Ông ta cũng giống như mày, chính là cái loại tiểu nhân hèn hạ giả nhân giả nghĩa, tao có điểm nào kém hơn tạp chủng Tiếu An đó hả?! A?!"
Cả boong tàu tràn ngập tiếng gào thét của Tiếu Phan, lồng ngực hắn kịch liệt phập phòng, khuôn mặt gầy gò cũng trở nên vặn vẹo.
Nghiêm Thấm Huyên nghe hắn hét lên đầy tức giận, không tự chủ được rụt người lại sau lưng Trần Uyên Sam.
"Tiếu An quả thật có đủ tư cách hơn so với mày." Trần Uyên Sam vững vàng nắm tay của cô, không chút né tránh nhìn thẳng vào Tiếu Phan.
Tiếu Phan nghe anh nói thế, đột nhiên lộ ra nụ cườicực kỳ quỷ dị, "Hôm nay tao tới nơi này, chính là vì diendanlqdct muốn chứng kiến mày chết, ai cho phép mày động thủ trước, không để chính tay tao giết chết lão già đó."
"Mày có thể lựa chọn, nếu người chết không phải mày, thì sẽ là của vợ và con mày. Người của mày sẽ chạy tới nhanh thôi, tao chỉ cho mày năm giây."
Hắn cầm súng hướng về phía Trần Uyên Sam, thanh âm nặng nề vang lên, "Năm ——"
Ánh mắt Trần Uyên Sam biến đổi, lúc này lập tức xoay người lại, nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên đang run rẩy, giang tay ra ôm cô thật chặt vào trong ngực, lộ ra cả tấm lưng về phía Tiếu Phan.
"Bốn ——"
"Không cần. . . . . .Em xin anh. . . . . . Không cần. . . . . ." Nước mắt của cô từng giọt từng giọt một rớt xuống, khuôn mặt tái nhợt ra sức lắc đầu với Trần Uyên Sam, vừa muốn đẩy anh ra, khóc đến nỗi giọng nói bắt đầu trở nên mơ hồ không rõ, "Trần Uyên Sam. . . . . . Không cần. . . . . ."
Cô biết Tiếu Phan đã hoàn toàn phát điên, không có biên pháp khuyên bảo được nữa, hắn biết hôm nay mình nhất định sẽ chết, cũng nhất định phải kéo theo một người chết cùng hắn.
"Ba ——"
"Không sao đâu, Thấm Huyên, đừng khóc." Trần Uyên Sam khẽ nới lỏng vòng tay, giơ tay lau đi nước mắt còn dính trên mặt cô, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cô, hình như không chút để tâm tới việc sắp phải đối mặt với cái chết, "Đừng khóc, không tốt cho con của chúng ta."
Nghiêm Thấm Huyên mơ hồ nhìn gương mặt anh, trong đầu trống rỗng, nỗi đau thấu xương.
Đây là người đàn ông cô yêu, là cô nghĩa vô phản cố*, quyết phải ở bên người này cả đời.
* NGHĨA VÔ PHẢN CỐ: Làm việc nghĩa không được chùn bước
"Hai ——"
Anh vững vàng khống chế bả vai cô không cho cô giãy dụa, gắt gao ép cô vào trong lồng ngực diendanlqdct mình, "Nếu như anh động thủ với hắn, hắn sẽ mượn cơ hội để làm tổn thương em. Bọn Diêm Giang sẽ ngay lập tức chạy tới, hôm nay hắn không thể trốn thoát."
" — ——"
"Tin tưởng anh."
Anh chỉ muốn em được bình an.
"Pằng——————"
Tác giả có lời muốn nói: o(︶︿︶)o . . Nếu như mà ta để cho Uyên Sam chết, các ngươi có giết chết ta hay không. . . A a a a a a.
Vi Diệp một đường chạy như điên đến đây, còn chưa chạy đến cổng chính của bệnh viên đã bị người chặn lại.
Các người đàn ông mặc áo đen khuôn mặt nghiêm túc nhìn hắn, "Anh là ai? Hiện tại bệnh viện bị phong tỏa rồi, không thể đi vào."
Vi diệp một thân mặc tây trang màu trắng, chạy đến đây trông đã xốc xếch không chịu nổi, nhưng vẫn vô cùng anh tuấn, đôi mắt hoa đào nguy hiểm nheo lại, một tay hung hăng nắm cổ của người áo đen nói, "Các ngươi là người của Trần Uyên Sam? Tránh ra cho tao, tao muốn vào xem Nghiêm Thấm Huyên."
Mấy người áo đen nghe được hắn gọi thẳng tên lão đại và phu nhân, nhíu nhíu mày, người áo đen bị hắn túm cổ áo đã tức giận, tay mới vừa giơ lên về phía hắn, chợt nghe một tiếng quát lạnh lùng, "Cho cậu ta vào đi."
Kha Khinh Đằng từ khúc quanh đi tới, Doãn Bích Giới vẻ mặt không chút kiên nhẫn đi theo phía sau hắn, các người áo đen thấy là hai người bọn họ, vội vàng có chút sợ hãi lui về sau một bước, "Cô Doãn, Kha thiếu."
Vi Diệp khoát tay với Doãn Bích Giới coi như là chào hỏi, lập tức chạy nhanh vào trong bệnh viện.
"Tình huống bây giờ như thế nào?" Doãn Bích Giới cùng Kha Khinh Đằng từ nước Mĩ chạy về, không tránh khỏi có chút mệt mỏi, người áo đen cầm đầu trầm ngâm một lúc, cung kính nói, "Trần thiếu vẫn còn ở trong phòng cấp cứu, phu nhân có chút nguy hiểm, có khả năng sẽ sinh non."
"Cái tên lang băm kia nếu dám làm hai vợ chồng bọn họ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ phá hủy bệnh viện này, đổi thành cái khác!"
Doãn Bích Giới giận dữ nói khoát tay rồi đi vào trong tòa nhà, bước chân cũng có chút nặng nề, Kha Khinh Đằng sau lưng nhíu nhíu mày, vội vàng đuổi theo vòng tay qua ôm lấy cô, diendanlqdct Doãn Bích Giới vừa đi vừa gọi điện thoại cho Cổ Chi Trừng, bảo hắn ta đưa Nghiêm Khải và Cao Nhạn tới đây.
***
Trong hôn mê Nghiêm thấm Huyên chỉ cảm thấy giống như được sống lại một lần nữa, trên người từ trong ra ngoài giống như máy móc bị tháo dỡ ra một lượt vậy.
Trước mắt dừng lại ở hình ảnh đỏ chói mắt đó, thời khắc cuối cùng Trần Uyên Sam dần dần buông tay cô ra ngã xuống đất, trước ngực anh là một mảng đỏ, nhìn thấy mà ghê, cô hoảng loạn gào khóc ngồi xuống ôm lấy anh, bụng dưới đau đớn, ngay sau đó trước mắt dần dần mơ hồ rồi tối hẳn. . . . . .
Trần Uyên Sam, anh cho rằng nếu rời khỏi anh, em có thể thoải mái sống tiếp sao?
Chẳng lẽ anh không biết, cho dù là thiên đường hay địa ngục, chỉ cần nơi đó có anh, em sẽ đều đi cùng.
. . . .
"Thấm Huyên, Thấm Huyên. . . . . ." Từng tiếng la hét khe khẽ vang ở bên tai, Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm thấy hình như đây là một giấc mộng dài, cô cố gắng dùng sức, đôi mắt khẽ hé mở.
Vi Diệp quỳ gối bên giường nắm tay cô thật chặt, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt đều là vẻ thống khổ, Cao Nhạn và Nghiêm Khải đứng bên cạnh, Cao Nhạn khóc đến độ âm thanh đã có chút khàn khàn, thấy cô tỉnh lại, lập tức lảo đảo nhào tới bên giường.
Doãn Bích Giới và Cổ Chi Trừng đứng ở sau lưng Vi Diệp đều không hẹn mà cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, cho dù là người như Doãn Bích Giới, thì trên mặt cô lúc này cũng con lưu lại vệt nước mắt.
"Anh ấy đâu? . . . . . ." Nghiêm Thấm Huyên đã thích ứng được với ánh sáng trước mắt, chậm chạp một hồi mới nhẹ nhàng mở miệng nói ba chữ, Vi Diệp nhìn sắc mặt tái nhợt của cô thì dừng trong chốc lát, khẽ gằn từng chữ, "Thật may là trên người anh ta có áo chống đạn, phát súng kia bởi vì ở cự ly gần, lực sát thương mạnh nên vẫn bị thương, viên đạn không lấy ra kịp thời, thời điểm được đưa đến bệnh viện mất máu quá nhiều. . . . . ."
Cô nghe hắn nói đến đây, thân thể đã bắt đầu khẽ run, trong lòng cảm thấy đau đến cực hạn, cô nhắm mắt lại không dám nghe tiếp, trong mắt mơ hồ đã có nước mắt ẩn hiện.
"Mới được đưa từ phòng cấp cứu ra, đã thoát khỏi nguy hiểm rồi." Hồi lâu, Vi Diệp điềm đạm nói với cô, "Bây giờ đang ở phòng bệnh ngay bên cạnh phòng cậu."
Nghiêm Thấm Huyên nghe xong hắn những lời này, toàn thân như bị rút hết toàn bộ sức lực, cảm giác như người mình như đang lơ lửng giữa không trung, chỉ cần rớt xuống là hố sâu vô tận.
"Tôi muốn đi xem anh ấy." Khóe miệng cô giật giật, mới vừa định nhổm dậy, Cao Nhạn đứng một bên vội vàng đè cô lại, giọng nói có chút gấp loạn nói với cô, "Huyên Huyên, con vất vả lắm mới giữ lại được đứa bé, Tiểu Sam đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa, sẽ hồi phục rất nhanh thôi, trước tiên con cứ nghỉ ngơi thật tốt đã."
Cao Nhạn nói xong âm thanh liền trở nên nghẹn ngào, Nghiêm Thấm Huyên nhìn khuôn mặt hiện lên nếp nhăn của mẹ và ba đứng ở một bên bằng ánh mắt thâm trầm, nói giọng khàn khàn, "Ba, mẹ. . . . . ."
Cô nói rất khẽ, Nghiêm Khải nghe được thì hốc mắt cũng đỏ lên, vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh Cao Nhạn nắm lấy tay của con gái.
Thân thể Nghiêm Thấm Huyên suy yếu, gần như là nhờ vào số mệnh mới giữ lại được đứa bé trong bụng, cả người bây giờ vô cùng yếu ớt, chưa nói mấy câu nói, mắt đã dần diendanlqdct dần nhắm lại rồi thiếp đi. Mấy người bên cạnh, đợi cô ngủ say Cổ Chi Trừng xuống dưới lầu mua đồ ăn mang lên, Cao Nhạn và Nghiêm Khải tiếp tục ở bên cạnh Nghiêm Thấm Huyên, Vi Diệp thì đi theo Doãn Bích Giới ra khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh bên cạnh được mười mấy người đàn ông áo đen nghiêm túc canh gác, bác sĩ dặn hiện tại bất cứ ai cũng không được vào thăm Trần Uyên Sam, phải để cho anh tĩnh dưỡng, vậy nên tất cả thuộc hạ của anh đều ở bên ngoài.
Kha Khinh Đằng đang nói chuyện với Diêm Giang, lúc này Doãn Bích Giới cũng quay đầu lại nói với Vi Diệp, "Trước tiên cậu về đi, lần này Vi thúc thật sự nổi trận lôi đình rồi, đang kết hôn chú rể lại chạy mất, cậu khiến cả Lương Thần lẫn Lương gia mất mặt? Hiện tại Lương gia đang nắm quyền, ảnh hưởng rất lớn, ai tới giúp cậu dọn dẹp tàn cuộc?"
Vi Diệp trầm mặc nghe cô nói, quay đầu lại nhìn về phía phòng bệnh của Nghiêm Thấm Huyên, có chút phiền não nới lỏng cà vạt, "Tôi biết rồi, tôi sẽ trở về ngay."
Doãn Bích Giới thở dài, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, không nói gì.
Vi Diệp cả đêm mất ngủ nên vẻ mặt có chút mệt mỏi, cau mày đi được vài bước thì quay đầu lại nói, "Nếu cô ấy có chuyện gì thì cậu hãy ngay lập tức báo cho tôi biết."
***
Liên tiếp hai ngày nay Nghiêm Thấm Huyên đều ở trong giấc mộng, chìm nổi trôi giạt, nửa đêm thỉnh thoảng giật mình tỉnh dậy, Cao Nhạn và Nghiêm Khải cùng với bọn Doãn Bích Giới vẫn một tấc cũng không rời, thay phiên trông chừng cô.
Kha Khinh Đằng và Trần Uyên Sam là huynh đệ tốt của nhau, hắc đạo xảy ra chuyện gì đều ra tay giúp đỡ nhau, hợp với Đan Cảnh Xuyên và Ân Kỷ Hồng, mấy người liên thủ diendanlqdct lại giải quyết Tiếu Phan. Chỉ là thuộc hạ của Trần Uyên Sam hiện tại chỉ có thể rút lui ở Tokyo, Mỹ đang tra xét người của Tiếu Phan, nếu như Trần Uyên Sam không tỉnh lại, tiếp theo nên làm thế nào không ai có có thể biết trước được.
Ngày thứ ba thời điểm Nghiêm Thấm Huyên mới tỉnh dậy, Cao Nhạn vội vàng đút cô ăn cháo, cô nỗ lực chống thân thể lên để xuống giường.
Cao Nhạn biết không thể ngăn được, thở dài gọi bác sĩ tới kiểm tra thân thể cô một lượt sau đó mới đỡ cô đi đến phòng bệnh sát vách.
Trần Thế Phương mới từ trong phòng bệnh đi ra, thấy Nghiêm Thấm Huyên vội vàng đi tới ân cần hỏi thăm cô, "Thấm Huyên, thân thể khỏe hơn rồi sao? Con về nghỉ đi, nó không có việc gì cả."
Trần Thế Phương cùng với Phùng Khanh, Trần Hi San đến bệnh viện vào ngày hôm qua, trong lúc đến thăm Nghiêm Thấm Huyên thì cô còn đang ngủ, cũng không biết bọn họ đã tới.
"Ba, con muốn nhìn thấy anh ấy một chút." Nghiêm Thấm Huyên cắn môi, sắc mặt vẫn còn rất yếu ớt, trong mắt mơ hồ lộ ra vẻ khẩn cầu.
Trần Thế Phương chú ý đến thân thể đang mang thai của cô, dẫn cô vào phòng bệnh ngồi xuống chiếc ghế đặt bên cạnh giường của Trần Uyên Sam, sau đó mới cẩn thận đi ra ngoài.
Căn phòng rất yên tĩnh, chất lỏng trong bình cứ từng giọt từng giọt một chảy xuống, Trần Uyên Sam nằm yên ở trên giường không nhúc nhích, cô nhẹ nhàng giơ tay ra chạm vào khuôn mặt dịu dàng anh tuấn đó, bàn tay có chút run rẩy.
Thật sự giống như đã rất lâu rồi không có gặp được anh, bằng không tại sao người này không giống như bình thường dịu dàng ôm cô, dùng ánh mắt tràn ngập nhu tình nhìn cô, nghiêm túc kiên nhẫn nghe cô nói chuyện?
Tiếng cười trầm ấm của anh hình như vẫn còn văng vẳng ở bên tai, cô nhớ rõ ràng mỗi động tác của anh, mỗi một câu nói, những thứ kia toàn bộ cũng tầng tầng lớp lớp hiện hữu trong tâm trí cô.
Cô cứ như vậy ngồi yên nhìn anh, nhìn được một lúc, nước mắt liền rơi xuống.
Là do cô không tốt, anh vì cô mà che mưa chắn gió, anh vì cô mà không để ý đến tính mạng của diendanlqdct mình, nhưng cô cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn anh yên lặng nằm ở trước mặt mình như vậy, lòng đau như cắt.