Mặc dù Hạ Thiên Kỳ rất động tâm với “dung hợp”, nhưng hắn lại không thể nào xem nhẹ lời nhắc nhở của Ngô Địch, vì sự thật là nó quá mức nguy hiểm, nếu như hoán đổi lại thành kỹ năng không tốt, thì lại thành ra một mồi lửa cháy chậm dần dần đẩy bản thân vào chỗ chết.
Hạ Thiên Kỳ lại không có suy nghĩ muốn cân nhắc giữa “phụ thân” và “nuốt chửng”, vì xét về bản chất thì cũng giống như những gì Ngô Địch vừa nói, mặc dù “phụ thân” rất tốt, nhưng lại đang khiến bản thân suy yếu đi, nếu bản thể thật sự cùa mình chết đi, vậy thì cho dù bản phân thân còn sống thì cũng không có ý nghĩa gì.
Còn như “nuốt chửng”, chỉ là ngẫm lại thì hắn cảm thấy quá mức ghê tởm, hoàn toàn đi ngược lại nguyên tắc làm người của hắn.
Nhưng nếu như lựa chọn “dung hợp”, thì tỷ lệ nguy hiểm vẫn rất cao, hắn còn không có can đảm đủ lớn để bất chấp cả cái nguy hiểm này.
Nhìn ra Hạ Thiên Kỳ vẫn đang do dự, lúc này Ngô Địch mới nói:
“Trong sự giàu snag đòi hỏi phải có nguy cơ, trả giá càng nhiều, thì đạt được cũng nhiều hơn, trên đời này gần như chưa từng có chuyện tốt đẹp tự dưng rơi từ trên trời xuống, cho dù là có đi chăng nữa, thì cũng sẽ không đến phiên rơi trên đầu của chú mày.
Nếu chú mày đang có một ý nghĩ đơn giản là chỉ muốn bảo toàn sinh mạng, thì cứ chọn “phụ thân”là xong hết, còn nếu như muốn mạnh mẽ hơn nhưng lại không có ý định bất chấp mạo hiểm tính mạng thì cứ chọn nuốt chửng...”
"A?" Ngô Địch có chút kinh ngạc với quyết định này của Hạ Thiên Kỳ:
"Chú mày chắc chắn mình đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu không thì sau này sẽ phải lo nghĩ nhiều đấy."
"Tôi đã cân nhắc rất kỹ rồi." Hạ Thiên Kỳ gật đầu, sau đó lại nói như đã tương đối hiểu rõ vấn đề:
“Anh nói không sai, trong giàu sang đòi hỏi phải có nguy cơ, trên đời này chưa từng có chuyện tốt đẹp tự dưng rơi từ trên trời xuống, tôi chỉ nghĩ muốn thật sự được tự do, cũng không có ý nghĩ trở thành kiểu sống lây lất cho qua ngày mà biến thành kiểu người không phải người mà quỷ cũng không phải quỷ.”
"Cứ cho là được đi, dù sao thì với việc chọn đúng hay chọn sai thì cũng là tự do cá nhân của chú mày, dù sống hay chết gì cũng không liên quan gì đến anh."
Ngô Địch thấy Hạ Thiên Kỳ đã quyết định được thì cũng lười biếng nói thêm nữa, dù sao thì cũng như những gì anh ta vừa mới nói, về vấn đề này thì cả hai hoàn toàn không liên quan gì đến nhau.
"Đã hơn ba giờ rưỡi rồi, vấn đề của chú mày cũng đã giải quyết xong, anh cũng nên rời đi thôi."
Ngô Địch nói xong lập tức đứng dậy.
Hạ Thiên Kỳ vốn còn một vấn đề khác muốn hỏi Ngô Địch, nhưng thấy Ngô Địch không muốn nói thêm bất cứ điều gì nữa thì cũng đành phải thôi.
"Tôi tiễn anh."
Hạ Thiên Kỳ lúc này cũng đứng lên, nghĩ rằng muốn tiễn Ngô Địch ra đến ngoài cửa giống như một ông chủ.
Có lẽ hành động này của hắn khiến cho Ngô Địch cảm thấy rất dễ chịu, trước khi đi, Ngô Địch vẫn đặc biệt nhắc nhở hắn một câu.
"Nhóc con, anh nhìn chú mày tương đối vừa mắt, về sau này nếu có chuyện gì cần gặp anh, anh sẽ cố gắng hết sức giúp chú mày."
