[Ngay sau khi cô vừa rời khỏi, đột nhiên ngón tay anh rung động chứng tỏ đã có dấu hiệu tỉnh lại. Một lát sau, anh mở mắt. Đập vào mắt anh là khung cảnh không thể nào quen thuộc hơn – bệnh viện. Do có mùi đặc
trưng của thuốc khử trùng nên muốn không nhận ra cũng khó. Nhưng anh tự
hỏi “Một phát súng kia đáng lẽ ra đã tiễn mình đến tận cửa Diêm Vương,
sao có thể sống mà ở đây được?” Rồi bỗng anh nhớ tới Thiên Ánh, người em gái đã bất chấp tính mạng để cứu anh không biết giờ này thế nào?
Anh rất sợ Ánh sẽ xảy ra chuyện, đến lúc đó anh không còn mặt mũi nào mà ăn nói với cô chú trên trời. Nhớ tới 4 năm trước, cái ngày định mệnh ấy
anh đã hứa với cô chú rằng sẽ chăm sóc Ánh nhưng anh lại bỏ quên một cô
bé năm tuổi ở trong ngôi nhà cùng bầy súc sinh ấy khiến nhỏ phải chịu
khổ. Giờ đây, nếu Ánh mà xảy ra chuyện gì thì anh không biết mình sẽ
phải dằn vặt bản thân đến bao giờ.
Anh cố gắng động đậy thân thể khiến vết thương hơi nứt ra, đau nhói. Anh nhẹ quay
sang giường bên, thấy Nam đang ngủ gục bên giường bệnh của Thiên Ánh,
miệng khẽ mỉm cười hài lòng. Giờ đây, Nam trông tiều tụy và mệt mỏi quá, có lẽ mấy ngày họ mất tích hắn phải khổ sở rất nhiều, có khi còn không
nghỉ ngơi. Anh hiểu rõ tính hắn, tuy luôn có quy củ trong mọi việc nhưng cứ muốn làm gì ai cũng không cản nổi.
Anh
vén chiếc chăn ra, nhẹ đứng dậy nhưng lỡ chạm vào vết thương khiến anh
phải hít một ngụm khí lạnh. Hiện tại anh cảm thấy người mình như bị tê
liệt, từng tế bào trong cơ thể cứ như bị xé toạc, vỡ vụn ra đau tê tái.
Anh cắn răng, nhẹ kêu lên một tiếng, không ngờ đánh thức Nam dậy. Thấy anh đang cố gắng bước đến gần bọn họ, Nam liền chạy đến đỡ, hỏi:
- Bang chủ, người tỉnh rồi. Sao không nằm yên trên giường, lỡ động đến vết thương mà rách ra sẽ phiền phức lắm.
- Không sao. Cảm ơn cậu, mau đưa tôi tới xem Thiên Ánh thế nào._Anh nói,
Nam chỉ lễ phép ‘vâng’ một tiếng rồi đưa anh đến bên giường Ánh.
Nhìn cô bé tiều tụy, anh cảm thấy rất đau lòng, liền hỏi:
- Nó vẫn chưa tỉnh à?_Nghe anh nói thế, Nam bỗng quỳ xuống nhận lỗi- Là
lỗi của tôi, tôi không chăm sóc tốt cho Thiên Ánh để cô ấy thành ra như
vậy, liên lụy đến bang chủ, tôi chấp nhận chịu phạt.
- Có chuyện gì xảy ra?_Nam đáp trong ân hận- Là do tôi, nếu hôm đó không
phải tôi dẫn Thiên Ánh tiểu thư ra ngoài chơi, lại không để ý đến cô ấy, để cô ấy bị bắt cóc… Cũng may bang chủ không sao, nếu không cả đời này
tôi cũng không tha thứ cho chính mình. Chỉ là tôi cảm thấy mình vô cùng
khốn nạn, tôi… tôi không cứu tiểu thư kịp thời khiến cô ấy…cô ấy trở
thành người thực vật… _Nghe nói, anh suýt thì khuỵu xuống. Rốt
cuộc thì giờ anh cũng hiểu nguyên nhân vì sao bọn Khải có thể bắt cóc
Ánh một cách dễ dàng như vậy. Nhưng anh không trách Nam bởi căn bản cậu ra không thể lường trước được điều gì xảy ra, cũng không biết trước được tương lai sẽ thành ra như vậy.
Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy khóc lóc một cách thương tâm và đau đớn tới vậy. Bình thường, cậu là
một kẻ lạnh lùng, với quan niệm “đã là đàn ông thì thà đổ máu chứ không
đổ lệ”, vì thế mà cậu luôn là người tiên phong trong bang. Ngay khi đứng trước họng súng cũng chẳng có nửa điểm lo sợ, vậy mà bây giờ lại
vì điều nhỏ nhoi này thôi mà phải khóc. Quả là “đàn ông chẳng thể qua ải mỹ nhân” chẳng sai chút nào. Không phải người ta vẫn thường nói “Đàn
ông chỉ rơi nước mắt đối với người họ thực sự yêu thương”, vậy có nghĩa
Nam thực sự yêu Thiên Ánh.
-Không liên quan tới cậu, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Haizz… chỉ
tội nghiệp con bé, còn nhỏ như vậy mà đã phải gánh một nỗi đau lớn tới
vậy. Nam, từ giờ tôi giao Thiên Ánh cho cậu, chờ đến khi nó tỉnh lại cậu nhất định phải đối tốt với nó đó.
- Vâng thưa bang chủ. Nhưng tôi vẫn muốn chịu hình phạt._ Nghe nói, anh thở dài hạ lệnh- Được rồi, lát nữa đến căn cứ chịu phạt theo như cậu mong muốn.
Anh biết rất tự trách, nếu không phạt chắc cậu ta sẽ rất áy náy. Có thể nói,
hình phạt là thứ giúp xoa dịu nỗi đau của cậu ta. Tính cách Nam
anh rất hiểu, có công không đòi thưởng nhưng có lỗi nhất định phải chịu
phạt. Thế nhưng anh lại không thể làm khác. Trong cái cuộc sống xã hội
đen đầy rẫy những nguy hiểm và tai nạn có thể ập đến bất cứ lúc nào, nếu anh không tàn khốc, sẽ không thể sai khiến kẻ khác, đặc biệt sẽ đem đến cho mình rất nhiều mối nguy hiểm rình rập. Ngồi nói chuyện với , anh bỗng phát hiện không thấy cô ở bên, liền hỏi:
- Nguyệt đâu?
- Chị Hai vừa ở đây xong, chắc mệt quá nên về nghỉ rồi. Mấy ngày nay vì chờ tin tức cậu cô ấy đã tiều tụy nhiều quá…
- Vậy sao, cũng tốt thôi, để cô ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, tôi không
muốn cô ấy lo lắng quá nhiều. Còn cậu cũng mệt rồi, trở về nghỉ đi._Anh
khuyên, nhưng hình như còn chần chờ gì đó:
- Nhưng…
- Nghe lời tôi, trở về đi! Có tôi ở đây cậu còn lo lắng cái gì. Lát cậu
gọi Vũ đến đây thay cũng được._Biết hắn lo lắng điều gì, anh nói.
Nam nghe vậy tuy không cam lòng nhưng cũng ngoan ngoãn rời đi, trước khi đi còn lưu luyến nhìn Thiên Ánh một cái. Cục diện rối rắm ngày hôm nay
thực sự khiến cậu rất đau đầu. Vừa tối hôm qua, việc mấy ngày thức đêm
không ngừng tìm kiếm cuối cùng cũng có kết quả. Đội chó săn đã lần ra
manh mối của anh, tìm đến ngôi nhà gỗ. Cuối cùng cũng tìm thấy họ nhưng
lúc tìm thấy, trước mặt cậu giờ đây là một cảnh tượng cực kì rùng rợn
không có gì khiếp sợ hơn. Hai đứa trẻ phơi thây trên sàn nhà loang lổ
máu, cả người thoi thóp như con cá sắp chết, đặc biệt hình ảnh máu đỏ
thấm đẫm chiếc váy trắng của Thiên Ánh khiến cậu đau lòng vô cùng. Cả
hai cứ nằm đó, dường như không còn nhịp sống, máu chảy đã khô, mùi tanh
nồng của máu vẫn phảng phất xung quanh làm cho người ta có cảm giác buồn nôn. Ngay cả một sát thủ như cậu nhìn cũng phải khiếp sợ, đến tận bây
giờ hình ảnh ấy vẫn không cách nào xóa khỏi đầu cậu được.]
- Ông xã, anh tỉnh chưa?_ Tôi ngó cái đầu vào trong phòng, nhẹ tiếng hỏi. Thấy không có tiếng trả lời, đoán rằng hắn vẫn chưa tỉnh nên nhẹ nhàng
đi vào. Tôi đến gần giường, đặt lồng cháo xuống, thấy hắn vẫn nằm im bất động, tôi khẽ thở dài rồi tiến đến gần giường.
Đột nhiên có một cánh tay thò ra lôi tôi vào. Tôi sợ hãi la lên, cả người
rơi vào một lồng ngực ấm áp. Đến bây giờ tôi mới phát hiện cái cánh tay
vừa hù dọa tôi kia là của cái tên đáng ghét nào. Ức chế, tôi cứ đánh bụp bụp vào người hắn mà quên mất hắn bị thương. Chờ đến khi mặt hắn tái
mét, mồ hôi đổ ra thì tôi mới giật mình phát hiện. Lúc này, trên chiếc
băng quấn ở vết thương của hắn, máu rỉ ra làm đỏ cả một vùng. Tôi sợ
hãi, vội vàng nói:
- Bỏ em ra, vết thương của
anh kìa._Thấy tôi động đậy, hắn vẫn một mực không buông, miệng nhắc-
Đừng cử động, nếu không vết thương sẽ rách thêm đó.
Nghe hắn nói, tôi ngoan ngoãn ngồi im, nhưng thấy máu vẫn không ngừng chảy,
tôi hốt hoảng nhắc hắn, lại thấy hắn không phản ứng gì. Thấy hắn hình
như đã bị ngất, tôi liền trực tiếp thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhấn nút
trên đầu giường gọi bác sĩ. Bác sĩ rất nhanh chóng đi vào và kiểm tra
cho hắn. Lúc khám xong, ông ta khẽ thở dài, rồi quay ra phía tôi, hỏi:
- Ba mẹ cháu đâu?_Nghe ông bác sĩ hỏi, tôi liền lễ phép trả lời- Ba mẹ
cháu rất bận nên hiện tại cháu ở đây chăm sóc anh ấy. Nếu bác không
phiền thì cứ nói với cháu, cháu sẽ nói lại cho ba mẹ biết.
- Haizz… Được rồi, cháu nhớ cho kĩ. Vết thương vừa bị rách, tuy không sâu lắm nhưng cũng nên tránh động mạnh. Hai đứa nếu có nô đùa gì thì vừa
phải thôi, phải biết anh trai cháu đang bị thương không nhẹ._Vị bác sĩ
kia nhẹ giọng khuyên bảo. Tôi nghe vào thì thật đúng là giống như vịt
nghe sấm, chả hiểu gì luôn. Tôi có phải cái kẻ gây họa ấy đâu chứ, sao
lại nhìn tôi bằng cái con mắt… không bình thường thế kia.
Ánh mắt của ông bác sĩ nói cho tôi biết tôi là một cô bé không ngoan, rất
nghịch ngợm khiến tôi thấy bực bội vô cùng. Nếu không phải Kỳ còn ở
trong cái bệnh viện này thì tôi đã không ngần ngại nói bệnh viện một
tiếng đem cái ông bác sĩ lắm chuyện kia ‘đá’ ra khỏi cổng bệnh viện rồi. Nói thật chứ tôi thì hiền thật nhưng khi tôi tức lên thì tôi ‘méo’ cần
quan tâm cái gì, ông trời cũng bằng cái nắp bia, đến lúc đó đứa nào mà
chọc vào tôi thì đừng hỏi sao tôi ác.
-Ủa, sao anh cháu
lại bị thương thế?_Ông bác sĩ vừa nãy trước khi đi còn cố nán lại tò mò
hỏi. Tôi nghe thế, tâm trạng sẵn đã bực bội, lần này không thèm nhịn
nữa, trừng mắt lạnh giọng hỏi- Để cháu hỏi giám đốc bệnh viện xem cái
này có trong nhiệm vụ khám bệnh mà bác sĩ phải làm không nhé.
Tôi là đang muốn nhắc nhở ông ta rằng ông ta nhiều chuyện lắm rồi, tốt nhất hãy im lặng nếu còn muốn tiếp tục làm việc, đừng để tôi nổi điên và
nhanh chóng biến đi trước khi tôi còn đủ kiên nhẫn.
[Ông bác sĩ nghe vậy bỗng thấy ớn lạnh, cả người nổi gai ốc đầy mình, cũng
nhanh chóng chạy trối chết ra khỏi phòng bệnh của Kỳ. Ông ta nhận thấy
ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm của cô bé kia và đoán chắc gia đình này
đây không những không bình thường mà còn có điều gì đó rất bất thường.
Cũng bởi cậu thiếu gia kia tuổi còn quá nhỏ mà đã bị thương nặng như vậy mới khiến ông ta tò mò. Nhưng ông ta cũng không dại gì mà chọc vào cô
chỉ vì nỗi tò mò của bản thân, có thể mất miếng cơm hiện tại như chơi ấy chứ. Vì thế thà cứ để tò mò ăn mòn bản thân cũng không dám chọc vào bọn họ. Nhìn cô bé kia (Nguyệt) còn nhỏ như thế mà đã phúc hắc thể lớn lên
không biết còn gây ra sóng gió gì nữa đây?]