Hạ Thiên Kỳ ủ rũ nhìn Lãnh Nguyệt, nhìn là biết hắn đang cảm thấy hành động vừa rồi của mình có chút cản trở, nếu không phải hắn muốn hỏi con quỷ anh kia vài vấn đề, có lẽ Lãnh Nguyệt đã sớm giết chết con quỷ anh kia, sẽ không phát sinh vấn đề gì sau này.
"Tôi không nên cản trở anh…"
"Đã thu được phần thưởng điểm vinh dự, chứng minh nó đã chết."
Lúc nói chuyện, Lãnh Nguyệt nhìn thoáng qua tin tức vừa mới nhận được trên đồng hồ vinh dự, nhắc nhở anh ta đã thu được 5 điểm vinh dự.
Còn Hạ Thiên Kỳ thì thu được 6 điểm vinh dự.
Giải quyết xong quỷ anh, thu được phần thưởng nhận công việc riêng, theo lý thuyết thì Hạ Thiên Kỳ phải rất vui vẻ mới đúng, nhưng trên thực tế thì hắn hoàn toàn không vui vẻ nổi.
Vì không ai rõ ràng hơn hắn, trong một nháy mắt vừa rồi Lãnh Nguyệt thi triển chú pháp với quỷ anh đã xảy ra chuyện gì.
Quỷ anh cũng không phải bị Lãnh Nguyệt diệt trừ, mà bị hắn diệt trừ, nói chính xác hơn, là bị hắn dung hợp.
Hắn được năng lực dung hợp, nhưng dùng nguyên cách nói của Ngô Địch thì chính là, năng lực này chỉ có thể dùng để dung hợp tàn chi của Quỷ Vương. Nhưng mà vừa mới nãy, con quỷ anh kia biết rõ mình sẽ bị tiêu diệt, lại chủ động đối đầu tìm dung hợp, sau đó thật sự bị hắn dung hợp.
Giống như cắn nuốt vậy, thân thể hắn biến thành một cái miệng, ăn sống con quỷ anh kia.
Chỉ trong một nháy mắt kia, hắn chỉ cảm thấy dường như mình đã biến thành một con quái vật, một con quái vật không có tình cảm, trong đầu chỉ tràn đầy ý nghĩ hủy diệt và giết chóc.
Có lẽ, không chỉ Lãnh Nguyệt có bí mật trên mình, chỉ sợ trên người hắn cũng có.
Không buồn để ý Hoàng Văn sống chết thế nào, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lập tức rời khỏi nhà cô ta.
Dù có nói thể nào đi nữa, thì sự bảo vệ của Hoàng Văn với quỷ anh rất vĩ đại, hoặc là có thể nói tình thương của người mẹ rất vĩ đại, bất kể đứa con của cô ta là tốt hay xấu, khi đã trở thành một người mẹ thì đó là tất cả của cô ta.
Ra khỏi nhà Hoàng Văn, đi về phía vị trí đỗ xe, Hạ Thiên Kỳ không khỏi nhớ tới một việc:
"Nhớ lại thời gian tôi còn học sơ trung, có một lần ngồi xe buýt công cộng, có một cặp mẹ con đi lên xe, người mẹ rất lớn tuổi, khoảng hơn sáu mươi tuổi rồi, con trai bà ấy xem ra có bệnh gì đó, sau khi ngồi xuống thì đứa con trai lộn xộn không ngừng, hơn nữa còn kêu to lên không ngừng.
Trên xe rất đông người, bọn họ rất phản cảm trước cảnh đứa con của bà ấy la hét không ngừng, sau đó người mẹ kia cúi đầu xuống xin lỗi những người trên xe buýt kia, nói bọn họ chỉ ngồi hai trạm rồi sẽ xuống xe.
Anh biết lúc ấy tôi nghĩ gì trong lòng không?"
Hạ Thiên Kỳ nói đến chỗ này, thì lại quay về phía Lãnh Nguyệt đang chăm chú lắng nghe hỏi.
"Không biết." Lãnh Nguyệt lắc đầu.
"Lúc ấy tôi đang suy nghĩ, chẳng lẽ khi sinh đứa trẻ kia ra, người mẹ ấy không biết con mình có vấn đề hay sao, vì sao còn muốn giữ lại nó?
Vì cái sự không đành lòng nhất thời mà sẽ phải chăm sóc nó một đời, chịu khổ một đời, chuyện này không phải ngốc lắm sao.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, lúc này cũng là cái tình yêu lớn lao."
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
"Không phải người mẹ nào cũng vĩ đại như vậy."
Lãnh Nguyệt nghe xong lại thẳng tay dội cho Hạ Thiên Kỳ chậu nước lạnh.
Hạ Thiên Kỳ muốn phải mở miệng nói thêm gì đó, nhưng khi thấy Lãnh Nguyệt không có tâm tình muốn nghe thêm nữa, hắn do dự một chút rồi rốt cuộc không tiếp tục nói về đề tài này nữa.
Hai người vừa ngồi vào trong xe, Hạ Thiên Kỳ có chút ngạc nhiên mừng rỡ khi nhận được điện thoại của Mẫn Mẫn, trong điện thoại, Mẫn Mẫn báo với hắn là mình cũng đã trở về, lúc này đang nhập viện bệnh viện trung tâm của thành phố Phước Bình, hỏi khi nào bọn hắn đến thăm mình.
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt đã giải quyết xong phiền toái với quỷ anh, nhưng kế tiếp hắn còn phải tham dự lễ tang của vườn trưởng, nên trong hai ngày tới sẽ không cách nào đến đó.
Trái lại, Lãnh Nguyệt nói không muốn trì hoãn ở Bắc An nữa, anh ta sẽ trở về thành phố Phước Bình trước.
Khi nói cho Mẫn Mẫn qua điện thoại rằng Lãnh Nguyệt sẽ đến đó thăm mình, Mẫn Mẫn nói thẳng với Hạ Thiên Kỳ là không phải làm phiền Lãnh thần, vì nói vậy thì trái lại sẽ khiến anh ta càng nhàm chán hơn.
Bởi vì trước đó đã ăn cơm chiều, nên Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt lái xe đi thẳng về khách sạn mà trước đó bọn họ nghỉ lại. Sau khi trở về, Hạ Thiên Kỳ chạy thẳng vào phòng vệ sinh tắm rửa, còn Lãnh Nguyệt thì lại mở ti vi lên xem có vẻ rất nhàm chán.
Tám rửa xong, Hạ Thiên Kỳ lấy điện thoại di động gọi cho cha hắn, hỏi một chút về lễ tang của vườn trưởng khi nào sẽ bắt đầu, cha hắn nói là vào sáng ngày mốt.
Ngắt điện thoại với cha hắn, Hạ Thiên Kỳ nhìn qua Lãnh Nguyệt đang xem phim hoạt hình nói:
"Nhanh nhất thì phải đến chiều ngày mốt mới có thể auy về thành phố Phước Binh, anh muốn chờ tôi hay về trước?"
"Tôi sẽ mua quay về vào sáng mai."
"Mình anh trở về cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng ở lại đây chờ tôi thêm hai ngày nữa."
Trái lại, Hạ Thiên Kỳ không hy vọng Lãnh Nguyệt trở về, dù sao thì nếu Lãnh Nguyệt chịu ở lại đây chờ hắn, sau đó bọn họ cùng về còn có bạn.
"Không, sáng sớm mai tôi sẽ trở về."
Một chút Lãnh Nguyệt cũng không chừa lại mặt mũi cho Hạ Thiên Kỳ, thẳng thừng từ chối lời giữ lại của hắn.
"Vậy thì được rồi, dù sao thì anh ở lại đây cũng không có chuyện gì để làm."
Hạ Thiên Kỳ tự biết mình không thể thuyết phục được Lãnh Nguyệt, nên cũng không cố chấp giữ lại nữa, tự tìm cho mình một lối thoát.
Đi tới ngồi xuống ghế so pha, Hạ Thiên Kỳ rút bao thuốc lá ra khỏi túi áo, rút ra một điếu ngậm ngoài miệng, tiện đà quay qua Lãnh Nguyệt hỏi:
T r u y e n c u a t o I. c o m
D ị c h H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c
"Chuyện về quản lý anh đã chuẩn bị đến đâu, đưa ra đề xuất chưa?"
"Vừa xin rồi."
"Ừ, vậy là tốt rồi, thăng cấp lên quản lý rồi thì số điểm vinh dự thu được cũng bỏ xa các nhân viên mạnh mẽ bình thường khác."
Lãnh Nguyệt không trả lời hắn, mắt vẫn nhìn ti vi.
"Sư phụ của Sở Mộng Kỳ là nam hay là nữ?"
Hạ Thiên Kỳ thấy Lãnh Nguyệt không phản ứng, hắn tìm thêm một đề tài khác đề hỏi.
"Nữ."
"Nhân tiện thì bà ấy chỉ có một đệ tử sao?"
"Ừ thì một người, hai người chúng tơi ở cùng cô nhi viện, rời đi cùng một ngày."
"Trước đó anh ở cô nhi viện?" Hạ Thiên Kỳ nghe xong có chút kinh ngạc, hắn không biết Lãnh Nguyệt từng trải qua chuyện này.
"Ừ, trong ký ức ban đầu, tôi đang ở trong cô nhi viện, tôi và Sở Mộng Kỳ cũng quen biết nhau ở nơi này. Sau này sư phụ của cô ấy và sư phụ của tôi chia ra nhận nuôi chúng tôi, chúng tôi đi theo sư phụ của mình nên ít có liên hệ.
Sau khi lớn lên, mới vì nguyên nhân sư phụ của lẫn nhau mà có gặp qua vài lần."
"Tôi còn nghĩ đến lúc bình thường hai người luôn gặp nhau đấy chứ, vậy thì sư phụ của cô ấy vẫn còn sao?"
"Không còn."
Nhắc đến đề tài này, Lãnh Nguyệt mới có chút hứng thú nói chuyện phiếm với Hạ Thiên Kỳ, lúc này lại nghe anh ta nói:
"Ngày giỗ của sư phụ tôi sẽ đến nhanh thôi, lần này tôi sẽ quay về đạo quán một chuyến, gặp mặt cô ấy một lần."
"Trách không được anh phải quay về sớm hơn." Nghe Lãnh Nguyệt nói sở dĩ anh ta phải gấp rút quay về, là vì ngày giỗ của sư phụ anh ta đã đến sau lưng, Hạ Thiên Kỳ nhất thời bình thường trở lại rất nhiều.
Sau đó hai người lại hàn huyên trong một chốc lát nữa, rồi cùng tự phần mình trở lại trên giường nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ lại dậy sớm, Hạ Thiên Kỳ lại lái xe chỡ Lãnh Nguyệt đến phiên chợ sáng của Bắc An.
Lúc này đây bọn họ đổi một tiệm mì khác, mỗi người một tô lớn, hơn nữa còn bỏ thêm một quả trứng gà.
Lãnh Nguyệt ăn rất ngon miệng, nhưng Hạ Thiên Kỳ không biết vì sao mà chỉ vừa nhìn đến đồ ăn trong bát thôi muốn nôn ra, nhưng kỳ lạ hơn, dạ dày của hắn rõ ràng vẫn còn đói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT