Sau khi chính thức ký xong hợp đồng hỗ trợ và sắp xếp chỗ cho người mới xong, Hạ Thiên Kỳ lập tức rời khỏi văn phòng hoàng kim. Sau đó ngựa không ngừng vó mà lái xe trở về thành phố Phước Bình.
Buổi chiều ngày thứ hai, Hạ Thiên Kỳ đã về tới thành phố phồn hoa huyên náo - Phước Bình.
Sau khi trở về, Hạ Thiên Kỳ gọi ngay cho Lãnh Nguyệt mới biết bọn hắn cũng đã về tới biệt thự.
Triệu Tĩnh Thù không ở trong biệt thự vì còn phải ở lại thành phố để tham gia chấp hành nhiệm vụ mới vào ngày mai. Chỉ sợ mấy ngày nữa mới có thể về.
Sau khi niên hội kết thúc, tần suất nhiệm vụ chấp hành của mỗi người đều tăng lên rất nhiều. Trước đây bốn người bọn hắn hồi đó còn có thể cùng nhau ở trong biệt thự để nghỉ ngơi mười ngày hay nửa tháng nhưng thời gian gần đây, bọn hắn luôn luôn thu thập không đủ người, không phải đi chấp hành nhiệm vụ này thì là phải chấp hành nhiệm vụ kia.
Khi Hạ Thiên Kỳ về biệt thự đã lập tức bị số lượng đồ ăn lớn để trong phòng khách khiến cho sợ ngây người.
Một cái phòng khách lớn như vậy lại bị đủ loại đồ ăn nhét đầy bừng bừng, chẳng những có chín loại đồ ăn vặt, thực phẩm còn có một số đồ chơi mới mà hắn chưa từng thấy.
Lưu Ngôn Mẫn và Lãnh Nguyệt giống như là hai nhân viên kiểm kê thương phẩm, mỗi người cầm một cuốn sổ, điểm nhẹ số đồ ăn chồng chất trong phòng khách.
"Các cậu dự định mở siêu thị hay sao? Làm gì mà lại mua về một đống đồ như vậy."
Hạ Thiên Kỳ tiến đến cũng không thu hút sự chú ý cho hai người họ, mãi cho đến khi hắn mở miệng hỏi thì hai người họ mới vô thức quay đầu nhìn.
"Còn không biết xấu hổ mà trở về sao?"
Lưu Ngôn Mẫn vừa thấy Hạ Thiên Kỳ lập tức tạt nguyên chậu nước lạnh, sau đó nói rắm:
"Tôi thật khổ mà! Không thể ăn đồ ăn bình thường mà chỉ có thể ăn thịt người. À không! Tôi là người nên sao có thể giết hại đồng loại, tôi không muốn, tôi không muốn, đừng ép tôi mà!"
"Cậu cút cho tôi! Cái con bê đê tiện kia!"
Nhìn Lưu Ngôn Mẫn chổng mông lên rồi trưng ra cái bộ dạng đê tiện không ngừng kêu lên "không muốn". Hạ Thiên Kỳ hận không thể đá tên Lưu Ngôn Mẫn một cái ra cửa sổ. Vừa mới xuất viện mà hắn đã lập tức đắc ý.
"Ha ha, Cậu đang trong tình trạng thiếu điều trị, để cậu không phải dung hợp với Quỷ Anh gì đó thì làm vậy là tốt nhất."
Lưu Ngôn Mẫn không cười nữa, Hạ Thiên Kỳ cứ có cảm giác bị người khác cười trên nỗi đau khiến hắn tức đến khó thở.
"Có thể bớt một chút mà sáo lộ nhiều một chút chân thành hay không, tôi như vậy, cậu còn cười trên nỗi đau của người khác."
"Cậu đã nhận sợ, vậy thì tôi bỏ qua cho cậu một lần."
Sau khi thấy Hạ Thiên Kỳ đã đầu hàng. Lưu Ngôn Mẫn hài lòng khẽ gật đầu. Cứ mỗi lần hắn và Hạ Thiên Kỳ đấu võ mồm đều sẽ phải chịu thiệt thòi nhưng lần này xem như cũng giành được không ít thắng lợi.
"Những đồ ăn này đều là chuẩn bị cho cậu, còn có một ít đồ tự chế có một không hai của Nguyệt Nguyệt nữa. Cậu cũng thử một chút đi, không thì ăn hết cũng được."
"Đây chính là biện pháp mà các người nghĩ ra?"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong, hơi im lặng.
"Không không không, đây là biện pháp mà Nguyệt Nguyệt nghĩ ra, biện pháp mà tôi nghĩ là để cậu đi ****."
"Con mẹ nó, cậu mới đi **** ấy!"
Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà mắng Lưu Ngôn Mẫn một câu, Lưu Ngôn Mẫn cũng không thèm để ý, tiện miệng cười hai tiếng.
Lúc này Lãnh Nguyệt mới tiếp lời nói với Hạ Thiên Kỳ:
"Mấy ngày nay cậu cũng đừng làm gì hết. Cứ thử nghiệm xem ăn cái nào thì tốt, nếu như những thứ này đều ăn không được thì chúng ta sẽ nghĩ lại biện pháp khác."
"Ừm, tôi biết." Hạ Thiên Kỳ gật đầu cho có. Kỳ thực thì giờ hắn cũng hoàn toàn không có biện pháp gì tốt hơn cả. Cũng chỉ có thể học Thần Nông thí nghiệm thuốc, thử từng cái một mà thôi.
Sau khi ba người gặp mặt nhau, Hạ Thiên Kỳ và Lưu Ngôn Mẫn đã ngay lập tức đấu võ mồm. Sau đó Hạ Thiên Kỳ bắt đầu ăn những thức ăn thử nghiệm chất đầy phòng khách.
Được một mình ăn hết nhưng quá trình này thật khiến cho Hạ Thiên Kỳ cực kỳ đau khổ. Bởi vì khi nhìn chúng, bản thân không có cảm giác gì, chỉ cần nghĩ rằng mình phải ăn thử hết thì cơn buồn nôn lại bắt đầu dấy lên mãnh liệt.
Hạ Thiên Kỳ cố nén. Thử nhét những thứ kia cho vào mồm rồi liều mạng nhấm rồi lại nuốt.
Hắn ròng rã ăn nguyên một buổi chiều, cũng nôn nguyên một buổi, mãi cho đến rạng sáng lúc 2 giờ, hắn mới thực sự không chịu được mà dừng lại. Hơn phân nửa đồ ăn trong phòng khách kia đã được Hạ Thiên Kỳ nếm thử qua.
Nhưng kết quả vẫn là làm cho Lãnh Nguyệt và Lưu Ngôn Mẫn thất vọng, bởi vì không có loại nào Hạ Thiên Kỳ có thể ăn.
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Hạ Thiên Kỳ, Lưu Ngôn Mẫn cũng không đành lòng mà nói hắn cái gì, đành phải nghĩ biện pháp khác với Lãnh Nguyệt.
Hạ Thiên Kỳ chẳng có biến động gì, ba ngày rồi không ăn cơm, phải nói là vừa mệt lại vừa suy yếu vô cùng, cho nên ngay cả tắm cũng không tắm mà nằm lì ở trên giường ngủ thiếp đi.
Đêm nay hắn lại mơ thấy giấc mơ cổ quái. Trong mơ hắn thấy Quỷ Anh bị mình dung hợp. Nó một mực la hét nói rằng nó rất đói, nó muốn ăn thịt người, muốn ăn hết tất cả mọi người.
Thêm một đêm ác mộng, đến trưa Hạ Thiên Kỳ mới tỉnh lại, thân thể mệt mỏi đến mức ngay cả nhích nhẹ một cái cũng không muốn.
Cái loại cảm giác muốn giết người, muốn ăn người kia sinh ra lúc trước, nay lại trở nên mãnh liệt hơn. Hạ Thiên Kỳ thậm chí cảm thấy được miệng mình đang run rẩy, mơ hồ như chỉ cần mở ra một chút là có thể nuốt chửng một người vào.
Cảm giác này dọa Hạ Thiên Kỳ đến nỗi khiến hắn nhào từ trên giường xuống đất, hắn biết mình không thể kéo dài hơn được. Nếu như mà bỏ đói hắn một ngày thì hắn thật khó nói là sẽ làm cái gì nữa.
Không thèm rửa mặt, Hạ Thiên Kỳ chạy thẳng xuống lầu. Lưu Ngôn Mẫn và Lãnh Nguyệt không biết đã đi ra ngoài hay là đang ở trong phòng riêng của mình. Tóm lại là trong phòng khách không có bất kỳ ai.
Hạ Thiên Kỳ cũng không để ý nhiều như vậy, lại bắt đầu màn ăn thử thí nghiệm mới.
Lần này hắn không ăn thực phẩm chín và đồ ăn vặt nữa mà chuyển sang rau xanh và hoa quả.
Lại một buổi chiều đi qua, tối đó vào lúc 6 giờ, khi Lưu Ngôn Mẫn và Lãnh Nguyệt đem về thêm một đống đồ ăn lớn từ bên ngoài trở về thì thấy Hạ Thiên Kỳ giống như bị điên, ngồi tại chỗ mà điên cuồng cười.
Thấy thế, Lưu Ngôn Mẫn và Lãnh Nguyệt vội vàng chạy tới, lúc này mới ngạc nhiên phát hiện ra Hạ Thiên Kỳ vậy mà đã ngụm một lượng đồ ăn lớn rồi.
Cái mặt đầy màu đỏ của cà chua.
"Ha ha, rốt cục là tôi có thể ăn cà chua, tôi có thể ăn cà chua."
Câu này vốn dĩ tràn ngập cảm giác vui sướng nhưng khi vào tai của Lãnh Nguyệt và Lưu Ngôn Mẫn lại cảm thấy có chút thương cảm.
Nếu như người khác không biết, nhất định sẽ cho rằng Hạ Thiên Kỳ điên thật rồi, lại vì tìm được một loại đồ ăn mà mình có thể ăn được mà hưng phấn đến khoa tay múa chân như vậy.
Nhưng bọn hắn lại biết rõ, việc này có ý nghĩa thế nào với Hạ Thiên Kỳ. Nó có ý nghĩa rằng hắn sẽ không giống như Quỷ Anh phải dựa vào việc ăn thịt người để mà sống.
"Còn gì nữa không?"
Hạ Thiên Kỳ rất nhanh đã ăn hết một trái cà chua, Lưu Ngôn Mẫn nhớ hình như có mua mấy trái, để Hạ Thiên Kỳ chờ một chút còn hắn thì chạy nhanh vào phòng bếp, sau đó đưa hai trái cho Hạ Thiên Kỳ.
Từ sau khi phát hiện mình có thể ăn cà chua, Hạ Thiên Kỳ đặc biệt cảm thấy hứng thú. Sau hai ngày nếm thử, hắn cũng dần dần tìm ra được một quy luật, hắn phát hiện, hễ hoa quả nào có màu đỏ thì hắn đều có thể ăn.
Ví như táo đỏ, cà chua, ô mai đỏ, trái lựu các loại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT