- Không…không được, đừng!_ Tôi bỗng nhiên bật dậy, phát hiện mình cả người đầm đìa mồ hôi. Trong lòng nỗi lo lắng ngày càng dâng cao khiến tôi sợ hãi vô cùng. Vừa tôi mới mơ, mơ thấy
một cơn ác mộng đáng sợ.
Trong mơ, tôi thấy
máu, rất nhiều máu, máu bê bết khắp nơi. Và rồi không biết từ đâu, một
ảo ảnh xuất hiện, ảo ảnh này đã cho tôi nhìn thấy Kỳ. Tôi thấy hắn, thấy hắn bị Khải bắn. Một phát kia đã xuyên qua tim và cướp đi tính mạng của người tôi yêu. Nhìn thấy hắn bị bắn, tâm của tôi còn đau đớn hơn mình
bị bắn gấp trăm ngàn lần. Tôi sợ lắm, sợ cái cảnh ấy chính là một sự
thật, sự thật tàn khốc mà có lẽ tôi không thể nào đối mặt được. Một con
người trước đang sống sờ sờ ngay trước mắt, ngày ngày ở bên cạnh, chăm
lo, yêu thương và chăm chút tôi đến từng điều nhỏ nhặt nhất tự dưng bị
mất đi, làm sao mà tôi chịu nổi cú sốc này đây. Vì thế tôi sợ quá nên đã choàng tỉnh dậy.
[Kỳ cố gắng lần mò suốt cả
tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được đến nơi Khải bắt nhốt Thiên Ánh.
Anh không suy nghĩ lập tức xông vào, liền bị bọn đàn em của Khải bao vây và áp giải vào. Lúc nhìn thấy Ánh nước mắt lưng tròng đang bị treo
ngược lên trông rất đáng thương, hơn nữa còn bị Nga dùng roi da quất,
anh cảm thấy rất đau lòng. Trên người cô đã chịu không ít những đòn roi
của họ, máu hòa cùng những giọt mồ hôi do chịu đựng cơn đau túa ra, kết
dính lại khiến da thịt cô đau xót vô cùng. Tuy nhiên mỗi lần mà chiếc
roi kia chạm đến người, cô lại cố cắn răng chịu đựng, cô tin sẽ có người đến cứu cô. Chờ đợi mòn mỏi cuối cùng người cũng đã đến, cuối cùng cô
cũng có hi vọng rồi.
Anh nhìn những vết thương chằng chịt giờ máu đã khô trên người em gái mình mà tức đến nghiến
răng, hận không thể băm vằm chúng ra làm trăm mảnh. Khốn nạn, chúng
không phải là người nữa, rõ ràng là cùng chảy chung dòng máu, tại sao
chúng lại có thể tham lam và độc ác đến như vậy. Bọn chúng yêu cầu anh
giao tiền, đổi lại chúng đẩy Ánh về phía anh. Nhanh tay quăng túi tiền
về phía chúng, anh lao đến ôm lấy nhỏ. Tuy nhiên chúng nào có dễ dàng
tha cho họ như thế, ngay khi túi tiền vừa rơi vào tay Khải, lão Quốc đã
giơ súng lên. “Đoàng” một phát, lập tức hai thân thể cùng ngã xuống sàn. Thế nhưng trong hai người, người bị thương thật sự là Ánh. Lúc phát
súng kia được bắn ra, cô không tiếc thân mình che chở cho anh. Thật ra,
cô muốn bảo toàn tính mạng của anh cũng vì anh có khả năng đấu lại
chúng, sẽ đem công lí như lời Nguyệt nói đến, cho chúng một bài học. Hơn nữa cô hiểu Kỳ là sự kì vọng của cả gia tộc họ Vũ, là niềm hi vọng của
Nguyệt, chỉ sợ nếu không có anh thì Nguyệt sẽ không sống nổi.
Cô hiểu cái cảm giác người mình yêu thương mất đi đau đớn đến nhường nào,
thôi thì phần này cứ dành cho cô, cô là đứa con gái không có gia đình,
không có người thương yêu, chết đi cũng chẳng ai thương xót, vì vậy nếu
chết đi có thể thanh thản hơn, cô nguyện chết. Vào cái giây phút định
mệnh ấy, Kỳ lập tức rút súng ra, nhằm vào lão Quốc mà bắn, anh muốn trả
thù cho Thiên Ánh. Chỉ tiếc là tiếng súng của anh nổ ra quá chậm, lại để lão Quốc né được, ngược ;ại còn dính phải một phát trí mạng của lão.
Lúc anh ngã xuống cũng là lúc chúng cất lên những nụ cười thắng lợi và
nhanh chóng rời đi cũng số tiền anh mang đến. Hai con người cùng nằm
dưới sàn nhà, máu cứ từ từ chảy ra nhuộm đỏ cả cảnh vật, nhuộm đỏ cả
chiếc váy trắng của Ánh. Anh cố gắng bò đến bên cô, giương đôi mắt kiên
cường lên nhìn cô. Hai bàn tay từ từ đưa lên, lồng vào nhau, anh nhẹ
nói:
- Thiên Ánh, đừng sợ, anh vẫn đang ở đây. Kiên
cường lên em, ba mẹ em ở trên trời có linh thiêng nhất định sẽ phù hộ
chúng ta thoát nạn._ Anh nói như vậy chỉ là cố gắng an ủi cô còn anh
biết rằng hi vọng sẽ chẳng thể đến với bọn họ.
- Anh
cũng phải kiên cường lên, Nguyệt còn đang đợi anh trở về._Cô đáp. Trái
tim cô chợt ấm lên, cuối cùng cô phát hiện mình không bị bỏ rơi nữa bởi
anh trai cô luôn quan tâm đến cô. Mặc dù họ không phải là anh em ruột
thịt nhưng cũng từng có khoảng thời gian thân thiết và xem nhau như ruột thịt mà đối xử vậy.
Nghe Ánh nói, anh cũng
chỉ mỉm cười. Giờ phút này nhớ tới cô (Nguyệt) làm trái tim anh ấm áp vô cùng. Không biết cô hiện giờ thế nào, đang làm gì, có phải rất lo lắng
cho anh hay không? Trong lòng anh có hàng ngàn hàng vạn câu muốn hỏi cô, chỉ tiếc chắc anh không còn cơ hội nữa. Phát súng kia dường như đã có
thể kết liễu anh, chỉ là anh cố gắng kiên cường khi nghĩ đến cô. Anh
cũng không phải không biết tình yêu cô dành cho anh nhiều như thế nào,
còn có thể nhiều hơn cả những ngôi sao trên bầu trời bao la kia không
nhỉ? Anh cũng biết nếu mình chết đi sẽ có hậu quả thế nào? Chỉ là anh
không nỡ, không nỡ rời xa cô thôi. Trước mắt anh dường như đang hiện lên hình ảnh cô, một thiên thần mặc váy trắng. Lấy từ trong túi ra chiếc
dây chuyền mà cô từng đeo, trên đó còn có chiếc nhẫn đính hôn của bọn
họ, nắm chặt trong lòng bàn tay và từ từ nhắm mắt lại. Anh không biết
mình có thể kiên cường tới giờ khắc cuối cùng không nhưng anh nhất định
sẽ cố, chỉ vì cô.]
Chị Huệ thấy tôi trong bộ
dạng như thế thì vô cùng lo lắng hỏi han nhưng tôi không nói gì cả, giờ
phút này tôi muốn một mình yên tĩnh nên đã bảo chị Huệ trở về phòng
trước, còn mình lát nữa sẽ ngủ sau. Tôi nói thể là vì muốn để chị Huệ
yên tâm mà rời đi chứ giờ đây tôi sao dám ngủ chứ? Hiện tại là 3 giờ 30
phút sáng, vậy mà tin tức về Kỳ vẫn bặt vô âm tín, làm sao tôi không lo
lắng cho nổi. Trong lòng tôi nao nao, tôi thực sự muốn thấy hắn bình an
trở về, cho dù có bị thương cũng được. Tôi không muốn chờ trong tình
cảnh vô vọng như vậy. Cầm chiếc điện thoại trên tay, tôi hết bấm số lại
xóa đi, tôi không dám gọi cho bọn họ hỏi tin tức, tôi sợ nghe cái tin
động trời đó, cái tin sẽ làm tan nát tim tôi. Thế nhưng tôi vẫn muốn cho mình lấy một tia hi vọng dù nhỏ nhoi thôi. Hít một hơi thật sâu, tôi
lấy hết dũng cảm bấm nút gọi. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, là
giọng của Vũ:
- Chị Hai, có việc gì không?
- Đã tìm thấy tung tích của anh ấy chưa?_ Tôi hơi run run hỏi
- Dạ, chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được, chị
yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa bang chủ trở về._ Trong giọng của Vũ có
vài phần mệt mỏi. Tôi hiểu công việc mà họ đang làm, cũng với sự truy
lùng của cảnh sát, nhất định sẽ mau chóng tìm ra hắn. Tôi cũng không
phải không quan tâm đến sức khỏe của mấy anh em, vì thế khuyên họ- Được
rồi, cậu dẫn mấy anh em đi nghỉ ngơi đi, làm việc cả đêm rồi. Việc tìm
kiếm để hôm sau cũng được chứ nếu mấy người lao lực quá mức bệnh ra đấy
ai lo tìm hộ tôi đây.
Nghe lời tôi khuyên, họ
mới tạm thời ngừng công việc để nghỉ ngơi, còn tôi cứ thế thức đến sáng
luôn. Hậu quả của việc ‘thức đêm mới biết đêm dài’ là sáng ngày ra mắt
tôi biến thành con gấu trúc với quầng thâm lộ rõ ở mí mắt, không những
vậy cả người còn bơ phờ thiếu sức sống. Hôm này tuy vẫn phải đi học
nhưng tôi chẳng còn tâm trạng nào mà lo học lo hành, đành phải xin nghỉ. Đến giờ về, hai đứa Bảo Châu và Thanh Trúc lần lượt kéo nhau đến nhà
hỏi thăm tôi vì tưởng đâu tôi ốm. Lúc nghe được tin Kỳ, họ không ngừng
an ủi và khuyên tôi không nên quá lo lắng, nhưng làm sao tôi có thể
không lo lắng cho được khi đến giờ một chút tin tức về chồng mình cũng
không có.
Chờ đợi là một điều mệt mỏi nhưng
chờ đợi trong vô vọng còn mệt mỏi gấp trăm ngàn lần, tôi mong kì tích có thể xảy ra, cầu xin ông trời đừng nhẫn tâm mang Kỳ rời khỏi tôi. Còn
Thiên Ánh giờ đây không biết thế nào, có gặp nguy hiểm gì hay không?
Liệu mấy kẻ cầm thú đó có làm hại gì họ hay không? Cũng đều do tôi cả,
nếu không phải lúc đầu xông xáo muốn tìm ra sự thật sẽ không lôi họ vào
những chuyện rắc rối như thế này, cũng có thể bây giờ họ vẫn còn đang
sống rất bình yên. Tôi trong lòng cực kì tự trách nhưng dù có tự trách
đến đâu thì cũng không thể đưa họ trở lại.