Hạ Thiên Kỳ không có tâm tư giả làm chị cả chiều theo ý Sở Mộng Kỳ, nhìn sơ qua sắc mặt trắng bệch của Hầu Tử, hắn cảm thấy quỷ khí trong người Hầu Tử có lẽ không hơn mình nhiều lắm, nên đây chính là cơ hội tiêu diệt hắn.
Nên hắn sẽ không cho Sở Mộng Kỳ nói nhảm lâu, cũng sẽ không cho Hầu Tử đào chỗ thoát thân, cơ hội này với hắn là ngàn năm có một, cho nên Hầu Tử nhất định phải chết ở đây!
Không đợi bọn hắn động thủ, quỷ vật đầu người thân rắn kia đã bò đến bọn hắn.
Khoảng cách gần nên thấy rõ khuôn mặt già nua của nó, Hạ Thiên Kỳ càng cảm thấy tê cả da đầu, những nếp uốn trên mặt nó chuyển động như có vô số đầu côn trùng đang bò trên đó làm người ta sợ hãi.
Khi nó bò đến rồi toét miệng cười về phía mấy người Hạ Thiên Kỳ, thì nó cầm tảng đá hình bầu dục ném cho Ngưu Ngang.
Ngưu Ngang vô thức nhận lấy tảng đá kia, thấy quỷ vật đang chậm rãi bò thoáng chốc tốc độ lại trở nên cực nhanh, đảo mắt lập tức không thấy đâu.
Ngưu ngang ngờ vực nhìn tảng đá kia, không hiểu gì nên lẩm bẩm:
"Chẳng lẽ qủy vật kia sợ tôi?"
Hạ Thiên Kỳ nhìn tảng đá trên tay Ngưu Ngang, lại nhớ đến quy tắc nguyền rủa Lãnh Nguyệt nói với hắn trước đó, trong lòng lập tức ý thức được gì đó, hắn không còn tâm tư đi tìm Hầu Tử gây phiền phức, lập tức thấp giọng gọi Sở Mộng Kỳ và Lãnh Nguyệt:
"Nếu tôi đoán không sai, "trò chơi" nguyền rủa đã mở ra."
"Sau khi quỷ vật đưa tảng đá cho tên kia, nó lập tức chạy thật nhanh, có lẽ đây là nhắc nhở chúng ta, chỉ cần tảng đá trên tay Ngưu Ngang rơi xuống đất, thì đó là tín hiệu về bắt chúng ta.
Cho dù đúng hay không, lý do an toàn, chúng ta tìm chỗ trốn thoát trước, nếu sau đó con quỷ không xuất hiện. Vậy thì chứng minh tôi nghĩ đúng."
Mặc dù đã quyết định chạy trốn, nhưng Hạ Thiên Kỳ sợ Hầu Tử không bị quỷ vật giết, nên hắn do dự cảm thấy nên xử lý hắn tại đây.
"Rốt cuộc đây là ý gì!"
Ngưu Ngang không nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra, lập tức ném tảng đá ra xa.
Ngay lúc Ngưu Ngang ném tảng đá, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên tăng tốc độ, qủy hóa tứ chi đến phía sau Hầu Tử trong nháy mắt.
Hầu Tử cảm thấy không ổn, tránh sang một bên nhưng vẫn bị Hạ Thiên Kỳ hung hăng ghìm chặt cổ.
Thấy Hạ Thiên Kỳ đột nhiên ra tay với Hầu Tử, Ngưu Ngang và Lữ Nhã Nam theo bản năng lui về sau một bước, quát Hạ Thiên Kỳ:
"Lúc này chúng ta nên liên thủ mới đúng, giết hắn với anh có lợi ích gì sao."
"Giữ lại hắn cũng chẳng có lợi ích gì?"
Hầu Tử bị Hạ Thiên Kỳ siết đến không nhúc nhích được, thực tế hắn nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ chết bởi phương thức ngu xuẩn này.
Điều mà hắn hối hận nhất là không sớm giết chết Hạ Thiên Kỳ, nếu không bỏ mặc mà để ý đến hắn thì đâu dẫn đến cục diện như bây giờ.
"Mày không thể giết tao, nếu không sẽ rước lấy phiền toái lớn."
Hầu Tử chật vật nói.
"Thật sao? Vậy tôi phải cảm ơn anh đã nhắc nhở."
Hạ Thiên Kỳ cười mỉa mai. Tăng khí lực trên cánh tay, Hầu Tử giãy dụa còn đang muốn nói tiếp chuyện gì nhưng lập tức bị Hạ Thiên Kỳ cắt đứt cổ.
Sau khi giết chết Hầu Tử, Hạ Thiên Kỳ sờ toàn thân hắn rồi lấy ra một cái túi nhỏ và túi hành lý trên thân hắn.
Từ đầu tới cuối Lữ Nhã Nam không động thủ, không phải vì không có cách đối phó với tứ chi qủy hóa của Hạ Thiên Kỳ, mà vì Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ luôn nhìn hắn, nếu động thủ với Hạ Thiên Kỳ thì bọn người Lãnh Nguyệt sẽ giết hắn.
Hầu Tử cứ như vậy mà chết trước mặt bọn họ. Khi Hạ Thiên Kỳ bước nhanh về sau, Sở Mộng Kỳ khen Hạ Thiên Kỳ một câu:
"Thật sự rất men lì, tên hỗn đản kia chết coi như mất đi một tai họa. Sẽ cứu được nhiều người vô tội."
"Bây giờ đừng đội mũ cao cho tôi, tên ngu xuẩn kia đã ném tảng đá ra ngoài."
Ba người liều mạng trốn xa quỷ vật, bọn người Ngưu Ngang và Lữ Nhữ Nam chẳng hiểu gì nên vẫn đứng tại chỗ.
"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, không phải anh rất thông minh sao, nói gì đi chứ!"
Ngưu Ngang có chút điên cuồng.
"Không biết. Tuy nhiên bọn chúng đã trốn, chắc chắn đã phát hiện ra cái gì, chúng ta cũng nhanh chóng rời khỏi đây thôi."
Lữ Nhữ Nam nói xong thì quay người đi, nhưng Ngưu Ngang đột nhiên hét thảm lên rồi ngã thẳng xuống đất.
Ba người Hạ Thiên Kỳ chạy được một đoạn thì tìm chỗ ẩn nấp tương đối rồi dừng lại.
"Tôi thấy mình đã đoán sai, ý nghĩa thật sự không phải chơi trốn tìm."
"Sao anh thay đổi thất thường thế?" Sở Mộng Kỳ nói xong rồi bình tâm suy nghĩ lại.
"Cô nghĩ lại xem, cho dù là nguyền rủa, hay là Quỷ Chú, nói trắng ra là linh hồn tấn công chúng ta chứ không phải là nhục thể tấn công.
Nhưng chúng ta ở đây là hiện thực. Mọi người có hiểu ý tôi không?"
"Đúng ra anh nên tìm phương pháp thoát khỏi nguyền rủa còn hơn chứ không phải như này."
Sở Mộng Kỳ nói xong, mặt mài rầu rỉ nói thêm một câu:
"Nói cũng bằng không, bây giờ trong đầu tôi trống rỗng, không nghĩ ra gì hết."
Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt cũng vậy, đối với sự việc linh dị, Lãnh Nguyệt biết rất nhiều, nhưng liên quan đến nguyền rủa thì hắn không rõ lắm, về phần Hạ Thiên Kỳ thì càng không cần nói, hai chiêu hắn học được đều do Lãnh Nguyệt dạy.
Ba người trốn không được, muốn làm gì cũng không được, trong lúc nhất thời trong lòng mỗi người đều rất nôn nóng.
Năm phút trôi qua, Hạ Thiên Kỳ định mở miệng nói với Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ, thì lưng trở nên mát lạnh, tiếp đó qủy vật đầu người thân rắn xuất hiện sau lưng hắn.
Hạ Thiên Kỳ vô thức đánh quyền, cùng lúc đó Lãnh Nguyệt không kiếm cũng chém tới, nhưng quỷ vật đột nhiên biến mất.
Thay vào đó Hạ Thiên Kỳ sợ hãi kêu lên, chỉ thấy trong tay hắn là một tảng đá hình bầu dục, không hề nghi ngờ, đây là tảng đá trước đó Ngưu Ngang ném ra ngoài.
"Tảng đá kia... Sao lại thế..."
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Hạ Thiên Kỳ đang cầm tảng đá kia, sắc mặt của Lãnh Nguyệt và Sở Mộng Kỳ cũng trở nên khó coi, vì bọn hắn hoàn toàn không biết tảng đá kia chứa ẩn ý gì.
Hạ Thiên Kỳ ném nó không được, không ném cũng không được, đành thở dài một câu, ngồi xuống đất, sầu muộn hút thuốc.
Chỉ là buồn bực và suy nghĩ trong lòng, theo đà này hút không biết bao nhiêu là thuốc lá mới cải thiện được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT