Kẻ nào tại phòng đấu giá kêu giá, lại lấy không ra bạc được thì tại Cửu Châu đại lục sẽ bị gán tội danh lừa dối vô cùng nghiêm trọng, không chỉ mất hết danh dự, mà còn sẽ đắc tội với phòng đấu giá cùng người mua, cũng có thể sẽ bị cảnh đầu rơi máu chảy. Lời thiếu niên tóc tím nói cũng là sự thực, nhưng chỉ là khi nói ra vẻ vênh váo, mặt ngang ngược, kêu ngạo giống như thiên nga nhìn cóc ghẻ ... đây chính là uy hiếp một cách trắng trợn trắng trợn!
- Lập tức ra giá hơn ba trăm vạn lượng? Tiểu thiếu gia quả nhiên là người có tiền!
Bộ dạng Trầm Côn ngồi đó rất khoan khoái, hai chân bắt chéo, tay ôm lấy bả vai lão chưởng quầy:
- Có điều huynh đệ ta cũng không kém, lão chưởng quầy, ngươi nói xem, ta có thể xuất ra nhiều bạc hơn so với hắn không?
Lão chưởng quầy khóc không ra nước mắt! Nếu như là những người khác lãng phí bạc của Bách Bảo Trai như vậy, lão chưởng quầy đã sớm trở mặt, nhưng chỉ là với Trầm Côn...
Hắn lại đang nhớ lại đánh giá của chủ nhân đối với Trầm Côn, một đánh giá thuộc cơ mật của Bách Bảo Trai "Bút Tẩu Thái Hư, Càn Khôn Thần Phù, Trầm Côn sớm muộn gì cũng sẽ có được loại thủ pháp này, hơn nữa lấy thiên phú của hắn, thậm chí còn có thể trở thành Phù Ma Vương Kiêu thứ hai! Đối thiên tài có tiềm lực như vậy, xài bao nhiêu tiền đều đáng giá! Kết giao với Trầm Côn, chính là kết giao tương lai, chỉ cần ngươi có thế để cho Trầm Côn trở thành bằng hữu của Triệu Vô Cực ta, mặc kệ hắn xài bao nhiêu tiền, ta đều đài thọ!"
Chủ nhân đã nói như vậy, ta còn do dự cái gì? Lão chưởng quầy suy xét cẩn thận thái độ của chủ nhân, tâm tình cũng thả lỏng, hắn thản nhiên nhấp một ngụm nước chè xanh, cúi đầu, ra vẻ hờ hừng nói:
- Chỉ là mấy trăm vạn lượng tính là cái gì? Tước gia, cứ việc ra giá, mặc sức ra giá đi!
Vung ra vạn kim mà mặt không đổi sắc, hay cho một Bách Bảo Trai! Trầm Côn cười ha ha.
- Nếu bằng hữu ta cũng nói như vậy, vậy ta còn để ý một chút bạc sao?
Hắn phất tay lên.
- Sáu trăm bốn mươi vạn lượng!
Ồ!!!! Một trận xôn xao nổi lên.
Tân Nguyệt thành kẻ có không ít tiền, truyền thuyết đấu phú (thi xem ai giàu hơn) cũng không thiếu, nhưng cũng không ai có cách tiêu tiền như vậy, bốn lần ra giá, mỗi lần đều gấp đôi, cuối cùng đưa ra giá sáu trăm vạn lượng bạc!?
Kẻ rộng rãi, hay là thằng ngốc?
Mặt Thiếu niên tóc tím đỏ bừng, miệng nói không ra lời. Nhìn biểu hiện như vậy, Trầm Côn liền mỉm cười với đấu giá sư.
- Còn, còn có người ra giá cao hơn không?
Đấu giá sư run rẩy giơ búa lên.
- Nếu như không có, ta tuyên bố... Tử Kim Dược Xử được bán ra!
