Hạ thiên Kỳ đưa tay dụi mạnh đôi mắt, sau đó nhìn về hướng phát ra giọng nói, quả nhiên người chính khí đầy mình đang đinh tới chính là ông chú. Trong bóng tối gương mặt của ông chú có vẻ hơi mơ hồ.
Tuy nhiên ở tình huống nguy hiểm trước mắt, nhìn thấy người có thể giúp mình thoát chết, đừng nói là tưởng tượng ông ta chính khí lẫm liệt, cho dù có nghĩ thành thiên thần hạ phàm cũng không quá.
“Ông…”
Hạ thiên Kỳ giật mình chỉ tay về phía ông chú, cổ họng của hắn giống như là bị thứ gì đó bóp nghẹn lại ở bên trong, tắc nghẽn đến mức không thể phát ra tiếng.
Nhìn thấy ông chú bước tới bên cạnh hắn, Hạ Thiên Kỳ mệt mỏi hỏi:
“Ông… Tại sao ông lại ở đây?”
“Đi ngang qua, tiện thể giết nó.” Ông chú bẻ hai nắm đấm tay kêu rôm rốp, trông bộ dạng hết sức tàn ác.
Hạ thiên Kỳ chưa bao giờ thấy giọng nói của một lão già nào, lại có thể tuyệt vời như vậy.
Câu ông chú vừa nói: “Đi ngang qua, tiện thể giết nó” thật sự vô cùng bá đạo.
Ông ta chẳng đề cập tới chuyện cứu Hạ Thiên Kỳ.
Tuy nhiên việc này cũng không quan trọng, quan trọng là ông chú đã tiêu diệt lũ ác quỷ. Chỉ cần xử lý được ác quỷ, thì hắn và Vương Nhã Chi cũng sẽ được an toàn.
“Ách… Xem ra tôi đoán không lầm, ông thực sự sẽ không trơ mắt nhìn thấy tôi chết ở đây.”
Lúc Hạ Thiên Kỳ nói những lời này, thật ra trong lòng không có chút tình nguyện nào, tuy nhiên vẫn cố dối lòng nịnh ông chú một câu.
Có điều, đối với chuyện này ông chú cũng không thèm để ý đến. Đương nhiên cũng có thể nói, ông ta chẳng xem Hạ Thiên Kỳ ra gì.
Vốn Hạ Thiên Kỳ còn muốn nói mấy lời nịnh nọt hơn, dù sao mạng sống của hắn vẫn phải trông cậy vào ông chú này, nhưng hắn chưa kịp mở miệng lần nữa, ông chú đã vung tay, thao thao bất tuyệt:
Ông chú vung tay lên, không hiểu từ lúc nào trong tay bỗng xuất hiện bốn cái que nhỏ như que diêm. Kế đến ông ta ném bốn cái que ra, quát to:
“Trận thành! Phong!”
Bốn cái que nhỏ bay thẳng về phía ác quỷ, trong nháy mắt biến thành bốn cây cột lửa lớn rơi ầm xuống đất.
Biến thành một cái lồng, nhốt ác quỷ vào bên trong.
Chiêu thức ông chú vừa thi triển khiến Hạ Thiên Kỳ vô cùng rung đậu. Giờ phút này, đơn giản trong lòng hắn ông chú chính là thân, thực sự quá biến thái rồi. Hình tượng lão già đê tiện ban đầu trong lòng hắn giờ đây hoàn biến mất, thay vào đó là một vị vô địch siêu cấp biến thái.
Thật... Thật sự là quá lợi hại!
Hạ Thiên Kỳ không thể kìm nén được cảm thán một tiếng. Tuy nhiên vào thời điểm hắn quay lại nhìn ông chú, lại phát hiện gương mặt của ông chú vẫn căng thẳng như trước. Không có chút vẻ thoải mái sau khi chiến thắng, giống như là… còn lâu mới kết thúc.
Nhìn thấy gương mặt cảnh giác của ông chú, Hạ Thiên Kỳ vừa mới có cảm giác yên tâm, trái tim đã ngay lập tức nhảy lên cổ họng.
Đúng lúc đó, ông chú lại mở miệng nói chuyện
“Trước đây ta còn nghi ngờ, vì sao lại có nhiều người mất mạng đến thế. Vốn dĩ còn tưởng những người mới có tư chất quá kém. Đến bây giờ ta mới hiểu thật ra có chuyện gì! Hóa ra ngươi chính là thư đã làm loạn ở đây đúng không?
Hạ Thiên Kỳ không hiểu ông chú đang nói gì với con quỷ kia, cũng không biết có bao nhiêu người thử việc như hắn bị giết. Tuy nhiên, nhìn thái độ tức giận của ông chú khi nhắc đến, hẳn là một con số không nhỏ. Bằng không lão cũng chẳng tự mình đến đây.
Cũng chỉ có một mình ông chú mở miệng nói chuyện, con ác quỷ đã bị bốn cái hỏa trụ phong bế vẫn như con rắn độc đang chờ đợi bên trong, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn hắn.
Không biết có phải là không thèm trả lời ông chú, hay là vốn dĩ không hiểu lão đang nói gì.
“Nếu không muốn chết, thì tranh thủ thời gian đi tìm chỗ trốn đi!”
Rốt cục lúc này ông chú cũng chịu nhìn Hạ thiên Kỳ một chút, tuy nhiên không đợi hắn kịp phản ứng, ông chú đã lao thẳng vào phía cái lồng đang nhốt ác quỷ.
Hạ Thiên Kỳ ngơ ngác nhìn ông chú biến mất vào cái lồng. Hắn không thể giúp ông chú được gì, cho nên thừa cơ bỏ trốn, tránh trở thành gánh nặng cho ông ta.
“Ông nhất định phải thắng đó!”
Trong lòng thầm cầu nguyện cho ông chú, Hạ Thiên Kỳ mượn ánh sáng của đám lửa, không hề quay đầu chạy thẳng lên bậc thang.
Chạy lên tới lầu 5, Hạ Thiên Kỳ mới dừng lại thở dốc một hơi. Bây giờ hắn mới giật mình nhớ tới Vương Nhã Chi.
Lúc ông chú và ác quỷ giao đấu gây ra tiếng dộng lớn như vậy cũng không thấy Vương Nhã Chi xuất hiện, có thể thấy được nhiều phần cô ta cũng giống như mình đang trốn trên lầu, cũng không biết là tầng lầu nào nữa.
Hạ Thiên Kỳ vốn định thử tìm kiếm ở mấy tầng gần đây, tuy nhiên sau một hồi đắn đo, cuối cùng hắn quyết định từ bỏ.
Bởi vì hắn nhớ tới lời của ông chú vừa mới nhắc nhở, đó là muốn hắn tìm một chỗ trốn.
Nghe thì cứ nghĩ một câu nói nhảm vô dụng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu như ông chú có thể nắm chắc phần thắng giết chết ác quỷ, hoặc trong mắt lão ác quỷ kia không là gì, lão còn biểu hiện nghiêm trọng vậy sao?
Lão sẽ còn nói nhảm kêu mình tìm chỗ trốn sao?
Đáp án dĩ nhiên là không.
Cũng chính bởi vì lý do này, cho nên hắn mới phát giác ra rằng mối nguy hiểm không thể biến mất khi ông chú tới, nơi này vẫn hoàn toàn nguy hiểm
như cũ.
“Mặc kệ, bản thân mình còn lo chưa xong, còn lo lắng cho người khác làm quái gì!”
Trong lòng hạ quyết tâm, Hạ Thiên Kỳ vội lấy cái bật lửa để tìm chút ánh sáng (lúc trước đèn pin đã bị mất), rồi chui vào trong đống giá sách.
Hắn sở dĩ không chọn phòng nghỉ, hay nhà vệ sinh để trốn, là bởi vì những nơi đó đều bị chặn đường ra, một khi bị phát hiện chắc chắn chỉ có con đường chết. Nhưng ở đây thì khác, ít gì vẫn còn một tia hi vọng bỏ trốn.
Ôm chân, cuộn thành vòng, Hạ Thiên Kỳ ở trong bóng tối thở hổn hễn.
Không thể phủ nhận, sự rung động ông chú mang đến cho hắn chẳng hề biến mất. Nó cũng cho thấy phỏng đoán của hắn trước kia là đúng.
Qủa nhiên ông chú không phải người bình thường, từ đó có thể thấy được cái công ty kia không hề tầm thường. Tất nhiên trong này có rất nhiều bí mật được ẩn giấu, hắn không biết, nhưng cũng đủ để cho hắn phải khiếp sợ.
Hiện tại hắn đột nhiên có một phỏng đoán cực kỳ to gan. Có phải hay không, cũng có lúc ông chú cũng như mình - một người mới không hiểu chuyện, đang ở trong hoàn cảnh thử việc khổ sở này?
“Một ngày nào đó mình cũng sẽ được như vậy **?”
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ chợt có chút kỳ vọng với công việc này.
Trong lúc đó, tại tầng 4.
Trong bóng tối, tiếng nghẹn ngào của Vương Nhã Chi không ngừng vang lên.
Nước mắt đã vơi đi, nhưng sợ hãi trong lòng thì không hề giảm đi chút nào.
Vương Nhã Chi hoàn toàn lạc trong bóng tối, nơi này có lẽ là lầu 3, cũng có lẽ là lầu 4…. Có lẽ là trong nhà vệ sinh, cũng có lẽ là một nơi hẻo lánh nào đó.
Cô chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như lúc này, gía mà có người ở bên cạnh mình thì tốt biết mấy.
Mới tách Hạ Thiên Kỳ có 20 phút ngắn ngủi, mà cô đã nhớ tới rất nhiều người bình thường vẫn yêu thương cô, quan tâm cô.
Có cha, có mẹ, có bạn bè, thậm chí… Còn có một người mới quen cách đây không lâu là Hạ Thiên Kỳ.
Cô không dám ngừng suy nghĩ,bởi vì chỉ cần ngừng lại, trong đầu của cô lại tràn ngập hình ảnh của Phùng Vĩ treo trên trần nhà lúc chết!
Lúc này Vương Nhã Chi thực sự rất hối hận, hối hận lúc đó bỏ lại Hạ Thiên Kỳ một mình bỏ chạy, vậy nên về sau lại bị lạc đường trong bóng tối.
Hiện tại cô rất muốn đi tìm Hạ thiên Kỳ, nhưng nơi này tối đen như vậy, trên người cô lại không có bất ký tứ gì để phát sáng, huống hồ… Cô rất sợ sẽ bị con quỷ kia phát hiện.
Sở dĩ Vương Nhã Chi có thể chạy tới nơi này trốn, hoàn toàn là do quá sợ hãi khi nhìn thấy thi thể Phùng Vĩ. Mà hiện tại tâm trạng của cô cũng đã bình tĩnh ít nhiều, nên càng không dám lộn xộn.
Nhưng trong lúc Vương Nhã Chi quyết định sẽ ở yên chỗ này đợi tới khi trời sáng, thì đột nhiên cô nghe thấy một loạt tiếng động của thứ gì đó đang bị kéo lê trên đất.
Nghe cứ như là có người nào đó, đang kéo lê một… Thi thể!
Nó đang từ từ đến gần chỗ cô.
Tim của Vương Nhã Chi bắt đầu đập liên hồi, nhưng bởi vì hoàn cảnh bây giờ thực sự quá tối, cho nên cô cũng không biết cái gì đang đến gần mình.
Là Hạ Thiên Kỳ muốn tìm cô, hay … con quỷ kia?!
Tóm lại, thứ đó đang từ từ tiến gần đến phía cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT