Dịch: Hàn Phong Vũ

Uống liên tục mấy ly bia khiến dạ dày Khúc Ưu Ưu dâng lên một trận sôi trào, cô vội vàng bịt miệng chạy vào phòng vệ sinh, rất nhanh đã gục xuống bồn cầu khó chịu nôn ra.

"Ưu Ưu, cậu không sao chứ?"

Mấy chị em nghe tiếng nôn của Khúc Ưu Ưu cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng khách vào hỏi thăm cô một chút, Khúc Ưu Ưu nhìn bọn họ phất phất tay, ra hiệu cô không sao.

Trong khoang miệng tràn đầy vị cồn đắng ngắt, Khúc Ưu Ưu mở vòi nước chậu rửa, đầu tiên là rửa mặt, sau đó lại dùng hai tay hứng nước lành lạnh hút vào miệng súc sạch khoang miệng.

"Hôm nay thật sự uống có chút quá độ."

Khúc Ưu Ưu lảo đảo đi ra khỏi phòng vệ sinh, có chút ngượng ngùng nói.

"Bình thường, khi vui vẻ thì sẽ uống quá nhiều thôi, chỉ có điều mấy chai bia còn dư lại này cậu đừng uống nữa, cứ đường hoàng ngồi yên ở đằng kia là được."

Mấy người đã có một quãng thời gian không tụ tập rồi, cho nên mặc dù lúc này đã khuya lắm rồi, bọn họ vẫn không có chút ý tứ giải tán.

Mặc dù Khúc Ưu Ưu uống hơi nhiều, thế nhưng vừa nãy đã nôn ra rồi, nên lúc này mới dễ chịu hơn được một chút, cô không nói gì, chỉ gật đầu rồi lại đi đến trước cửa sổ, dán khuôn mặt hơi nóng bừng của mình lên cửa sổ.

"Sao vậy Ưu Ưu, vẫn không thoải mái sao?"

Thấy Khúc Ưu Ưu như vậy, lúc này một cô gái có nước da hơi ngăm đen, trên khuôn mặt dài có chút tàn nhang đi tới bên cạnh cô.

"Mình không sao, mình chỉ đứng đây hóng gió một chút, sẽ ổn lại rất nhanh thôi, các cậu ăn uống phần các cậu đi."

Cô gái này tên là Đổng Phượng Thái, lúc vừa lên đại học đã ngủ ở giường bên cạnh cô, cũng là người có tính tình tốt nhất trong phòng ký túc xá của các cô.

"Vậy cậu đừng để bị lạnh, tránh bị cảm."

Đổng Phượng Thái lo lắng nói một câu, lại quay trở về trước bàn ăn.

Ngoài ra có hai cô gái còn chưa đến nơi, lúc này lại ồn ào cợt nhã nói:

"Mọi người nói xem, vóc người của Ưu Ưu không tồi, dáng người cũng rất đẹp, tính cách lại càng không thể chê được, bây giờ lên chức tổng trợ lý thì tương lai chắc chắn rất sáng lạng, có thể vì sao lại không tìm được bạn trai chứ."

Cô gái nói chuyện có mái tóc ngắn nhuộm màu trà dài chấm vai, trên mặt phủ một lớp trang điểm dày kỹ lưỡng, giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lá phụ nữ, nhìn qua trang phục khá giống với loại con gái thường xuyên lui tới hộp đêm.

Cô gái này tên gọi là Mã Lương Siêu, khi đi học ngủ ở giường trên Khúc Ưu Ưu, Khúc Ưu Ưu biết rõ lúc còn học đại học cô cũng đã qua lại với bảy người bạn trai. Trên thực tế thì bạn trai hiện tại của cô ta cũng chỉ mới quen biết từ tháng trước, là con trai của giám đốc của một nhà máy phân hóa học trong địa phương.

"Cái này còn phải hỏi sao, nhất định là mắt nhìn của Ưu Ưu rất cao, đàn ông bình thường sao có thể lọt vào pháp nhãn của cô ấy, chỉ có điều bây giờ tìm đàn ông cũng không thể làm liền trong một lúc được, không phải là có một câu nói rất hay hay sao, là cơm ngon không sợ trễ."

"Cô có thể bớt bớt lại chút không, cái gì mà cơm ngon không sợ trễ. Chúng ta đây đã bao nhiêu tuổi rồi, hai mươi bốn hai mươi lăm cũng có rồi, đặt vào trước đây thì đến con nít cũng có thể làm nước tương. Vẫn nên nắm chặt tìm kỹ, hai người ở chung có thể có chỗ nương nhờ." 

Khúc Ưu Ưu chơi được nhất với hai người trong phòng ký túc xá, một là Đổng Phượng Thái, một người còn lại là chị cả trong phòng ký túc xá của các cô, Võ Đình Đình.

Nếu so tuổi tác với các cô thì Võ Đình Đình lớn hơn một tuổi, mà trong phòng ký túc xá đều có thói quen dựa theo tuổi tác để xếp số thứ tự, cho nên bọn họ đều gọi Võ Đình Đình là chị cả như nhau, còn như Khúc Ưu Ưu thì lại là lão tam trong số bốn người, Mã Lương Siêu là người ít tuổi nhất.

"Không hổ là chị cả, suy nghĩ vẫn rất truyền thống, bây giờ là thời đại gì rồi mà còn phân tích rõ ràng như vậy chứ, bây giờ trai gái gì đều giống nhau hết, nhất là ở cuộc sống đô thị, ba mươi tuổi mới kết hôn cũng xem như là sớm."

Nói xong, Mã Lương Siêu còn vỗ vai cậu bạn trai béo tròn ngồi bên cạnh cô lúc này đang cúi đầu nghịch điện thoại hỏi:

"Có đúng không Đại Bảo, nếu để đến hai năm nữa anh mới kết hôn với em, thì có phải anh sẽ đá em ngay ngày mai không?"

"Nói bậy cái gì chứ, cho tiền anh cũng không dám vứt bỏ em."

Bạn trai của Mã Lương Siêu nghe xong vốn là sửng sốt một chút, sau đó lại vội vàng lắc lắc đầu.

"Không sao cả, anh muốn đá em em cũng không để tâm đâu, dù sao thì đàn ông bây giờ không có mấy người không dựa dẫm vào mẹ anh ta cả."

Mấy người Võ Đình Đình nghe được câu nói của Mã Lương Siêu thì có chút không thoải mái, nhất là trong bàn vẫn còn mấy cậu con trai đang ngồi, thế nhưng ngại vì mặt mũi của bạn gái mình, nên bọn họ cũng chỉ có thể lúng túng bật cười một tiếng.

"Được rồi, hôm nay đã trễ thế này rồi, Ưu Ưu lại uống không ít, chúng ta vẫn nên thu dọn một chút rồi về nhà thôi."

Võ Đình Đình đã không muốn nghe Mã Lương Siêu tiếp tục nói nữa, Đổng Phượng Thái cũng gật đầu đồng ý, lại nhìn qua Khúc Ưu Ưu đang nhìn ra ngoài cửa sổ hết sức chăm chú hô lớn:

"Ưu Ưu, bọn mình đi trước nhé, một mình cậu ở nhà có ổn không, nếu không thì mình để Đại Vĩ về trước, đêm nay mình ở lại với cậu."

Bạn trai của Đổng Phượng Thái nhìn qua rất đàng hoàng, mặc dù mặt mũi có vẻ hơi già dặn, nhưng cũng rất thiện giải nhân ý*:

*Thiện giải nhân ý: người tốt tính.

"Nếu không thì hôm nay để Phượng Thái ở lại đi, một mình anh quay về cũng được."

"Ai u, được đấy chị cả, trách không được vừa rồi còn nói ra một đống lời lẽ như vậy, thì ra là đã thật sự tìm được đàn ông tốt."

Mã Lương Siêu nói một câu có chút mỉa mai, không quên ném ánh mắt quyến rũ về phía bạn trai của Võ Đình Đình.

Võ Đình Đình không chú ý tới cô ta, thật ra nhân duyên của Mã Lương Siêu trong phòng ký túc xá rất kém cỏi, mặc dù trên danh nghĩa các cô là bốn chị em gái, nhưng trên thực tế, Mã Lương Siêu lại ngày ngày ăn chơi trác tán bên ngoài, tư tưởng rất phóng khoáng, mà tư tưởng của ba người các cô thì lại tương đối truyền thống, cho nên bình thường cũng tương đối ít có tiếng nói chung.

Nhưng trái lại Mã Lương Siêu vẫn luôn nói này nói nọ với các cô, ví dụ như hôm nay đi hẹn hò cùng với soái ca nào, chuyện gì xảy ra trong lúc hẹn hò, tiêu tốn cho cô ta bao nhiêu tiền, mời cô ta ăn tiệc lớn các loại gì đó.

Cho nên bọn họ tuy nhìn qua thì quan hệ không tệ, nhưng mối quan hệ với Mã Lương Siêu trong lòng lại không tốt đẹp bao nhiêu.

Còn như Mã Lương Siêu cũng giống như vậy, vừa rồi cô ta không quen nhìn Võ Đình Đình lấy điệu bộ chị hai dạy đời mình, cũng không thèm nhìn dáng vẻ ngu xuẩn vâng vâng dạ dạ của Đổng Phượng Thái, nhắc đến thì cũng xem như là chơi thân với Khúc Ưu Ưu.

Vốn là không có ý định gọi cô ta đến lần tụ tập này, thế nhưng ngẫm lại một chút thì suốt bốn năm đại học đều ở chung một phòng, sau khi tốt nghiệp đều ở cùng một thành phố, cho nên sau khi Khúc Ưu Ưu hỏi ý kiến của Võ Đình Đình và Đổng Phượng Thái thì mới gọi Mã Lương Siêu đến.

Khúc Ưu Ưu vẫn bất động nhìn chằm chằm thứ gì đó bên ngoài cửa sổ, Đổng Phượng Thái gọi cô vài tiếng đều không có phản ứng.

"Ưu Ưu, cậu đứng ở đó nhìn cái gì vậy chứ, nhìn đến mức tập trung tinh thần như vậy."

Lúc này Đổng Phượng Thái cũng đến bên cạnh Khúc Ưu Ưu, tiếp theo đó cũng đảo mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ chỉ độc một mảnh tối đen như mực, trước mắt cũng là một tòa nhà chung cư, trừ cái đó ra thì không còn gì để nhìn nữa.

Không chỉ một mình Đổng Phượng Thái đến bên cạnh Khúc Ưu Ưu hướng mắt ra cửa sổ nhìn một chút, ngay cả Mã Lương Siêu và Võ Đình Đình cũng đồng thời tò mò nhìn mấy lần, nhưng cũng giống như Đổng Phượng Thái, ngoại trừ một mảnh tối tăm ra thì các cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì khác.

"Ưu Ưu? Chị làm sao vậy, chị có nghe mọi người nói không?"

Mã Lương Siêu thấy vẻ mặt Khúc Ưu Ưu chuyên chú nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ có chút nhập tâm lại đưa tay đẩy nhẹ cô một cái, nhưng lại không nghĩ rằng Khúc Ưu Ưu giống như nhìn thấy quỷ vậy, đột nhiên ngã ngồi trên mặt đất, sau đó hoảng sợ kêu lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play