Ráng hồng yếu ớt trồi lên ở phương đông, in nổi hình Kiếm Môn. Hai ngọn núi như trường kiếm Ỷ Thiên trỏ thẳng lên trời, trên cao dày đặc mây đen.
“Tiếng gì thế nhỉ?” Tướng giữ Kiếm Môn là Trương Hà choàng dậy, nghiêng tai lắng nghe âm thanh ì ầm nơi xa.
“Tiếng móng ngựa ở đại bản doanh Lục Bàn sơn.” Lính canh cửa nói: “Quân Mông Cổ bắt đầu thao luyện ca sáng.”
Trương Hà khoác áo, đẩy cửa ra, gió sớm lạnh giá thốc vào mặt khiến y rùng mình. Nhìn về phương xa, đèn đuốc doanh trại Lục Bàn sơn chiếu rực một góc trời, Bắc Đẩu thất tinh cũng phải mờ đi.
oOo
“Ê, sắp xong chưa?” Lương Thiên Đức quát to.
“Sắp rồi sắp rồi, chừng nửa canh giờ nữa.” Từ trong rừng, tiếng Văn Tĩnh vọng ra.
“Vớ vẩn thật.” Lương Thiên Đức tức giận: “Đời thủa nhà ai lại có người đi đồng mất những một canh giờ không?”
Đoan Mộc Trường Ca sa sầm nét mặt: “Càng không có ai một ngày đại tiện đến sáu lần.”
Lương Thiên Đức sốt ruột bảo: “Mày mà không ra ngay là ta vào.”
“Chớ.” Văn Tĩnh kêu lên: “Ở đây có bãi phân to tướng, khó ngửi lắm.”
“Hừ.” Lương Thiên Đức vùng bước đến.
“Xong rồi xong rồi.” Thấy cha hùng hổ tiến tới, Văn Tĩnh đành kéo quần lên, lững thững đi ra khỏi rừng, nói vẻ bất mãn, “Sách thuốc có dạy: chất bã sinh độc, đi đồng mà không đi hết là bị trĩ đấy.”
“Rốt cuộc mày đang toan tính gì vậy?” Nghiêm Cương méo xệch miệng: “Thoạt tiên thì nói không biết cưỡi ngựa, không sao, học vậy, nhưng chó má thật, một người luyện võ mà học cưỡi ngựa mất bao nhiêu thời gian. Kế đó dọc đường, lúc đòi đi nặng lúc đòi đi nhẹ, bài tiết nhiều hơn cả trâu bò. Quỷ tha ma bắt, quãng đường độ hai canh giờ mày kéo dài cả ngày trời luôn, từ đây đến Kiếm Môn quan còn những hai trăm dặm nữa!” Y nhìn bóng tịch dương phía xa, bụng bảo dạ: “Nếu không nể mặt ông già mày thì tao đập chết mày rồi, thằng khốn kiếp!”
“Dù thúc ngựa chạy nhanh cũng không đến được Kiếm Môn quan trước lúc chập tối.” Bạch Phác nói: “Chi bằng chúng ta tìm nơi nghỉ ngơi, mai lại tiếp tục lên đường.”
“Hay, hay lắm.” Văn Tĩnh vỗ tay reo.
“Hay cái con khỉ.” Nghiêm Cương hằm hằm nhìn gã, bảo Bạch Phác: “Cách đây hai mươi dặm có trấn Hề Cốc, dừng chân nghỉ được.”
“Đi thôi.” Bạch Phác thở dài.
Năm người thúc ngựa chạy về phía tây. Ven đường, núi non hiểm trở chất ngất, chặn đứng luồng gió từ phương bắc thổi xuống phía nam. Trên phương bắc, cây cối đã điêu linh tàn úa từ lâu, nhưng ở vùng quan ngoại này cỏ vẫn trải dài, cây xanh mọc thành hàng, tiếng chim líu lo, cảnh vật có hơi hướm của ngày hạ.
Khi vào trấn Hề Cốc, trời đã nhá nhem. Đúng như tên gọi, thị trấn này toạ lạc trong một sơn cốc, hơn trăm nếp nhà san sát, một lá cờ hạnh hoàng tửu nổi bật trên dãy ngói xanh.
Năm người yên vị, Nghiêm Cương gọi: “Tiểu nhị! Rượu ngon đồ nhắm mang hết ra đây.”
Truyện "Côn Luân "
Tiểu nhị tinh mắt, nhận thấy những người khách này không phải tầm thường, bèn cười mơn: “Ra ngay ra ngay.” rồi thắp đèn cho họ. Văn Tĩnh nhìn quanh, thấy trong quán chừng bảy tám bàn đã có khách ngồi. Bàn ngay cạnh đấy là một nam một nữ. Nam tuổi ngoài hai mươi, mũi chim ưng mắt sâu, mặc áo đen thui, mắt nhìn thẳng ra phía trước, khuôn mặt lạnh lùng, bên tay phải đặt một bao lụa đen tuyền dài và hẹp, không rõ chứa vật gì. Người con gái thì chỉ nhìn được sau lưng, mặc áo dài xếp nếp thêu hoa, trông rất duyên dáng, mái tóc đen nhánh cuốn lên bằng một cái vòng vàng, để lộ cần cổ trắng ngần. Truyện "Côn Luân "
“Các vị đại gia, đây là đặc sản của quán chúng tôi.” Tiểu nhị bưng ra một cái liễn sứ trắng, mỉm cười nói: “Tên là Tuý lí hoành hành.”
Nó mở liễn, mùi rượu thơm đê mê xộc vào mũi Văn Tĩnh. Trong liễn có khoảng chục con cua to đỏ ửng.
Đoan Mộc Trường Ca phì cười: “Đây là cua hấp rượu chứ là gì đâu? Sao đặt tên phong nhã thế.”
“Món này ngon không…” Văn Tĩnh ngẩn người, như thể lần đầu trong đời được ăn cua.
“Quý khách chắc cũng biết cua béo nhất vào mùa thu, thời tiết này cua rất nhiều gạch, đúng là lúc thích hợp để ăn.”
Văn Tĩnh nhìn Bạch Phác. Bạch Phác mỉm cười: “Mời thiên tuế dùng trước.” Mọi người đã ước định sẵn, dọc đường gọi Văn Tĩnh là thiên tuế, đề phòng làm lộ bí mật về cái chết của Hoài An vương.
Văn Tĩnh hết cách, đành nhón một con cua, bỏ tọt vào miệng, nhai lạo rạo như đá mài. Truyện "Côn Luân "
“Ừm, ngon, ngoài giòn trong mềm, đúng là rất ngon.” Văn Tĩnh ra vẻ sành sỏi, tuyên bố với đám người đang trố mắt theo dõi.
Lương Thiên Đức thầm than thở: “Quên mất là thằng cu chưa bao giờ ăn cua, thất thố quá thể.”
Chợt nghe thấy một giọng phương bắc lảnh lót cất lên: “Sư huynh! Thì ra còn có thể ăn cua theo cách ấy nữa kia!”
Văn Tĩnh giương mắt nhìn sang, đúng lúc cô gái nọ ngoảnh đầu lại, vừa trông thấy cô ta, mặt gã đỏ bừng lên, tim đập thình thịch.
Người con gái chưa đầy hai mươi, khuôn mặt trái xoan, da trắng phớt hồng, mũi cao dọc dừa, hàng mày cong, đôi mắt to huyền hoặc, lúng liếng ướt át, hút hồn người. Thấy Văn Tĩnh nhìn mình, cô nhếch miệng, nhăn trán, khuôn mặt rạng rỡ. Gã ngốc cũng cười, ngây dại.