Nói xong, Ngô Địch phóng khoáng chạy đi, bởi vì đâm bổ vào trong lúc đang đèn đỏ, cho nên suýt nữa là bị xe đụng phải.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ vội vàng tránh ra, chỉ lo bị người khác nhìn ra hắn và Ngô Địch quen biết nhau.
Gặp mặt Ngô Địch xong rồi, hơn nữa còn nghe ngóng được tin tức mà hắn muốn biết, hắn lập tức lái xe về chỗ bệnh viện mà Mẫn Mẫn đang nằm.
Chờ đến sau khi hắn quay lại phòng bệnh, thì Mẫn Mẫn đã tháo thạch cao, lúc này đang ở đó mặt mày hớn hở trò chuyện cùng với Triệu Tĩnh Thù.
Thế nhưng khi Triệu Tĩnh Thù vừa nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đã quay trở về, thì lại không thèm đếm xỉa gì đến Mẫn Mẫn mà quay lại bắt chuyện với hắn:
"Tốc độ lúc này của anh rất nhanh đấy."
"Không phải là tôi đi nhanh, mà là tốc độ của Ngô Địch quá nhanh, người kia thật sự là quá mức lạ lùng."
Hạ Thiên Kỳ vừa cười vừa lắc lắc đầu, tiện đà đi đến bên giường của Mẫn Mẫn, tiện tay đẩy đẩy lên chỗ anh ta đang khó chịu, đưa mắt nhìn Mẫn Mẫn đang trợn tròn mắt giống hệt như một thi thể nói:
"Anh còn muốn giả chết đến bao giờ nữa đây, tôi thấy thương tích lần này của anh cũng bình phục tốt gần như bình thường rồi, cũng đừng ở lại chỗ này diễn vai người bệnh cần được chăm sóc nữa."
"Tôi mới là không đi đâu cả, khó có được dịp đợi được đến khi Tĩnh Tĩnh đến đây, anh mới là phải đi đấy."
"Gì, cậu đừng có chơi xỏ lá, Tĩnh Thù còn phải quay về thành phố Tuyên chứ, tôi hiện tại còn phải đi lo thủ tục cho anh xuất viện."
Sau khi làm thủ tục cho Lưu Ngôn Mẫn xuất hiện, Hạ Thiên Kỳ lại lái xe đưa theo hai người về đến biệt thự.
Sau khi bọn họ quay trở lại biệt thự, không được bao lâu thì Lãnh Nguyệt cũng quay trở về, Triệu Tĩnh Thù bắt đầu bận rộn suy nghĩ phải chuẩn bị chút gì đó cho mọi người ăn, nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ gọi lại:
"Một hồi nữa hẳn chuẩn bị đi, vừa vặn tất cả đều ở trong chỗ này rồi, có một việc tôi cảm thấy rằng có chuyện cần phải có sự thẳng thắn với mọi người."
Hạ Thiên Kỳ hít sâu một hơi, khi đã quyết định phải trở thành đội trưởng có một tập thể thì thuận tiện cũng sẽ có chuyện trích phần phăm nói ra ngoài.
"Gì nữa đây Đông Thiên Kỵ, người này bây giờ cũng bắt đầu nghiêm túc hẳn lên đi, nói cho anh biết, đừng tìm chúng tôi làm ra vẻ giả bộ."
Hạ Thiên Kỳ lắc Lưu Ngôn Mẫn một cái đến trắng cả mắt, Triệu Tĩnh Thù và Lãnh Nguyệt lúc này cũng nhìn ra Hạ Thiên Kỳ lúc này thật sự nghiêm túc hơn rất nhiều so với trước kia, thì cũng ngồi yên ở trên ghế sô pha lắng nghe nội dung hắn muốn nói kế tiếp.
"Có một việc mà tôi nhất định phải thẳng thắn cùng với mọi người, vì trong lúc tiếp nhận nhiệm vụ riêng, tôi có giấu mọi người một chuyện."
Sau vài phút trầm mặc ngắn ngủi, Hạ Thiên Kỳ cắn răng nói.
"Cậu đang giấu giếm chuyện gì đây? Trêu chọc như thật vậy."
Triệu Tĩnh Thù bật cười vỗ vỗ xuống ghế sô pha, phối hợp với Lưu Ngôn Mẫn bắt đầu chất vấn, bày ra cùng một vẻ mặt rõ ràng không thèm chú ý đến.
