Nếu biết Phó Hải Nghĩa ở tại văn phòng Hoàng Kim chờ đợi cho tới xế chiều thì Hạ Thiên Kỳ cũng không khẩn cấp như vậy. Tiện đường tìm nhà hàng ăn nhanh mua chút đồ, sau khi lấp đầy bụng xong, thì mới lái xe thẳng đến văng phòng Hoàng Kim.
Ngừng xe ở một chỗ tốt gần đó, Hạ Thiên Kỳ bước từ trên xe xuống. Lần này tinh thần không còn bất định như hai lần trước nữa, ngược lại trong lòng ít nhiều lại có chút mong đợi.
Nếu việc kia thành công thì hắn mong tỷ lệ sống sót của mình sẽ được tăng lên.
Chỉ cần hắn được thăng chức thành Chủ Quản, chẳng những có thể ăn được "phần trăm được trích từ đoàn đội", như vậy sẽ thu hoạch được càng nhiều vinh dự điểm để mà tự cường hóa thể chất ác linh của bản thân mình và còn có thể có được một lần cơ hội để cầu cứu viện từ cấp trên.
Bây giờ coi như hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, chủ quản cao cấp như Lương Nhược Vân là mạnh cỡ nào rồi, cho nên nếu như có chủ quản cao cấp cao cao tại thượng này giúp đỡ thì không nghi ngờ gì nữa. Khi chấp hành nhiệm vụ thì chẳng phải giống như có thêm nhiều mạng nữa sao.
Về việc sau khi thăng chức sẽ được tăng lương cao lên được bao nhiêu thì vốn dĩ hắn không hề nghĩ tới. Bởi vì với tình cảnh hiện tại của hắn thì mạng sống mới quan trọng nhất. Những cái khác không có cũng chẳng sao. Dù sao thì còn mạng sống mới có thể hưởng thụ tiền tài vật chất chứ.
Đứng trong thang máy, lại lên công ty ở tầng trên.
Sau khi thang máy từ từ mở ra, toàn bộ khu vực làm việc vẫn không thấy được đến nửa cái bóng người, có thể nói là cô quạnh đến cực điểm.
Bởi vì Phó Hải Nghĩa không biết khi nào hắn sẽ đến cho nên cũng không có đứng cạnh thang máy để chờ hắn. Tuy nhiên hắn từng đến văn phòng của Phó Hải Nghĩa một lần rồi cũng coi như là xe nhẹ đường quen nên rất nhanh chóng đã tìm được đích đến của chuyến đi này.
Lễ phép gõ cửa một cái, Hạ Thiên Kỳ cũng không biết trong khu vực quản lý này có người hay không mà đẩy thẳng cửa bước vào.
Sau khi bước vào, hắn không khỏi có chút ngây ngẩn cả người.
Bởi vì trong văn phòng không chỉ có Phó Hải Nghĩa mà còn có một người khác cũng không tính là xa lạ với hắn - Từ Thiên Hoa.
Từ Thiên Hoa chính là người đàn ông trung niên lúc trước đã phỏng vấn hắn. Mới đầu hắn còn tưởng rằng Từ Thiên Hoa đã chết tong tiệm sách Hâm Hoa nhưng sau khi nghe bọn người Nam Cung Vân nói thì hắn mới biết Từ Thiên Hoa lúc ấy đã cầu xin cấp trên cứu viện mới may mắn trốn được một mạng, tuy nhiên cũng bị thương không nhẹ.
Sở dĩ Phó Hải Nghĩa phải tạm thời tiếp nhận hắn và Lãnh Nguyệt, cũng là bởi vì Từ Thiên Hoa bị thương nặng.
Nhìn thấy khuôn mặt thối tha của Từ Thiên Hoa, trong lòng Hạ Thiên Kỳ dù sao cũng hơi thất vọng. Mặc dù hắn nghe được từ bọn người Nam Cung Vân rằng danh tiếng của Phó Hải Nghĩa cũng không hề tốt đẹp gì nhưng so với Từ Thiên Hoa thì thật tình hắn cảm thấy trước mắt đã là tốt lắm rồi.
Nếu như Từ Thiên Hoa đã không sao thì chẳng phải hắn và Lãnh Nguyệt lại một lần nữa phải về bên đội của Từ Thiên Hoa rồi?
Đúng như những suy nghĩ trong lòng của hắn, Phó Hải Nghĩa vừa nhìn thấy hắn, lập tức nói thẳng với hắn:
"Người này là Từ chủ quản Từ Thiên Hoa, tôi nghĩ cậu chắc hẳn cũng không thấy lạ lẫm gì. Trước đó tôi cũng đã từng nói tôi chỉ tạm thời làm chủ quản của các cậu. Hiện tại thì Từ Chủ Quản đã khỏi bệnh nên từ nay mọi chuyện của các cậu sẽ giao lại cho Từ Chủ Quản phụ trách, tôi sẽ không hỏi tới nữa."
Phó Hải Nghĩa vừa lên đã lập tức phủi mình sạch sẽ. Nghe được những lời đó, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rất phiền muộn nhưng cũng chỉ có thể gật đầu biểu hiện mình đã hiểu.
Từ Thiên Hoa chắp tay sau lưng đứng bên cạnh Phó Hải Nghĩa, hai con mắt híp nửa nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên Kỳ làm hắn cảm thấy không thoải mái vô cùng.
"Từ Chủ Quản, chúng ta lại gặp nhau rồi."
Hạ Thiên Kỳ ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không thấy vui chút nào lên tiếng chào Từ Thiên Hoa. Nhưng Từ Thiên Hoa lại không có chút biểu hiện gì. Đúng là đầy đủ phong cách của một cấp trên.
"Hừ! Ông tỏ vẻ cái gì chứ!"
Hạ Thiên Kỳ nghiêm mặt lại, trừng mắt nhìn Từ Thiên Hoa một chút. Không tỏ ra nhiệt tình nữa mà trở nên hờ hững đi. Đi hai bước sang bên hông rồi ngồi xuống ghế sa lon.
Có lẽ cảm thấy bầu không khí trong phòng làm việc có chút không đúng nên Phó Hải Nghĩa lại bận bịu mở miệng nói một câu giảng hòa, nhìn Hạ Thiên Kỳ đang ngồi bắt chéo chân ngồi trên ghế sa lon hỏi:
"Tôi nhớ cậu nói là có chuyện tìm tôi. Hiện tại Từ Chủ Quản đang ở đây, có chuyện gì thì cậu cứ nói đi."
"Là sự việc có liên quan đến việc thăng chức làm chủ quản."
Hạ Thiên Kỳ nhìn Phó Hải Nghĩa một chút, lại liếc sang Từ Thiên Hoa. Phó Hải Nghĩa lập tức đứng lên khỏi ghế salon.
"Thăng chức làm Chủ Quản? Bây giờ mà cậu lại đi hỏi chuyện này có phải còn quá sớm không."
Nghe giọng nói của Phó Hải Nghĩa, hiển nhiên là không tin Hạ Thiên Kỳ chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể đạt đủ điều kiện để thăng chức làm chủ quản.
Cảm giác bị người khác xem thường, giọng nói của Hạ Thiên Kỳ lúc này cũng trở nên ngang ngạnh lên rất nhiều, nói thẳng:
"Điều kiện để thăng chức làm chủ quản chỉ cần được cho điểm cấp hoàn mỹ một lần cộng thêm 10 điểm vinh dự. Hai thứ này, tôi đều đã có đủ, hôm nay tôi liên hệ với ông chính là nói về sự việc thăng chức chủ quản này."
"Cậu nói cậu đã đạt đủ điều kiện?" Lần này người miệng là Từ Thiên Hoa.
"Ông cảm thấy thế nào?" Khuôn mặt Hạ Thiên Kỳ trầm xuống, nhìn Từ Thiên Hoa một cái rồi tiếp tục nói:
"Nếu chỉ cần thông qua bảng vinh dự mà có thể xin thăng chức lên làm chủ quản thẳng thì tôi còn thông qua các ông làm gì?"