“Cô bé đẹp quá.” Bạch Phác thầm nghĩ, “Nhưng vẻ đẹp thực tà quái, con gái trung nguyên không có nước da trắng nhễ nhại với cái mũi cao thế kia, trông giống người Hồ ở Tây Vực hơn.” Nghĩ tới đây, y chú tâm đề phòng.
“Này gã ngốc, sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?” Thiếu nữ cười hỏi Văn Tĩnh. Người áo đen nghe vậy ngoảnh đầu sang, hai luồng mắt như lưỡi dao băng đâm vào mặt Văn Tĩnh. Gã trai giật thót, máu lạnh đi. Người nọ thì ồ lên, mắt thoáng nét kinh ngạc.
Thiếu nữ lại hỏi Văn Tĩnh: “Gã ngốc, cho ta ăn một con cua trong liễn của ngươi được không?”
“Được.” Văn Tĩnh vội đáp rồi chuẩn bị đưa sang. Người áo đen bỗng nói: “Ngọc Linh, đừng gây chuyện nữa, em đã gọi món ấy rồi mà.”
Văn Tĩnh đưa mắt nhìn, trên bàn họ quả nhiên có một cái liễn sứ trắng y hệt, gã bất giác ngớ người ra.
Thiếu nữ bĩu môi: “Nhưng vì sao cua của chúng ta phải lột vỏ, còn cua của họ thì ăn được cả con?”
Văn Tĩnh giật mình, đúng lúc đó thấy Đoan Mộc Trường Ca cũng đang bóc mai một con cua, để lộ lớp thịt trắng trắng hồng hồng, tức thì máu dồn lên mặt, gã chỉ muốn tìm một lỗ nẻ mà chui xuống.
Tiểu nhị vội vã khoả lấp: “Cô nương hiểu lầm rồi, cua thì đúng là phải bóc vỏ mới ăn được, chỉ vì… quý khách đây ăn khác kiểu với mọi người mà thôi.”
“Thế ư?” Thiếu nữ bắt bẻ: “Ta lại nghĩ cua của họ đặc biệt. Ngươi khinh người phương bắc chúng ta nên đem thứ cua khó ăn ra, còn loại ngon lành dành để phục vụ họ chứ gì?”
Thiếu nữ bước tới gần Văn Tĩnh, không đếm xỉa đến ai khác, nhặt lấy một con cua, ghé vào miệng cắn thử, rồi trở tay tát Văn Tĩnh một cái, quát: “Ngươi là lợn à? Thế này mà cũng ăn được?”
Văn Tĩnh ăn tát, đầu quay mòng mòng, ngồi ngẩn ra, năm dấu ngón tay in rành rành trên má trái. Bốn người kia bàng hoàng tức giận, Nghiêm Cương đập bàn đứng bật dậy thét: “Con nanh nọc kia, ăn của người ta còn đánh người ta, đâu ra cái lối như thế?”
“Ấm ức hả?” Thiếu nữ cười nhạt: “Cô nương đây xưa nay đánh người không cần lề lối gì hết.” Nói chưa dứt lời, cô ta lại trở tay, tát vào mặt Văn Tĩnh cái nữa.
Văn Tĩnh luyện võ đã nhiều năm, tuy công phu chẳng ra gì nhưng lúc nãy trúng bạt tai chỉ vì không đề phòng, lần này thấy cô gái tiếp tục vung tay đến, gã vội bật ngửa người về phía sau.
Động tác của gã rất nhanh, nào ngờ bàn tay thiếu nữ như bóng theo hình, cũng áp sát tới. Sau một tiếng đanh gọn, má phải Văn Tĩnh lại hiện rõ dấu tay. Hai má hai vết, trông thật hoàn hảo.
Nghiêm Cương nổi trận lôi đình, nhún tay xuống bàn, tung mình lên theo tư thế chim ưng bắt thỏ, vượt qua cái bàn bát tiên, vung tay tát vào mặt thiếu nữ.
Thấy bàn tay to tướng của y sắp vỗ tới, thiếu nữ mỉm cười, không né mình, chỉ khum năm ngón tay lại giống hình búp hoa, chầm chậm đưa lên trước ngực.
Nghiêm Cương quăng tay đi nửa chừng, thấy gương mặt thiếu nữ kiều diễm, nhủ thầm: “Cái mặt đẹp này mà hằn dấu ngón tay thì thực là tội nghiệt của ta.” Y chợt mềm lòng, giơ cánh tay lên, biến chưởng thành trảo chụp sang tóc cô gái.
Đúng lúc Nghiêm Cương biến chiêu, năm ngón tay như đoá ngọc lan trắng đã xoè bung ra. Phập một tiếng, nghe bàn tay đau nhói, Nghiêm Cương liền tung chân đá lăng tới. Thiếu nữ phất tay áo, quạt lên mắt cá chân y. Cảm thấy như đá trúng phiến sắt, y bèn lật chân về, làm chiếc bàn bát tiên gãy răng rắc, rồi giơ tay phải lên xem, thấy năm lỗ thủng máu tươi chảy ào ạt, lòng vừa kinh hãi vừa giận dữ.
Thiếu nữ bĩu môi: “Ta định phế cánh tay ngươi cơ đấy, chẳng ngờ ngươi thông minh, biết biến chiêu nửa chừng.”
Nghiêm Cương lã chã mồ hôi hiểu ra, nhờ thương hoa tiếc ngọc, cánh tay y mới không bị huỷ vì năm ngón tay kia xuyên qua.
“Ta tưởng ai?” Nghiêm Cương nghe tiếng, ngoảnh đầu nhìn, thấy Bạch Phác đang chậm rãi đứng lên: “Thì ra là môn nhân ‘Hắc Thuỷ’.”
Thiếu nữ cười: “Ngươi nhận ra công phu của ta à?”
“Như Ý Ảo Ma thủ đúng không?” Bạch Phác điềm tĩnh nói: “Tất nhiên là Bạch mỗ nhận ra.”
Thiếu nữ dảu môi: “Vậy thì nhất định ngươi biết sư phụ ta rồi!”
Bạch Phác gật đầu: “Nước đen2 cuồn cuộn, ngập khắp thiên hạ. Ta biết chứ.” Y vừa dứt lời, trừ Văn Tĩnh, ba người kia
đều biến sắc.
Thiếu nữ vui vẻ nói với người áo đen: “Sư huynh! Sư phụ mình quả thực rất nổi tiếng!”
Người áo đen tỏ vẻ cao ngạo. “Lẽ tất nhiên.”
Thiếu nữ tươi tỉnh nói: “Sư phụ đã dạy, kẻ nào làm mếch lòng chúng ta, phải cho kẻ đó nếm mùi lợi hại. Nhưng thấy ngươi biết đến uy danh của sư phụ, ta tha cho các ngươi lần này!”
Văn Tĩnh buột miệng kêu lên: “Rõ ràng là cô gây sự trước mà!”
“Không phục hả?” Thiếu nữ giơ nắm tay: “Sư phụ đã dạy, hễ muốn thì cứ việc đánh bất cứ kẻ nào trên đời. Nếu ngươi ấm ức, chúng ta lại đấu lần nữa.”
Nói tới đánh nhau, Văn Tĩnh liền nhũn như con chi chi, làu bàu: “Sư phụ cô là hoàng đế chắc!”
Thiếu nữ nói: “Ngay hoàng đế của Đại Mông cổ, sư phụ ta cũng không coi vào đâu.”
Văn Tĩnh nghe vậy, thắc mắc hỏi: “Thế sư phụ cô là thần tiên thượng giới à?”
Thiếu nữ nói át đi luôn: “Cũng gần gần như vậy.”
Bạch Phác cười nhạt: “Chẳng rõ hai vị đến Thục có việc gì?”
“Sư huynh đến giết người, còn ta đi theo xem cho vui…”
Lúc ấy, đám thực khách đã chạy sạch từ lâu, tiểu nhị và chủ quán đang run như cầy sấy nấp sau quầy, nghe tới hai từ ‘giết người’, hồn xiêu phách lạc, vãi cả ra quần.
“Giết người, có phải là giết người ở trước Thần Tiên độ không?” Bạch Phác đổi giọng.
Y từ từ quay sang, nói với người áo đen: “Các hạ tính toán chặt chẽ, nhưng đi sai một nước.”
Mắt người kia loé lên lạnh lùng, không nói năng gì, nhìn Văn Tĩnh chằm chằm.
Bạch Phác nói: “Kế đó gọi là lấy mận thay đào, ngươi giết kẻ thế thân mà thôi, đây mới chính là Hoài An vương đích thực.”
Lương Thiên Đức thấp thỏm nghĩ: “Nói thế là dồn Văn Tĩnh vào đường cùng rồi.”
“Ồ!” Thiếu nữ sực hiểu: “Thì ra các ngươi cùng một giuộc với tên vương gia chó chết của nhà Tống kia! Hừ, dám dùng đồ giả để lừa bọn ta.” Rồi hầm hầm nhìn Văn Tĩnh: “Ngươi là cái tên vương gia chó chết đó hử?”
Văn Tĩnh cả kinh, luống cuống đáp: “Tôi không phải là chó, làm sao là vương gia chó chết được?” Thiếu nữ nghe vậy hơi ngẩn người.
“Thế à?” Người áo đen thong thả đứng dậy, lạnh lùng nói: “Bất kể thật giả, giết thêm lần nữa.”
“Ha.” Bạch Phác bật cười: “Các hạ ăn to nói lớn lắm, liệu giết nổi không?”
Thiếu nữ bừng bừng tức giận: “Hừ! Tên thối tha này dám nắn gân ta. Cho ngươi về chầu Diêm vương rồi hãy hay.” Cô ta gẩy một chiếc ghế đẩu lên, đá về phía Bạch Phác. Bạch Phác vỗ bật đi. Thiếu nữ lại phóng tay tới. Biết hai tay cô ta chạm đến người là đứt gân gãy cốt, Bạch Phác lùi ngay lại, giắt cây quạt gấp vào thắt lưng, chém ra một chưởng.
Một chưởng không màu mè ẩn ý gì, nhưng như kiếm đao bạt sóng, lao đi giữa lớp thủ pháp ảo ảnh trùng trùng của thiếu nữ, xả tới vai cô ta.
Cô gái bật cười: “Không ngờ ngươi cũng võ vẽ tí chút.” Hai người cùng phô bày tuyệt kỹ, đấu với nhau một chặp. Song thủ thiếu nữ lúc như thiên ma biến hình, lúc như Phật tổ hái hoa; lúc như tấu khúc đàn tranh, lúc như khảy điệu tỳ bà, biến hoá đột ngột vô cùng, ào ạt như thác đổ, lại kín như bưng trống. Bạch Phác chẳng khác nào một con thuyền nhỏ trong sóng gió bão bùng, vùi dập theo dòng, không chống chỏi được trước thế tấn công ấy.
“Á.” Văn Tĩnh buột kêu: “Bạch tiên sinh thua rồi.”
“Khó nói lắm.” Lương Thiên Đức lắc đầu: “Con nhìn hai tay cô gái, lúc lại gần nhất cũng vẫn cách ông ta một thước.” Lão vừa nói vừa thi thoảng liếc mắt về phía người áo đen, thấy y chắp tay sau lưng, ung dung quan sát trận chiến, bèn nhủ bụng: “Bạch tiên sinh bị cô gái nọ cầm chân, tuy không thua, nhưng nếu người kia thừa cơ tập kích thì chẳng biết sẽ ứng phó thế nào đây.”
Văn Tĩnh nghe cha nói xong, chăm chú quan sát, quả nhiên thấy cô gái tấn công như vũ bão mà cũng chỉ chờn vờn được quanh Bạch Phác đến một thước là cùng, hễ cô ta lỏng tay thì chưởng đối phương lập tức thi triển mạnh hơn, phản kích lại.
Người áo đen nhíu mày hô: “Ngọc Linh cẩn thận! Người đó sử Tu Di Giới tử3 chưởng, có câu Toả ra Tu Di, thu vào giới
tử, em nhất định phải công phá được vòng Giới tử cách một thước quanh mình ông ta mới xong.”
Trong lúc y nói, vòng Giới tử đã nới ra thêm một thước. Thiếu nữ cảm thấy áp lực tăng cao, điều khiển bàn tay khó dần, chiêu thức chậm lại. Thình lình, vòng Giới tử loang rộng, chưởng lực của Bạch Phác tràn ra bốn bề, hoá thành Tu Di khổng lồ, công và thủ tức thì đổi chỗ. Chưa đến mười chiêu, thiếu nữ chỉ còn tấn công làm vì, mất cả sức trở tay, bèn lộn ra, đá cái bàn về phía Bạch Phác, kêu lên: “Tiêu Lãnh, lại giúp em mau!”
Người áo đen đanh mặt: “Sao cô dám gọi thẳng tên ta? Cô phải gọi ta là sư huynh mới đúng!”
“Há, anh có giúp tôi không thì bảo?” Thiếu nữ tỏ ra ngang bướng.
Tiêu Lãnh hừ mũi: “Cô lui xuống đi.”
“Không, chúng ta cùng làm thịt y cơ.” Cô gái ngúng nguẩy.
Bạch Phác chấn vỡ cái bàn, nghe vậy bất giác chùng tay. Thiếu nữ thừa cơ lao tới, tống ra toàn độc chiêu, vừa đánh vừa gọi: “Tiêu Lãnh, anh đánh sau lưng y! Tiêu Lãnh, anh chặt tay trái y! Tiêu Lãnh, anh đá vào mông y…” Bạch Phác hơi phân tâm, liền bị cô gái tấn công cho cuống quýt tay chân.
Nghiêm Cương ngoác miệng chửi. “Cái con đanh đá cá cầy nhà ngươi thật trơ trẽn.”
“Ngươi nói gì?” Tiêu Lãnh lướt ánh mắt sắc như dao lên mình Nghiêm Cương, “Ta vốn không muốn lợi dụng cái khó của người khác, nhưng ngươi dám nhục mạ sư muội, ta không tha được.” Y sải bước về phía Nghiêm Cương: “Tuy nhiên, ta cho ngươi cơ hội đấu một trận đường hoàng. Rút đao ra!” Sát khí y tăng theo mỗi bước chân, mọi người đều chấn động.
Bạch Phác phá lên cười, đẩy dạt thiếu nữ ra, lắc mình đến đứng án trước mặt mọi người, ung dung phẩy quạt bảo: “Đối thủ của các hạ là Bạch mỗ đây.”
Thiếu nữ chống nạnh gọi: “Ê, chúng ta chưa đánh xong mà!”
Bạch Phác mỉm cười: “Cô muốn giúp sư huynh đấy thôi! Hai người cùng lên một lượt đi.”
“Được!” Cô gái tươi tỉnh nói: “Ngươi tự chuốc vạ vào thân, đừng oán chúng ta nhé.” Nói rồi hăm hở tiến đến.
Mọi người thầm nghĩ, “Ả này thật rắc rối.”
Người áo đen lắc đầu: “Ngọc Linh, đừng xen vào!” Y nhìn thẳng Bạch Phác: “Ngươi dùng đao?”
Bạch Phác nói: “Ta dùng cây quạt này.” vừa nói vừa nhủ thầm: “Ta đoán quả không sai, người này là đồ đệ của lão quái vật đó, tự phụ phách lối, cũng may, cũng may, chứ y và con ranh kia mà liên thủ thì chắc không ổn.”
Tiêu Lãnh nhíu mày, “Ngươi nên dùng kiếm.”
Bạch Phác mỉm cười: “Quạt gấp là đủ.” Tiêu Lãnh chực nổi cơn thịnh nộ, bỗng thiếu nữ lên tiếng: “Ta cũng dùng đao.” rồi rút một thanh đoản đao xanh óng ánh ra khỏi tay áo.
Tiêu Lãnh cau mày: “Em định làm gì?”
“Rõ ràng y là đối thủ của em, anh lại tranh với em.” Cô ta cong môi: “Hôm nọ ở Thần Tiên độ, anh im ỉm làm một mình, lần này em cũng phải giết người mới được.”
Tiêu Lãnh dở khóc dở cười “Sát nhân phóng hoả là việc của đàn ông. Sư phụ bảo em đi theo chỉ để mở rộng tầm mắt thôi, đâu có muốn em ra tay cùng ta.”
“Hừ, anh với sư phụ đều thích giết người như vậy, nhất định giết người là một việc thú lắm.” Thiếu nữ khăng khăng: “Em phải thử xem.”
“Em…” Tiêu Lãnh chẳng biết nên nói thế nào nữa.
Bạch Phác kinh hãi, bụng bảo dạ: “Con ranh này võ công cao cường, Nghiêm Cương và Đoan Mộc liên thủ cũng chưa chắc giành phần thắng, nếu ả không thuận theo quy tắc đơn đả độc đấu thì thật gay go.”
“Em bướng bỉnh như vậy, không sợ ta đánh đòn ư?” Tiêu Lãnh bực bội.
Thiếu nữ nghênh mặt: “Anh dám?”
Lập tức, một chấm sáng xanh loé lên trong tay Tiêu Lãnh. Ngoài Bạch Phác, chưa ai nhìn rõ động tác y thế nào, ngọn đao màu lam thẫm đã phụt ra khỏi bao lụa đen, vạch một đường vòng cung kỳ dị ngang qua không trung, găm đến cổ họng thiếu nữ.
“Ta nói được là làm được.” Tiêu Lãnh lạnh lùng.
“Anh có giỏi thì giết em đi.” Thiếu nữ uất ức, giàn giụa nước mắt, dấn bước tới, mặc lưỡi đao vẫn kê sát ở cổ: “Anh giết em đi, đằng nào sư phụ cũng không có đây, anh muốn bắt nạt ức hiếp gì thì tuỳ.”
Tiêu Lãnh vốn chỉ muốn doạ cô ta, thấy vậy luống cuống thu tay về: “Em không nghe lời thì ta phải dạy dỗ.” Miệng vẫn nói cứng, nhưng lòng y đã đổi ra hối hận.
“Ai khiến anh lo?” Cô gái được nuông chiều từ nhỏ, chưa chịu ấm ức như thế bao giờ, nhưng không đánh lại được sư huynh bèn giận dỗi dậm chân, chạy ra khỏi quán.
“Em đi đâu?” Tiêu Lãnh vùng nhảy theo.
Thấy y sắp biến mất, Nghiêm Cương không chịu buông tha, băng lên chắn đường, giơ đao ra đón: “Muốn trốn ư?”
Bạch Phác vội thét: “Đừng Nghiêm huynh.” Ánh lam lay động, đao khí ập tới Nghiêm Cương, da cổ y cứng đơ.
Bạch Phác bay theo, biết không kịp chặn bèn gập cây quạt điểm nhanh vào bốn yếu huyệt trên lưng Tiêu Lãnh. Trước đòn vây Nguỵ cứu Triệu, Tiêu Lãnh không dám sơ suất, động chân trở đao lại.
Kim khí giao nhau xủng xoảng, ba người thoắt va chạm rồi tách ra ngay. Nghiêm Cương loạng choạng tháo lui liền năm bước, thanh đại đao chín khuyên đã gãy đoạn. Bạch Phác và Tiêu Lãnh đứng đối mặt, tà áo không gió phần phật.
Bạch Phác điềm tĩnh nói “Đao pháp độc lắm.”
Tiêu Lãnh nhìn Văn Tĩnh, chẳng nói chẳng rằng rảo bước ra khỏi quán, đuổi theo cô gái.
“Bạch tiên sinh, không thể bỏ qua cho hắn được.” Đoan Mộc Trường Ca nói: “Phải liên thủ giết chết hắn, bằng không hậu hoạn vô cùng.”
Bạch Phác nhăn nhó, sau một tiếng tinh, cây quạt gấp rơi khỏi tay y, gãy thành hai đoạn. “Giết hắn… nói mới dễ làm sao.” Y thở dài, “Nếu hắn muốn đi, liên thủ cũng không ngăn được đâu.”
“Bạch tiên sinh, có điều này lão không hiểu.” Lương Thiên Đức hỏi: “Kẻ đó đã ghê gớm như vậy, vì sao ông còn nói đến chuyện tráo mận đổi đào, chẳng phải là đẩy Văn Tĩnh vào chỗ chết ư?”
“Có hai nguyên do. Một, người đó đã nhận ra em đây giống Hoài An vương, dù không nói, chưa chắc hắn đã chịu bỏ qua. Hai, người Mông Cổ biết tin thiên tuế mất là một điều hết sức bất lợi cho Đại Tống ta, khi hai bên tương tranh mà bọn chúng loan báo chuyện này, tất nhiên quân ta sẽ loạn, lòng người sinh nghi, chân tướng sự việc bại lộ.” Bạch Phác ngừng một chút rồi tiếp: “Lương tiên sinh yên tâm, võ công kẻ đó chưa hẳn đã thắng được tôi, Bạch Phác còn sống thì sẽ liều chết bảo vệ em đây.”
Lương Thiên Đức bán tín bán nghi, nhưng đâm lao đành thành theo lao, không còn cách nào khác nữa. Đoan Mộc Trường Ca gọi tên tiểu nhị đang run như cầy sấy đến, bảo nó sắp xếp mấy phòng để nghỉ.
Về đêm, trăng lưỡi liềm treo trên ngọn cây. Tiếng mõ canh dứt đi, bốn bề chìm vào yên tĩnh, chỉ có tiếng chim rờn rợn thi thoảng vọng lại từ một nơi xa xôi. Đường xá trấn Hề Cốc vắng tanh vắng ngắt, ánh trăng lạnh hắt nghiêng xuống góc tường phía đông, in bóng những mái che.
Văn Tĩnh len lén thò đầu ra khỏi khuôn cửa sổ cánh đơn, tụt xuống theo cái cột, được lưng chừng, bỗng nghe thấy tiếng động trên ngói, cả kinh hụt chân ngã nhào, suýt buột miệng hét lên.
Gã bò dậy, xoa cái mông ê ẩm, ngó lên mái nhà. Ánh trăng soi bóng một con mèo đen đang nhìn lại gã chằm chằm, “Hừm, đồ súc sinh như mày mà cũng đến bắt nạt ta.” Văn Tĩnh lẩm bẩm: “Ta về Hoa sơn với bác Huyền Âm đây, còn cái gã thiên tuế chết toi kia, ai thích thì đi mà làm.”
Gã theo đường cái chạy ra khỏi trấn, còn chưa an tâm, lại chạy thêm một quãng xa nữa mới dừng bước, cảm thấy thân thể khoan khoái khôn tả, thở hít thật sâu, định kêu tướng lên, bỗng nghe thấy sau lưng có người hừ một tiếng: “Thì ra ngươi ở đây, tốt lắm, tốt lắm.”
Văn Tĩnh nghe giọng, sợ mất vía, chạy vắt chân lên cổ.
“Chạy đâu?” Giọng nói lảnh lót đuổi theo sau lưng.
Văn Tĩnh tăng tốc, trời tối, cảnh vật lờ mờ, gã bất cẩn vướng vào dây khô, ngã lộn đầu xuống một rãnh nước.
“Toi rồi, toi rồi.” Văn Tĩnh than thầm: “Chết là cái chắc.” Nghĩ tới đây, gã sực nhớ ra một mẹo, bèn nín thở, rúc kỹ đầu xuống đất.
Người vừa rồi chính là cô gái gặp buổi ban ngày. Lúc đó cô ta tức giận, chạy ra khỏi quán, Tiêu Lãnh bị Bạch Phác và mấy người kia cản bước nên không đuổi kịp. Thiếu nữ cố ý để sư huynh lo lắng, nên chạy bừa đến những nơi vắng vẻ hẻo lánh, ai ngờ gặp ngay Văn Tĩnh, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ bèn gọi lại, khiến gã sợ vãi linh hồn
Thiếu nữ đang lúc buồn tẻ, muốn chơi trò mèo vờn chuột, không ngờ gã thiếu niên ngã xuống là nằm im không nhúc nhích. Cô ta kinh ngạc nói: “Tên vương gia chó má này, lẽ nào yếu đuối đến thế, ngã một cái mà chết được ư?” Thoạt tiên thất vọng, sau đó tức giận, cô ta co chân đá vào thắt lưng Văn Tĩnh.
Văn Tĩnh dìm đầu trong nước, vốn dĩ đã hơi khó chịu, giờ trúng cú đá nặng nề, không nín thở nổi nữa, uống liền mấy ngụm nước lạnh buốt, nhỏm dậy rống lên: “Biết rõ là chết rồi mà còn đá nữa?”
Cô gái thấy cái xác động đậy được thì giật thót: “Té ra ngươi chưa chết?”
Văn Tĩnh nghe hỏi sực nhớ, nhanh trí rùng mình, cười khan đáp: “Vốn dĩ đã chết, bị cô đá nên sống lại.” Vừa nói gã vừa lùi ra sau.
“Thằng cha này ngộ thực.” Thiếu nữ mỉm cười: “Dám giở trò lừa gạt cô nương… Á, còn dám chạy?”
Văn Tĩnh chạy như gió cuốn, bỗng hoa mắt, đã thấy thiếu nữ đứng ngay trước mặt, gã vội rẽ sang trái, cũng cô ta chắp tay đón ở đó, lùi lại đằng sau thì suýt va vào mình cô ta. Gã đổi luôn năm sáu hướng, đâu đâu cũng có bóng người con gái, trùng trùng điệp điệp, khiến gã choáng váng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lắp bắp kêu: “Gặp ma rồi, gặp ma rồi!”
Văn Tĩnh vừa nói dứt thì ăn luôn một bạt tai, cái tát nặng quá, khiến gã ngã bổ chửng.
“Ai là ma?” Cô gái giận dữ: “Chính ngươi mới là một con ma ngu xuẩn.”
Văn Tĩnh ấm ức hỏi, “Cô không phải ma, sao bóng cô nhan nhản khắp nơi thế?”
Cô gái toét miệng cười: “Ngươi không biết được đâu. Đây là U Linh Di Hình thuật của sư phụ ta, là thân pháp đệ nhất thiên hạ đấy.”
“U Linh Di Hình thuật?” Văn Tĩnh lẩm bẩm: “Công phu quái gở!”
Nghe loáng thoáng, cô gái hỏi: “Ngươi bảo sao?”
“Không có gì, không có gì.” Văn Tĩnh vội đáp: “Ý tôi là, sư phụ cô rất giỏi”
“Nói thế còn được.” Thiếu nữ cười: “Sư phụ ta là cao thủ võ học bậc nhất trên đời.”
Văn Tĩnh thấy cô ta đổi giận làm vui, sợ lại trở mặt nữa, đành bấm bụng tâng bốc: “Thế thì nhất định cô là bậc nhì rồi.”
“Không đâu.” Thiếu nữ trầm tư: “Đại sư huynh và nhị sư huynh đều trên tài ta, giỏi lắm thì ta chỉ xếp vào bậc thứ tư trong thiên hạ thôi.”
“Ồ.” Văn Tĩnh hỏi: “Cô còn một sư huynh khác nữa ư?”
“Ừ. Đại sư huynh Tiêu Lãnh là đệ nhất cao thủ dưới trướng hoàng đế Mông Ca, nhị sư huynh Bá Nhan là chiến tướng của nguyên soái Ngột Lương Hợp Thai. Luận về võ công, đại sư huynh nhỉnh hơn nhị sư huynh một chút, nhưng là do anh ấy cần mẫn mà thôi, chứ thật ra nhị sư huynh mới thực là thông minh, công phu gì cũng chỉ luyện qua một vài lần là thuần thục, vì vậy sư phụ ta nói, nếu nhị sư huynh hết lòng luyện võ, chỉ hai năm nữa là vượt xa đại sư huynh. Tuy vậy, người sư phụ cưng chiều nhất lại là ta đây.” Thiếu nữ bụng để ngoài da, chạy lông nhông suốt ngày đâm buồn chán, chỉ muốn tìm một người nói chuyện, nay nghe Văn Tĩnh hỏi đến điều mình tâm đắc nên cứ thao thao bất tuyệt. Truyện "Côn Luân "
Kể lể một hồi, thấy Văn Tĩnh đầu óc như để đâu đâu, cô ta tỏ ra bực bội: “Ngươi không nghe ta nói à!”
Văn Tĩnh đang vắt óc tìm kế thoát thân, nghe vậy vội đáp: “Có chứ, có chứ! Tôi cứ nghĩ, nếu cô luyện thêm mười năm nữa, nhất định còn giỏi hơn hai sư huynh kia cơ.”
Thiếu nữ cười khanh khách: “Đương nhiên. Ngươi nói nghe lọt tai, nên ta sẽ không nặng tay quá, bây giờ ngoan ngoãn đi cùng ta đến chỗ sư huynh.” Nghĩ mình bắt được tên vương gia chó chết của nhà Tống, có thể hiển lộ uy phong trước mặt Tiêu Lãnh, cô ta vui mừng vô cùng.
Văn Tĩnh bỗng gập bụng rên rẩm.
Thiếu nữ nhíu mày: “Sao thế?”
“Đau bụng quá, chắc do hồi tối ăn cái gì đó mất vệ sinh.” Gã lom khom đi vào rừng: “Để tôi đi rửa một chút.”
Thiếu nữ ngây thơ nhưng không ngốc nghếch, bảo ngay: “Không. Nếu ngươi thừa cơ chạy mất thì ta biết tìm ngươi ở đâu? Muốn đại tiện thì đi luôn ở đây là được rồi.”
Văn Tĩnh vội nói: “Á, cô là phụ nữ, tôi đâu dám thất lễ thế để làm bẩn mắt cô nương. Tôi đi trong rừng kia thì hơn.” Nói rồi lại xốc quần lên bước.
Thiếu nữ giơ tay tóm gã lại, như diều hâu quắp gà, lẳng luôn xuống đất: “Ta là người Mông Cổ, không hiểu những quy tắc ngớ ngẩn của người Hán các ngươi. Muốn đại tiện thì thực hiện luôn tại đây, ta ở bên suối đợi ngươi xong việc.”
Văn Tĩnh nghe vậy toát mồ hôi, ỉa cũng dở, không ỉa cũng dở. Thiếu nữ tiến đến bên suối, ngồi lên một tảng đá to.
Văn Tĩnh vô kế khả thi, cắn răng giả bộ cởi quần, ngồi xổm xuống, bỗng nhảy phốc lên, phóng vèo vào bụi cây.
Gã vừa tiếp đất, chưa kịp đứng vững đã bị đá vào mông, ngã sấp mặt.
