Dịch: Hàn Phong Vũ

"Cộc cộc cộc..."

Vương Thành thử gõ cửa vài tiếng thăm dò, anh ta đứng ngoài cửa lắng nghe, nhưng gần nửa giờ cũng không nghe người trong nhà trả lời.

"Kỳ lạ."

Vương Thành lầm bầm ngoài miệng một tiếng, lần này lại dùng sức gõ thêm vài cái.

Trong phòng khách, Hoàng Văn ngồi trên ghế so pha, vẻ mặt kinh sợ nhìn Hoàng Tư Điềm thè lưỡi liếm vết máu của Lý Tú bắn tung tóe trên cửa phòng ngủ.

Hoàng Tư Điềm ăn vô cùng nhiệt tình, còn Hoàng Văn thì vẻ mặt trắng bệch đến mức gần như không có đến chút huyết sắc.

Cửa phòng bị gõ thùng thùng, Hoàng Văn không biết người đến nhà là ai, cô ta sợ nhất là cảnh sát, nhưng cô ta lo con gái bị phát hiện còn hơn cho mình, trên hết, cô ta càng lo người đến sẽ lại lần nữa biến thành bữa tối.

"Bên trong có người không vậy, Lý Tú? Lý Tú? Nếu không mở cửa thì tôi sẽ báo cảnh sát! Mau mở cửa ra!"

Thùng thùng thùng...

Vương Thành dùng sức đấm vào cửa, ban nãy anh ta đã thử áp sát tai trên cửa, nhưng lại không nghe được chút tiếng động nào, dù chỉ là tiếng vang. Dù anh ta không tin Lý Tú gặp nguy hiểm gì bên trong, nhưng trong lòng cảm thấy phía trong từ đầu đến cuối đều tản mác cảm giác không bình thường.

Nghe Vương Thành ở ngoài cửa quát to lên muốn báo cảnh sát, Hoàng Văn nhìn thoáng qua con gái còn đang liếm vết máu, buộc lòng thở dài đứng dậy, lần nữa miễn cưỡng đến cạnh cửa.

Nhìn xuyên qua mắt mèo, Hoàng Văn thấy Vương Thành đứng ngoài cửa, lúc này cô ta không liều lĩnh mở rộng cửa, mà hỏi thẳng:

"Anh tìm ai?"

"Tôi tìm Lý Tú."

"Lý Tú là ai?"

"Đừng có giả vờ với tôi! Mau mở cửa ngay cho tôi!"

Vương Thành nói xong rồi dùng sức giáng hai đấm thật mạnh lên cửa.

Hoàng Văn không biết người ngoài cửa vì sao lại khẳng định rõ cô giáo mầm non tên Lý Tú kia đang ở trong nhà mình, cô ta không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hoàng Tư Điềm đã liếm sạch vết máu trên cửa, do dự một chút rồi chậm rãi mở cửa phòng ra.

"Lý Tú, Lý Tú em có ở đây không?!"

Vốn chỉ định mở cửa rồi sẽ nói khích Vương Thành bên ngoài để đuổi đi, ai ngờ Hoàng Văn vừa mới đẩy cửa ra một chút, Vương Thành đứng ngoài cửa vung một tay giữ cửa kéo mạnh ra, sau đó xông thẳng vào.

Cái hành động này của Vương Thành cũng khiến cho Hoàng Văn hoảng sợ hơn, vội vàng tức giận can ngăn:

"Anh là ai?! Lấy tư cách gì xông vào nhà tôi?!"

T r u y e n c u a t o I. c o m 

D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c

"Tôi là bảo an của vườn trẻ Khai Tâm, tên Vương Thành, sở dĩ tôi xông thẳng vào đây, là vì cô chậm chạp không mở cửa cho tôi!"

Có chút không kiên nhẫn nói xong, Vương Thành lại quay vào trong nhà hô lớn:

"Lý Tú, Lý Tú em ở đâu?"

"Ở đây vốn không có người anh muốn tìm! Nếu anh không ra ngoài, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Vẻ mặt Hoàng Văn lạnh dần, dự định là sẽ dùng cách gọi cảnh sát đến dọa Vương Thành sợ mà bỏ đi, nhưng Vương Thành hoàn toàn không chịu thua cái thòng lọng này, tàn nhẫn nhìn Hoàng Văn nói:

"Báo cảnh sát là đúng rồi chứ? Cô có gan thì cứ gọi điện thoại báo cảnh sát đi!"

Hoàng Văn không nói, Vương Thành hừ lạnh một tiếng đi vòng qua cô ta, bắt đầu tìm kiếm khắp nhà. Nhưng dù đã tìm khắp tất cả các phòng, anh ta không tìm ra Lý Tú, lúc này cũng khiến Vương Thành vô cùng khó hiểu:

"Lý Tú ở đâu chứ?"

"Tôi không biết Lý Tú mà anh nói là ai, trước đó tôi đã có nói qua, trong nhà chỉ có tôi và con gái tôi."

Với câu chất vấn của Vương Thành, Hoàng Văn có vẻ giận dữ không thể kiềm chế.

"Đến lúc này rồi mà con che giấu, tôi và Lý Tú cùng nhau đến đây, cô ấy muốn tôi chờ cô ấy dưới lầu, sau đó thì tôi căn bản là không nhìn thấy được cô ấy đi xuống nữa!"

Nghe Vương Thành nói anh ta đi cùng Lý Tú đến đây, sắc mặt của Hoàng Văn trong nháy mắt trở nên khó coi đến cực điểm, đột nhiên không biết gì cho tốt bây giờ.

