- Ừ, tôi cũng muốn ăn thử lắm._ Ánh nói với giọng đầy chờ mong. Tôi mới
thấy tội nghiệp cho nhỏ làm sao khi mà ngay từ bé đã phải chịu cái cảnh
như thế này. Đáng lẽ ra là một vị tiểu thư thì phải được ăn sung mặc
sướng, ăn ngon mặc đẹp chứ tại sao lại thành ra như thế này. Tôi mỉm
cười khích lệ nhỏ, nói với nhỏ rằng tôi nhất định sẽ làm cho nhỏ ăn, dù
gì làm mấy việc này cũng không phải quá cầu kì. Nếu tôi không làm được
thì cùng lắm ra ngoài mua là được chứ gì?
Tôi rướn
người lên, tiếp tục tự tiện vặt thêm mấy quả nữa mặc dù tôi chưa xin
phép chủ của nó. Sau khi vặt, tôi liền vứt gọn dưới gốc, chờ lát nữa
mang về. Nếu mà cứ khư khư ôm mấy quả này trong người có khi bị nhựa làm bẩn hết áo. Tuy nhiên trong lần vặt tiếp theo tôi chẳng thể nào may mắn được vì quả đó ở quá xa so với tầm tay với của tôi. Thế nhưng tôi vẫn
liều mình vươn đến định 'thâu tóm' quả đó, quả chưa tới tay thì chân đã
bị trượt và tôi sắp rơi xuống đất. May sao có một cánh tay kéo tay tôi
lại, tôi ngước lên thì nhìn thấy Ánh mồ hôi đầm đìa trên trán cố giữ lấy tay của tôi. Nhưng do sức khỏe vốn dĩ rất yếu nên không thể giữ được
bao lâu, tuy nhiên nhỏ cũng rất cứng đầu, cứ cố gắng kiên trì kéo đến
cùng. Cuối cùng người còn chưa kiệt sức thì cành cây mỏng manh kia đã
không thể nào chịu nổi sức ép của hai con nhỏ nghịch ngợm bèn 'rắc' một
cái, kèm theo đó là tiếng "aaaaaa-hự". Lúc này đây tôi đã yên vị dưới
mặt đất một cách thật ngoạn mục, hơn nữa còn vác theo người một cái bao
tải bằng da bằng thịt nha. Ui da, đau ê ẩm luôn ấy chứ! May mà đây là
thảm cỏ, với lại cái cây này cùng không cao lắm (còn chưa tới 2 mét,
cùng lắm là mét 9 thôi), chứ không tôi cùng không biết mình thành ra cái bộ dạng gì nữa. Thất chiếc bao tải trên người vẫn cứ đơ ra mà không có ý dịch chuyển, tôi lên tiếng:
- Nè, bạn có định xuống không? Tôi sắp nghẹn thở chết rồi. Người gì đâu trông gầy mà nặng dữ vậy?!!
- Ờ, xuống ngay!_ Dường như lời nói của tôi kích động vào từng tế bào não của nhỏ. Nhỏ đứng lên, kéo tôi dậy. Tôi phủi phủi cái mông dính đầy bùn đất. May sao còn chưa nằm đè vào quả xoài chứ không thì lưng của tôi
không biết nó thành cái dạng gì nữa. (Vì xoài xanh rất cứng nên nằm vào
có khi gãy xương)
- Này, bạn vừa bảo tôi
nặng, có ý gì đây?_ Nhỏ bỗng nhiên quát lên khiến tôi giật bắn mình.
Ngước lên nhìn cái bản mặt hằm hằm toàn sát khí kia thì mới hiểu ra...
- À, thì ra bạn hỏi chuyện này. Tui thấy bạn nặng như thế, không phải
kiếp trước do heo nái biến thành ấy chứ?_ Tôi lên giọng trêu ghẹo. thực
ra bản tính của tôi là rất thích trêu người, hơn nữa lại còn trêu một cô bạn dễ thương như thế này, tội gì không tận dụng chứ.
- AAAAAA...Con nhỏ kia, đứng lại cho bổn tiểu thư!_ Ánh hét lên một
tiếng, lúc đó thì tôi đã mau chóng chuồn lẹ rồi. Hai đứa cứ một đứa
chạy, một đứa đuổi đến mệt bở hơi tai. Cuối cùng, không chạy nổi nữa,
tôi dừng cuộc chơi, thở hồng hộc như trâu - Phù...phù...mệt quá. Trông
người gầy như thế này mà chạy nhanh phết nhỉ?
- Tất nhiên rồi! Ngày xưa bổn tiểu thư là vận động viên xuất sắc ở trường cấp 1 đó. Do lâu ngày không vận động nên mới không đuổi được bạn thôi._ Ánh thở hắt ra, đáp lại. Nghe giọng điệu của cô nàng thì có lẽ lấy lại
được sự tự tin vốn có rồi.
[ Hai người họ chơi đùa vui vẻ mà không biết có hai ánh mắt đang theo dõi mình. Một
ánh mắt vui vẻ, trìu mến, chứa chan tình cảm, còn một ánh mắt chứa đựng
sự dã tâm, tràn đầy lòng hiếu thắng và như con sói tìm được mồi ngon,
hắn đã muốn nhắm vào cô rồi. Cả hai đều có hứng thú với cô chứ không
riêng gì kẻ đó. Cô quả là một cô gái nổi trội (vì nổi trội nên mới khổ
như vầy), có thể không biết sống chết mà dám làm loạn cái nhà lớn này
lên. Một cô gái mà ngay cả phòng của tù nhân (Thiên Ánh) cũng dám xông
vào cướp người mang đi, hơn nữa lại còn nghênh ngay chạy loạn khắp nơi.
To gan nhất là việc cô dám vặt xoài trên cây, cô không biết đó là điều
cấm trong cái nhà này sao? Ở cái nhà này khắp nơi đều bị cô khám phá hết rồi, không biết còn nơi nào mà cô chưa vào nữa hay không?]
Bỗng nhiên đang chơi đùa vui vẻ, Ánh vội vã tạm biệt tôi để về bởi sợ người
trong nhà sẽ phát hiện. Ôi trời, đi chơi có một chút thôi mà cũng bị
quản thúc ghê đến thế. Cũng may bọn họ không quản thúc tôi ấy chứ không
tôi chẳng còn có tâm trạng nào cũng như lí do nào mà ở lại quá. Tôi muốn quay lại bên Kỳ, dù sao ở cạnh hắn tôi vẫn thấy mình được che chở, được an toàn hơn bao giờ hết. Chứ không như bây giờ, đi mỗi bước đều phải đề phòng. Thực ra có nhiều lúc tôi phát nản nên được khi mà cứ phải cố
gắng giả tạo như thế này. Nhưng tôi không thể không gắng bước tiếp, dù
gì nó cũng đã đi được hơn một nửa kế hoạch rồi. Tôi không đủ kiên nhẫn
để chờ đợi nữa nhưng tôi biết mình vẫn kiên trì được.
Nhớ có lần Thiên đến gặp tôi khi nghe tin tôi bỏ rơi Kỳ, hắn đã cố dùng hết cách để khuyên tôi. Bởi vì bang hội mấy ngày gần đấy rất loạn, hơi nữa
Kỳ lại chẳng có chút tin tức, hắn mong tôi có thể đồng ý đi theo hắn.
Nhưng không, tôi không cho hắn biết kế hoạch, cũng chẳng đi theo hắn vì
tôi biết tôi không yêu hắn, đi theo hắn sẽ khiến hắn có hi vọng và rồi
tôi sẽ làm tổn thương hắn cũng như tổn thương tới bản thân tôi, hơn nữa
còn liên lụy đến người tôi yêu là Kỳ. Lúc đó phỏng chừng hắn rất tức
giận, sau lần đó cũng bặt vô âm tín luôn. Tôi cũng chả còn đầu óc nào
quan tâm đến mấy chuyện đàn ông tranh chấp gì gì đó của bọn họ, tôi chỉ
muốn mau chóng làm xong việc rồi trở về thôi. Mong ước nhỏ nhoi như thế
nhưng lại khó thực hiện vô cùng bởi đến giờ tuy chúng có hành động nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi nên tôi không thể tìm được chứng cớ
phạm tội. Biết mình làm như thế là vô lí bởi hơn bao giờ hết mấy chuyện
này cùng tôi không có can hệ. Nhưng nó có can hệ tới chồng tôi mà tôi
xem chuyện của chồng chính là chuyện của bản thân. Hơn nữa với bản tính
ưa mạo hiểm lại thích thử thách của tôi sẽ không chịu được sự hạnh phúc
quá nhàm chán kia.
Quay lại chuyện ở nhà
họ Vũ kia thì hôm nay có lẽ là một bước đột phá lớn khó có thể kể. Lúc
tối tôi lén lút làm cơm mang cho Thiên Ánh bởi vì lo con nhỏ bị bỏ đói
thì bỗng phát hiện một sự kiện kinh hoàng. Ở trong phòng, Ánh phát ra
những tiếng kêu thảm thiết nghe rất là man rợ:
- A...Ư...Ư...Có ai không...Ư...Anh Khải, mong anh tha cho em, em không
biết gì hết, thực tình không biết gì cả, cũng không nói gì, ...huhu..._
Tiếng nói đứt quãng vọng ra từ trong phòng nhỏ nghe mới thật thảm thiết
làm sao. Nghi ngờ có chuyện xấu xảy ra, tôi vội đặt khay cơm xuống rồi
rón rén mở he hé cửa để nhìn trộm. Lọt vào mặt tôi là hình ảnh của tên
cầm thú đang cố đè Thiên Ánh nhỏ bé trói gà không chặt, yếu ớt đang
không ngừng khóc lóc, la hét, dẫy dụa, vùng vẫy van xin một cách cực kì
tội nghiệp kia xuống và thực hiện hành vi đồi bại. Vì từ xa tôi không
nhìn rõ lắm, cũng chỉ thấy kẻ bại hoại đang không ngừng xé đi những mảnh vải mỏng manh, rách rưới kia ra khỏi người Thiên Ánh, tình hình lúc đó
không cho phép tôi suy nghĩ nhiều, cứu người là trên hết. Vì thế tôi
liền tìm một cái gậy thật cứng rồi ngay lập tức lao tới, đánh tới tấp
vào cái kẻ khốn nạn kia, vừa đánh còn vừa la hét om sòm:
- TÊN KHỐN, BÀ ĐÁNH MÀY CHẾT, DÁM LÀM HẠI CON GÁI NHÀ LÀNH HẢ? BIẾN THÁI! TRỘM! CÓ AI KHÔNG? ĐẾN BẮT TRỘM, BẮT BIẾN THÁI ĐANG HÀNH HẠ CON GÁI NHÀ LÀNH NAY ĐI! CÓ AI KHÔNG, ĐẾN BẮT TRỘM ĐI!_ Tôi là cố la hét thật to
cho mọi người cùng nghe thấy để đến xem cái tên kia bại hoại đến mức
nào. Hắn ta la oai oái, không ngừng ôm đầu rồi kêu gào bảo tôi đừng
đánh. Nhưng tôi cố ý không thèm nghe hắn, vẫn cứ thế mà đánh. Tôi đánh
tới nỗi hắn ta phải bỏ của chạy lấy người, cứ trần như nhộng mà vọt ra
khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng la hét của
tôi, mấy vị chủ nhà cuối cùng cũng có mặt, chỉ là có vẻ đến muộn quá
rồi, lại không chứng kiến được màn anh hùng cứu mĩ nhân, bắt trộm biến
thái của tôi lúc nãy, đáng tiếc thật! Người vọt vào đầu tiên là mụ Lam.
SAu khi vào mụ còn cố tình ngó đông ngó tây tìm kẻ trộm, luôn miệng hỏi
-Trộm? Đâu, trộm đâu? Thằng trộm nào mà to gan thế, dám lẻn vào nhà họ Vũ ăn trộm à? Bà mà bắt được bà xẻ thịt cho cá ăn!