Chúng nhân thấy Thích Hải Vũ cước bộ dù như cuồng phong nhưng mộc côn dưới chân vẫn bất động, không tự chủ được cùng ồ lên. Sở Tiên Lưu nhìn sang Cửu Như, ngập ngừng định nói lại thôi, Cửu Như tay vân vê chòm râu, cười nhạt: Truyện "Côn Luân "

- Ngươi đoán không sai.

Sở Tiên Lưu nhíu mày nói:

- Thật là kì quái, lẽ nào lão Cùng Toan lại có hai truyền nhân?

Cửu Như nhướng mày, ngạc nhiên hỏi:

- Còn một người nữa hay sao?

Sở Tiên Lưu gật đầu nói:

- Nếu luận về võ công thì người đó còn khá hơn cái gã trước mặt chúng ta nhiều.

Nói đến đây, hai người trên mộc côn đã bắt đầu giao đấu, mỗi bước của Thích Hải Vũ dài hơn hơn một trượng, tiến thoái nhanh như chớp. So ra, Lương Tiêu chậm hơn rất nhiều. Tuy cước bộ không nhanh nhưng cảm giác như biết rút ngắn khoảng cách, rõ ràng mới thấy hắn tại phía đông, tà tà ba bước, đã vượt mười trượng sang đến phía tây.

Trong chốc lát, hai người một nhanh một chậm đã chạy được mười vòng, lúc thì như bướm lượn, lúc thì như én bay.

Mắt thấy Thích Hải Vũ cơ hồ đắc thủ, chợt lại để Lương Tiêu chạy mất. Đánh một lúc lâu mà không đắc thủ, Thích Hải Vũ vô cùng nao núng, chúng nhân cũng đều hoang mang.

Liễu Oanh Oanh mở to đôi mắt đẹp, chăm chăm theo dõi trận chiến, trong lòng nghi hoặc: “Khinh công của tiểu sắc quỉ sao lại trở nên lợi hại như thế chứ?” Chợt nghe bên bên cạnh Sở Tiên Lưu thở dài nói:

-Tiểu tử họ Lương này nội lực cũng bình thường thôi, nhưng khả năng tính toán của hắn nhạy bén hiếm có trên đời. Bốn mươi lăm bước này đối với hắn thông thuộc chẳng khác nào những đường chỉ tay. Thích hiền điệt này khinh công tuyệt đỉnh, nhưng lại mù quáng đuổi theo đối thủ, tiến lùi toàn phụ thuộc vào người khác, lại còn phải để tâm đến mộc côn, khinh công mười thành mà chỉ dùng được ba thành.

Cửu Như cười lạnh:

-Hòa thượng lại không nghĩ như vậy. Con rùa đen nhỏ này công lực còn tệ, kiến thức không đủ nên mới thế, giả sử con rùa đen già nhà hắn ra tay thì dù có cả trăm Lương Tiêu đi chăng nữa, chỉ cần quơ một cái là bắt gọn.

Sở Tiên Lưu gật đầu nói:

-Nói vậy không sai.

Liễu Oanh Oanh dỏng tai nghe hai người đối đáp, càng nghe càng thấy hồ đồ, bỗng chốc lại thấy Lương Tiêu suýt gặp nguy hiểm, nàng ngấm ngầm lo lắng.

Thích Hải Vũ nãy giờ chạy mãi mà không bắt được đối phương, lại nghe tứ phía người ta bàn luận xì xào, trong lòng vô cùng hoang mang: “Khinh công Thích gia ta thiên hạ vô song, nếu không bắt được tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này thì chẳng phải tự nhiên làm hoen ố thanh danh gia đình sao?” Nghĩ tới đây, hắn đẩy kình xuống chân, đạp mạnh lên tiểu côn làm nó lún sâu thêm xuống đất gần một thốn, thân hình đột nhiên bay lên như đại điểu phóng thẳng về hướng Lương Tiêu. Lương Tiêu xoay chân, dùng “Tam Tam bộ” nhảy về bên trái. Thích Hải Vũ vẫn ở lưng chừng không, lật mình chém chưởng phải ra, thét:

- Thằng nhãi con, xuống này!

Chưởng phong ào ạt đổ xuống Lương Tiêu. Chúng nhân tròn mắt thất kinh, thì ra Thích Hải Vũ đuổi mãi không được, nay định vận chưởng lực đánh gãy mộc côn mà Lương Tiêu đang đứng, sau đó chính hắn dù có tiếp đất thì cũng tính là thắng.

Tiếng thét vọng vang chưa dứt, Lương Tiêu đã vụt xoay gót, giơ đơn chưởng sử chiêu “Thiên Toàn Địa Chuyển”. Song chưởng giao nhau, Thích Hải Vũ chợt thấy chưởng lực bị hất lệch, lòng thầm than không ổn. Chưởng phong vừa đến, nghe chát chát một hồi, hóa ra đã đánh trúng tiểu côn. Thích Hải Vũ hét lên giận dữ, lấy đà nhảy lên đổi tư thế, toan lộn người đáp xuống cọc gỗ khác ở phía sau. Lương Tiêu xác định thật kỹ rồi, liền sử chiêu “Tam Tài Quy Nguyên”, song chưởng cùng xuất, chưởng phong nhắm đánh tiểu côn dưới chân Thích Hải Vũ. Thích Hải Vũ kinh hoàng thất sắc, trong lúc hoảng loạn khua tay áo tứ tung để kìm đà rơi, lại tìm mộc côn để đặt chân lên, không ngờ Lương Tiêu trái một chiêu “Tam Tài Quy Nguyên”, phải một chiêu “Tam Tài Quy Nguyên”, đánh tới vù vù, chẳng mấy chốc mộc côn trong vòng một trượng chung quanh hắn đều bị đánh gãy. Truyện "Côn Luân "

Thích Hải Vũ thấy thua tới nơi, đột nhiên kêu lớn một tiếng, khua loạn song chưởng, chưởng phong tỏa ra bốn bề, lần lượt đánh ngã các tiểu mộc côn. Chiêu này chính là “chó cùng dứt giậu”, hắn mà không còn mộc côn nào để đặt chân thì Lương Tiêu cũng đừng hòng đứng được, chưa kể thân hình hắn lại ở trên không trung, Lương Tiêu thì đứng trên mộc côn, mộc côn mà ngã, dĩ nhiên Lương Tiêu chạm đất trước. Nhỡ cả hai đồng thời chạm đất thì vẫn tính được là hòa. Thích Hải Vũ không những khinh công cao tuyệt mà chưởng lực cũng hùng hồn, chớp mắt mộc côn trên bãi đấu đều bị đánh ngã cả. Lương Tiêu nhanh chóng lùi lại, cuối cùng cũng bước lên một mộc côn sắp gãy, bỗng nhiên mất thăng bằng, lộn về phía sau.

Tim Oanh Oanh thảng thốt như muốn rụng, nàng lập tức khép đôi mắt đẹp, không dám nhìn lại, song nhãn tuy khép nhưng hai tai vẫn nghe, đột nhiên nghe thấy đám người thở dài, sau đó im lặng. Liễu Oanh Oanh trong lòng thấy kì quái, mở mắt ra xem, chỉ thấy Thích Hải Vũ đứng trên mặt đất, Lương Tiêu thì trồng cây chuối, hai tay chống đất, mười phần kì quái.

Chợt nghe Thích Hải Vũ cười nhạt:

-Tiểu tử, ngươi đang dùng tư thế gì vậy? Hừ, trận này cả hai đều rơi xuống đất, không phân thắng bại, phải đấu lại lần nữa thôi.

Lương Tiêu vẫn không đứng lên, cười ha ha:

-Chỉ sợ Thích Huynh đã sai rồi.

Thích Hải Vũ nhíu mày:

-Thích mỗ sai chỗ nào?

Lương Tiêu cười hỏi:

-Chúng ta lúc đầu đã định, như thế nào là tính thua?

Thích Hải Vũ không do dự nói:

-Ngươi bị ta bắt được thì tính là thua. Ngoài ra kẻ nào hai chân chạm đất...

Nói tới đây hắn đột nhiên lạc giọng, hai mắt trừng trừng nhìn Lương Tiêu, không nói thêm được gì.

Lương Tiêu cười nói:

-Không sai không sai, hai chân chạm đất tính thua, hai tay chạm đất vẫn là chưa thua.

Nói xong lộn người đứng dậy, cười hi hi nhìn Thích Hải Vũ. Chúng nhân nghe được như vậy, liền thét mắng Lương Tiêu là kẻ giảo hoạt.

Thích Hãi Vũ trừng mắt nhìn Lương Tiêu, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, đột nhiên hà lớn một tiếng, vung tay áo, xoay người xuyên rừng trôi đi như làn khói. Lương Tiêu thở phù một tiếng, trong lòng nghĩ: “Người này thắng là thắng, thua là thua, cũng không đến nỗi đáng ghét. ”

Sở Tiên Lưu cười nhạt, chợt vung tay áo, lớn tiếng nói:

-Lão hòa thượng, ta cũng đi đây. Giờ ngọ ngày mai, ta sẽ đặt rượu ở ‘Túy Dã Bất Quy Lâu’ đợi ngươi. Chúng ta không say không về nhé.

Cửu Như không kiềm được nuốt nước bọt ừng ực, cười đáp:

- Hội chẳng phải hội tốt, tiệc chẳng phải tiệc hay, không lấy rượu thịt mua chuộc hòa tượng được đâu!

Sở Tiêu Lưu điềm nhiên nói:

-Đừng nhiều lời, quá ngọ là ta không chờ nữa!

Nói xong quay mình định đi, Sở Cung thấy thế, gấp rút nói:

-Tam thúc, người định đi thật sao?

Sở Tiên Lưu nghe thấy không đáp, cười một tràng vang dội, thẳng hướng nam lượn vút đi xa như kình long.

Cửu Như chợt nhìn Lương, Liễu hai người, cười nói:

-Đi thôi.

Nói rồi đánh cự chung, ong ong đi về hướng bắc. Thế là, lưỡng đại cao thủ một nam một bắc, tiếng cười ha ha vang khắp không gian, tựa như có hai đại bằng cùng cất cánh, khó phân cao thấp.

Lương, Liễu hai người theo bước Cửu Như đi trên quan đạo, Liễu Oanh Oanh lấy một ống sáo đồng ra thổi mấy tiếng, âm thanh chát chúa vang đi xa.. Chẳng bao lâu bỗng có tiếng vó ngựa, Yên Chi tung vó chạy ra khỏi bụi rậm. Liễu Oanh Oanh cực kì hoan hỉ, tay vòng ôm lấy cổ Yên Chi, cười ha ha, nhưng lại thấy chân sau của nó bị thương, trong lòng chua xót, nghẹn giọng nói:

-Yên Chi, có trách thì trách ta không tốt, hại ngươi phải khổ.

Lương Tiêu nghiêm mặt đáp:

-Đúng vậy, ngươi không uống rượu, mã nhi thông minh đâu phải thụ thương.

Liễu Oanh Oanh trong lòng giận dữ: “Được lắm, ta không chọc ngoáy ngươi, ngươi lại gây sự trước.” Nghĩ rồi trừng mắt nhìn Lương Tiêu nói:

-Ngựa là của ta, can hệ chi tới ngươi?

Lương Tiêu định phản bác, chợt nghe Cửu Như cười nói:

-Thôi đi, thừa hơi mà gây sự với nhau à? Tiểu tử, nữ oa oa, tiễn người ngàn dặm cũng phải chia li, chúng ta từ biệt thôi. ”

Liễu Oanh Oanh giật mình, quên mất cơn bực với Lương Tiêu, nói lớn:

-Hòa thượng, người phải đi thật sao?

Cửu Như cười đáp:

-Đúng vậy, đại chung này ta trộm từ Hàn Sơn Tự, nếu không trả lại, Hoẳng Ngộ hòa thượng cứ nắm ta mà đòi thì sao?

Liễu Oanh Oanh thất vọng nói:

-Chuông lớn trộm thì đã bị trộm rồi, còn gì đáng kể nữa? Hòa thượng, người mà đi, bọn người kia lại kéo đến. Nếu chúng ta đồng hành, cùng ăn thịt uống rượu, tiện đường ngươi dạy ta ít công phu, tương lai nếu gặp lão sắc quỉ cũng không đến nỗi sợ.

Cửu Như cười nói:

-Ngươi nghĩ hay thật, hắc hắc, muốn học công phu đâu có dễ như vậy! Ngươi chỉ cần cạo trọc đầu làm một tiểu ni cô, hòa thượng sẽ dạy ngươi, nếu không thì đừng bàn đến.

Liễu Oanh Oanh không nỡ chia tay lão, vốn định viện cớ để có lão đồng hành, nghe nói vậy, trong lòng do dự.

Cửu Như cười nói:

-Hòa thượng biết trước ngươi không dám mà, ngươi nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, lại có lang quân như ý, nếu thành ni cô, chẳng phải là vô vị lắm ư? Truyện "Côn Luân "

Liễu Oanh Oanh đỏ bừng đôi má, mắng:

-Hòa thượng thối, ăn nói cẩn thận kẻo ta vả cho một cái bây giờ.

Cửu Như cười ha ha nói:

-Nữ nhân mưa nắng thất thường, vừa mới mời ta uống rượu ăn thịt, giận lên chẳng còn nhận ai là ai. Tiểu tử, hòa thượng đi đây, ngươi ở lại phải cẩn thận hơn, ngàn vạn lần đừng chọc giận nó, coi chừng cái đầu của ngươi.

Lương Tiêu nghe thấy bỗng hoang mang, trong lòng nghĩ:

-Ta với Oanh Oanh rất tốt với nhau, làm sao cô ấy lấy đầu ta được?

Liễu Oanh Oanh giận dỗi giậm chân, mắng lớn:

-Lão trọc ngốc này, cút mau đi.

Cửu Như hô hô cười rộ, tay vỗ vào đồng chung, chiếc chuông lớn chuyển động, làm cho bụi cuốn mù mịt, giống như thần long, chẳng mấy chốc đã mất dạng.

Liễu Oanh Oanh tuy lòng chưa hết bực, nhưng thấy Cửu Như đi thật, lại nghĩ hòa thượng này như thần long chỉ thấy đầu mà chẳng thấy đuôi, mới gặp đã li biệt, chỉ e không còn ngày gặp lại, bất giác mắt đỏ lên, hai dòng lệ rơi xuống.

Lương Tiêu biết tâm sự của nàng, thở dài một tiếng, vỗ vỗ bờ vai, định an ủi đôi câu, Liễu Oanh chợt hất tay, đẩy hắn ra, giận dữ nói:

-Tránh ra!

Nàng xuất thủ rất nặng, đẩy Lương Tiêu lùi ba bước rồi tung mình lên lưng Yên Chi mã, không thèm quay lại, thúc ngựa chạy luôn, Yên Chi mã cước lực kinh nhân, chẳng mấy chốc bóng dáng đã biến mất nơi cuối đường

Liễu Oanh Oanh cưỡi ngựa chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã phi tới hơn hai dặm. Cô quay đầu lại nhìn, không thấy Lương Tiêu đuổi theo, trong lòng vô cùng đau khổ, lại sợ thương thế của Yên Chi xấu đi, đành phải dừng lại, ngồi lên một tảng đá to thẫn thờ, bỗng nghĩ: “Ta vứt tiểu sắc quỉ lại đằng sau, nếu lão họ Sở đó vẫn không cam tâm, tiếp tục đến tìm hắn thì chẳng phải là rất nguy hiểm ư?” Nghĩ rồi định quay ngựa trở lại, nhưng không muốn mất thể diện, cô nghiến răng tức tối nói:

-Một kẻ khinh bạc phụ nữ như thế, chết cũng đáng mà!

Tuy nghĩ như vậy, nhưng Liễu Oanh Oanh vẫn nhìn ra đường, nước mắt tuôn rơi.

Mắt đang nhòa đi vì lệ, cô chợt trông thấy Lương Tiêu bước thấp bước cao đi tới. Lương Tiêu cũng nhận ra Oanh Oanh nên bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy như bay, vui mừng nói:

-Oanh Oanh, ta cứ tưởng không còn gặp được nàng nữa!

Liễu Oanh Oanh gặp lại hắn, trong lòng bồi hồi bao cảm xúc, lại nghe hắn gọi “Oanh Oanh”, tuy mặt vẫn lạnh lùng nhưng trái tim đã mềm hẳn đi, lấy lại bình tĩnh hỏi:

-Sao giờ này mới tới!

Lương Tiêu cười đáp:

-Yên Nhi bốn chân, ta hai chân, tự nhiên là chạy không kịp rồi.

Liễu Oanh Oanh nổi giận:

-Ngươi đâu có chạy.

Lương Tiêu nhíu mày, khó khăn nói:

-Ta cứ tưởng cô giận ta, không ngó ngàng tới ta thật rồi!

Liễu Oanh Oanh nghe hắn nói thế, tức thì tủi thân, nằm phục lên tảng đá, khóc to. Lương Tiêu ngày thường thông minh lanh lợi, nhưng hôm nay không biết tại sao, đầu óc lại trì độn, không còn như trước. Thấy Liễu Oanh Oanh khóc lớn, hắn chỉ biết bối rối nói:

-Đừng khóc đừng khóc, ta có gì không tốt, nàng cứ đánh ta, ta không đánh trả đâu.

Liễu Oanh Oanh vẫn khóc, vừa khóc vừa nói:

-Sư phụ không cần ta, lũ khốn kiếp đó vu oan cho ta, nói ta trộm hộp của chúng. Tiểu sắc quỉ nhà ngươi không những không giúp ta mà lại a dua theo bọn chúng la mắng ta, ta chết ngươi mới cam tâm à... ta chết cũng tốt, không còn phải phiền não nữa.

Lương Tiêu nghe cô khóc lóc thê thảm, bất giác buồn bã, buột miệng:

-Nàng nếu phải chết, ta cùng chết với nàng.

Thân hình mềm mại của Liễu Oanh Oanh khẽ rung động, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào, cô hứ nhẹ, sẵng giọng nói:

-Nếu chết thì tự ngươi chết, ai thèm chết với ngươi!

Lương Tiêu cười nói:

-Nàng mà không khóc, ta chết một lần cũng đáng.

Liễu Oanh Oanh nói:

-Xí, người ta lại chết được mấy lần kia à?

Lương Tiêu đáp:

-Được chứ, ta lúc còn nhỏ nghịch ngợm, cha ta thường đánh ta, đánh đau lắm. Ta liền trợn mắt giả chết, cha thấy thế thì không đánh nữa. Tính ra cũng chết được mấy chục lần rồi.

Liễu Oanh Oanh nhịn không được, cười to, nhưng cười một tiếng, lại trầm tư: “Không được, tiểu tử này được đằng chân lân đằng đầu, hôm nay nếu không thị uy, sau này chỉ sợ không hàng phục được hắn. ” Lập tức đanh mặt lại, lạnh lùng không nói. Truyện "Côn Luân " Truyện "Côn Luân "

Lương Tiêu nói xong, lại nhớ đến người cha đã mất, cảm thấy sầu não, không còn lòng dạ nào cười nói nữa. Liễu Oanh Oanh thấy hắn im lặng thì lại không thể chịu được, bèn hừ một tiếng:

-Kể những chuyện ấy làm gì? Đằng nào người ta cũng đổ oan cho ta.

Lương Tiêu nhíu mày, nói to:

-Ta không tin nàng ăn trộm thiết hạp, lão hòa thượng cũng không tin, đúng không? Quan tâm đến kẻ khác làm gì? Cùng lắm là đấu văn đấu võ đấu chứ gì, ta đây sẽ tận tình phụng bồi hết.

Liễu Oanh Oanh gắt:

-Ngươi tài giỏi quá nhỉ?

Đoạn cúi đầu cười thầm, xong lại ngẩng đầu lên nói:

-Tiểu sắc quỉ, ta có ba điều giao ước với ngươi.

Lương Tiêu thấy đôi mắt nàng ta đỏ hoe, trên gò má trắng trẻo như tuyết vẫn còn ánh lệ, không tự chủ được sinh lòng thương cảm, than rằng:

-Đừng nói ba điều, ba mươi điều ta cũng đáp ứng nàng.

Liễu Oanh Oanh cười lạnh:

-Ta không nói chơi, ngươi phải dựa theo ba điều mà làm. Ngược lại thì ta đi đường ta, ngươi đi đường ngươi, khỏi phải phiền lòng nhau nữa.

Lương Tiêu thấy nàng ta nói năng trịnh trọng, lại nghĩ nếu không gặp lại nàng thì chẳng biết sẽ đau khổ đến mức nào, liền nói:

-Được, nàng nói đi, ta sẽ theo lời nàng.

Liễu Oanh Oanh nói:

-Điều thứ nhất, từ nay về sau, trừ phi được ta cho phép, ngươi không được chạm vào ta. Tay trái chạm chém tay trái, tay phải chạm chém tay phải.

Lương Tiêu trầm tư: “Nếu không cẩn thận chạm phải thì thật là oan uổng mà. ” Nhưng trước mắt không tiện từ chối, chỉ có thể nói:

-Được!

Liễu Oanh Oanh nhìn chằm chằm lên mặt hắn, thấy hắn đáp ứng thì thở phào nhẹ nhõm, lại nói:

-Thứ hai là, từ nay về sau, không được bước vào lầu xanh nửa bước. Chân trái bước chém chân trái, chân phải bước thì chém chân phải.

Lương Tiêu thấy lạ hỏi:

-Sao lại thế?

Liễu Oanh Oanh sắc mặt đỏ lên, gắt:

-Hừ, ngươi còn phải hỏi nữa sao?

Lương Tiêu nói:

-Ta đi vào nhưng không bắt người ta hát, có được không?

Liễu Oanh Oanh giận dữ quát:

-Dĩ nhiên là không.

Lương Tiêu thuận theo nói:

-Được, vậy ta không đến đó nữa.

Liễu Oanh Oanh nghe hắn đáp ứng, trong lòng vui thầm, nhịn không được cười nói:

-Thứ ba, ngươi từ nay về sau, không được cởi y phục nữ nhân, nếu ngươi làm vậy, ta trước giết ả, sau giết ngươi, cuối cùng tự tận.

Cô ngước mắt lên, thấy Lương Tiêu nhìn mình trân trối, không nói năng gì. Liễu Oanh Oanh giận dữ hỏi:

-Giả ngốc sao? Ngươi không đồng ý là ta lên ngựa đi thẳng.

Vừa nói xong, mắt đã đỏ lên.

Lương Tiêu nghe nàng đặt ra ba điều, mỗi điều một khắt khe hơn, trong lòng mười phần buồn bực, nhưng lại không nỡ làm nàng ta đau lòng, chỉ biết nói:

-Ta đồng ý.

Liễu Oanh Oanh thấy hắn đáp ứng thì đổi giận làm vui, kéo tay Lương Tiêu. Lương Tiêu ngạc nhiên, lập tức rút tay. Liễu Oanh Oanh không nhịn được phì cười:

-Đại ngốc tử, đây là ta kéo ngươi, không tính là bội ước.

Lương Tiêu thấy lạ nói:

-Nói như thế là sao chứ? Có nghĩa là nàng được phép vào lầu xanh? Được phép cởi y phục nam nhân?

Liễu Oanh Oanh lập tức biến sắc, giận dữ nói:

-Ta cởi y phục nam nhân làm gì kia chứ?

Lương Tiêu một lòng một dạ muốn nàng ta vui vẻ, chỉ biết phân trần:

-Được được, ta chiều ý nàng. Nàng làm gì, ta cũng không bắt ne bắt nét.

Liễu Oanh Oanh nghiêm mặt nói:

-Lương Tiêu, chỉ cần ngươi thực hiện đúng ba điều kia, ta nhất quyết không làm gì lầm lỗi với ngươi.

Lương Tiêu nghe ra ngữ khí của nàng ta tựa hồ coi hắn đặc biệt hơn người khác. Trong lòng ngọt ngào, gã không nghĩ ngợi nhiều, cười nói:

-Ta cũng vậy.

Hai người nhìn nhau cười, trong lòng giận dỗi đều tan biến.

Lương Tiêu ngồi xuống hỏi:

-Oanh Oanh, sau này đi đâu?

Liễu Oanh Oanh trầm ngâm nói:

-Sở lão đầu đã đổ oan ta lấy trộm Xuẩn Dương Thiết Hạp gì gì đó. Hứ, bổn cô nương sẽ lấy trộm thật cho lão xem.

Lương Tiêu vỗ tay cười nói:

-Đúng thế, việc này cứ quyết định như vậy đi!

Liễu Oanh Oanh được hắn phụ họa thì cực kì vui vẻ, mặt mày tươi tắn hẳn lên, nhưng lại nhíu mày ngay:

-Ta bỏ quên cái nón ở tửu lâu rồi.

Lương Tiêu nói:

-Đội làm gì cho phiền cơ chứ? Khiến người ta không nhìn thấy mặt nàng, buồn bực lắm!

Liễu Oanh Oanh không nén được cười nói:

-Tiểu sắc quỷ, ngươi thích nhìn ta sao?

Lương Tiêu bỗng nhiên đỏ mặt, gật gật đầu. Liễu Oanh Oanh trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cười nói:

-Hay lắm, chỉ cần ngươi ở bên cạnh ta, ta sẽ không đội cái của nợ ấy nữa, để ngươi được ngắm nhìn thỏa thuê.

Lương Tiêu vui vẻ đáp:

-Đúng vậy, nàng xinh đẹp ưa nhìn thế này, nên để mọi người được ngắm.

Vừa nói vừa cầm cương ngựa, nói:

-Ta dắt ngựa nhé.

Liễu Oanh Oanh nghe hắn tán tụng sắc đẹp, trong lòng thích thú, mỉm cười đi bên cạnh hắn.

Hai người chuyên chọn đường nhỏ vắng người mà đi. Đi quanh co suốt một ngày, khi màn đêm buông xuống, bỗng nghe có tiếng nước chảy, hai người leo lên một gò núi, thấy phía xa sông cuồn cuộn dưới trăng. Lương Tiêu cười nói:

-Đến Trường Giang rồi!

Liễu Oanh Oanh nói:

-Lôi Công Bảo nằm ở Giang Bắc, tối nay chúng ta nghỉ đêm ngoài trời, sáng mai sẽ tìm thuyền sang sông.

Lương Tiêu lập tức đồng ý. Liễu Oanh Oanh nghiêng tai lắng nghe, cười nói:

-Lương Tiêu, bên kia có tiếng nước suối.

Lương Tiêu lắng nghe, quả nhiên có tiếng nước chảy róc rách, bất giác cười nói:

-Tai nàng thính như tai thỏ.