Chát! Tiếng búa đập xuống, hết thảy đều kết thúc, Tử Kim Dược Xử thuộc về Trầm Côn!
- Tước gia chờ một chút, tôi đi xử lý thủ tục, sau thời gian một tuần trà sẽ tự tay dâng Tử Kim Dược Xử lên!
Lão chưởng quầy cúi người đi vào hậu trường.
- Lão huynh, đa tạ !
Trầm Côn hạ thấp thanh âm nói lời cảm ơn, đổi lại là nụ cười nhẹ nhàng của lão chưởng quầy.
Nói thật, Trầm Côn thật sự có chút cảm kích Bách Bảo Trai , hắn đã nhìn ra sở dĩ Bách Bảo Trai coi hắn như bằng hữu, chính là nhìn vào tiềm lực của hắn! nhìn khắp Cửu Châu, có ai có thể vì một cái tiềm lực xa vời, mà chịu chi ra sáu trăm vạn lượng bạc, chỉ để tỏ thành ý kết giao bằng hữu?
Bách Bảo Trai, đúng là đã bày tỏ thành ý hết mức rồi!
Trầm Côn híp đôi mắt nhỏ, đợi đồ đến tay. Chứng kiến thần sắc của hắn, thiếu niên tóc tím 'Hừ' một tiếng nằng nề.
- Các ngươi nghe đây!
Hắn phân phó người trung niên.
- Ta lấy không ra lượng bạc nhiều hơn được nữa, nhưng ta muốn Tử Kim Dược Xử! Ta mặc kệ, các ngươi nghĩ biện pháp cho ta, đây là mệnh lệnh!
- Vâng, thiếu gia!
Người trung niên không thể kháng lại mệnh lệnh của thiếu gia, bước nhanh lên trước, cản đường lão chưởng quầy.
- Chưởng quầy, dừng bước!
Từ trong lòng ngực hắn lấy ra một ngọc bội nhỏ, lật tay rồi lập tức thu trở về.
- Đây chính là lai lịch thiếu gia nhà ta! Xin chưởng quầy hãy nể mặt, chỉ cần ngươi đem Tử Kim Dược Xử nhường cho thiếu gia của nhà ta, ngày khác lão gia nhà ta sẽ không bạc đãi Bách Bảo Trai!
- Các ngươi là...
Nhìn rõ ý nghĩa của Ngọc bội, lão chưởng quầy biến sắc hoảng sợ, sau đó hắn chắp tay:
- Lão hủ có mắt không nhìn ra Thái Sơn, mới vừa rồi đắc tội, đắc tội! Chỉ là chuyện Dược xử...
Lão quay đầu liếc nhìn Trầm Côn.
- Dược xử đã bán ra, ta không có biện pháp thu hồi lại, không bằng như vậy đi , ta thay các ngươi đi thương lượng một chút với người mua, để cho hắn nhượng lại cho các ngươi?
Người trung niên cười khổ.
- Chưởng quầy, thiếu gia nhà ta đã bị hòa thượng kia chọc tức, ngươi lại đi cầu hắn nhường đồ lại, thế thì thiếu gia nhà ta còn gì là thể diện nữa!
- Điều Này...
Lão chưởng quầy lắc đầu.
- Ta đây cũng không có cách nào !
- Đây là ngươi không nể mặt cha ta đúng không?
Thiếu niên tóc tím đi tới bên cạnh, chỉ vào mặt lão chưởng quầy mắng:
- Người khác sợ Bách Bảo Trai các ngươi, nhưng ta không sợ! Nghe cho rõ đây, lập tức đem Tử Kim Dược Xử thu hồi lại cho ta, đây là mệnh lệnh!
- Tiểu thiếu gia, ngươi làm khó lão hủ rồi!
Ba! Thiếu niên tóc tím thẳng tay tát vào miệng chưởng quầy, tức giận nói:
- Ngươi không đưa cho ta, ta tự mình đi lấy! La Trung, ta cướp lấy cho ta!
- Thiếu gia... Nguồn truyện: Truyện FULL
Trung niên nhân La Trung do dự.
- Không nghe rõ sao? Đây là mệnh lệnh!
Thiếu niên tóc tím lớn tiếng hét.
Mệnh lệnh? La Trung cơ hồ là phản xạ không điều kiện vươn tay, nhặt Tử Kim Dược Xử trên đài đấu giá!
- Hắc!
Chứng kiến một hồi này, Trầm Côn phun cây tăm đang ngậm ra, đứng lên, trong tay áo trượt ra 16 đạo bùa, toàn bộ nắm ở trong lòng bàn tay!
Cùng lúc đó, La Trung cảm ứng được trên người Trầm Côn có linh khí đang vận động, liền rút bên hông ra một cây thú cốt tiên, chỉ vào Trầm Côn nói:
- Đừng nhúc nhích!
Nhất thời cảnh dương cung bạt kiếm hiện ra tại đây!
- Tất cả đừng nhúc nhích, nghe ta nói một câu, đừng quên nơi đây là Bách Bảo Trai!
Lão chưởng quầy đột nhiên hét lớn!
Hắn vuốt vuốt cái khuôn mặt bị đánh, đến trước mặt Trầm Côn cúi đầu nói:
- Tước gia, vẫn là câu nói kia! Chuyện ngày hôm nay là do Bách Bảo Trai lo liệu không chu toàn, mọi chuyện tiếp theo tự nhiên sẽ do Bách Bảo Trai lo liệu! Bách Bảo Trai có cơ nghiệp ngàn năm nay chưa đến mức phải để khách của mình chịu nhục trước cửa.
Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn thiếu niên tóc tím.
- Tiểu thiếu gia, ta tôn kính phụ thân ngươi. Nói thật, cũng là sợ hãi phụ thân ngài! Nhưng nơi này là Bách Bảo Trai, vẫn không thể để cho ngươi ở đây cướp vật của khách nhân ta!
Hắn mạnh mẽ vung tay vẫy một cái.
- Người đâu!
Đông.
Mười hai cửa sổ của đại sảnh cùng lúc bị chấn vỡ, bốn mươi hộ vệ nối đuôi nhau tiến vào, vây quanh thiếu niên tóc tím.
- Thú tôn phù hộ! Thú tôn phù hộ! Thú tôn phù hộ!
Theo sát chân hộ vệ, bên ngoài đường cái vang lên tiếng bước chân của quân đội được điều động, người có chút kinh nghiệm quân sự sẽ nhận ra chí ít cũng có hơn ba nghìn quân sĩ đang bao vây phòng đấu giá!
- Chưởng quầy, hòa khí sinh tài!
La Trung biến sắc, hắn không sợ mấy ngàn quân sĩ này, mà là sợ lời nói của lão chưởng quầy, nơi này là Bách Bảo Trai, một khiu hắn giết người ở đây, chẳng khác nào là trực tiếp trở mặt với hoàng thất Đại Triệu! La Trung không đảm đương nổi trách nhiệm này, hắn cười nói:
Chưởng quầy, Bách Bảo Trai mở cửa buôn bán, đơn giản là cầu tài, việc hôm nay…
Hắn lấy ra hai linh phù(bùa).
- Đây là linh phù do gia chủ ta tự tay họa, giá trị như thế nào ta không cần phải nói nhiều chứ? Ha ha, hai linh phù này, xem như là hướng Bách Bảo Trai nhận lỗi, thuận tiện mua luôn Tử Kim Dược Xử vừa rồi, như thế nào?
Ngươi còn lấy linh phù hối lộ ta? Trên khuôn mặt lão chưởng quầy hiện lên một tia giễu cợt tinh quái, sau đó hắn nhìn nhìn Trầm Côn, truyền nhân duy nhất của Thái Hư Thần Phù….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play