Thấy thế, trong thâm tâm Hạ Thiên Kỳ lại trở nên khổ sở hơn, lập tức tiếp tục nói:
"Trở thành đội trưởng, là có việc trích phần trăm tập thể cũng có thể cầm riêng, nhưng mà tôi chưa từng nói cho mọi người biết."
Sau khi Hạ Thiên Kỳ nói xong, thậm chí còn có phần không đám đối diện với ánh mắt của Lưu Ngôn Mẫn và bọn họ, nhưng ngược lại thì ba người Lưu Ngôn Mẫn đưa mắt nhìn nhau, có vẻ hơi có phần lúng túng không biết phải làm sao, chỉ nghe Lưu Ngôn Mẫn nói:
"Tôi nói này, Đông Thiên Kỵ anh đây không phải hôm nay vừa ra khỏi cửa là bị xe đụng phải đấy chứ, bị đụng đến mức choáng váng rồi sao?"
"Tôi đang rất nghiêm túc." Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu lên, nhấn mạnh thêm một lần nữa:
"Tôi quả thật là đối với mọi người có chuyện giấu giếm, tôi..."
“Tôi cái rắm chứ tôi, nếu như một mình anh nói với chúng tôi về chuyện nhận nhiệm vụ riêng bên ngoài, thì đến ngay cả một cái điểm vinh dự cộng thêm ngoài mức cũng không thể nào kiếm được. Còn nói tới nữa thì, khi chọn anh trở thành đội trưởng cũng là do chúng tôi lựa chọn, lúc bình thường anh bận rộn trong bận rộn ngoài để liên lạc nhìm nhiệm vụ riêng, vậy thì chuyện mỗi lần nhận nhiệm vụ, anh có nhiều hơn vài điểm vinh dự cũng là theo lẽ thường cần phải có mà.
Từ khi nào mà anh trở nên làm kiêu vậy chứ!”
Lưu Ngôn Mẫn không cho là đúng mà đem Hạ Thiên Kỳ ra nã cho một trận.
"Nhưng mà..." Hạ Thiên Kỳ còn đang muốn nói thêm, nhưng lần nói lại này lại bị Triệu Tĩnh Thù chen vào:
"Thiên Kỳ, anh suy nghĩ nhiều quá rồi, lúc đó anh còn chưa mạnh mẽ giống bây giờ, nếu như đổi thành là một ai đó đều có thể giấu giếm đi, anh không cần phải rối rắm quá nhiều về chuyện này đâu.
Đối với chúng tôi thì càng không cần nói đến lừa dối, hoặc là không thành thật."
"Anh suy nghĩ nhiều quá rồi." Lãnh Nguyệt thấy Hạ Thiên Kỳ có phần giống như đi vào chỗ bế tắc, thì cũng khó khăn nói một câu:
"Không ai để ý đâu."
Thấy cả ba người ai cũng không muốn đem chuyện này làm phức tạp thêm nữa, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cảm giác mình suýt nữa đã bật khóc vì cảm động, đồng thời lúc này, trong lòng cõng đã thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy khi nói chuyện này ra rồi thì tâm tình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
"Còn có chuyện gì khác nữa không? Không còn chuyện gì khác nữa thì tôi về phòng tắm rửa đây."
"Tôi cũng phải bắt đầu làm cơm, mọi người muốn ăn món gì? Để tôi lái xe ra ngoài mua đồ ăn?"
Cả ba người lần lượt đứng dậy phải đi, chuyện này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ có phần dở khóc dở cười, vội vàng gọi ba người lại nói:
"Ách... Việc ấy... Tôi còn có chuyện muốn nói cùng với mọi người."
"Anh là đang muốn nói, làm cho vài người chúng ta đều tự mình thành lập một tiểu đội, sau đó làm đội trưởng cầm tập thể trích phần trăm có phải như vậy hay không?"
Triệu Tĩnh Thù đoán trúng tâm tư của Hạ Thiên Kỳ.
"Là như thế này, dù sao thì mọi người cũng cần đến điểm vinh dự để sử dụng các thuật pháp..."
"Nào có chuyện phiền phức như vậy, chúng ta lần lượt đảm nhiệm vị trí đội trưởng không phải được rồi hay sao, dù sao đi nữa thì đây cũng chỉ là một chuyện nói ngoài miệng mà thôi."
"Đúng rồi, sao tôi lại không nghĩ đến điểm này chứ!"
Hạ Thiên Kỳ đưa tay vỗ trán, cảm thấy rằng khi mình đang lo lắng suy nghĩ vấn đề này, lại nghĩ ra rằng thật sự là có chút đụng chạm khi rút ra như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT