Nghe cách nói của Lãnh Nguyệt càng khiến cho Hạ Thiên Kỳ thêm tò mò hơn về cái Quỷ Vực di động thần bí kia.

"Tôi cũng chỉ là nghe sơ qua một số sự việc có liên quan tới Quỷ Vực di động, tình huống cụ thể thì tôi cũng không hiểu rõ lắm.

Chỉ biết Quỷ Vực di động cùng loại với Dị Giới - một loại mộng cảnh. Nếu thuộc sự điều khiển của cấp độ cao hơn Quỷ Vật thì nơi đó chỉ toàn những sự chết chóc."

"Cấp bậc cao hơn Quỷ Vật? Là Lệ Quỷ sao? Hay là còn mạnh hơn cả Lệ Quỷ?"

"Chúng ta thấy Lệ Quỷ rất đáng sợ là sự thật, trước mặt chúng thì chúng ta hầu như hoàn toàn không có năng lực để có thể chống đỡ lại bọn chúng nhưng mà trong tất cả các cấp bậc Quỷ Vật thì chúng chỉ thuộc đẳng cấp trung hạ mà thôi.

Quỷ Vật có thể điều khiển Quỷ Vực di động thấp nhất cũng phải là cấp độ Ác Quỷ."

"Sao mà Quỷ Vật cũng có nhiều cấp độ như vậy chứ, cái Quỷ Vực di động kia nói trắng ra là hang ổ của bọn Quỷ Vậy cấp cao cấp sao?"

"Ừm, cậu cũng có thể hiểu như vậy."

Lãnh Nguyệt từ chối cho ý kiến mà khẽ gật đầu, tiếp tục nói:

"Binh đối binh, tướng đối với tướng. Nếu như chúng ta muốn tiếp tục tiến vào sâu hơn vào vụ việc này thì sau này cũng sẽ có một ngày không tránh được việc phải đối mặt với tụi nó."

"Nghĩ kĩ lại thì việc này mang lại cho tôi cảm giác như là mình tự đi tìm cái chết vậy."

Hạ Thiên Kỳ nghe xong, mặt tái nhợt, lộ ra một nụ cười khổ:

"Bây giờ, đừng nói là loại Quỷ Vật cấp bậc cao kia, với những loại quỷ bình thường kia mà tôi còn nhiều lần suýt nữa ngủm."

"Đó là bởi vì cậu hiện tại quá yếu."

Nói đến chỗ này, Lãnh Nguyệt đột nhiên nghiêm túc hẳn lên, nhìn Hạ Thiên Kỳ nói:

"Trước đó, tôi đã từng nói với cậu, thể chất ác linh hay thể chất Ác Quỷ cũng đều là khởi đầu của thể chất Lệ quỷ. Chỉ cần có thể trưởng thành, trong tương lai sẽ có cách để sinh tồn."

"Nói cậu nè! Nguyệt Nguyệt, cậu hãy ít ở đó mà cho ta bánh vẽ. Thể chất ác linh là cái động không đáy cậu đâu phải không biết, muốn cho nó cho ăn no chẳng phải là một chuyện dễ dàng."

"Trên đời này vốn chẳng có chuyện gì là dễ dàng cả, chỉ tùy thuộc vào người đó có muốn làm hay không làm. Trừ phi cậu còn muốn tiếp tục làm một kẻ ăn bám."

"Tôi không phải là một kẻ ăn bám!"

Lần này Lãnh Nguyệt không hề lưu tình một chút nào. Hạ Thiên Kỳ cảm thấy tức đến nỗi thiếu chút nữa là phun ra một ngụm máu rồi. Mấy ngày qua hắn còn đang mang vai trò trụ cột, làm người cứu tinh. Kết quả Lãnh Tiện Nhân vừa đến, thì đã đánh hắn trở về nguyên hình một lần nữa.

"Tiến bộ có hạn." Lãnh Nguyệt nghĩ nghĩ, cuối cùng phun ra một câu đánh giá ngắn ngủi chỉ có bốn chữ.