“Thằng khốn kiếp, quả nhiên là giở trò ma!” Thiếu nữ lôi gã dậy, trợn mắt, rút từ tay áo ra một ngọn đoản đao: “Ta chặt một giò ngươi, xem ngươi chạy đằng nào.” Đoạn toan động thủ.
“Khoan, khoan.” Văn Tĩnh kêu to.
Cô gái hỏi “Còn gì nữa đây?” rồi đợi xem gã diễn trò.
Văn Tĩnh nói: “Võ công của cô xếp vào bậc thứ tư từ trên xuống, võ công của tôi chắc chỉ hạng bốn từ dưới lên, có thể nói là một trời một vực. Cô ra tay với kẻ kém cỏi này, chẳng phải làm ô uế thanh danh của đệ tứ cao thủ lắm hay sao?”
Thiếu nữ nghĩ ngợi, thấy cũng có lý: “Theo ngươi thì thế nào?”
“Tôi cho rằng, chúng ta nói chuyện rôm rả, chia tay vui vẻ, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi. Hai bên đều hoan hỉ.” Văn Tĩnh uốn éo lắc lư như diễn tuồng, cảm thấy phương pháp của mình quả thực toàn mĩ.
Thiếu nữ quen đùa nghịch bỡn cợt từ nhỏ, không dễ bị mắc lừa. “Phì, ngon ăn nhỉ, ở đây đồng không mông quạnh, cho dù ta ức hiếp kẻ xếp hạng bốn từ dưới lên thì cũng có ai biết được chứ?”
Văn Tĩnh hoảng hồn, vội vã múa mép: “Trời biết đất biết, cô biết tôi biết, sao lại nói là không có ai biết?”
“Ta chẳng tin trời đất bao giờ, cứ chặt chân ngươi rồi hãy hay.” Ả con gái này thực là tâm địa tàn nhẫn, hành động độc ác, nói chặt là chặt. Thấy cô ta vung đao lên, Văn Tĩnh nhắm nghiền mắt lại, hét lên thảm thiết như bị chọc tiết.
Gã thiếu niên sắp biến thành kẻ què cụt, bỗng có một chiếc giày nát từ trong rừng bay vù ra, bắn trúng vào lưỡi đao. Thiếu nữ thấy hổ khẩu đau rát, không cầm vững được nữa, ngọn đao bay vù đi theo đà chiếc giày rách. Một tràng cười dài vang lên, rồi có bóng người lướt ra, đi sau mà đến trước, xỏ luôn chân vào chiếc giày rách ngay giữa không trung, ống tay áo rộng phấp phới như đôi cánh chim, ung dung hạ xuống, hiện rõ một nho sinh ngoài ba mươi tuổi. Thân hình ông ta dong dỏng, cử động khoan thai, mang đôi giày cũ nát, tấm áo nhà nho tơi tả, nhác trông lếch thếch bẩn thỉu, nhìn kỹ lại thấy toát lên khí chất hào hoa mà bộ y phục rách mướp không thể nào bôi xoá nổi.
Chứng kiến tài khinh công của người đó, thiếu nữ hoảng hồn: “Ngươi là ai?”
Nho sinh ngắm thiếu nữ bằng cặp mắt tinh anh, cười ha ha bảo: “Không ngờ Hắc thuỷ nhất quái Tiêu Thiên Tuyệt kiêu hãnh ngạo thế lại có một nữ đồ đệ ngổ ngáo thế này!”
Nghe ồn ã, Văn Tĩnh mở bừng mắt. Kiểm tra đôi chân vẫn nguyên vẹn, gã liền tạ ơn trời đất, sau đó định thần nhìn kỹ nho sinh, bất giác nổi cơn thịnh nộ, gào lên: “Á, cuối cùng cũng tóm được ngươi, trả túi tiền ta đây.”
Thấy gã đang cơn nguy hiểm mà vẫn tính nợ cũ với mình, nho sinh mỉm cười, rút ra một túi tiền hỏi: “Cái này phải không?”
“Quả nhiên là ngươi lấy.” Văn Tĩnh kêu lên. “Trả đây!”
“Ngươi hay xía vào chuyện người khác, mở mắt cho ngươi chút thôi.” Nho sinh cười: “Trả thì trả.”
Nói rồi vung tay, túi tiền bay theo một đường vòng, nhưng lại bắn vào mặt thiếu nữ, kình đạo cực mạnh. Thiếu nữ kinh hoảng giơ tay đỡ, nào ngờ vừa chạm vào, túi tiền liền nổ bùng như túm thuốc nổ đã châm ngòi, bạc vụn bên trong rơi lả tả, rắc xuống mình cô gái, tuy không đau, nhưng khiến cô ta sợ hãi vô cùng. Đúng lúc hoang mang ấy, hệt như ma quỷ, nho sinh không hề thấy cử động, đã lướt luôn đến gần thiếu nữ, nhăn mặt lè lưỡi, thổi một hơi vào mặt cô ta. Truyện "Côn Luân "
Kinh hoàng quá độ, cô gái không kịp nghĩ ngợi, buông ngay Văn Tĩnh ra, bay dạt lại sau.
Văn Tĩnh được tự do, vội vàng thu nhặt mớ bạc vụn. Nho sinh cau mày hỏi: “Thằng nhóc, sao không biết phân biệt lợi hại như vậy? Chẳng lẽ món bạc đó quan trọng hơn cái đầu ngươi ư?”
“Ông thì biết gì?” Văn Tĩnh vừa lúi húi nhặt, vừa làu bàu: “Bố tôi thức khuya dậy sớm, đan giỏ trúc bán lấy tiền, com cóp năm năm trời mới được ngần này. Bàn tay đã nổi lên không biết bao nhiêu chai sần.”
Nho sinh ngây người, nói với vẻ nghiêm túc: “Thì ra là vậy, tại hạ sai rồi.” Nói xong, ông ta xá Văn Tĩnh một cái, ngồi xổm xuống, giúp gã nhặt bạc.
Hai người lọ mọ nhặt, mặc kệ thiếu nữ đứng trơ ra đấy. Cô ta nổi giận, vừa lúc trông thấy thanh đoản đao nằm dưới đất, bèn lượm lên thét: “Đồ khố rách áo ôm, chết này!” Đoản đao hoá thành một vệt sáng bay vút đi. Đường đao mệnh danh Tu La Truy Hồn, là sát chiêu trong tuyệt học Tu La Diệt Thế đao của sư môn cô ta. Tu La Diệt Thế đao có cả thảy bảy thức biến hoá, chiêu nào cũng chí mạng, kỳ dị tàn độc.
Nho sinh nhìn thấy, cười ha hả, nắm lấy lưng Văn Tĩnh, hoa tay múa chân bay về phía sau. Thiếu nữ la hét liên hồi, bám theo sát gót. Hai người một tiến một thoái, thân pháp đều cực nhanh. Văn Tĩnh nghe bên tai tiếng gió vù vù, chẳng trông thấy gì nữa cả.
Mũi đao của thiếu nữ khoa liền bảy tám vòng, rồi dừng lại ngoài một thước, không tiến lên được nữa. Đà đao sắp đuối, thiếu nữ tỏ ra lo lắng. Bỗng nho sinh vấp chân, chấp chới ngã, tay phải chống xuống đất, chân trái chổng lên trời. Thiếu nữ mừng rỡ tung mình tới huơ đao chém, định tâm chặt đứt hai người đàn ông thành bốn mảnh. Nào ngờ mũi chân trái nho sinh khéo léo điểm đúng vào huyệt Khúc trì cô ta, chiêu thức cực kỳ thuần thục. Thiếu nữ không kịp thu thế, trừng mắt nhìn mũi chân thối hoắc trên cổ tay mình, soạt một tiếng, đoản đao lại tuột tay, rơi xuống suối.
Cô gái ứng biến rất nhanh, đao mới tuột tay, tả chưởng đã như thác đổ, chém xéo vào mặt nho sinh, định bụng vả miệng lão. Hữu thủ nho sinh đang nắm Văn Tĩnh, gã nhóc tứ chi bất động nhưng không chịu chạm bùn, mặt sắp cạp đất, gã vội chống tay xuống, ngăn đà ngã của nho sinh. Thế là đủ, chân nho sinh như lắp lò xo, bật vút lên tựa tên rời cung, cười hi hi đứng tuốt ra xa. Thiếu nữ tát vào khoảng không.
Cô gái theo học danh môn, qua hai chiêu đủ biết nho sinh trông bộ dạng lúng túng cuống quýt như vậy, kỳ thực đang đùa cợt với mình, chiêu thức nào của cô cũng bị ông ta đoán trước, bị ông ta khống chế, đánh tiếp nhất định sẽ thua. Đầu óc nhanh nhạy, cho rằng ba mươi sáu chước, chước chuồn là hơn, cô gái co cẳng bỏ chạy.
Nho sinh đặt Văn Tĩnh xuống, cười hỏi: “Đánh không được là chạy, cũng do sư phụ ngươi dạy đấy phải không?” đoạn phất tay áo, thân hình như chiếc lá bay trong gió thu, lướt chầm chậm qua đỉnh đầu cô gái, hạ xuống trước mặt cô ta, khoát tay áo, kình khí ào ra khiến thiếu nữ nghẹn thở, lảo đảo lùi lại sau, lúc quay đầu toan chạy, đã thấy nho sinh xuất hiện trước mặt. Thiếu nữ nhấp chân, thi triển U Linh Di Hình thuật, biến ảo chớp nhoáng, chỉ thoáng chốc đã đổi liền sáu phương vị, khiến người ta hoa cả mắt.
Nho sinh thong thả dịch ba bước sang trái, lại ba bước sang phải, ung dung nhàn nhã, tư thế vẫn tiêu sái, những bước chân ông ta như tạo thành một cái lồng to, bất luận thiếu nữ biến hoá thế nào cũng không vượt được ra ngoài ranh giới, hễ định thoát thân, nho sinh lại đến trước mặt, khoát tay dồn trở vào lồng.
Thiếu nữ luống cuống như kiến bò chảo nóng. Văn Tĩnh nghĩ tới tình cảnh mình bị cô ta giỡn cợt lúc nãy, cảm thấy khoái trá vô cùng, nhủ thầm: “Đúng là quả báo nhãn tiền! Mà tên kẻ trộm nhà nho này cũng thật kỳ lạ, cô ả chạy nhanh thế, còn lão ta chạy chậm thế, tại sao vẫn bắt kịp đến trước mặt người ta?”
“Cho ngươi chửi!” Nho sinh cười, “Ta coi như đóng cửa đánh chó, bắt nhái bỏ đệp thôi!”
“Bắt nhái bỏ đệp là gì?” Thiếu nữ đã nghe câu đóng cửa đánh chó, nhưng chưa nghe thành ngữ bắt nhái bỏ đệp rất văn nhã nọ, rất lấy làm tò mò, đang khi luống cuống vẫn buột miệng hỏi khiến nho sinh phì cười, ông ta chưa kịp đáp, Văn Tĩnh đã nói: “Câu này ta biết, có nghĩa là bắt cua trong giỏ.”
Thiếu nữ hiểu ra, tức sôi gan, lao vù đến Văn Tĩnh. Chưa được ba bước đã bị nho sinh cản lại. Cô ta nhớ lại ban nãy trước mặt gã trai, còn ba hoa mình là cao thủ hạng bốn trong thiên hạ, loáng cái đã bị tên nho sinh khốn kiếp dày vò tới mức này, xấu hổ không để đâu cho hết, giận nhất là, đồ bị thịt kia đang đứng đấy cười nhạo cô ta, có nhẽ đâu thế!
Càng nghĩ càng giận, uất ức quá độ, cô ta ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên.
Nho sinh tuy đoán trước được mọi mưu mẹo, nhưng không ngờ địch thủ lại giở đến chiêu này. Cô gái cứ khóc thút thít, vừa i ỉ vừa nỉ non: “Các người đều bắt nạt ta… sư huynh giơ đao chém ta… hu hu… thằng nhóc thối tha cười ta… hu hu… tên khố rách áo ôm thì dùng thân pháp ma quỷ chòng ghẹo ta… Nếu sư phụ biết… hu hu… các người đều chết hết… hu hu hu…”
Nho sinh cười bảo: “Sư phụ ngươi làm gì có được bản lĩnh ấy?”
“Hừ.” Cô ả gạt lệ: “Ngươi biết danh hiệu của sư phụ ta thì chắc cũng đã nghe đến câu nước đen cuồn cuộn, ngập khắp thiên hạ. Sư phụ ta vô địch thiên hạ, sư phụ thương ta nhất, biết ngươi ức hiếp ta, nhất định sẽ băm ngươi ra làm muôn vàn mảnh nhỏ.”
“Vô địch thiên hạ á?” Nho sinh lắc đầu cười: “Chưa chắc! Lão ấy đấu với ta một trăm mười lần rồi, chưa lần nào chiếm được ưu thế!”
“Bốc phét.” Thiếu nữ không tin.
Nho sinh cười: “Ngươi biết câu nước đen cuồn cuộn, ngập khắp thiên hạ, vậy đã nghe câu tung cánh ngang trời, bay cao muôn trượng chưa?”
Thiếu nữ ngẩn ra, quên cả khóc, ngắm nghía nho sinh, bỗng nhớ ra một người, liền la lên thất thanh: “Ngươi là Cùng nho Công Dương Vũ!”
Sư phụ của thiếu nữ là Hắc thuỷ nhất quái Tiêu Thiên Tuyệt, xuất thân hoàng tộc Khiết Đan, võ công rất cao, lòng dạ tàn độc, thời trẻ tung hoành trung nguyên, không ai kiềm chế nổi, về sau ẩn cư ở Trường Bạch sơn và Hắc Long giang, không xuất thế nữa nhưng uy danh vẫn còn, người dụng võ khắp miền nam bắc cứ nghe đến tên lão là tái mặt. Tiêu Thiên Tuyệt cả đời chẳng coi ai ra gì, nhưng trước khi đệ tử xuống phương nam, lão có nhắc đến một người, dặn bọn chúng không được đối địch. Thiếu nữ chưa trải nghiệm giang hồ lại chịu ảnh hưởng của sư phụ, xưa nay ngông cuồng đã quen, nghe dặn cũng bỏ ngoài tai, lúc này chịu bao khổ sở mới nhớ lời thầy, sực nghĩ ra nhân vật này. Truyện "Côn Luân "
Công Dương Vũ nghe gọi danh hiệu của mình, cười bảo: “Hơn mười năm không gặp, Tiêu lão quái vẫn nhớ đến ta, đủ thấy lão còn biết mình biết người.”
Thấy Công Dương Vũ không tỏ vẻ ác ý, thiếu nữ cũng dạn hẳn lên, “Thế thì sao nào? Ngươi là tiền bối bằng vai với sư phụ, ta chỉ là một đứa bé gái, ngươi thừa lúc sư phụ vắng mặt, chèn ép ta, chẳng phải là lớn ăn hiếp nhỏ hay sao?”
“Bé gái?” Công Dương Vũ nghiêm mặt: “Có thứ bé gái nào chặt chân người bừa bãi không?”
Nhìn nho sinh đổi sắc mặt, thiếu nữ lạnh người, nhưng vẫn cãi bướng: “Thế thì sao? Ai bảo gã đánh không lại ta?”
“Thì thế, ngươi cũng đánh không lại ta!” Công Dương Vũ cười nhạt: “Xem ra ta có thể lấy một cái gì đó trên người ngươi.”
Thiếu nữ cứng họng, một hồi lâu mới nói: “Đằng nào cũng thua rồi, ngươi thích làm gì thì làm!”
Trước bộ dạng anh hùng ấy, Công Dương Vũ quyết dạy cho cô ta một bài học, mỉm cười bảo Văn Tĩnh: “Nhặt ngọn đao lại đây.”
Tưởng y động thủ thật, Văn Tĩnh cả kinh hỏi: “Ông định chặt chỗ nào của cô ấy?”
“Con bé này có cái miệng đanh đá, đương nhiên phải cắt vật trong miệng nó.” Công Dương Vũ cười: “Ngươi ăn món lưỡi lợn bao giờ chưa?”
“Ăn rồi.” Văn Tĩnh thật thà đáp.
“Ngon không?”
“Ngon.”
“Nghe nói lưỡi con gái vừa mềm vừa trơn, nhất định còn ngon hơn lưỡi lợn.” Công Dương Vũ nói: “Ta định cắt lưỡi nó nhắm rượu, thưởng thức mùi vị của cái thứ lắt léo không xương ấy xem sao.”
“Phì.” Cô gái nổi giận: “Ngươi mới là đồ con lợn, sao không cắt lưỡi mụ vợ mà nhắm rượu?”
Công Dương Vũ lấy đoản đao từ tay Văn Tĩnh, vẩy một cái cho ráo nước: “Cứ chửi đi, đằng nào ngươi cũng không chửi được lâu nữa.” rồi trỏ thẳng đao vào miệng thiếu nữ. Cô gái nhìn mũi đao loang loáng, sợ hãi vô cùng, nhảy dựng lên, ngoắt đầu chạy trốn. Công Dương Vũ tiến lên một bước, nắm lấy huyệt Chí dương trên lưng cô ta, bắt xoay lại, bảo: “Ngoan ngoãn há miệng ra cho khỏi đau đớn nhiều.”
Thiếu nữ tất nhiên không nghe, cắn răng thật chặt. Nghĩ tới việc mất lưỡi, cả đời làm một kẻ câm, cô ta bất giác nhắm chặt mắt lại, lệ tuôn ròng ròng.
Văn Tĩnh trông thấy động lòng, nhưng không biết nên nói gì, bỗng quỳ sụp xuống trước mặt Công Dương Vũ.
Công Dương Vũ ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Văn Tĩnh không nói được ngọn ngành, chỉ dập đầu lia lịa. Thiếu nữ chưa thấy động tĩnh gì, mở mắt, ngây người nhìn gã thiếu niên.
Văn Tĩnh định nói, nhưng vừa mở miệng, lại không biết nên nói thế nào. Thiếu nữ thầm nghĩ: “Ta chưa câm, thằng nhóc này đã câm rồi, thực là kỳ lạ.”
Công Dương Vũ nhạy bén, nhìn nét mặt đã đoán được ít nhiều, cười hỏi: “Ngươi muốn ta tha con ranh này phải không?”
Văn Tĩnh ngẩn người, đỏ mặt gật đầu. Công Dương Vũ lắc đầu bảo: “Vừa rồi không nhờ chiếc giày của ta, chân ngươi đã bị ném cho chó ăn rồi. Con ranh này độc ác như thế, vì sao ngươi còn van xin giúp nó?”
Văn Tĩnh nghe hỏi, trố mắt, không biết nói sao, lại dập đầu binh binh. Công Dương Vũ đảo mắt cười: “Ngươi khăng khăng bảo vệ như thế, cũng được, ta không cắt lưỡi ả nữa, tặng ả làm vợ ngươi vậy?”
Câu nói chẳng khác nào sấm nổ giữa trời xanh. Văn Tĩnh cảm thấy như có mười hai con cóc nhét đầy trong miệng, nghĩ bụng tất cả những lời bông đùa hoang đường nhất đời cũng không vô lý như câu ấy được.
Thiếu nữ nhợt mặt, chuyện này còn khó chịu hơi bị cắt lưỡi hàng ngàn hàng vạn lần, bèn thét to: “Tên ăn mày, cắt lưỡi tao đi, tao không đời nào làm vợ thằng ranh thối tha ấy!”
Công Dương Vũ cười bảo: “Ta thấy gã mặt mũi ngay ngắn, chưa chắc không xứng với ngươi.”
“Cái thằng võ công đội sổ hạng bốn thiên hạ mà làm chồng ta!” Thiếu nữ cố ý kéo dài chữ ‘đội sổ hạng bốn’.
Công Dương Vũ cười ha hả, đẩy cô ta ra bảo: “Võ công ấy hả? Ta chỉ vẽ vớ vẩn cho gã một tối, chưa chắc gã đã thua ngươi.”
“Ta không tin.” Cô gái trừng mắt nhìn Văn Tĩnh: “Đức hạnh dạng này, đừng nói một đêm, mà dẫu luyện một trăm năm, cũng chẳng đáng xách dép cho bản cô nương.”
“Thật không?” Công Dương Vũ cười nửa miệng: “Nếu gã thắng ngươi thật thì sao?”
Thiếu nữ buột miệng “Thì ta sẽ làm vợ gã.”
Công Dương Vũ bảo: “Nhất định thế nhé.”
Thiêu nữ dứt lời, cảm thấy hối hận, lại chằm chằm nhìn Văn Tĩnh, hơi yên dạ: “Kể cả có loại võ công luyện thành trong một đêm thì cái đồ bị thịt này cũng không làm được.” Bèn nghiến răng nói: “Tất nhiên. Người Mông Cổ chúng ta một lời nói là một đợ máu, không giống Hán nhân các ngươi.”
Công Dương Vũ phất tay áo rộng: “Ngươi đi được rồi.”
Thiêu nữ không biết ông ta định dạy Văn Tĩnh võ gì, cảm thấy chột dạ, bèn hỏi: “Không xem được ư?” Nhác thấy thần sắc Công Dương Vũ cổ quái vô cùng, cô ta thót tim, vội nói: “Ta đi ngay.” Rồi nhảy lên hụp xuống mấy cái, biến mất tăm mất tích.
Công Dương Vũ bảo Văn Tĩnh: “Ngươi đến bờ suối nhặt bốn mươi sáu viên sỏi tròn tròn về đây.”
“Làm gì mà cần nhiều vậy?”
“Ngươi cứ nhặt về đây.”
“Ba mươi sáu viên không được ư?”
“… Không được.”
“Bốn mươi viên vậy, cho chẵn!”
Công Dương Vũ nổi giận: “… Đừng mặc cả với ta, giờ hồn ta đá văng đi bây giờ.”
Văn Tĩnh thất thểu đi đến bên suối, nhặt sỏi túm vào áo mang về. Công Dương Vũ nhón lấy một viên, tâng tâng trong lòng bàn tay, bỗng cong ngón tay bắn đi, nó rít vang, bay vút vào rừng rậm. Tiếng hét the thé lập tức vang lên. Văn Tĩnh nhận ngay ra giọng thiếu nữ.
Cô ta không chịu từ bỏ, muốn xem lão nho sinh định làm trò ma gì, nên nín thở núp vào bụi cây. Công Dương Vũ búng viên sỏi qua sát đỉnh đầu, làm rối mớ tóc, khiến cô ả sợ mất mật, co chân bỏ chạy.
Cô gái chạy rõ xa mới ngoác miệng chửi: “Khố rách áo ôm! Nhằm lúc người ta không đề phòng, thật đáng xấu hổ!”
“Còn làu bàu, liệu cái thần hồn không tan mặt!” Giọng Công Dương Vũ vang lên rõ mồn một, như sát bên tai. Thiếu nữ cả kinh, chạy biến đi còn nhanh hơn thỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT