Sau khi bọn người của Hạ Thiên Kỳ rời đi, thì trong lòng của Trương Hiểu Hiểu lại lập tức cảm thấy một nỗi bất an vô cùng, luôn cảm giác giống như là sẽ có chuyện gì sắp xảy ra vậy.

"Đáng chết, cái mí mắt phải này sao lại nhảy dựng lên nữa rồi!"

Trương Hiểu Hiểu dùng sức ấn cái mí mắt phải đang nhảy liên tục kia lại, dự cảm bất an vẫn dâng cao trong lòng cô không ngừng, vốn dĩ là muốn cho cô đứng ngồi không yên.

Nhớ lại câu nói của Hạ Thiên Kỳ lúc nãy, cô luôn cảm thấy có chỗ gì đó không đúng nên nó cứ khiến cho cô cứ trăn trở mãi.

"Mấy tên cảnh sát kia, đêm hôm khuya khoắt lại tới đây, tuyệt đối sẽ không giống như bọn họ đã nói, ruốt cuộc họ vì điều gì mà lại đến đây chứ?

Chờ chút!"

Bỗng nhiên, Trương Hiểu Hiểu nhớ đến một chuyện, cái lúc cô ra mở cửa cho bọn người của Hạ Thiên Kỳ có nghe hắn nói một câu.

"Người cảnh sát lúc nãy có nói, những nhà đối diện đều đã xác minh xong, cả tòa nhà này đâu có ít phòng. . . Sao tất cả các nhà đối diện đều đã xác minh xong mà chỉ còn nhà của mình?

Không phải còn có nhà ở trên tầng cao nhất kia sao?"

Trương Hiểu Hiểu ruốt cục cũng nghĩ thông cái mấu chốt mà cô sơ ý bỏ sót. Cảm thấy Hạ Thiên Kỳ đều giống như cô, đều bỏ sót cái gia đình trên tầng cao nhất kia.

"Được rồi, việc này là của cảnh sát, mình có hơi sức đâu mà quan tâm làm gì!"

Mặc dù Trương Hiểu Hiểu lầm bầm như vậy, nhưng trong lòng của cô thì vẫn tiếp tục suy nghĩ về chuyện này, luôn cảm thấy gia đình kia có vấn đề.

Suy nghĩ đến chuyện này, trong đầu Trương Hiểu Hiểu không khỏi hiện lên cái cửa màu đỏ nhức mắt ở tầng cao nhất kia, khiến cô tự hù dọa bản thân rồi giật mình một cái, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Không dám nghĩ tới nếu như lúc nãy cô mà kiên trì gõ cho đến khi cửa mở thì sẽ xảy ra chuyện gì.

Tuy không muốn thừa nhận, cũng không biết vì cái gì nhưng cô thật sự cảm thấy sợ hãi với gia đình kia.

Loại cảm giác này thật sự là hỏng bét rồi, dù sao cô cũng vừa mới chuyển nhà đến mà thôi, cũng không thể vì cái gia đình trên kia mà lại đi bán nhà đi được.

Trong lòng của Trương Hiểu Hiểu rất khó chịu, lại thêm việc hoàn toàn không thể liên lạc được với Trương Thần, đột nhiên cảm thấy rất là bất công. Cô một mình ở trong nhà bị dọa cho sợ cho đến nỗi này, thân là một người đàn ông, là chỗ dựa của cô vậy mà một cú điện thoại, Trương Thần cũng không biết gọi đến an ủi quan tâm cô.

Hiện tại cô phải tán thành một câu mà mẹ cô từng nói, mẹ cô nói đàn ông trên đời này là động vật dễ thay đổi nhất, trước và sau khi kết hôn đều sẽ hoàn toàn khác nhau.

"Tên thối tha Trương Thần không biết chết ở cái xó nào rồi, anh mà về thì xem tôi sẽ xử anh như thế nào."

Trương Hiểu Hiểu cầm điện thoại di động lên một lần nữa rồi bấm số gọi cho chồng cô.

"Ục ục. . ."

Lại là cái nhạc chờ khiến người khác cảm thấy phiền kia, rất nhanh đã nửa phút trôi qua. Đang lúc cô thất vọng định cúp điện thoại thì đột nhiên lại kết nối được với bên kia sau đó lại truyền ra một chuỗi âm thanh "Tê tê" vang lên.

"Này?"

Bởi vì tiếng "Tê tê" vang lên rất to cho nên Trương Hiểu Hiểu vô thức để điện thoại di động ra xa, mở điện thoại ở chế độ rãnh tay rồi nói.

"Chồng à? Này. . . ? Anh nói gì đi chứ?"

"Tê tê. . ."

Tiếng trong điện thoại rất là ồn ào, nghe giống như tiếng gió, lại như người bị kéo lê trên mặt đất. Tóm lại là làm cho người nghe cảm thấy không được thoải mái.

"Này? Nói chuyện đi chứ, anh đang ở chỗ nào vậy, lúc nào thì về?"

Trương Hiểu Hiểu tưởng điện thoại của chồng cô bị trục trặc, lúc này mới cao giọng hét lên như nói Microphone vậy:

"Trương Thần, nếu anh còn không về thì em với anh sẽ không xong đâu, em ở nhà một mình đang sợ muốn chết đây!"

Ngay lúc Trương Hiểu Hiểu định cúp máy thì ruốt cuộc trong điện thoại cũng xuất hiện tiếng của chồng cô đáp lại:

". . . Anh. . . Đang. . . Ở. . . Ngoài. . . Cửa. . ."

Tiếng của Trương Thần có chút chói tai, nghe rất giống như bị bẻ gẫy, cứ như tiếng sấm vậy nhưng sau khi Trương Hiểu Hiểu nghe được Trương Thần đang ở ngoài cửa thì cô lập tức mừng rỡ chạy ra cửa.

Tuy nhiên sau khi cô chạy đến cửa thì như thói quen, cô nhìn qua cái mắt mèo trên cửa, trong hành lang ánh đèn không ngừng lắc lóe, một khuôn mặt trắng bệch lấp ló sau mắt mèo.

Sau khi đã xác định đúng là chồng cô thật là đang ở ngoài cửa thì Trương Hiểu Hiểu lại không phòng bị gì mà mở cửa.

"Anh ruốt cuộc đã về, gọi điện thoại cho anhh nhiều như vậy anh cũng không tiếp, không biết còn tưởng là anh đã xảy ra chuyện gì rồi!"

Tuy rất muốn xông qua ôm chặt lấy Trương Thần nhưng nghĩ tới việc hai ngày nay cô đã phải một mình ở chỗ này lo sợ hãi hùng thì cô lập tức kiềm chế sự kích động của mình lại, xoay người một cái rồi xoay người đi thẳng đến ghế sa lon.

Trương Thần đi phía sau lưng cô, không mở miệng nói bất kỳ lời giải thích nào, khuôn mặt trắng bệch viết đầy chữ quỷ dị khó mà hình dung được trên đó.

Không nghe được lời đáp lại của Trương Thần, Trương Hiểu Hiểu quay đầu lại, trợn mắt nhìn chằm chằm vào Trương Thần một chút. Thấy Trương Thần nhìn cô chằm chằm, chẳng những không cởi áo khoác xuống không nói, trên cổ còn quấn khăn quàng cổ như quấn băng gạc vậy, còn quấn rất chặt, đồng thời cũng không ý định sẽ tháo xuống.

"Bộ dạng của anh cứ như từ Bắc Cực về vậy hả, ruốt cuộc anh muốn được nhìn thấy Gấu Bắc Cực hay sao? Sao còn đứng chết yểu ở đó nữa. Anh nhìn cái gì mà nhìn!"

Trương Hiểu Hiểu càng nói càng cao hứng, nếu như kế bên tay cô mà có cái gối thì cô nhất định sẽ quăng nó rồi.

Trái lại Trương Thần thì vẫn y như lúc mới đi vào vậy, vẫn nhìn chằm chằm Trương Hiểu Hiểu không nói một lời nào, chỉ là đôi tay chậm rãi giơ lên, tiếp theo bắt lấy cái khăn choàng trên cổ, dáng vẻ giống như muốn cởi nó xuống.

"Anh bị sao thế? Có hay không thì nói một câu, đừng nhìn có nhìn em như vậy được hay không!"

Trong ánh mắt của Trương Thần lộ ra vẻ tà khí. Trương Hiểu Hiểu không khỏi sợ hãi, cảm xúc cũng ngày càng trở nên kích động hơn. Lúc này mới nhảy thẳng từ trên ghế salon xuống đi thẳng đến chỗ Trương Thần.

"Mau nói cho em biết, có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Em đã nói rồi, không cần nhìn em như vậy!"

Không biết có phải câu nói của Trương Hiểu Hiểu đã có tác dụng rồi hay không. Hai tay của Trương Thần đang định tháo khăn quàng cổ đột nhiên ngừng lại. Sau đó đột nhiên trừng hai mắt lên, há hốc mồm kêu lên với giọng khàn khàn:

"Ta muốn chết!"

"Anh đang nói mê sảng gì đó?" Trương Hiểu Hiểu dừng bước lại, ánh mắt không hiểu nhìn Trương Thần.

"Ta muốn chết!"

Trương Thần vẫn trừng hai mắt nhìn cô kêu:

"Ta muốn chết! Ta là người chết! Ta là người chết!"

"Trương Thần? Anh đừng dọa em. . ."

Thấy Trương Thần đột nhiên cứ như bị điên la to lên, Trương Hiểu Hiểu tiến lên một bước rồi ôm chầm lấy hắn:

"Chồng à! Anh đừng dọa em. . . Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi phải không. . ."

"Ta muốn chết!"

Trương Thần bỗng nhiên chụp lấy cái đầu của Trương Hiểu Hiểu. Sau đó khuôn mặt trở nên dữ tợn rồi gầm thét lên:

"Cô cũng phải chết! ! !"

"Anh điên rồi! Anh mau thả em ra. . . !"

Cảm giác lực của Trương Thần càng lúc càng mạnh, Trương Hiểu Hiểu bắt đầu giãy dụa. Trong lúc đó cô vô tình kéo rớt cái khăn quàng cổ của Trương Thần xuống.

Cái khăn quàng cổ vừa tuột ra, cái đầu của Trương Thần từ từ trượt từ trên cái cổ xuống. Sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất. Cùng lúc đó, Trương Hiểu Hiểu cũng khó có thể kiềm chế mà thét lên một tiếng hoảng sợ:

"Á!"

Bởi vì cô nhìn thấy cổ của Trương Thần vốn dĩ đã gãy mất, đầu của hắn sở dĩ vẫn còn nằm trên cổ là do cái khăn quàng cổ kia đã giữ chặt nó lại.

"Tôi đã chết rồi. . . Hiện tại đến phiên cô. . . ! ! !"

Cái đầu của Trương Thần rơi xuống đất đầu, không ngừng lăn tới chỗ của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play