Dịch: Ngô Diệc Hằng
Biên: Hàn Phong Vũ
Động tác của Hạ Thiên Kỳ rất nhanh, gần như là mở khóa cửa rồi đóng cửa lại trong chớp mắt, lập tức hắn đã chui vào trong phòng, sau đó đóng cửa lại.

Bởi vì chỉ là một gian phòng trọ nhỏ, cho nên phòng khách và phòng ngủ ăn thông với nhau, mặc dù Hạ Thiên Kỳ rất cẩn thận, nhưng vẫn bị hai người gã mắt kính đang ngồi trên ghế sô pha phát hiện.

"A!"

Gã mắt kính không có phát hiện ra Hạ Thiên Kỳ, nhưng khi gã nhìn qua tình nhân không lớn lắm kia lại đang nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ ở phía sau bị dọa đến mức đột nhiên hét to một tiếng.

Tiếng kêu của tình nhân sợ đến mức gã mắt kính nhảy dựng lên một cái, gã mắt kính vô ý thức quay đầu nhìn lại, thấy Hạ Thiên Kỳ đang híp một mắt lại, tựa trên vách tường cạnh cửa:

"Thật vô ý quá, đã làm chậm trễ các người pa pa pa."

Nói xong, ánh mắt Hạ Thiên Kỳ liếc mắt một cái về cô gái trẻ tuổi đang ôm chặt gã mắt kính, gật đầu nói có chút tán dương:

"Tiểu tam của anh dáng dấp cũng không tệ, chỉ là cặp kè với anh thì có chút lãng phí."

"Nhóc con, tôi không thể không thừa nhận lá gan của cậu thật sự rất lớn." Gã mắt kính vỗ vỗ lên đầu của cô gái, sau đó lại nói với cô:

"An Ny, em vào bên trong đợi đi, anh có chút chuyện cần nói với hắn ta."

"Hắn… Hắn là ai ?"

"Không cần hỏi nhiều như vậy, đi nhanh đi!"

Gã đeo kính thấy cô gái vẫn còn không hiểu rõ tình hình, rất tức tối nói.

"Em… Em biết rồi."

Cũng không biết cô gái này có hiểu ý tứ của gã mắt kính hay không, lúc này cô ta sợ hãi nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, lại muốn đứng dậy đi vào bên trong, nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ gọi lại:

"Tôi cho cô đi rồi sao?"

Vốn là nụ cười của Hạ Thiên Kỳ treo ở trên mặt, lập tức bị vẻ u ám lạnh lẽo thay thế, sau đó nghe hắn lạnh giọng quát:

"Lăn về đây!"

Vừa bị Hạ Thiên Kỳ quát lên như vậy, cô gái bị dọa sợ đến mức run cả người, cuối cùng không khống chế được cảm xúc, lớn tiếng khóc lên, lại trở về bên cạnh gã mắt kính.

Sắc mặt của gã mắt kính khó coi đến cực điểm, gã ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Kỳ.

"Đừng xem thường chỉ số thông minh của tôi, ok? Cho tình nhân của anh đi gửi tin nhắn gọi người đến? "Đổi thành là anh, anh sẽ đồng ý sao?"

"Có phải là Triệu Hối Phong sai cậu đến đây hay không." Khóe miệng của gã mắt kính hung hăng run rẩy một chút, trong lòng đang nghĩ nên làm sao để thoát thân.

"Anh cảm thấy có đúng không?" Hạ Thiên Kỳ châm biếm một tiếng, nhìn gã mắt kính hỏi ngược lại.

Gã đeo kính không trả lời, suy nghĩ một chút lại mở miệng nói:

"Chúng ta đều là người quan minh chính đại không nói chuyện gì mờ ám, cậu đến chỗ này rốt cuộc là có mục đích gì."

"Không có mục đích gì, chỉ là muốn hỏi anh chút chuyện."

"Nói đi, tôi sẽ nói cho cậu biết." Gã đeo kính nghe xong biểu hiện rất thẳng thắn, hoàn toàn thuận theo ý Hạ Thiên Kỳ mà nói chuyện.

"Tốt, anh đã thẳng thắn như vậy, tôi cũng không nhiều lời nữa. Nói đi, rốt cuộc anh đã bắt được nhược điểm gì của Triệu Hối Phong?"

"Tôi không biết cậu muốn ám chỉ cái gì, chúng tôi là đối thủ cạnh tranh, chỉ tồn tại quan hệ cạnh tranh."

Gã đeo kính lắc đầu, nhất quyết không chịu thừa nhận chuyện này.

"Không thừa nhận?"

"Không, vốn dĩ tôi cũng không biết cậu đang nói cái gì."

"Nếu bây giờ tôi đã có thể xuất hiện trước mặt anh, vậy thì chúng minh trong lòng tôi cũng đã biết được đại khái rồi, cho nên nếu như không muốn đi ra ngoài chịu tội, thì cứ thành thật nói cho tôi biết. Con mẹ anh, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đừng có không tự trọng mà không chịu nhận tội!"

Gã mắt kính thấy Hạ Thiên Kỳ thật sự sắp nổi giận thì nói gấp:

"Là tôi có được chứng cứ Triệu Hối Phong trốn thuế, nếu như cậu nói là muốn có, hiện tại tôi sẽ sai người cầm vật chứng kia đem đến vị trí cậu đã chỉ định, tất nhiên, cậu muốn tôi đưa lại cho Triệu Hối Phong cũng có thể."

"Chỉ có cái này thôi sao?" ngữ khí Hạ Thiên Kỳ lại nặng nề thêm mấy phần.

"Nếu không phải thì còn có thể có cái gì khác? Nếu như tôi cầm chứng cứ ông ta trốn thuế đưa xuống dưới, ông ta tuyệt đối sẽ rơi vào kết cục thân bại danh liệt."

Gã đeo kính sợ Hạ Thiên Kỳ không tin, còn cố ý nhấn mạnh tính nghiêm trọng của chuyện này thêm một chút.

Hạ Thiên Kỳ tự nhận bụng dạ mình chỉ tương đối, nhưng mà, cái loại giảo hoạt giống như gã mắt kính này đã lăn lộn trong giới thương trường vài chục năm, cho nên với cái hành động chủ động nhận tội của gã mắt kính, hắn vốn là khó có thể tin được.

"Được rồi, anh đã không chịu nói thật, vậy cũng đừng trách tôi."

Nói xong, mặt Hạ Thiên Kỳ lạnh xuống đi hướng về phía gã mắt kính, thấy Hạ Thiên Kỳ đi đến với sắc mặt khó coi, gã mắt kính sợ hãi nói:

"Tôi nói đều là sự thật, tôi thật sự không có lừa cậu."

Gã mắt kính ngoài miệng liên tục cầu xin, mà cô gái kia đang ngồi ở bên cạnh gã, lúc này cũng khóc lên càng thêm kịch liệt.

"Câm miệng! Khóc thêm một tiếng, tôi bóp chết cô!"

Hạ Thiên Kỳ nhìn cô gái kia cảnh cáo một câu, cô gái bị dọa sợ đến mức bịt chặt miệng lại, cặp mắt sưng tấy do khóc quá nhiều.

Mà ngay trong thời điểm Hạ Thiên Kỳ chú ý đến cảnh cáo cô gái kia, gã mắt kính lại đột nhiên từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, muốn nhân cơ hội chạy về cạnh cửa. Nhưng gã ta vừa mới bước ra một bước, dưới cái chớp mắt tiếp theo, một bàn tay to từ phía sau chộp tới, bóp chặt trên cổ gã ta.

"Mau lăn lại đây cho tôi!"

Một tay Hạ Thiên Kỳ tóm lấy gã mắt kính kia kéo ngược trở về, tay kia thì không ngừng tát vài cái thật mạnh vào mặt gã, lúc này cũng khiến cho mũi của gã mắt kính đổ máu, cả bộ mặt chuyển màu thâm tím giống như một cái đầu heo.

"Quỳ gối xuống đây!"

Gã mắt kính bị Hạ Thiên Kỳ đánh đến mức đầu váng mắt hoa, liên tục khóc lóc van xin Hạ Thiên Kỳ bỏ qua cho mình, nhưng con người Hạ Thiên Kỳ làm sao biết đến cái gì là nhân từ nương tay, quay về phía gã mắt kính quỳ trên mặt đất đá thêm một cước.

Một cước lúc này giẫm thẳng lên cẳng chân của gã, cẳng chân của gã mắt kính phát ra một tiếng vang giòn giã của xương cốt nứt ra, gã nhất thời đau nhức ôm lấy cẳng chân bắt đầu lăn lộn trên mặt sàn.

Nghe gã mắt kính kêu lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, lúc này Hạ Thiên Kỳ rút điện thoại di động ra khỏi túi áo, sau đó mở một bản nhạc có tiết tấu rất mạnh, lúc này cũng làm cho tiếng kêu thảm thiết và tiếng khóc của cả hai người che dấu hơn phân nửa.

Hạ Thiên Kỳ bước ngang qua, một tay nắm chặt lấy tóc của gã mắt kính, kéo đầu của gã ngửa mặt lên, hắn lại lần nữa uy hiếp nói:

"Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu như anh còn không chịu nói, tôi sẽ giẫm nát từng chỗ xương khớp một trên người anh, đến lúc đó thì cho dù anh có thể sống được, thì anh cũng chỉ có thể là một tên phế nhân vĩnh viễn nằm trên giường!

Cứ lo mà cân nhắc cho thật tốt, đây là việc lớn liên quan đến cái mạng của anh!"

"Tôi nói, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả! Xin cậu buông tha cho tôi đi, tôi xin thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ đối đầu với Triệu Hối Phong nữa..."

Lần này gã mắt kính đã bị thủ đoạn tàn nhẫn của Hạ Thiên Kỳ dọa cho hoảng sợ, liên tục vùng vẫy khóc lóc cầu xin nói.

"Nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của anh, nói!"

Hạ Thiên Kỳ thả tóc gã mắt kính ra, lại nghe giọng gã mắt kính mang theo tiếng nghẹn ngào nói:

"Trong vài năm gần đây Triệu Hối Phong làm ăn rất thuận lợi, mơ hồ đã vượt qua cả công ty của tôi một bậc..."

"Nói vào trọng điểm!" Hạ Thiên Kỳ không kiên nhẫn ngắt lời nói.

"Là... Là thế này, tôi có mời một vị cổ sư rất lợi hại, sau đó hạ cổ xuống cho Triệu Hối Phong, cũng uy hiếp ông ta là nếu như không đem quyền lợi cổ phần của mình bán lại cho tôi, không những chính ông ta sẽ phát độc mà chết thì không nói... Con gái của ông ta cũng sẽ chết."

"Cổ sư? Có phải chính là cái gã đầu trọc kia đã đi cùng với các người từ trong khách sạn ra hay không?"

"Cậu... Cậu cũng biết ông ta?"

"Không được nói nhảm với tôi!"

"Đúng vậy, chính là ông ta, về cổ thuật, tôi hoàn toàn không hề biết gì cả, tôi cũng không biết là ông ta đã hạ xuống loại cổ gì với Triệu Hối Phong, những gì tôi biết đều đã nói ra hết rồi, xin cậu buông tha cho tôi đi, tôi xin thề tôi sẽ không dám nữa..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play