Dịch: Hàn Phong Vũ

Không biết vì sao, khi đối mặt với đứa nhỏ Hoàng Tư Điềm này, Lý Tú lại cảm thấy sợ hãi không thể lý giải, cô vô thức dời tầm mắt đi, áy náy nhìn mẹ Hoàng Tư Điềm hỏi:

"Em có thể vào không?"

Mẹ của Hoàng Tư Điềm vẫn một khuôn mặt lạnh lẽo không nói gì, thấy thế Lý Tú cười xấu hổ, nhưng vẫn cất bước đi đến.

Thuận tay đóng cửa lại, trong nhà nhất thời chìm trong sự im lặng chết chóc, Lý Tú đột nhiên có chút ân hận khi quyết định chạy đến nơi này, nhưng nghĩ đến vườn trưởng nhảy lầu vào buổi tối hôm qua, nghĩ đến đứa bé kia bây giờ vẫn chưa tìm ra, Lý Tú cảm thấy trái tim của cô giống như bị một thanh dao nhỏ sắc bén đâm thấu tim.

Siết chặt nắm tay, Lý Tú hít sâu một hơi, quay về phía mẹ con Hoàng Tư Điềm đang thờ ơ nhìn cô nói:

"Em biết mọi người cũng không hy vọng gặp lại em nữa, nhưng em có lý do nên không thể không đến đây, vì đứa bé kia mất tích ngày hôm qua đến giờ vẫn chưa tìm được.

Vườn trưởng cũng vì sự việc này... Không phải, mà nguyên nhân của hết thảy chuyện này đều là do sự thất trách của em.

Có nói xin lỗi thì cũng vô dụng rồi, bây giờ em chỉ có thể cố hết sức bồi thường, muốn dùng hết khả năng tìm được đứa bé mất tích kia, cho cha mẹ của cô bé một cái công đạo."

"Trách nhiệm của cô, cô chạy đến nhà tôi nói với chúng tôi những lời này để làm gì?"

Mẹ của Hoàng Tư Điềm một chút cũng không vì những lời nói của Lý Tú mà lung lay, trái lại biểu hiện lại càng thêm chua chát hơn:

"Đứa bé mất tích thì phải đi tìm, cô tìm không được thì phải đi tìm cảnh sát để tìm kiếm, nếu cảnh sát tìm khắp nơi mà vẫn không được, vậy thì cứ ngoan ngoãn nghĩ biện pháp, xem phải làm thế nào mới có thể khiến cho cha mẹ của đứa bé kia hài lòng.

Nếu tôi là cô, thì cứ ngẫm lại những điều này cho thật kỹ, sẽ không chạy đến đây để nói những lời vô dụng này."

T r u y e n c u a t o I. c o m 

D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c

Thân thể Lý Tú đứng cạnh cửa run rẩy, nước mắt không ngừng chảy xuống hai gò má, cô thật sự rất muốn cứ thế này mà bỏ đi, nhưng trong lòng cô lại nói cho chính cô biết là không được phép cứ thể này mà quay đi, Hoàng Tư Điềm nhất định biết chuyện gì đó, cô nhất định phải dò hỏi được tung tích của đứa bé mất tích từ Hoàng Tư Điềm.

Đưa tay lên lau dòng nước mắt trên mặt, Lý Tú nước mắt lưng tròng nhìn mẹ của Hoàng Tư Điềm, dùng ngữ khí vẫn cố gắng duy trì vững vàng nói:

"Chị muốn nói em thế nào củng được, nhưng hôm nay em sẽ không rời đi."

"Thối tha vô lại!" Mẹ của Hoàng Tư Điềm nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ căm ghét mà mắng.

Lý Tú làm ra vẻ như không nghe thấy, cũng không hề để ý câu nói nhục mạ từ mẹ của Hoàng Tư Điềm, chỉ tiếp tục nói:

"Lúc ấy là Tư Điềm và đứa bé kia cùng nhau đi lạc, hơn nữa trên camera an ninh của cảnh sát cũng có ghi lại. Hai cô bé đã cùng nhau đi vào trong gian phòng vệ sinh, nhưng người đi ra ngoài chỉ có một mình Tư Điềm.

Cho nên chắc chắn Tư Điềm biết rõ chuyện gì xảy ra, đứa bé kia rốt cuộc đã đi đâu."

"Tư Điềm không biết gì hết, cô hẳn phải biết, con bé mắc bệnh tự kỷ rất nghiêm trọng, nên sẽ không tùy tiện nói chuyện với người khác."

Lý Tú không phản ứng lại với mẹ của Hoàng Tư Điềm, mà nhìn Hoàng Tư Điềm hỏi:

"Tư Điềm, Mỹ Đồng là một người bạn rất thông minh hòa nhã, cũng rất tốt bụng, nhưng hiện tại lại không thấy bạn ấy đâu nữa, chỉ có con mới có thể cứu bạn ấy thôi, nên cô giáo cầu xin con, xin con nói hết những gì con biết cho cô giáo biết."

"Cô muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa cô mới chịu hiểu ra?! Tư Điềm không biết gì cả! Cô mau cút đi cho tôi, cút ra khỏi nhà tôi ngay!"

Không đợi Hoàng Tư Điềm mở miệng nói, mẹ của Hoàng Tư Điềm đã từ chối Lý Tú đang đứng cạnh cửa. Lý Tú nhìn chằm chằm khuôn mặt u ám của Hoàng tư Điềm, mãi đến khi Hoàng Tư Điềm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô nói:

"Con nói cho cô giáo."

"Thật sao Tư Điềm?"

"Vâng." Hoàng Tư Điềm gật gật đầu.

Thấy Hoàng Tư Điềm gật đầu khẳng định, Lý Tú cũng hết hơi hết sức rồi, trực tiếp thoát khỏi dây dưa với mẹ của Hoàng Tư Điềm.

Lúc này mẹ của Hoàng Tư Điềm còn muổn ngăn cản Lý Tú đến gần Hoàng Tư Điềm, nhưng lại bị một cái ánh mắt uy hiếp đủ để nỗi sợ hãi lên đến cực điểm, cả người đông cung sởn cả gai ốc, không còn chút dũng khí để lên tiếng nữa.

Mà Lý Tú bị kích động và vui mừng nuốt hết, cũng không quá mức để ý đến hành động này của Hoàng Tư Điềm, dù sao thì lúc này cô luôn một lòng thầm nghĩ mình sẽ biết chút tin tức từ Hoàng Tư Điềm, về tung tích củađứa bé mất tích.

"Đi, chúng ta quay về phòng ngủ của con rồi nói, không cho mẹ nghe."

Bàn tay nhỏ có chút lạnh lẽo của Hoàng Tư Điềm đột nhiên nắm cánh tay của Lý Tú, Lý Tú cũng không cảm thấy có gì không bình thường, nhưng khi đi vào phòng ngủ, cô quay đầu lại theo bản năng nhìn thoáng qua mẹ của Hoàng Tư Điềm vẫn đang đứng sững cạnh cửa, trong một chớp mắt sau đó, dường như cô đã nhìn thấy miệng của mẹ của Hoàng Tư Điềm chuyển động một chút như đang nói:

"Cô sẽ chết!"

T r u y e n c u a t o I. c o m 

D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c

Cánh cửa phòng ngủ bị Hoàng Tư Điềm đóng lại, Lý Tú nhìn thoáng qua căn phòng tối tăm, không khỏi nhìn Hoàng Tư Điềm hỏi:

"Tư Điềm, sao phòng ngủ của con lại tối tăm vậy, con không thích ánh mặt trời hay sao?"

Hoàng Tư Điềm không nói gì thêm, chỉ lắc lắc đầu.

Thấy thế, Lý Tú cũng không hỏi nhiều thêm nữa, mà nhìn thẳng vào Hoàng Tư Điềm hỏi:

"Tư Điềm, bây giờ con có thể nói cho cô giáo biết, giữa trưa ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Con có thể nói cho cô giáo biết, nhưng cô giáo có thể bảo đảm sẽ không nói cho bất cứ người nào khác biết không?"

"Cô giáo có thể đảm bảo."

Lý Tú trả lời không chút nghĩ ngợi.

Hoàng Tư Điềm ngẩng đầu, một đôi ánh mắt khiến cho đáy lòng Lý Tú phát lạnh nhìn chằm chằm, sau đó giọng nói lạnh lẽo đáng sợ vang lên:

"Cô giáo lại nói dối nữa, nếu như con nói cho cô giáo biết, cô giáo sẽ nói với người cảnh sát kia."

"Cô giáo không nói dối, chỉ cần Tư Điềm nói thật cho cô giáo nghe, cô giáo đảm bảo không nói cho những người khác."

"Thật vậy chăng?"

"Ừ, cô giáo xin thề." Lý Tú làm một động tác tuyên thệ mang tính chất tượng trưng.

"Con tin cô giáo." Nhìn thấy Lý Tú lập thệ, Hoàng Tư Điềm mới gật gật đầu tin tưởng cô, sau đó mở miệng nói:

"Giữa trưa ngày hôm đó, ta ngồi ở trong cái góc phòng kia, nhìn thấy trên bàn bày đặt những thứ rác rưởi kia làm ta buồn nôn hết sức, và từng trận mùi thịt của các học sinh kia tản ra, khiến tâm tình của ta bị phá hỏng đến cực điểm."

Lý Tú khó hiểu nhìn Hoàng Tư Điềm đang cúi đầu không ngừng nói lảm nhảm, nhưng Hoàng Tư Điềm vốn không nhìn mặt cô, vẫn còn đang nói:

"Mà khiến cho tâm tình của ta càng bị phá hỏng hơn nữa, là lúc đó ngươi không ngừng nói đi nói lại liên tục, giống như ruồi nhặn vo ve bên tai ta, ngươi còn muốn ta ăn những thứ rác rưởi ghê tởm kia, hơn nữa cứ không ngừng làm phiền ta!

Cũng may rốt cuộc ngươi cũng chịu đi, nhưng cái con bé tên Vương Mỹ Đồng kia lại đến làm phiền ta, ta vừa đói lại vừa phiền não, cuối cùng nhịn không được, dẫn dụ con bé theo ta xuống lầu, bọn ta chạy vào một gian phòng vệ sinh công cộng, sau đó tìm một gian phòng được ngăn cách không có ai mà vào.

Con bé hỏi ta vì sao lại muốn vào nơi này, nơi này vừa bẩn lại vừa thối.

Ta không trả lời con bé ấy, chỉ một phát cắn rơi đầu con bé, sau đó uống hết máu của con bé.

Mùi thịt của con bé đó thật sự quá thơm, ta không nỡ vứt bỏ dù chỉ một chút, mặc dù đã ăn no rồi, ta còn cầm con bé đó ăn sạch.

Lúc đó tâm tình của ta vô cùng vui vẻ, nhưng vừa mới ra khỏi phòng vệ sinh thì lại gặp ngươi!

Đáng ghét! Vì sao lại là ngươi?! Ngươi lại ngăn cản ta lần nữa, tiếp tục lảm nhảm không ngừng bên tai ta!"

Hoàng Tư Điềm nói đến chỗ này, lại nhìn thấy đầu nó vốn đang rủ xuống lại đột ngột ngẩng lên, đôi mắt tràn đầy màu máu mang đầy sự căm ghét nhìn Lý Tú chằm chằm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play