"Tốt nha." Hạ Thiên Kỳ cũng lười tranh luận lại với Lãnh Nguyệt, dù sao Lãnh Nguyệt nói như vậy, kỳ thật cũng chỉ muốn để cho hắn hiểu rõ được ưu thế của thể chất ác linh và tầm quan trọng của nó. Hi vọng hắn có thể sớm ngày trưởng thành.

Chỉ là do từ miệng của Lãnh Nguyệt miệng nói ra, thực tình là không thể nào êm tai.

"Trước đó dự trữ 10 điểm vinh dự để dùng cho việc thăng chức lên làm Chủ Quản. Chờ tôi xuất viện sẽ lập tức dùng 4 điểm vinh dự trong tay để cường hóa nó."

Hạ Thiên Kỳ nói rõ mọi việc với Lãnh Nguyệt, xem như là thể hiện sự quyết tâm thay đổi.

"Đúng rồi, cậu có nhận được tin tức mà Từ Thiên Hoa gửi tới chưa? 2 tháng sau sẽ bắt đầu nhiệm vụ Đoàn Đội."

Hạ Thiên Kỳ mắt vào bảng vinh dự. Đột nhiên nhớ tới trước đó có nhận được tin tức.

"Nhận được, là ở Thôn Dụ Tím trên Tương Sơn."

Tất nhiên là Lãnh Nguyệt cũng đã nhận được tin tức về nhiệm vụ Đoàn Đội mà Từ Thiên Hoa ban bố, tuy nhiên nhìn hắn không có vẻ gì là lo lắng cả.

"Từ Thiên Hoa này, danh tiếng cũng không được tốt đẹp gì, nghe Nam Cung Vân và Mẫn Mẫn nói, trước kia vì mạng sống mà đã hại chết không ít người. Lần này là do hắn dẫn đội tham dự nhiệm vụ Đoàn Đội, muốn sống sót thì chỉ sợ là không dễ dàng gì."

"Nhiệm vụ Đoàn Đội đã có nhiều người tham dự đến vậy. Muốn được đến đó cũng không phải dễ dàng gì."

Lãnh Nguyệt và Hạ Thiên Kỳ mỗi người đều lo lắng một nỗi trong lòng. Hạ Thiên Kỳ sợ Từ Thiên Hoa lợi dụng chức vụ chủ quản mà chơi ngáng chân hắn. Còn Lãnh Nguyệt thì chỉ đơn thuần là đang lo lắng về độ khó của nhiệm vụ này.

"Quên đi, hai ta vốn không chung một đường, cậu nói gì cũng vô ích. Vẫn là chờ khi trở về biệt thự hỏi thăm Nam Cung Vân và Mẫn Mẫn một chút về tình hình của nhiệm vụ Đoàn Đội vậy.

Trong lòng ít nhất cũng phải hiểu rõ ngọn ngành của nhiệm vụ để không phải đến mức bị người ta dắt mũi dẫn đi."

Nói xong, Hạ Thiên Kỳ liếc Lãnh Nguyệt một cái, phát hiện Lãnh Nguyệt đang nhìn ra ngoài cửa sổ mà đắm chìm trong thế giới của riêng mình. Ánh nắng của buổi trưa hắt vào trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn khiến cho hắn nhìn cứ y như là một vị vương tử ưu nhã vậy.

Hạ Thiên Kỳ nhàm chán nằm trên giường một ngày thì Lãnh Nguyệt cũng nhìn qua ngoài cửa sổ ngẩn người một ngày, mãi cho đến tối, Hạ Thiên Kỳ bất luận thế nào cũng không thể nằm nổi nữa. Lập tức bàn bạc với Lãnh Nguyệt cho hắn làm thủ tục xuất viện.

Trước khi đi, Hạ Thiên Kỳ còn cố ý nhìn thoáng qua Triệu An Quốc. Bất kể nói thế nào, Triệu An Quốc cũng đã kêu hắn là tiền bối trong mấy ngày nay. Tên nhóc này thật vẫn rất ngây thơ, chẳng qua đã ít hơn một chút.

Nhìn Triệu An Quốc cứ như cái xác ướp nằm đang nằm trên giường để truyền dịch, Hạ Thiên Kỳ lập tức cảm thấy phần bụng của mình chỉ có một ít băng gạc tính ra chả là gì cả. Triệu An Quốc vẫn chưa có tỉnh lại. Tuy nhiên theo bác sĩ nói thì hắn đã không còn gặp nguy hiểm gì về tính mạng nữa, vết thương trên người phần lớn chỉ là vết thương phần da thịt thôi. Việc tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được.

Biết được Triệu An Quốc sẽ không chết, Hạ Thiên Kỳ cũng yên tâm hơn, sau khi đối đáp với bác sĩ và y tá vài câu thì hắn lập tức đi theo Lãnh Nguyệt rời khỏi bệnh viện. Sau đó lái xe rời thành phố Tây Trữ.

Hạ Thiên Kỳ mang thương tích trên người đương nhiên sẽ không thể lái xe, nên cũng chẳng thể hưởng thụ cảm giác làm lão đại một lần.

Lãnh Nguyệt không biết có phải là không thường hay lái xe hay không, mà tay giữ tay lái hơi cứng ngắc, ngay cả đầu cũng nhìn qua nhìn lại không ngừng, sợ đụng vào hàng rào ven đường.

"Tôi nói này Nguyệt Nguyệt, cậu có thể nhanh lên một chút được không vậy, đến cả chiếc xe đạp của ông già bên cạnh đều vượt qua mặt của bọn mình luôn rồi kìa."

"Cậu bớt ngồi đó mà châm chọc đi, nếu như cậu muốn đi nhanh thì tự mình lái đi!"

Lãnh Nguyệt quay đầu trợn mắt trừng Hạ Thiên Kỳ một chút, nhưng trái lại thì cái gương mặt bối rối kia của Lãnh Nguyệt lại khiến cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy buồn cười:

"Ha ha, hóa ra Lãnh đại thần không gì là không làm được lại không dám lái xe, hóa ra lá gan của cậu lại nhỏ như vậy nha. . ."

Trên thực tế thì không phải là Lãnh Nguyệt không dám lái xe, mà là Lãnh Nguyệt hoàn toàn không biết điều khiển. Sau khi nghe Lãnh Nguyệt nói rõ, Hạ Thiên Kỳ đành phải thay Lãnh Nguyệt, mang thương tích mà điều khiển.

Tuy nhiên cũng nhờ đoạn đường này mà ngược hắn cũng trêu chọc được Lãnh Nguyệt không ít.

Được nửa đường, bọn hắn tìm một nhà trọ nhỏ để ở một đêm, cho đến giữa trưa ngày thứ hai thì bọn hắn mới trở lại biệt thự.

Lần này trở về, sắc mặt của Nam Cung Vân và Mẫn Mẫn đều không được khá lắm, Hạ Thiên Kỳ nghe ngóng mới biết được, nhiệm vụ lần trước, hai bọn họ cũng vừa mới đi một vòng vào Quỷ Môn quan.

"Ai u, đây không phải là Đông Thiên Kỵ. Đông đại gia à, chẳng phải đã qua tết đoan ngọ rồi sao? Sao còn gói mình lại thành cái bánh trưng về nhà vậy?"

Lưu Ngôn Mẫn vừa nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ lập tức lấy lại sức lực, hai người trước đó mặc dù đã hòa giải nhưng ngoài miệng vẫn như cũ, ai cũng không chịu buông tha ai.

"Cũng không phải nha, trong nhà bánh chưng quá nhỏ, cho nên tôi chỉ có thể biến mình thành bánh chưng, nào giống như cậu chứ Mẫn Mẫn, đang chấp hành nhiệm vụ mà cũng không quên giở cái chứng bệnh trĩ của mình ra."

". . ."

Lưu Ngôn Mẫn và Hạ Thiên Kỳ đấu võ mồm với nhau túi bụi thì Lãnh Nguyệt lại hoàn toàn trái ngược, vừa về đến đã trốn vào trong phòng, mặc kệ Nam Cung Vân có gõ cửa thế nào cũng đều không ra. Cuối cùng đành phải coi như thôi, tự mình xuống bếp để mà tổ chức tiệc chào đón họ trở về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play