"Anh muốn tôi tránh xa cô ấy thì tôi có thể đồng ý, nhưng anh nói tôi là rác rưởi, thì tôi không thể nhẫn nhịn."
Hạ Thiên Kỳ nói với giọng bình thản, sau đó tung một cước thật mạnh vào gã to con đang túm cổ áo hắn kia, một cước này cũng đá thẳng vào hạ bộ của gã to con kia, gã kêu lên một tiếng thảm thiết rồi quỳ sụp xuống trên đất ngất đi.
Một cước xử lý gã cao to kia, động tác của Hạ Thiên Kỳ không dừng chút nào, không đợi đến khi hai gã còn lại phản ứng, hắn đã đi đến trước người bọn họ, vung đấm đánh một người bay ra ngoài.
"Mình thật sự say mẹ rồi, ăn một bữa cơm thôi mà cũng gặp cả tá phiền phức!"
Hạ Thiên Kỳ phun một bãi đờm trên mặt đất, trong lòng lại nghĩ sau này sẽ không bao giờ xuất hiện cùng Đổng Tuyết nữa, mặc dù hắn không sợ phiền thoái, nhưng lại chán kiểu phiền toái lúc nào cũng tìm đến hắn.
Bắt một chiếc xe định đi tìm một khách sạn để nghỉ qua đêm, kết quả thành ra đang trên đường đã bị một đám người chặn đầu lại. Dễ nhận thấy, những người này đều là người của cha Đổng Tuyết.
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm thấy tình hình như không đơn giản như những gì hắn nghĩ, nếu không thì cũng không xuất hiện nhiều người như vậy chỉ để đối phó với hắn, có lẽ cha của Đổng Tuyết thật sự nghĩ muốn xuống tay với hắn.
Nhưng mà vì cái gì?
Đánh cả bảy, tám người răng rơi đầy đất, Hạ Thiên Kỳ lại bắt một chiếc taxi đến khách sạn.
Vào căn phòng khách sạn vừa thuê, Hạ Thiên Kỳ có chút cáu kỉnh ngồi trên giường suy tư về những chuyện vừa mới xảy ra lúc nãy.
Chẳng qua hắn chỉ ăn với Đổng Tuyết một bữa cơm, nhưng lại bị cảnh cáo, hơn nữa không chỉ nhắc nhở bình thường, nếu hắn không phản kháng lại, có lẽ bọn họ sẽ đánh hắn đến mức phải đưa vào bệnh viện.
Lần cảnh cáo hiện tại chắc chắn không phải của mấy tên ngựa chết có thể cho được, chắc chắn cha Đổng Tuyết sai khiến bọn họ làm như vậy, mà nguyên nhân thì chỉ có thể là bởi vì Đổng Tuyết từng nói qua với cha cô, rẳng cô thích hắn.
Kiểu như bạch phú mĩ, cũng kiêu ngạo như cha mình, nhưng cha của Triệu Tĩnh Thù và cha của Đổng Tuyết lại khác nhau xa, cách cư xử có thể nói là một trời một vực.
"Bữa ăn này, tiền tiêu ra không ít thì không nói, vẫn còn chọc vào một thân phiền phức bỏ mẹ!"
Ít nhiều gì trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng có chút buồn bực, trước mắt có lẽ cứ xem như hắn muốn vạch rõ quan hệ với Đổng Tuyết, nếu không thì bố già kia rất khó bỏ qua cho hắn.
Dù đã biết giới hạn, nhưng thật ra cũng không có việc gì, quan trọng là hắn sợ cha Đổng Tuyết tìm cha của mình để gây khó dễ, vậy thì hỏng bét.
Trong một đêm ấy, Hạ Thiên Kỳ không hề ngủ ngon, kết thành một giấc mộng vô cùng kỳ quái, mơ thấy mình ở trong một căn phòng máy móc đặc biệt to lớn không ngừng gõ bàn phím.
Chuyện này cũng hắn sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau lại cảm thấy mệt mỏi đầy người, chỉ hận không thể ngủ tiếp thêm một lúc nữa.
Nhưng nghĩ đến chuyện về Đổng Tuyết này, hắn chỉ có thể miễn cưỡng leo xuống khỏi giường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Đổng Tuyết:
"Đổng Tuyết, cô sao rồi?"
Sau khi điện thoại kết nối, Hạ Thiên Kỳ vẫn quan tâm bằng một câu khách sáo như trước.
"Tốt hơn nhiều, thật quá mất thể diện, đang ở trước mặt anh mà lại uống quá nhiều."
"Cô không sao là tốt rồi, có điều tôi gặp phiền phức."
Hạ Thiên Kỳ không muốn nói gì thêm với Đổng Tuyết nữa, lúc này nói thẳng vào nội dung chính:
"Hôm qua thấy cô uống quá nhiều, tôi vốn định bắt một chiếc xe để đưa cô về. Kết quả thành ra lại bị đám tay chân của cha cô ngăn cản, nói tôi tránh xa cậu ra, còn muốn dạy dỗ lại tôi."
"Anh bị đánh?! Đám khốn nạn này!"
"Không có, tôi không bị đánh, ngược lại là tôi đánh người của cha cô."
"Câu này của anh rõ là rất mạnh mồm, anh không bị gì là tốt rồi, không cần lo lắng, tôi sẽ nói chuyện lại với cha tôi!"
"Ừ, vậy thì việc này nhờ cô."
Mặc dù sự việc là từ Đổng Tuyết mà ra, nhưng từ thái độ của Đổng Tuyết với mình, cô ta thật là vô cùng có lỗi. Mà hắn không muốn hây thù chuốc oán với cha của Đổng Tuyết, dù cũng là do không nhìn mặt mũi trước nên không nghĩ sẽ chuốc lấy phiền phức, còn phải nhìn mặt Đổng Tuyết đang quan tâm lo lắng cho hắn.
Cho nên nếu cha cô ta cứ như vậy quên đi, chuyện này và mối hiểu lầm cũng chấm dứt, trái lại hắn cũng không đi truy cứu nữa, dù sao thì đánh người là hắn, đối phương cũng không có cái lợi lộc gì.
Rửa mặt xong, Hạ Thiên Kỳ lại đi làm thủ tục trả phòng, sau đó tìm mấy của hàng gia đình ở vùng lân cận bán bánh bao để mua mấy cái. Sau đó hắn đi vòng qua trung tâm thương mại, mua một bộ âu phục màu đen. Lại nhận được điện thoại của Lãnh Nguyệt gọi đến, nói rằng anh ta đã đến thị trấn Bắc An rồi.
Sau khi hỏi rõ vị trí của Lãnh Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ lại lái xe đi đón Lãnh Nguyệt.
Lãnh Nguyệt đứng cạnh đường phố, bởi vì nhan sắc tương đối hơn người, nên Hạ Thiên Kỳ chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy anh ta, nhưng khiến hắn có chút ngoài ý muốn, là một cánh tay của Lãnh Nguyệt bị bó thạch cao, sắc mặt nhìn qua cũng không quá tốt.
Đỗ lại, Hạ Thiên Kỳ ấn hạ cửa kính xe xướng quay về Lãnh Nguyệt hô lên:
"Lãnh Thần, bên này!"
Thấy Hạ Thiên Kỳ, Lãnh Nguyệt gật đầu rồi bước nhanh như chạy đến nơi, đợi sau khi anh ta lên xe thì Hạ Thiên Kỳ lại hỏi một câu quan tâm:
"Anh bị thương?"
"Không có gì." Lãnh Nguyệt vẫn trưng ra biểu cảm bất cận nhân tình* kia, không thèm chú ý gì đến sự quan tâm của Hạ Thiên Kỳ.
*Bất cận nhân tình: không chú ý đến quan hệ tình cảm.
Hạ Thiên Kỳ thầm mắng câu Lãnh tiện nhân trong lòng, có điều lại nghĩ đến Lãnh Nguyệt đang bị thương mà vẫn ngàn dặm xa xôi chạy đến giúp mình, trái lại hắn cũng không để ý thái độ của Lãnh Nguyệt với mình, dù sao thì hắn và Lãnh Nguyệt luôn luôn như vậy.
"Sớm biết anh bị thương, tôi sẽ không gây thêm sức ép cho anh đến đây."
"Không có gì, giờ chúng ta đến nhà anh."
Lãnh Nguyệt không muốn chậm trễ thời gian thêm nữa, lúc này ngắt ngang Hạ Thiên Kỳ thúc giục.
"Được, bây giờ tôi đưa anh đến đó."
Lái xe về nhà mình, Lãnh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ suốt quãng đường, vốn dĩ không có đến chút ý tứ cho thấy muốn nói chuyện cũ với Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ sớm đã thành quen, ở chung Lãnh Nguyệt với ở một mình cũng chẳng có gì khác nhau, vì không cần biết anh nói gì, thì anh ta đều có thể thẳng tay dội cho anh chậu nước lạnh.
Rất nhanh, xe nhanh chóng đi vào tiểu khu ở chỗ nhà của Hạ Thiên Kỳ, Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt xuống khỏi xe, lập tức đi một mạch đến trên tầng triệt ở chỗ nhà của hắn.
Hạ Thiên Kỳ tìm một người mở khóa cửa, Lãnh Nguyệt thì lấy một cái la bàn ra khỏi túi, cúi đầu quan sát cái la bàn trên tay, vẻ mặt suy tư.
Hạ Thiên Kỳ không biết cái la bàn kia là thứ gì, nên đợi đến sau khi hắn mở cửa ra thì lập tức hỏi Lãnh Nguyệt một câu:
"Đó là cái gì?"
"Trận bàn, có thể kiểm tra mức độ tổn hại của trận pháp."
"Được rồi, vậy thì mức độ tổn hại của trận pháp này trong nhà tôi đây là bao nhiêu?"
Hạ Thiên Kỳ không hề quan tâm đến mấy thứ vật dụng thuật pháp của Lãnh Nguyệt, chỉ tương đối tò mò về tình trạng của cái trận pháp này.
"Tổn hại bảy mươi phần trăm, còn tệ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của tôi."
"Bảy mươi phần trăm?! Như vậy chẳng phải là sẽ nhanh chóng hoàn toàn đình trệ!"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong trong lòng nhất thời cả kinh, mà Lãnh Nguyệt thì lại gật đầu từ chối cho ý kiến:
"Khoảng cách đến khi trận pháp hoàn toàn dừng lại không xa, thực lực của tôi có hạn, nên về mặt tu bổ trận pháp rất khó giúp đỡ."
"Vậy anh có thể đoán được thời gian cái trận pháp này hoàn toàn đình trệ sao?"
"Đại khái khoảng nửa năm, có thể là trước thời hạn, cũng có thể lâu hơn, chỉ có điều trước hay sau gì cũng không vượt quá 1 tháng.
Trước khi trận pháp đang hoàn toàn đình trệ, mặc dù sẽ không hoàn toàn mất đi hiệu lực, nhưng hiệu quả chắc chắn lớn không bằng trước kia, anh phải tự mình chuẩn bị tâm lý."
Hạ Thiên Kỳ biết Lãnh Nguyệt muốn nhắc nhở hắn điều gì, hắn không nói gì, chỉ mở hẳn cửa phòng ra, từng bước một đi vào trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT