Sau khi cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ kia, bọn hắn dường như cảm thấy nghẹt thở, cả ba người Hạ Thiên Kỳ đều bị dọa đến mức sững sờ đứng yên không nhúc nhích.

"Biết làm sao... Tại sao lại là ác quỷ..."

Cô gái tóc ngắn khó tin sợ hãi kêu lên, trong giọng nói run run chứa đầy sự tuyệt vọng.

Còn thiếu niên gầy thì hoàn toàn sợ hãi đến nỗi tê liệt ngồi bệt trên mặt đất, vô cùng sợ hãi mở to mắt, cả người run rẩy nhìn con ác quỷ kia từ từ bước ra từ bức tường.

Không một ai biết tại sao nơi này lại xuất hiện ác quỷ, có lẽ nó cũng không phải là ác quỷ chẳng qua chỉ là một con mị quỷ sắp đạt đến cấp bậc ác quỷ mà thôi, nhưng bất kể như thế nào thì bọn hắn cũng không đủ sức đối phó với nó.

Mà giây phút ngày, ác quỷ kia đã hoàn toàn bước ra khỏi vách tường, nhìn giống như một người toàn máu vậy, chất máu sền sệt trên người nó không ngừng nhỏ xuống.

"Trốn..."

Mặc dù biết cơ hội chạy thoát thân ở trước mặt ác quỷ là gần như không có nhưng Hạ Thiên Kỳ cũng không thể không cần mạng nên vội bỏ chạy về phía sau, chẳng qua hắn vừa mới xoay người còn chưa kịp chạy trốn thì ác quỷ đã xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Sau đó một bàn tay tràn đầy máu chộp về phía hắn.

Cũng may, Hạ Thiên Kỳ không sợ đến nỗi chân tay mềm nhũn, kịp thời phản ứng nhanh né được một đòn này của ác quỷ, sau đó lại tiếp tục dốc sức chạy về phía trước, chỉ có điều lần chạy trốn này của hắn vẫn là bất lực bởi vì con ác quỷ kia một lần nữa lại chắn ngang trước mặt hắn.

"Đáng chết!"

Hạ Thiên Kỳ chửi một câu, đã không còn ý định trốn nữa bởi vì vốn dĩ hắn không có cách nào thoát khỏi sự truy giết của con ác quỷ này.

Mà trong quá trình đó, cô gái tóc ngắn và thiếu niên gầy yếu kia hoàn toàn giữ nguyên bộ dáng đứng yên tại chỗ chấp nhận cái chết, hiển nhiên là họ cảm thấy, dù có giãy dụa trước mắt ác quỷ thì một chút hi vọng cũng không hề có.

"Đã xong chưa?"

Hạ Thiên Kỳ không biết rốt cục là chuyện gì đang xảy ra, nếu quả thật lần này quỷ vật mạnh đến vậy, vậy thì tại sao trước đó lại chơi trò du kích với bọn hắn, hắn thật sự không hiểu được.

Nhưng bất kể dù như thế nào thì thực tế bọn hắn cũng sắp bị tiêu diệt hoàn toàn.

"Các người còn giả chết đến lúc nào, xem như không giết được nó thì cũng phải cho nó trầy da!"

Hạ Thiên Kỳ đã quyết định lấy trứng chọi đá, giống như lời hắn vừa nói với hai người kia vậy, so với bị quỷ vật giết chết một cách tần nhẫn thà bọn hắn đánh lại để cho nó trầy da rách thịt còn hơn.

Tuy nghiên lời đề nghị của hắn cũng không được cô gái tóc ngắn và cậu thiếu niên kia cũng hộ, hai người họ vẫn giữ nguyên khuôn mặt xám xịt như tro tàn ngồi đó, giống như đang hưởng thụ những giây phút cuối cùng được sống vậy.

Ác quỷ trước mặt Hạ Thiên Kỳ đột nhiên cười gằn, thật giống như đang chế nhạo sự phản kháng của hắn vậy hoặc giả là đang chê cười sinh mạng hèn mọn của hắn.

"*** Bà mày!"

Đột nhiên Hạ Thiên Kỳ dùng tốc độ cực nhanh phòng đến chỗ con ác quỷ kia, sau đó hai cánh tay quỷ hóa lần lượt tấn công nó. Nhưng lúc đòn của hắn sắp chạm vào đầu con ác quỷ kia thì nó lại đột nhiên biến mất, sau đó hắn cảm thấy sống lưng buột lạnh, vội vàng xoay người dùng hai tay cản lại.

"Rắc...!"

Sau đó chỉ trong chớp mắt, bỗng nhiên tiếng gãy xương vang lên trên hai cánh tay của hóa của Hạ Thiên Kỳ, còn cả người hắn thì ré lên một tiếng thảm thiết bay ra ngoài.

Mặc dù hai cánh tay của hắn đã được quỷ hóa nhưng vốn dĩ không phải là đối thủ của ác quỷ.

Hạ Thiên Kỳ khó khăn bò từ dưới đất dậy, hai cánh tay hắn đều bị gãy, đừng nói là tấn công con quỷ kia ngay cả nhắc lên cũng đủ khó khăn rồi.

Hạ Thiên Kỳ run rẩy đứng dậy, thấy con ác quỷ kia từng bước tiến lại gần, trong lòng hắn thấy rất không cam lòng và thù hận.

Hắn không cam lòng cứ chết như vậy ở chỗ này, hận những con quỷ vật kia có thể tùy ý tước đoạt mạng người, hận chính hắn mềm yếu không chịu nổi một cú đánh.

Nhưng ngay lúc Hạ Thiên Kỳ đã hoàn toàn tuyệt vọng thì trong ngôi miếu hoang lại đột nhiên thổi lên một trận gió lạnh, sau khi trận gió đi qua thì lại thấy một thân ảnh cao lớn xuât hiện ở trước mặt ác quỷ.

Khi cả ba người Hạ Thiên Kỳ thấy người kia xuất hiện thì bọn hắn cảm thấy rất khó tin, bởi vì người kia không phải là ai khác mà chính là Từ Thiên Hoa đã bị giết chết ngay trước mặt bọn hắn.

“Mày giết xếp người trong thôn lại một chỗ sau đó giết chết bọn họ cốt là muốn hấp thu oán khi của họ để tấn thăng thành ác quỷ. Nhưng tiếc là, mày đã không có cơ hội rồi.”

Từ Thiên Hoa vừa dứt lời thì đôi tay trước ngực đã đánh đòn, thậm chí chẳng thèm liếc mắt đến nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái.

Nghe lời Từ Thiên Hoa vừa nói, lại nghĩ đến những chuyện trước đó, Hạ Thiên Kỳ mới bừng tỉnh hiểu hết rốt cục chuyện gì đang xảy ra.

Hắn nghĩ lúc Từ Thiên Hoa mới vừa bước vào thôn Tử Dục này đã ý thực được con quỷ bọn hắn muốn tìm sẽ không dễ dàng xuất hiện. Rồi đến lúc ông ta phát hiện tất cả người trong thôn đã bị giết rồi trở thành tiểu quỷ đã cho ông ta biết con quỷ kia đang hấp thu oán khí sau đó tấn thăng lên cấp bậc ác quỷ.

Bởi vì trước kia đã nhiều lần chạm trán với mị quỷ vậy nên ông ta biết nó sẽ tranh thủ thời gian để tự mình tấn thăng, nhất định sẽ sắp xếp những còn tiểu quỷ đến quấy nhiễu bọn hắn sau đó chờ đợi cơ hội tiêu diệt hết nhóm người.

Vì vậy ông ta đã biến tất cả mọi người kể cả ông ta thành mồi nhử cho con quỷ kia, có thể nói là con bọ ngựa ở phía sau hoàng tước.

Quỷ vật cho rằng Từ Thiên Hoa đã chết nên không còn lo lắng mình sẽ bị giết. Vậy nên mới xuất hiện để giết chết những người còn lại nhưng vạn lần cũng không ngờ đến là Từ Thiên Hoa còn sống, chỉ chờ nó hiện thân thì bước ra.

Nghĩ đến hẳn đó là thuật phân thân của Từ Thiên Hoa, lúc ấy thiếu niên gầy nhìn thấy hai người Từ Thiên Hoa, một trong số đó hẳn là người phân thân cũng có thể nói là vật thế thân của ông ta.

Từ Thiên Hoa đã đấu với con quỷ kia, mặc dù nó đánh bọn hắn dễ dàng như chém dưa, xắt thức ăn vậy nhưng lại không thể đến gần Từ Thiên Hoa được, hoàn toàn bị phép thuật của ông ta áp chế.

Trên thực tế người có phát thuật không thể đến gần người quỷ vật, dẫu sao bản thân bọn họ cũng là người bình thường chẳng qua là dựa vào pháp lực để chiến đấu với quỷ vật. Chứ không giống như những người có thể chất ác linh như bọn hắn, có thể giáp lá cà với quỷ vật.

Bất kể Từ Thiên Hoa có giết được con quỷ kia hay không thì sự xuất hiện của ông ta cũng là một chuyện tốt đối với mấy người bọn hắn.

Cô gái tóc ngắn và cậu thiếu niên gầy lúc này cũng rất vui mừng hoặc là cảm thấy Hạ Thiên Kỳ giãy giụa trước cái chết đúng lúc Từ Thiên Hoa xuất hiện, vậy nên lúc này cũng đi đến bên cạnh Hạ Thiên Kỳ, xem ra là muốn giúp hắn chạy trốn.

“Hai cánh tay anh đều gãy rồi, chúng tôi đưa anh ra ngoài.”

Cô gái tóc ngắn nói xong thì cùng cậu thiếu niên gầy đỡ Hạ Thiên Kỳ dậy, mặc dù hai cánh tay của hắn đau muốn chết nhưng cũng không mất đi khả năng cử động.

“Thành ý của mọi người tôi nhận, nhưng mà tôi tự đi được.”

Nghe Hạ Thiên Kỳ nói mình có thể tự đi, cô gái tóc ngắn và thiếu niên gầy cũng buông hắn ra, sau đó hỏi:

“Bây giờ chúng ta ở lại dây hay là rời đi?”

“Chúng ta không thể giúp được gì, tất nhiên là phải rời khỏi đây, còn Từ Thiên Hoa có giết được con quỷ kia hay không chỉ đành nghe theo ý trời.”

Hiển nhiên cả ba người đều nghĩ nên thừa dịp con sớm rời đi mới là quốc sách, vậy nên tất cả cùng thấp thỏm đi đến cạnh cửa, cô gái tóc ngắn thử kéo cửa miếu phát hiện cửa miếu có thể mở ra, lúc này cũng không do dự nữa mà vội vàng chạy ra ngoài.

Chẳng qua lúc bọn họ vừa chạy khỏi ngôi miếu hoang thì phát hiện một đôi mắt đỏ máu đang ở trong bóng tôi nhìn bọn hắn chằm chằm.

“Lệ... Ác quỷ... Tại sao lại còn một con ác quỷ!”

Ngay lúc ba người cảm thấy khó tin, sững sờ đứng cạnh cửa thì con ác quỷ kia cũng bất ngờ từ trong bóng tối vọt về phía bọn hắn.

Đợt sóng cũ chưa dứt thì đợt sóng mỡi đã ập đến, cả ba người đều nằm mơ cũng không ngờ đến trong này còn một con ác quỷ khác đang ẩn nấp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play