Trước đó Phó Hải Nghĩa cũng không có nói rõ với hắn về việc có liên quan đến quá trình thăng chức này.
"Cái này. . ." Phó Hải Nghĩa muốn nói rồi lại thôi, trên mặt có chút giật mình.
Đang lúc Hạ Thiên Kỳ muốn hỏi lần nữa thì Từ Thiên Hoa lại lên tiếng trước hắn:
"Bây giờ chỉ có thể xem như là cậu đã đủ điều kiện để thõa mãn việc thăng chức lên làm chủ quản nhưng cũng chỉ là thỏa mãn mà thôi, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi như là dự trữ."
"Vì cái gì?"
"Bởi vì hiện tại vị trí chủ quản vốn dĩ không có chỗ trống, chẳng lẽ Phó Chủ Quản không có nói với cậu à. Muốn trở thành Chủ Quản không những phải đạt đủ điều kiện mà còn phải xem có còn chỗ trống hay không đã?"
Nghe Từ Thiên Hoa nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ mới giật mình nhớ Phó Hải Nghĩa có từng nói qua chuyện này. Chỉ khi nào vị trí Chủ quản có chỗ trống thì mới có thể thăng chức cho người mới đã đủ điều kiện lên.
Sắc mặt của Hạ Thiên Kỳ trở nên khó coi, suy nghĩ một chút rồi khó chịu hỏi Từ Thiên Hoa:
"Cái vị trí chủ quản kia tới lúc nào mới có chỗ trống?"
"Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai đây?" Từ Thiên Hoa cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói:
"Trừ phi có thằng nào xui xẻo mà chết trong lúc thi hành nhiệmvụ còn nếu không cậu mãi mãi cũng không có cơ hội thăng chức."
Lời nói của Từ Thiên Hoa cứ như là một ngày đông giá rét vậy. Cứ như có nguyên một chậu nước lạnh từ trên trời giáng tưới thẳng từ trên đầu hắn xuống vậy. Hắn vô cùng mong đợi được thăng chức, kết quả lại nhận được một sự thật xấu xa này.
Ở "chỗ làm việc" chỉ có năng lực không thì còn chưa đủ. Giờ lại có duyên gặp phải, bây giờ thì hắn xem như đã hiểu rõ hàm nghĩa của câu nói này rồi.
"Tốt thôi, tôi biết rồi, vậy tôi xin phép đi trước."
Đã không được thăng chức làm Chủ Quản thì còn ở chỗ này để tiếp tục chờ đợi gì nữa chứ, Hạ Thiên Kỳ quay người đang muốn rời khỏi, nhưng lại bị Phó Hải Nghĩa gọi lại:
"Cậu khoan hãy đi đã."
"Ừm?" Hạ Thiên Kỳ dừng bước lại, nghi ngờ quay đầu nhìn về phía Phó Hải Nghĩa.
"Sau này cậu có thể xin làm chủ quản thẳng trên bảng vinh dự, một khi có vị trí Chủ Quản để trống nó sẽ tự động nhắc nhở cậu. Đương nhiên, cậu cũng không cần nản chí như vậy. Ở trong công ty này không một ai dám nói mình nhất định sẽ sống sót trong các lần làm nhiệm vụ."
"Ừm, tô đã biết, cám ơn ông."
Hạ Thiên Kỳ khẽ gật đầu, cũng không quên nói cám ơn Phó Hải Nghĩa một tiếng. Từ Thiên Hoa cũng không nói lời nào, chỉ lộ ra khuôn mặt không kiên nhẫn.
Hắn không để ý đến nét mặt không kiên nhẫn của Từ Thiên Hoa, vốn định cứ thế mà đi, nhưng lại giật mình nhớ ra hắn còn muốn hỏi thăm bọn họ về sự việc của ông nội nên không khỏi quay sang hỏi Phó Hải Nghĩa:
"Đúng rồi Phó Chủ Quản, tôi muốn hỏi thăm ông về một người."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT