. Thân thể vẫn bị trói buộc gắt gao như cũ, chỉ có một cái đầu là có thể hơi nhấc lên được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play