Dịch: Hàn Phong Vũ

"Thật sự là lão hổ không phát uy, các ngươi lại xem ta là mèo bệnh, vừa đúng lúc dùng các ngươi thử sự lợi hại của quỷ binh này trong tay ta xem uy lực thế nào!"

Dùng quỷ khí hóa thành áo giáp, quỷ binh, đây là một mức đột phá mà Hạ Thiên Kỳ đạt được sau một thời gian dài tập luyện, chỉ có điều, cái đột phá này ít nhiều gì cũng có chút rất bất đắc dĩ, vì ban đầu hắn muốn mở rộng ra, dùng quỷ khí để chú pháp như một đại chiêu, từ đó mở rộng thêm ra.

Nhưng mà hắn lại thất bại rất nhiều lần khi muốn mở rộng quỷ khí, hơn nữa còn nhiều lần gặp khó khăn, lúc này mới nghĩ đến chuyện bỏ cuộc để tìm cách khác, thử xem có thể nâng cao khả năng cận chiến của mình hay không, từ đó mới có quỷ giáp, quỷ binh.

Có điều mấy thứ trang bị này đều do quỷ khí biến hóa thành, nên nói đến cùng thì bất kể không thể dùng được hay có thể sử dụng tốt, nói thật, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cũng không biết rõ lắm, dù sao từ trước đến giờ hắn vẫn chưa dùng vào thực chiến.

Sở dĩ hắn biến hóa quỷ binh mang hình dáng như lưỡi hái, chủ yếu vì hình ảnh tử thần thật sự đã ăn sâu vào tư tưởng của hắn quá mức, vả lại, tự bản thân hắn cũng hiểu rằng, lưỡi hái lớn thì có thể công kích được ở một phạm vi khá lớn, lúc cầm trong tay cũng tương đối có khí thế.

Lưỡi hái vung lên quét ngang khắp bốn phương tám hướng, tám con quỷ vật bổ nhào về phía hắn ngay tức khắc bị chém chết hết hơn phân nửa.

Nhìn thấy quỷ binh của mình có uy lực lớn đến vậy, lòng tin của Hạ Thiên Kỳ được củng cố nhiều hơn, thêm một lần chủ động tấn công, sức mạnh đủ sức xẻ ngang núi, lập tức chém hai con quỷ vật còn lại thành bốn khúc.

Mặc dù tám con quỷ vật này chỉ có thể xem như quỷ mị yếu đuối, nhưng cũng cũng đủ chứng minh, quỷ binh do hắn dùng quỷ khí biến hóa ra có thể dùng để chiến đấu với quỷ.

Quỷ khí tràn ra nhè nhẹ trên lưỡi hái, tiếp theo tự động hấp thu đám quỷ vật đã bị xắt thành từng đoạn kia.

"Xem như là không hề phụ thành quả của đợt tập huấn gần đây nhất của mình, quả thật có chút hiệu quả."

Hạ Thiên Kỳ nói một câu thỏa mãn ngoài miệng, chỉ có điều khi sử dụng quỷ binh lại khiến hắn tiêu hao một phần thể lực khá lớn, rất khó duy trì trong thời gian dài.

Nhưng ngay khi Hạ Thiên Kỳ thu tay lại để chạy lấy người, lúc này lại nhìn thấy nắp quan tài đột ngột vỡ ra, một bộ móng vuốt giòi bọ lúc nhúc vươn ra ngoài.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy bộ móng vuốt kia xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ chỉ cảm thấy mình như tập trung quá mức, nhịn không được mà rùng mình một cái.

Hạ Thiên Kỳ cảm nhận được mùi nguy hiểm mạnh mẽ, không thể nghi ngờ, thứ quái dị trong cỗ quan tài kia là một con lệ quỷ, hơn nữa sức mạnh tuyệt đối không thua kém.

Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách. Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng xoay người chạy đi, cơ bản là ngay cả thử cũng không dám thử, hắn không phải thằng ngốc mà đi so kè sức mạnh lúc này, nhiệm vụ chỉ vừa mới bắt đầu đã đi đối đầu với một con lệ quỷ, cho dù có thể thắng đi nữa thì đồng thời cũng nên xác định rằng sẽ thắng rất thảm thương, hơn nữa nếu so với hoàn thành nhiệm vụ thì cái thắng này không có một chút ý nghĩa nào.

Thêm vào đó, càng không thể loại trừ khả năng khi hắn vừa mới chiến thắng theo cách thảm hại nhất, sau đó lại bị đám người của hai Minh Phủ khác tình cơ đi ngang qua, vừa vặn gặp “đối thủ cạnh tranh” thì có khả năng sẽ thủ tiêu luôn thể. 

Có thể chứng minh quỷ binh có thể dùng trong thực chiến là đủ, còn như liều mạng hay gì gì đó, vẫn còn xa cũng chưa đến đúng thời điểm.

Nhưng hắn không hề nghĩ sẽ liều mạng, cũng sẽ không bất ngờ tấn công con lệ quỷ kia.

Con lệ quỷ đã hoàn toàn nhảy ra khỏi cỗ quan tài, bộ móng tay của nó vừa nhọn vừa dài, nhìn qua giống như mười thanh đao vậy. 

Quần áo trên người nó hoàn toàn nát vụn, da thịt thối rữa không thể tả, lúc này từng mảng thịt thối rữa rơi xuống mặt đất, trong hai hốc mắt trống rỗng tản ra thứ ánh sáng đỏ chết chóc.

Hạ Thiên Kỳ chạy rất nhanh, thậm chí còn không dám giảm tốc độ lại dù chỉ một chút, nhưng con lệ quỷ sau lưng kia lại đuổi theo hắn cũng với tốc độ tương tự. Mặc dù chỉ có thể nhảy từng bước một như cương thu, nhưng tốc độ lại nhanh đến mức khó tưởng tượng được, Hạ Thiên Kỳ kinh hoàng phát hiện, dù hắn đang chạy hết sức khỏi vị trí ban đầu, nhưng không cách nào kéo giãn khoảng cách với con lệ quỷ kia.

"Bắt buộc phải liều mạng với nó sao?"

Hạ Thiên Kỳ đảo mắt một vòng, trong đầu nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp, lúc này mới cố tình giảm bớt một phần tốc độ để con lệ quỷ kia tiếp cận mình, tiếp theo, hắn đột nhiên xoay người vung lưỡi hái trong tay nhắm thẳng vào đầu con lệ quỷ kia bổ xuống một cú thật mạnh.

"Keng!"

Nhưng mà khiến cho Hạ Thiên Kỳ mở rộng tầm mắt chính là, một đòn vốn có sức mạnh đến đỉnh điểm này, không những không chẻ con lệ quỷ kia thành hai khúc, ngược lại, dư chấn từ một đòn ấy lại khiến hắn văng thẳng ra xa, gián tiếp giúp hắn ra khỏi miệng cọp.

"Thân thể quái dị thật."

Xem như Hạ Thiên Kỳ đã biết rõ vì sao con lệ quỷ kia lại không phô diễn bất cứ sức mạnh nào, vì thân thể chính là khả năng cực mạnh của nó, gần như là không thể giết.

Chỉ có điều, một cú chém kia của hắn dù không gây ra bất kỳ tổn thương gì cho con lệ quỷ, nhưng cũng đủ khiến nó chịu không ít khổ sở, lúc này nó lại bịt phần đầu tràn đầy bùn nhão không ngừng gào thét.

Còn Hạ Thiên Kỳ thì thừa thời cơ thu hồi quỷ binh, bắt đầu liều mạng chạy thoát thân, lúc này mới có thể kéo giãn được một phần khoảng cách giữa hắn và con lệ quỷ.

Một người một quỷ, một bên truy đuổi một bên liều mạng chạy trốn, mãi cho đến gần 2 giờ sau đó, Hạ Thiên Kỳ mới mới dừng lại trong một rừng cây khô, sau khi đã hoàn toàn ném con lệ quỷ kia sau lưng mình.

Tựa người trên một thân cây khô quắt, Hạ Thiên Kỳ không ngừng thở dốc, cảm thấy hai lá phổi của mình sắp phát nổ đến nơi.

Mặc dù hắn có cường hóa thể chất, cho dù có thể lực kinh người, nhưng nếu nói đến ngọn ngành thì hắn cũng là con người chứ không phải thần thánh, liều mạng bỏ chạy gần 2 giờ liên tục, lúc này cũng gần như bay mất nửa cái mạng của hắn rồi.

Cũng may, con lệ quỷ kia đã bị hắn ném ra sau lưng, vứt bỏ nửa cái mạng, so với chuyện để bản thân bị thương nặng còn tốt hơn nhiều.

Lại nói tiếp, hắn cũng hiểu mình quyết tâm chọn phương pháp bỏ trốn là đúng đắn, sức phòng thủ của con lệ quỷ kia thật sự quá đáng sợ, cho dù hắn có thật sự liều mạng với nó đi nữa, chắc chắn cũng không kiếm được chút lợi lộc gì.

Vì tốc độ của hắn lúc này nhanh hơn nhiều so với dự đoán trước đó của hắn, nên Hạ Thiên Kỳ cần thời gian để nghỉ ngơi hồi sức, dù sao thì mới rồi hắn đã tiêu hao quá nhiều thể lực.

Hai bắp đùi run lên liên tục, thậm chí hắn còn hoài nghi, liệu mình có đột nhiên bất tỉnh tại chỗ không.

Sau khi hồi phục lại chút sức lực, Hạ Thiên Kỳ lại vội vàng uống mấy ngụm nước, ăn thêm mấy cái dầu cháo quẩy, lúc này mới cảm thấy sự mệt mỏi trước đó giảm đi được một phần.

Mặt trời màu đỏ ảm đạm trời đã hoàn toàn lặn xuống, cả khu không người chìm trong một mảnh tối đen yên tĩnh.

Không có gió, không có tiếng động, lại càng không có đến một chút sinh khí con người.

Hạ Thiên Kỳ không có ý định ở lại chỗ này ngủ qua đêm, mà là nhanh chóng gấp rút lên đường, đến sau khi thu được ba điểm vinh dự kia, thì hắn mới có thể cân nhắc chọn một địa điểm tương đối an toàn để nghỉ ngơi.

"Ai, nếu như có Lãnh Thần và mọi người ở cạnh mình thì tốt rồi, nếu như có thể hỗ trợ lẫn nhau, càng có thể đảm bảo an toàn hơn."

Hạ Thiên Kỳ có chút nhớ nhung suy ngẫm lại quãng thời gian có Lãnh Nguyệt và cả nhóm ở bên cạnh mình, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhớ lại mà thôi, vì nhiệm vụ lần này không có người đi cùng hắn.

Cho nên toàn bộ đều phải dựa vào chính bản thân hắn mới được.

Tiếp tục lên đường trong bóng đêm, Hạ Thiên Kỳ vừa cố nhịn cơn đói vừa đi hơn 1 giờ đồng hồ, lại vừa dừng lại nghỉ ngơi một chút, sau đó lại tiếp tục tiến lên phía trước, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Sáu giờ sáng, thân thể Hạ Thiên Kỳ bị ép đến mức như đi trên mây, hắn vẫn kiên trì không cho phép mình ngừng lại, lần lượt lấy nước ra uống vài ngụm, sau đó lại ăn hết số bánh dầu cháo quẩy còn lại.

Nhìn thấy số đồ ăn trong ba lô bị hắn ăn hết hơn phân nửa, Hạ Thiên Kỳ lắc đầu cười khổ, tự cảm thấy khả năng sắp xếp thực phẩm của mình thật sự quá kém.

Đứng lên khỏi mặt đất, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời vẫn còn tối đen như trước, tự cảm thấy ánh mặt trời sẽ không xuất hiện ở nơi này nữa.

Cố sức vượt qua một sườn núi núi, trong không khí đột nhiên truyền tới một mùi hương thức ăn thơm ngon.

Hạ Thiên Kỳ nhíu mắt, cố gắng nhìn về phía dưới thì phát hiện có mấy gian nhà tranh trơ trọi dựng ở đó.

Nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian lúc này đã đến 10 giờ, nhưng bầu trời vẫn đen kịt, điểm đen đại diện cho vị trí của hắn đã trùng khớp với vị trí phần thưởng 3 điểm vinh dự kia.

Có thể thấy, phần thưởng 3 điểm vinh dự đang ở trong mấy gian nhà tranh phía dưới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play