Liễu Oanh Oanh trừng mắt nhìn hắn:

-Ta mà là thỏ thì ngươi là cỏ xanh. Truyện "Côn Luân "

Lương Tiêu cười nói:

-Sai rồi, ta là chó ghẻ chuyên cắn thỏ.

Liễu Oanh Oanh tựa cười mà không phải cười, đưa đôi mắt đẹp liếc quanh, nói:

-Được lắm, ngươi dám cắn thì ta cho thử!

Lương Tiêu thấy nàng mặt hoa da phấn, da dẻ mỏng mịn, đôi môi ướt át, chẳng khác nào búp hồng thủy lăng, cảm giác tiêu hồn lúc ở trong chuông đồng lại trở lại, cổ họng khô khốc, hắn chỉ muốn ôm lấy nàng ta mà mơn trớn, cả người nóng lên, bỗng nghĩ tới “hiệp ước”, lại mất can đảm, quay đầu đi nói:

-May quá, đúng lúc ta đang khát!

Liễu Oanh Oanh thấy hắn thần sắc cổ quái, tim không tự chủ được đã đập bình bịch loạn xạ, tự nhiên thấy hắn quay đầu đi, cô đâm bực: “Tên ngốc hèn nhát, ngươi mà ôm ta hôn ta thật, ta nỡ hỏi tội ư? Lại nói, ngươi hứa không động thủ, nhưng có thể động khẩu chứ, động khẩu thì đâu tính là vi phạm quy ước... ”

Nghĩ đến đây, bỗng nhiên trong người nóng lên, tim đập thình thịch, trán lấm tấm mồ hôi, cô không kìm được tự mắng mỏ bản thân: “Nha đầu ngu ngốc, ngươi phát điên rồi à?” Nhất thời xấu hổ thẹn thùng, cô hít một hơi dài, sau đó đi đến bên Lương Tiêu

Hai người đi vòng qua đồi dốc, đến gần một vách núi thì thấy có dòng suối nhỏ từ trên vách chảy xuống một đầm sâu, bên đầm um tùm cây cối chỗ kín chỗ hở, nước đầm chảy ra một dòng suối, tuôn ra sông. Liễu Oanh Oanh lấy lương khô ra chia cho Lương Tiêu, cùng chấm nước suối ăn. Cô bảo:

- Mấy hôm nay chạy đi chạy lại vã cả mồ hôi, người ngợm bẩn quá, ta phải tắm rửa thay quàn áo, ngươi ra bờ sông đi, không được nhìn lén đâu đấy.

Rồi đứng dậy lục bao thồ tìm quần áo.

Lương Tiêu nhìn theo tấm lưng thon thả, cái gáy trắng ngần, động tác duyên dáng, vội vàng nhắm mắt lại, nhưng trong lòng lại hiện lên cảnh tuyệt vời trong chuông đồng, tức thì miệng lưỡi khô khốc, Liễu Oanh Oanh không thấy động tĩnh gì, liền gắt gỏng:

- Đi mau đi!

Lương Tiêu đành dằn lòng đi ra ngồi ở bờ sông, nghĩ ngợi linh tinh một lúc lâu mà không sao bình tâm lại được, chỉ muốn quay lại nhìn trộm, nhưng giao kèo còn sờ sờ ra đấy, đành khổ sở dằn lòng, vừa vui sướng vừa khổ tâm, người ngoài cuộc chẳng thể nào hiểu được.

Chẳng bao lâu, có tiếng bước chân vang lên, Lương Tiêu ngoảnh đầu nhìn, thấy Oanh Oanh yểu điệu đi lại, áo mới xanh thắm, mái tóc mượt mà buông xuống bờ vai, làn da mịn màng. Liễu Oanh Oanh thấy Lương Tiêu nhìn như muốn ngấu nghiến mình thì hơi ngượng, gắt hỏi:

- Ngươi đang nghĩ bậy bạ gì nữa đấy?

Lương Tiêu buột miệng:

- Đang nghĩ đến nàng

Oanh Oanh đỏ bừng đôi má, kêu lên:

- Linh tinh!

Nói rồi cô ngồi xuống cạnh Lương Tiêu. Người con gái mới tắm, thơm phức, Lương Tiêu máu chảy rần rật, gần như không khống chế được bản thân nữa.

Liễu Oanh Oanh ngồi một lúc, chợt hỏi:

- Tiểu sắc quỷ, ngươi không nhìn trộm chứ!

Lương Tiêu đáp:

- Không!

Liễu Oanh Oanh chửi thầm: “Ngu độn, hèn thế không biết! ” ghĩ đoạn đôi má nóng ran, cô xì một tiếng, không rõ đối với Lương Tiêu hay đối với bản thân mình. Lại ngồi thêm một lúc nữa, Liễu Oanh Oanh cười nói:

- Bây giờ không có ai, ta hát ngươi nghe một bài nhá?

Lương tiêu vui mưng:

- Được

Liễu Oanh Oanh nhìn bộ dạng vui vẻ của hắn, mỉm cười rất xinh phô môi đỏ và hàm răng đều tăm tắp, nhìn ra mặt sông, cất tiếng hát:

Cỏ mọc xanh xanh mãi mãi

Đi suốt một ngàn năm chẳng hết

Biển sóng dâng cao tới trời

Cháu con uống không hết

Mây trắng trên trời toàn là dê(/cừu)

Truyện "Côn Luân "

Núi đồi dưới đất toàn là trâu(/bò)

Một mũi tên bắn đi, mặt trời rơi xuống

Đặt trên đầu giường đỡ dầu đèn.

Bài hát này vốn thô tụng, nhưng vang lên qua cái miệng xinh xắn của Liễu Oanh Oanh thì uyển chuyển đi vào lòng người. Lương Tiêu chưa bao giờ nghe giọng ai hay như thế, cứ ngơ ngẩn một lúc lâu mới hỏi:

- Ai viết bài này mà khoa trương thế?

Liễu Oanh Oanh khuôn mặt trắng mịn rạng nụ cười:

- Bài này là bài nói khoác, dân du mục nghèo dưới chân Thiên Sơn hay hát, chỉ vì nghèo quá, vì vậy chỉ mong bãi cỏ xanh tươi, trải rộng ngút ngàn, biển to hơn cả trời, vĩnh viễn không cạn nước, như thế có thể chăn nuôi mãi mãi. Nhưng phần lớn dân du mục đều làm công cho người khác, chứ bản thân họ chẳng có gia súc gì hết, vì vậy trông thấy mây trắng là liên tưởng tới dê, trông thấy núi là nghĩ tới bò. Đến đêm, trong lều không có đèn, vừa tối vừa lạnh, họ bèn nghĩ giá có thể bắn rụng mặt trời, đặt vào trong lều lấy hơi ấm và ánh sáng.

Liễu Oanh Oanh giải thích tới đây thì tắt cười, khẽ thở dài.

Lương Tiêu nghĩ tới cảnh ngộ tăm tối ảm đạm của dân du mục, cũng không cười được nữa, lại thấy Oanh Oanh có vẻ không vui, bèn bảo:

- Cô hát hay lắm, hát thêm bài nữa đi!

Liễu Oanh Oanh bĩu môi:

- Ta không như mấy cô nương ở kỹ viện đâu, vì sao ngươi bắt mình ta hát thôi, ngươi cũng phải hát cho ta nghe!

Lương Tiêu lúng túng:

- Nhưng ta không biết hát.

- Thế thì ngươi biết làm gì?

Lương Tiêu ngẫm nghĩ rồi nói

- Ta biết đếm sao.

Liễu Oanh Oanh xì một tiếng:

- Đấy cũng được tính là bản lĩnh à, sao đầy nhóc trên trời, có ngốc mới không đếm được!

Lương Tiêu cười:

- Ta đếm khác với người khác!

Hắn chỉ tay lên trời, nói:

- Cô nhìn nhé, bốn ngôi sao kia nối lại với nhau thì giống cái gì?

LIễu Oanh Oanh nhìn theo hướng tay chỉ của Lương Tiêu, nói:

- Giống cái cối đá.

Lương Tiêu lại trỏ:

- Còn ba ngôi bên trên?

- Giống cái chày, Oanh Oanh đáp.

- Bốn ngôi sao bên cạnh khiến cô liên tưởng đến cái gì?

Oanh Oanh vỗ tay cười:

- Ái chà, giống người, tóm lại thì đúng là một người cầm chày giã gạo phải không?

Lương Tiêu nói:

- Không phải gạo đâu, giã thuốc đấy. Những ngôi sao này có một tên chung là Thần tiên giã thuốc.

Nói xong gã lần lượt chỉ các chòm sao, giải thích:

- Tám ngôi sao kia nối lại gọi là Hồ Thỉ, như tên nằm trên dây cung. Chòm kia nữa tên là Thiên Thuyền, rồi Thiên Quy, Hiên Viên, Ngọc Tỉnh, Thiên Đao, Hà Cổ. Chòm kia thì là gì? Chính là Ngưu Lang chăn trâu. Ngôi sao sáng nhất chính là Chức Nữ, hai ngôi sao nhỏ bên cạnh mờ hơn, là hai đứa con của nàng …

Lương Tiêu chỉ trỏ, Liễu Oanh Oanh nhìn không chớp mắt, cười nói:

- Trước kia ta nhìn sao chỉ thấy là sao, chưa bao giờ nhận ra nhiều nhân vật, trâu bò thế này, nhờ ngươi nói ta mới biết đấy.

Lương Tiêu cười:

- cổ nhân nghĩ ra, không phải ta đâu.

Liễu Oanh Oanh nghĩ bụng: “Tiểu sắc quỷ này không khoe khoang, không vơ công người khác làm của mình, thật hiếm có. ” Cô đưa mắt nhìn ra, cảnh vật yên tĩnh bao la, có trăng có sao, có sông có sóng. Liễu Oanh Oanh cảm thấy vui lạ, không tự chủ nắm tay Lương Tiêu. Lương Tiêu thì đang mải nhìn trời sao, không nhận ra.

Hai người cầm tay nhau đứng bên nhau, ngắm trời đêm, nói rất nhiều chuyện, mãi cho đến khi trăng ngả về tây, họ mới mệt rũ đi đến bờ đầm, lấy đá tảng lại ngăn thú dữ, sau đó đắp tấm chăn của Liễu Oanh Oanh mang theo, nằm đối chân vào nhau.

Ngủ đến nửa đêm, Lương Tiêu choàng tỉnh, nhìn sang thấy Liễu Oanh Oanh nhắm nghiền mắt, hai tay khua loạn trong không khí, miệng gọi: “Sư phụ, sư phụ…” rồi lại ôm ngực, khuôn mặt lộ nét đau đớn, nức nở gọi: “Sư thúc… đừng đánh nữa… đừng đánh nữa…” Giọng nói khác hẳn bình thường, nghe hơi kỳ dị, non nớt chói tai, giống giọng của một bé gái.

Lương Tiêu hiểu cô ta gặp ác mộng, bèn bất chấp giao ước, lắc cô ta gọi:

- Oanh Oanh…

Liễu Oanh Oanh bị đánh thức, chỉ cảm thấy khắp mình lạnh toát, tim đập thình thình như muốn nhảy ra ngoài, chợt nhớ lại cảnh tượng trong giấc mơ, không cầm được nỗi đau, lao vào lòng Lương Tiêu, khóc:

- Sư phụ chết rồi… bỏ mặc Oanh Oanh rồi… bỏ mặc Oanh Oanh rồi!

Lương Tiêu ôm cô ta dỗ dành:

- Đừng khóc, đấy là mơ thôi, không phải là thật mà!

Liễu Oanh Oanh lắc đầu quầy quậy, nghẹn ngào:

- Không phải mơ, sư phụ mất rồi, bị chôn rồi, không gặp được nữa.

Lương Tiêu ngạc nhiên nghĩ bụng Oanh Oanh bình thường rất lạc quan, không ngờ trong lòng cô ta lại có chuyện thảm thương như vậy, gã bèn nhớ lại chuyện chính tay mình chôn cha, ngực đau nhói, nước mắt giàn giụa, nhưng không tiện khóc oà, đành gắng nén đau đớn, khuyên giải Oanh Oanh:

- Có thể còn gặp được trong giấc mơ mà?

Liễu Oanh Oanh đẩy mạnh hắn ra:

- Mơ là mơ, có đáng gì? Bánh vẽ có ăn được không? Hoa trong gương có ngắt được không?

Nói rồi lại khóc. Lương Tiêu nghĩ bụng: “Làm gì mà ta không hiểu? Chẳng phải ta vẫn thường mơ thấy cha mẹ đó sao! ” Nhìn khuôn mặt cô gái đầm đìa nước mắt, nỗi thương xót trào lên trong lòng, gã cười bảo:

- Bánh vẽ tại sao không ăn được? Nàng vẽ ra giấy đi, ta nuốt cả hình vẽ lẫn giấy vào bụng cho mà xem.

Liễu Oanh Oanh mắng:

- Thế ta vẽ ra đất, ngươi có ăn đất không?

Lương Tiêu đáp:

- Cứ vẽ đi, ta ăn hết!

Liễu Oanh Oanh thấy mặt Lương Tiêu rất nghiêm túc, biết hắn đang tìm cách làm mình khuây khoả, cô cười mắng khẽ: Truyện "Côn Luân "

- ba hoa khoác lác!

Nhân đó không khóc nữa, buồn thảm hồi lâu, lại than:

- tiểu sắc quỷ, lúc nằm mơ ta lảm nhảm những gì vậy?

Lương Tiêu bèn kể ra. Liễu Oanh Oanh thở dài:

- Ta lần này vào trung nguyên để tìm sư thúc.

Lương Tiêu hỏi:

- Định nương tựa bà ta ư?

Liễu Oanh Oanh lắc đầu.

- Không đâu, Ta muốn đòi lại công bằng từ bà ấy, hỏi xem vì sao bà ta muốn giết hại sư phụ ta.

Lương Tiêu ngạc nhiên, Liễu Oanh Oanh than:

- Ta thực không hiểu, vì sao hôm ấy sư thúc đột nhiên biến thành một người khác, không giống với bà ngày thường…

Lương Tiêu buột miệng hỏi:

- Khác như thế nào?

LIễu Oanh Oanh dõi mắt ra xa, chậm rãi kể:

- Năm ta vừa chín tuổi, sư thúc đột nhiên trở về núi, mặt mũi xanh xao hao gầy, vẻ mệt mỏi lắm. Bình thường bà rất thương ta, mỗi lần trở lại Thiên Sơn đều đem cho ta rất nhiều đồ chơi và đồ ăn ngon, bế ta đi chơi đùa khắp mọi chỗ. Nhưng lần ấy, ta chạy ào ra chào mà bà không cười, không ôm ta, cũng không nói năng gì…

Kể tới đây, Oanh Oanh im lặng một lúc. Lương Tiêu nói:

- Có lẽ bà ấy gặp phải chuyện gì quá đau thương!

Liễu Oanh Oanh thở dài:

- Phải rồi, ta cũng đoán vậy. Nhưng sư phụ không chịu nói rõ nguyên do, kể cả đến khi chết, chỉ nói là một chuyện xấu xa vô cùng, khiến sư môn mang nhục, không nói thì hơn.

Nàng thở dài, lại tiếp:

- Lúc ấy, ta thấy sư thúc lãnh đạm với mình thì rất buồn, ăn xong bữa tối thì buồn buồn đi ngủ, nhưng không sao chợp mắt được. Một lúc sau nghe có tiếng cãi cọ từ ngoài sảnh vọng vài. Ta nổi tính hiếu kỳ, bèn rón rén đi ra, nấp bên cửa nghe lén. Ở bên ngoài, giọng sư phụ vang lên: “Một thây người hai mạng sống, thật vô nhân đạo! ” Sư thúc nói: “Ba mạng sống đi nữa thì đã sao? Đều đáng chết cả! ” Sư phụ xem chừng giận lắm, thở gấp: “Được, nếu đã vậy thì từ nay về sau, muội không còn là đệ tử của Đại Tuyết Sơn nữa. Muội làm gì cũng không dính dáng tới ta. ” Sư thúc cười nhạt: “Không cần phải đuổi tôi, chỉ cần truyền cho tôi hai cuốn bí kíp Thoa la chỉ pháp và Tích dương thủ thì tôi sẽ đi ngay. ” Sư phụ cũng cười nhạt: “Truyền cho cô để cô lại đi ám hại người khác à? Ta còn sống ngày nào thì ngày đó cô đừng hòng vọng tưởng nữa. Vả lại, hôm nay ta sẽ phế công phu của cô, để từ giờ trở đi cô không động võ được nữa. ” Sư thúc nói: “Sư tỷ mà tàn độc thế à! ” Ngay lập tức trong sảnh vọng ra tiếng gió rít. ”

Lương Tiêu kêu lên:

- Thế là các bà ấy đánh nhau hả?

- Đúng rồi, Liễu Oanh Oanh đáp. Ta nhìn vào qua khe cửa, chỉ thấy loáng thoáng bong hai người, cả hai đều xuất thủ bằng Phiêu tuyết thần chưởng. Lúc ấy ta chả hiểu gì, còn tưởng họ chiết giải chưởng pháp như ngày thường. Đấu được một hồi, sư phụ dùng Thoa la chỉ đâm mấy nhát, sư thúc không đỡ được, chợt bật cười, lướt về phía ta, giơ chưởng lên đập vỡ cánh cửa, tóm lấy ta.

Lương Tiêu thốt.

- Nham hiểm nhở.

Liễu Oanh Oanh mắng:

- Hỗn nào, bà ấy có nham hiểm đến đâu ngươi cũng không có quyền chửi mắng.

Lương Tiêu không hiểu vì sao cô ta tức giận, nhưng không muốn gây với cô ta, đành im lặng. Liễu Oanh Oanh mắng xong thì chống tay vào má, nhìn đêm tối một lúc lâu sau mới thở dài:

- Sư thúc tóm được ta, cười bảo: “Sư tỷ thân mến ơi, tiếp tục dùng Thoa la chỉ đi, sao lại thôi thế?” Sư phụ sợ ta bị thương, đành bảo: “Cô đặt con bé xuống, có gì từ tốn nói chuyện. ” Sư thúc cười: “Sư tỷ quả thực thẳng thắn, hãy giao bí kíp ra đây trước đã. ” Sư phụ nhìn ta, vẻ mặt phân vân, nhưng rốt cục vẫn lấy trong tay áo ra hai cuốn sách. Sư thúc nhận lấy rồi cười bảo: “Xin lỗi sư tỷ nhé! ” rồi vung chưởng đánh thẳng vào ngực sư phụ, vừa đánh vừa nói: “Nếu không trúng sư tỷ thì Oanh Oanh phải chịu. ” Sư phụ vốn muốn tránh, nghe vậy đành hứng thẳng vào mình, lùi bật lại sau mấy bộ, người lảo đảo lắc lư. Sư thúc lại cười nói: “Quả nhiên thầy trò nặng tình, nhưng ngốc dại quá đỗi, làm người mà không tàn nhẫn thì suốt đời bị ức hiếp, ” Nói rồi lại đẩy hai chưởng nữa lên người sư phụ. Sư phụ sợ liên luỵ ta, cứ thế lĩnh liền ba chưởng, không hề đánh trả… Truyện "Côn Luân "

Liễu Oanh Oanh nói đến đây thì rơi nước mắt.

Lương Tiêu hỏi:

- Sau đó thì sao?

Liễu Oanh Oanh gạt nước mắt, nghẹn ngào tiếp:

- Lúc ấy ta còn nhỏ, chẳng hiểu biết gì, thấy sư thúc cười còn tưởng bà ấy đùa, mãi cho đến khi nhìn thấy máu ròng ròng ứa ra mép sư phụ mới bàng hoàng van vỉ: “Sư thúc, đừng đánh nữa, đừng đánh sư phụ con nữa. ” Sư thúc nghe gọi, người hơi run lên, cúi đầu nhìn ta một hồi, bỗng nhiên thở dài, thả ta xuống rồi đi ra cửa. Từ đó trở đi, bà không quay về Thiên Sơn nữa. Sư phụ trúng ba chưởng, bị thương quá nặng đến năm ngoái thì nội thương tái phát, trở bệnh nằm liệt giường…

Nước mắt Oanh Oanh tuôn như mưa, Lương Tiêu thở dài, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nghĩ ngợi: “Kẻ xấu đó vẫn còn có chút lương tâm, nghe Oanh Oanh gọi vẫn còn ngừng tay. ”

Lúc này trời bắt đầu sáng, Liễu Oanh Oanh khóc mệt, tựa vào vai gã mơ màng thiếp đi. Đúng lúc ấy, Lương Tiêu chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển, liền đó có tiếng vó ngựa, bèn ngước mắt nhìn, trông thấy mười mấy kỵ mã phi tới như bay. Liễu Oanh Oanh cũng thức dậy, hừ lạnh:

- Chắc Sở lão nhi lại đến đấy thôi?

Hai người kéo nhau nằm sấp xuống dưới tảng đá.

Chỉ thoáng chốc, một toán kỵ mã lao tới bờ sông, người dẫn đầu chính là hán tử áo lam đã gặp ở Tuý Dã Bất Quy lầu, y cưỡi con tuấn mã khỏe khoắn, trên vai khoác cánh cung dài năm thước, thần uy lẫm lẫm. Toán người phi tới bờ sông thì dừng lại, có người gọi to bằng tiếng Mông Cổ, Lương Tiêu nghe được là:

- Đại tướng quân, không có thuyền qua sông!

Hán tử áo lam nhìn dòng nước, rồi cũng dùng tiếng Mông Cổ trả lời:

- Lên dốc, quay lưng về phía song lập trận.

Mọi người ứng tiếng, rồi phóng lên một ngọn đồi thoai thoải, xuống ngựa chia làm hai đội, một đội quỳ gối giương cung, chĩa về phía con đường vừa đi qua, đội còn lại đứng đằng sau, cũng kéo cung lên. Hán tử áo lam xuống ngựa, cầm cung đứng sững, gió sông thổi tung tà áo, nhưng thân hình y thì không mảy may nhúc nhích.

Lương Tiêu đoán rằng có người đang truy đuổi họ. Vừa mới nghĩ thế thì đã nghe ở con đường trước mặt rộ lên tiếng vó ngựa, rồi mấy chục kỵ mã ồ ạt phóng tới, phục sức kiểu Tống, trông thấy toán người trước bị dòng sông chặn lại, họ reo lên mừng rỡ, phóng ào tới chân đồi như một cơn lốc. Hán tử áo lam định vị xong thì hô:

- Bắn!

Dây cung bật lên, một loạt tên xô thẳng tới đám người, một tràng ngựa hí người la, mấy con chiến mã trúng tên khuỵu vó trước, hất đổ chủ nhân xuống. Lúc ấy, trên đồi đội thứ nhất đã dừng tay, rút tên lắp lên cung, đội thứ hai liền tiến lên một bước, tên đã giương sẵn, lần này ngắm thẳng vào người. Lại nghe một loạt tiếng gào thảm thiết, mấy kỵ sĩ ngã dưới đất không tránh kịp, đều trúng thương mà chết.

Truyện "Côn Luân "

Hai đội tiến lui rất hài hòa, trước tiên bắn ngựa, sau bắn người, ít có phát nào sai trật. Chỉ nháy mắt họ đã bắn xong ba lượt tiễn, bên đám người Tống đã có hơn hai mươi mạng tử thương, có người cao giọng thét:

- Thát tử bắn tên gắt quá, tạm thời rút lui đã.

Quân Tống rút ra xa, ổn định đội hình, bàn bạc một hồi, rồi sắp một toán cầm mộc bài đi trước, những người khác cầm thương đao theo sau. Toán kỵ sĩ trên đồi bị hàng mộc bài ngăn trở, đành ngừng bắn, cùng tuốt đao ra khỏi thắt lưng. Hán tử áo lam cười nhạt, đột nhiên giương cánh cung dài năm thước lên, gầm to một tiếng, buông tên. Mũi tên to gấp đôi tên bắn bình thường, thân tên bọc sắt, nặng vô cùng, bắn trúng vào bắp chân một người, người đó hự lên đau đớn, mộc bài trên tay hơi lệch đi, mũi tên thứ hai của hán tử áo lam liền xuyên kẽ hở ấy bắn trúng luôn trán hắn. Quân hai bên thấy uy thế như vậy, không kìm được cùng ồ lên.

Hán tử nọ lại buông cung, nhắm tới yết hầu một người khác. Người này giơ khiên lên đỡ, nhưng không chống nổi luồng lực đạo mạnh mẽ, cũnglảo đảo trượt lại sau, trước mắt vụt loé sáng, mũi tên thứ hai đã tới nơi, người này tinh mắt nhanh tay, liền rút cương đao ra cầm tay trái, chỉ nghe keng một tiếng, ngọn đao đã bị gãy ở chính giữa, đầu mũi tên cũng rên lên một tiếng rồi gãy, nhưng thân tên chưa hết đà, vẫn đâm ngập vào cổ họng hắn.

Hán tử áo lam có cung cứng, tên nặng, liên tiếp bắn chết hai người. Quân Tống khiếp đảm, chùng chình không tiến nữa. Đúng lúc ấy có tiếng hú dài, một người lướt ra khỏi hàng ngũ, tay trái cầm khiên, tay phải cầm thương, lao thẳng tới đồi. Hán tử áo lam phát tiễn liên châu, ba mũi bay ra soạt soạt, người nọ chắn đỡ, lần lượt đánh bật cả tên đi, tốc độ lao tới không thề suy giảm, phóng một mạch đến chân đồi. Bên trên đám xạ thủ nhao nhao cầm đao lao xuống.

Người đó thấy vậy, thét:

- Cút đi!

Mũi thương loé sáng, đâm ngã một xạ thủ, rồi chuyển hướng ngay đâm chết một xạ thủ khác. Hán tử áo lam choáng váng, mười ba thuộc hạ của y đều là những cao thủ ngàn người tuyển một, từng trải hàng trăm trận chiến, không ngờ gặp phải người này đều không chống đỡ được. Quân Tống thấy thủ lĩnh hiển lộ thần uy, đều trở lại phấn chấn, khua trống ầm ầm tiến về phía ngọn đồi. Hán tử áo lam thầm ra quyết định, không chú ý đến người cầm thương đó nữa, giương cung lên, tên lại bay như như sấm rung chớp giật, trút hết về phía quân Tống đằng sau lưng hắn.

Người cầm thương nghe đồng đội gào la liên miên phía sau thì kinh ngạc và giận dữ, càng gấp rút muốn tiến lên đồi giao phong với hán tử áo lam. Nhưng bọn cao thủ xung quanh đều hung hãn liều mạng, cứ người trước ngã xuống người sau lại tiến lên. Người cầm thương lo lắng nóng nảy, thương pháp càng thêm dữ dội, cứ thét một tiếng là đâm chết một người, khi thét đến tiếng thứ mười ba thì cả đám xạ thủ đều đã gục ngã. Người đó bèn lao lên đồi, ngoảnh lại nhìn thì ruột gan cũng như muốn vỡ, dưới chân đồi thi thể ngổn ngang, không còn một người nào sống sót. Truyện "Côn Luân "

Trận sát phạt này diễn ra quá nhanh, Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh từ đằng xa nhìn lại cùng táng đởm kinh hồn, hoàn toàn không tưởng tượng được trên đời lại có thứ thương pháp tiễn thuật ghê gớm đến thế, bất giác đưa mắt nhìn nhau, mồ hôi cùng rịn ra ướt đầm lòng bàn tay.

Trên đồi, hai người đứng đối mặt hồi lâu, người cầm thương đột nhiên phát ra một tiếng hú dài bi thương, tiếng hú chấn động đại dang, u u bất tuyệt, người đó hú xong, nói: Truyện "Côn Luân "

- Tên mọi rợ kia, ngươi bắn khá lắm!

Lúc này phương đông đã chuyển sang màu trắng, nắng sớm chiếu rõ hình dáng người đó, chỉ thấy hắn mặt tím râu dài, lông mày dài, mắt như hai vầng trăng cong lạnh lẽo, uy thế lẫm liệt.

Hán tử áo lam cũng vứt cung tiễn đi, rút đơn đao ra cầm tay, lạnh lùng nói:

- Túc hạ thương pháp cũng khá lắm! Dám hỏi hiện tại trong quân Tống giữ chức gì?

Người kia cười lạnh một tiếng, mắng rằng:

- Lão tử không có cái nhàn tâm làm quan, cũng không chịu được cái nhàn khí của việc làm quan

Hán tử áo lam lộ vẻ ngạc nhiên, nhíu mày nói:

- Nhân tài như túc hạ mà lại lưu lạc giang hồ, đáng tiếc, đáng tiếc!

Người kia cười lạnh:

- Tiếc cái rắm, bọn cẩu quan đó thì có gì đáng làm? Lão tử phiêu bạt giang hồ mới tiêu dao tự tại

Hán tử áo lam không khó chịu, mỉm cười nói:

- Túc hạ thương pháp tuyệt thế vô song, nếu có thể đầu nhập Đại Nguyên ta thì có thể tung hoành thiên hạ. Truyện "Côn Luân "

Người nọ không ngờ đối phương lúc này lại dám trổ tài du thuyết mình, không nhịn được tắt cười, nói to:

- Xú Thát tử, ta không giết ngươi, ngươi lại nói ta. Bớt những lời rác rưởi đi, hôm nay không phải ngươi chết thì ta sẽ chết.

Đột ngột vứt thuẫn bài đi, dựng thương sang bên trái, rút một cái hồ lô ra khỏi hông, tu rượu ừng ực.

Tuy ngửa cổ uống rượu, sơ hở toàn thân, nhưng khí thế vẫn tràn đầy, khiến người ta không biết nên tấn công vào đâu. Hán tử áo lam nhìn cây thương vàng, thấy cao đến vai người, ngù thương cũng màu vàng kim, cán thương dát vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sớm. Hán tử áo lam chột dạ, bỗng nhớ tới một người.

Người kia uống rượu xong, nhớ lại đồng đội đều đã tận mạng, bỗng thấy lòng bi phẫn, bèn ném mạnh hồ lô đi, chậm rãi nói:

- Bách niên tân phong tửu, vạn cổ sát nhân thương!

(N/d: Rượu một trăm năm rượu vừa bịt kín, thương vạn năm giết người)

Giọng y buồn bã sầu bi. Hán tử áo lam cười ha ha:

- Bách niên chi tửu, sao có thể là “tân phong”? Người sống như xuân về cỏ mọc, sát nhân như lá thu rơi, chuyển động theo mùa, lấy đâu ra “vạn cổ”?

Người nọ giơ ngón cái, cười nói:

- Tên mọi rợ rất có kiến thức. Đáng tiếc Long mỗ có ít rượu quá, không thì ta phải kính ngươi một đấu.

Hán tử áo lam buột miệng:

- Long mỗ? Phải chăng là Thương thiêu đông nam?

Người kia cười nhạt:

- Không sai, lão tử chính là Long Nhập Hải.

Lương Tiêu cảm thấy cái tên quen tai, nhưng không nhớ ra là đã nghe lúc nào. Chỉ nghe Long Nhập Hải nói:

- Bất quá ngươi tuy biết một mà không biết hai. Phải biết phụ nhân có thể sinh ra nhi tử, trượng phu có thể nuôi được khuê nữ, trời rất mông lung nhưng lại có mặt trăng mặt trời rõ rang, đất rất thực lại có những vực sâu bí ẩn. Vạn vật vốn tự mình mâu thuẫn, thì tại sao lại không thể có bách niên tân phong chi tửu, vạn cổ sát nhân chi thương kia chứ?,

Hán tử áo lam nét nghi hoặc thoáng qua gương mặt, khí thế đã có phần sơ hở. Long Nhập Hải đang đợi chính lúc này, liền thét to một tiếng, mũi thương phóng ra oai phong như thái dương đằng không, hung dũng như nộ long ngẩng đầu, khí thế dũng mãnh, khóa thẳng yết hầu của hán tử áo lam.

Chỉ trong tích tắc, người áo lam đã cử đơn đao lên, sống đao bật vào mũi thương, rền vang, hai người cùng bị đẩy lui ba bước, công lực tương đương, không phân cao hạ. Lương Nhập Hải đã trút bỏ bộ điệu điên cuồng, nhìn ngọn kim thẳnơng trong tay, lại nhìn hán tử áo lam, gật đầu nói:

- Đao pháp diệu lắm! Nhìn thì yếu, mà đánh thì mạnh.

Thì ra một thoáng ngơ ngẩn của hán tử áo lam chỉ là động tác cố ý, thực ra hoàn toàn không hề sơ hở, nếu không phải Long Nhập Hải đề phòng mà lưu lại chiêu số dự bị thì chắc chắn bị y gạt kim thương ra, đâm thẳng đơn đao vào mình. Long Nhập Hải không ngờ trông y bề ngoài thô kệch mà toan tính lại thâm trầm đến thế, bèn tập trung tinh thần, không dám khinh địch nữa. Hán tử áo lam thầm than tiếc, nhưng ngoài miệng vẫn cười:

- Chắc các hạ cũng thông hiểu binh pháp?

Long Nhập Hải cười nhạt:

- Cũng tàm tạm.

Rồi vụt một cái nhanh như gió cuốn, đạp liền ba bước, mỗi bước đều hùng dũng uy hiếp đối phương.

Hán tử áo lam lạnh lùng nhìn mũi thương óng ánh, đặt ngang ngọn đao lên trước ngực, hai chân như đã hoà tan vào mặt đất, vững như núi, sâu như biển. Long Nhập Hải hú lên một tràng, ngọn thương giật một cái, rồi lao túa ra như chim vỡ tổ. Hán tử áo lam đợi cho mũi thương tới hẳn ngực mình mới khua đao lên chém ngang, keng một tiếng, đao chạm thương toé lửa. Cứ thế, hai người cùng thi triển tuyệt kỹ, cuốn vào nhau như cơn lốc trên đỉnh đồi.

Lương Tiêu từ đằng xa nhìn lại, thấy hai người xuất thủ cực nhanh, lúc đầu hoàn toàn không nhìn rõ, nhưng xem một lúc lâu, cũng lờ mờ nhận ra một vài đường hướng, thương pháp của Long Nhập Hải trông thì màu mè rối rắm, nhưng thực ra thần khí ngưng tụ, dư thế tiếp nối liên miên khôn cùng. Đơn đao của hán tử áo lam vô cùng đơn giản, hầu như không biến hoá, đao quang gần như bị nuốt chửng giữa bóng thương mịt mờ, nhưng mỗi đao đều gọn gàng chuẩn xác, không dư thừa, đều phóng ra vào những lúc thích hợp nhất, đích đáng nhất.

Hai bên đấu đến bảy tám mươi hiệp, bóng người xẹt qua xẹt lại trên đồi, thình lình Long Nhập Hải hô vang, đâm thẳng thương tới ngực hán tử áo lam.

Nào ngờ hán tử nọ cũng cười lớn, không đỡ chiêu, cũng không né tránh, ngược lại ném đơn đao đi, vung tay trái nắm chặt lấy ngọn thương vàng, tay phải xuất chưởng nhanh như chớp. Nên biết Long Nhập Hải đã dồn hết tinh thần và sức lực vào mũi thương, hoàn toàn không ngờ đến khoảnh khắc quyết định, đối thủ lại ném đao chuyển sang chưởng, mà sức mạnh của chưởng pháp lại pháp lại còn vượt xa đao pháp. Trong lúc khẩn cấp đã trúng hai chưởng liên hoàn vào ngực, y giật lui liền sáu bộ, ngã phệt xuống đất, mặc dù vậy, đối phương vẫn không tránh được ngọn thương của y, bị mũi nhọn đâm vào ngực trái, tấm áo xanh lam mau chóng thấm đỏ máu tươi.

Long Nhập Hải ộc ra mấy vốc máu xong thì chống hai tay xuống đất, định bò dậy, nhưng không sao làm được. Hán tử áo lam cũng lảo đảo, lắc lư mấy lượt, không cất nổi tay lên nhổ thương ra, máu từ miệng vết đâm trào ra như suối, y cũng không buồn nhìn đến, chỉ chằm chằm nhìn ngọn thương, gật đầu:

- Hảo thương, tên gì vậy?

Long Nhập Hải ho sù sụ một hồi mới ngước mắt lên, ánh nhìn rắn rỏi:

- Có tên đó, tên là Long Nhập Hải.

Hán tử áo lam ngẩn người, rồi cười ha hả:

- Hay, người sao thương vậy, quả nhiên hào hùng!

Long Nhập Hải hít hơi thật sâu, bỗng nghiến răng:

- Chưởng pháp của ngươi vượt xa đao pháp, vì sao ban đầu bỏ chưởng dùng đao?

Hán tử áo lam thở dài, lắc đầu nói:

- Ngươi đã biết câu nhìn thì yếu, đánh thì mạnh mà không biết câu có khả năng mà giả vờ không có, dùng được mà giả vờ không dùng à?

Hai câu này trích trong Binh pháp Tôn Tử, đều ngụ ý nguỵ trá trong việc dụng binh. Long Nhập Hải đờ người ra, nghĩ bụng: “Tuy không biết người này lai lịch thế nào, nhưng y có tài cầm quân thế này, hôm nay không giết y thì để lại hậu hoạn vô cùng! ” Nghĩ vậy bèn gắng sức vùng dậy, nhưng không nhấc nổi người, bất giác ngửa mặt cười ha hả nhưng nghe rất thê lương. Cười dứt, y lẩm bẩm:

- Tế Vũ đã mất, Lạc Hồng đã xa, Long nhập đại hải, Tam kỳ tiêu ma.

Tiếng nói mỗi lúc một nhỏ, thân hình y mềm rũ xuống, tắt thở.

Long Nhập Hải vốn là người đứng đầu trong Nam thiên tam kỳ, trước kia Cơ Lạc Hồng và Mạc Tế Vũ đều đã mất mạng vì tay Tiêu Thiên Tuyệt. Hôm nay đến lượt Long Nhập Hải chết, chẳng còn gì là Nam Thiên Tam Kỳ nữa

Hán tử áo lam tuy thắng, nhưng cũng không ngờ nhát thương sau cuối của Long Nhập Hải lại dữ dội đến thế, Lúc đầu y còn gượng chịu đựng, nhưng một lúc nữa cảm thấy vết thương đau đớn quá đỗi, đau như lửa nung, y lảo đảo mấy cái, cuối cùng không gượng nổi nữa ngồi phệt xuống, thở hồng hộc. Truyện "Côn Luân "

Lương Tiêu quan sát từ đầu đến cuối, lúc này mới đứng dậy, chợt nghe đằng xa có tiếng vó ngựa vọng về. Chẳng bao lâu, phía cuối đường hiện ra bóng bốn kỵ mã. Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh nhìn rõ diện mạo những người trên ngựa, đều cảm thấy kinh ngạc, nào phải ai xa, chính là Thoát Hoan và ba tên tùy tùng. Mặt tên vương tử vẫn còn nhợt nhạt, ba kẻ kia cũng chẳng khá khẩm hơn bao nhiêu, hiển nhiên đều bị thương chưa lành.

Bốn người nhìn thấy thi thể la liệt mặt đất, đều lộ vẻ kinh nghi. Thoát Hoan ngó nghiêng một thôi, trông thấy hán tử áo lam thì cười to:

- Đại tướng quân, hảo bản sự!

Hán tử áo lam lạnh lùng nhìn hắn, mặt mày nhợt nhạt, không mảy may hé răng. Thoát Hoan thấy y bị thương nặng thì mừng thầm, cười ha hả:

- Chẳng ngờ đại tướng quân và bản vương không ai hẹn ai mà cùng xuống phương nam thám thính binh tình. Xem ra lần này tướng quân đã sắp xếp đâu vào đó, nắm chắc cái ấn nguyên soái rồi?

Hán tử áo lam nghe tim lạnh toát, biết chắc Thoát Hoan đã bán rẻ mình, khiến mình bị cao thủ Nam triều truy sát, bây giờ gặp phải cảnh ngộ thế nào, sao ra còn nguy hiểm hơn ban nãy vài phần, đáng tiếc bị thương nặng quá, đừng nói là gượng đánh, mà nhấc tay giơ chân cũng không thể rồi. Y nhịn đau, lạnh nhạt bảo:

- Thánh thượng đã để Thiên tuế và tôi độc lập hoạch định sách lược, từ đó lựa ra người nắm cờ đại soái. Có câu trăm nghe không bằng một thấy, tôi đâu thể phán đoán bừa, đành phải thân hành đến xem tận nơi, như thế sách lược mới sát sao thực tế.

Thoát Hoan nghe giọng y bình thản, sắc mặt ung dung không giống người bị thương, trong lòng cũng hơi nghi ngại. Hắn quan sát đối phương một lúc rồi cười nói:

- Tiếc quá, sau hôm nay e rằng tiểu vương sẽ ngồi chắc lên cái ghế nguyên soái rồi. Đại tướng quân có lòng yêu mà nhường nhịn, tiểu vương xin ghi khắc trong tim, ngày sau nam chinh chiến thắng, nhất định sẽ mổ dê mổ bò tế vọng tướng quân dưới hoàng tuyền.

Nói rồi hắn đưa mắt cho ba tên tuỳ tùng. Cả ba lập tức rút binh khí, tung mình xuống ngựa. Nên biết người áo lam rất giỏi võ công, nếu là ngày thường thì ba tên này liên thủ cũng chưa chắc thắng được y, nhưng hiện tại y bị thương nặng, bất kỳ ai trong ba kẻ này cũng có thể lấy mạng y dễ dàng, có điều Thoát Hoan không chắc thực hư ra sao, nên phái cả ba người, phòng hờ sơ sảy.

Lương Tiêu nghĩ bụng: “Tên tứ vương tử này là kẻ xấu xa bạc ác, người áo lam đối địch với hắn thì chắc là người tốt. ” Lương Tiêu tuổi trẻ non nớt, còn mơ hồ về thiện ác, nay đã quyết như thế thì đứng phắt dậy, cười gọi:

- Tứ vương gia, sườn ngươi khỏi đau chưa?

Liễu Oanh Oanh thấy gã đứng dậy, cũng đành nhỏm lên theo.

Thoát Hoan nghe tiếng ngoảnh nhìn, mặt mày biến sắc. Lúc ở Cô Tô hắn bị Cửu Như giỡn nghịch, gãy mất hai rẻ sườn, tuy đã được thầy thuốc giỏi chữa trị, nhưng vẫn còn ngâm ngẩm đau, chỉ vì muốn trừ bỏ hán tử áo lam mà chưa bình phục đã lao ra đi tìm. Cáp Lý Tư, Hoả Chân Nhân và A Than cũng đều biến sắc. Ba người đã bị Lương Tiêu và Liễu Oanh Oanh cho nếm mùi khổ sở, cùng bị thương vào phủ tạng, nay mang thân bại binh không đủ dũng khí để lên tiếng, chưa kịp giao phong mà chí khí đã chùn nhụt đi nhiều.

Sắc mặt Thoát Hoan biến đổi liên tục, cuối cùng hắn cười:

- Các ngươi đấy à? Nấp sau tảng đá làm gì thế, ha ha, hay là…

Liễu Oanh Oanh hừ mũi:

- Ngươi thử nói bậy một câu nữa xem…

Thoát Hoan vốn muốn trêu chọc dăm ba câu, nghe vậy xịu mặt, không dám lảm nhảm nữa. Hắn thầm cân nhắc lợi hại, tự nhủ có hai người này ở đây thì khả năng thua lớn hơn thắng, bất lực, đành tạm thời nén giận, nhìn hán tử áo xanh cười ha hả:

- Đại tướng quân, chúng ta giã biệt ở đây, mong đại tướng quân yên lành quay về Đại Đô.

Hán tử áo xanh vẫn bình thản, lạnh nhạt đáp:

- Thiên tuế đi đường bình an, tiểu tướng không tiễn được.

Thoát Hoan trừng mắt nhìn y không nói gì, giật cương cho ngựa quay đầu, ba tên tuỳ tùng cũng hậm hực trẻo lên yên. Bốn người ra roi tế ngựa chạy trở lại con đường vừa đi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play