Mà Vương Thành không ngừng nhìn chằm chằm vào cô ta, thấy sắc mặt của Hoàng Văn biến đổi, anh ta lại cảnh giác hỏi:

"Rốt cuộc là Lý Tú không đến đây, hay các người đây không phải đã làm gì cô ấy rồi chứ?"

"Tôi thật sự chưa từng gặp qua người mà anh nói, hơn nữa, anh cảm thấy chúng tôi là cô nhi quả phụ, có thể làm gì cô ấy chứ? Anh đã tìm hết khắp nhà rồi, anh có nhìn thấy người hay sao? Hay nói cô ấy có thể tự mình ẩn nấp sao?"

Hoàng Văn không biết nói gì, lúc này chỉ có thể kiên trì chống chế, xem có thể làm cho Vương Thành tin hay không, dù sao thì trước mắt, ít nhiều gì Vương Thành cũng cho cô ta cảm giác cứng đầu cứng cổ.

Vương Thành nhìn thoáng qua phòng khách và chỗ phòng ngủ của Hoàng Tư Điềm, không thấy dấu vết từng có đánh nhau, ngoài ra Hoàng Văn thì gầy trơ xương, Hoàng Tư Điềm lại là một đứa bé còn nhỏ, thật sự không giống dáng vẻ có thể làm gì Lý Tú, nhưng rốt cuộc Lý Tú đã đi đâu chứ?

"Chẳng lẽ lại thừa dịp khi mình đang đi vòng quanh ở cạnh đó mà bỏ đi?"

Trong lòng Vương Thành không quá khẳng định, vì từ khi Lý Tú lên lầu một mình, thật sự có một thời gian anh ta không ngồi yên ngoài của, mà đi vòng quanh khắp nơi.

Hoàng Văn thấy Vương Thành chần chừ, mắt cô ta thấy có hy vọng, lại vội vàng giả vờ lấy điện thoại di động ra nói:

T r u y e n c u a t o I. c o m 

D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c

"Anh cứ trì hoãn trong nhà tôi, có chuyện gì thì chờ cảnh sát đến trước đã, sau đó anh đi mà nói chuyện với bọn họ!"

Những lời này vừa mới nói xong, Hoàng Văn bắt đầu bấm điện thoại, thấy hành động này của Hoàng Văn, Vương Thành chỉ biết rời đi mà mang theo vẻ mặt nghi ngờ, nhưng ngay khi anh ta sắp bước ra khỏi cửa, anh ta lại đột nhiên nghĩ đến được cái gì đó, lúc này lại nhìn thấy anh ta rút điện thoại ra.

"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ gọi một cuộc điện thoại để xác nhận lại một chút rồi sẽ rời đi."

Vương Thành nói với Hoảng Văn xong, lại gọi một cuộc điện thoại cho Lý Tú, mặc dù vẻ mặt Hoàng Văn không thay đổi, nhưng trong lòng thì nhắc nhiều đến tận cuống họng rồi, dù sao thì điện thoại di động của Lý Tú kia vẫn còn trong nhà.

Chỉ có điều khiến cho Hoàng Văn thở phào nhẹ nhõm, cuộc điện thoại của Vương Thành gọi đi không kết nối được.

"Sao lại tắt điện thoại rồi?"

"Rốt cuộc anh có chịu để tôi yên hay không!"

Hoàng Văn thấy Vương Thành không hề cầm điện thoại gọi qua được, lại khó chịu thúc dục một tiếng.

"Thật xin lỗi, có thể tôi nhầm."

Vương Thành áy náy phát tay với Hoàng Văn, sau đó vội vàng vội vàng ra khỏi nhà, vội vàng chạy xuống thang lầu.

Vương Thành đi rồi, Hoàng Văn đóng cửa phòng thật mạnh, bản thân thì kiệt sức ngồi bệt trên sàn, lại thấy Hoàng Tư Điềm đứng cạnh cửa phòng ngủ, trong miệng nhai thứ đồ vật gì đó.

Nhìn kỹ lại, đó là điện thoại di động của Lý Tú.

"Bảo bối, mẹ xin con, đừng ăn thịt người sống nữa được không, mẹ xin thề, mẹ sẽ cố gằng tìm thi thể cho con."

Hoàng Văn quỳ xuống bò tới cạnh Hoàng Tư Điềm, giọng nói van xin khổ sở nói.

Còn Hoàng Tư Điềm dường như không nghe câu nào, chỉ vào bên cửa nói không chút cảm xúc:

"Người kia... Phải chết!"

Hoàng Văn nhìn về phía cửa theo bản năng, dễ nhận thấy người mà Hoàng Tư Điềm chỉ là Vương Thành vừa mới rời khỏi nơi này.

Cùng lúc đó, Vương Thành lại áp sát tai lên trên cửa phòng, cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng, anh ta có thể nghe bên trong có tiếng phụ nữ đang nói chuyện vọng ra, nhưng nghe không rõ ràng.

Nhưng điều anh ta không biết, là khi mình trốn phía sau cửa nghe lén, trong mắt mèo lại có một đôi mắt màu máu đang theo dõi lại mình.

Ra khỏi hàng hiên chỗ nhà của Hoàng Văn, Vương Thành không ngừng gọi vài cuộc điện thoại cho Lý Tú, nhưng điện thoại di động của Lý Tú luôn trong tình trạng tắt máy.

Không biết làm sao, anh đành phải bắt xe taxi, đến gian phòng cho thuê của Lý Tú.

Mà bên kia, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt thu được tình tiết mới ở đồn công an khu vực Lệ Dương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play