- A di đà Phật, bần tăng tham ô một túi tinh hạch, bán được một số bạc lên đến bảy chữ số, nghĩ là kinh khủng lắm rồi, nào ngờ so với bần tăng phụ thân còn kinh khủng hơn!
Tay vuốt ve Hải Nạp Bách Xuyên Thạch, đột nhiên Trầm Côn cảm thấy Trầm Phù Đồ thật là thuận mắt. Bất quá bần tăng chỉ tham ô một chút bạc, còn phụ thân Trầm Phù Đồ của hắn lại tham ô Hải Nạp Bách Xuyên – một vật báu vô giá, ngàn vàng khó đổi!
Đúng rồi, Kha Tây lão quỷ có được năng lực tái hiện lại quá khứ, hắn sẽ không biết chuyện tham ô của phụ thân chứ?
- Phụ thân, người lấy tảng đá đen này trong tình huống nào?
Trầm Côn vội vàng hỏi.
- Con lo bị Kha Tây điều tra ra?
Nhìn ra sự lo lắng của Trầm Côn, Trầm Phù Đồ cười nói:
-Yên tâm, khi phụ thân lấy được khối đá này, không hề sử dụng linh khí, Kha Tây không thể tra ra là phụ thân lấy! Hơn nữa, thân phận Kha Tây lão quỷ tôn quý, hắn không thể giúp một người ngoại quốc đi điều tra tội danh tham ô lẻ tẻ nhàm chán này.
-Như vậy thì tốt quá, hắc hắc!
Trầm Côn vui sướng hôn tảng đá một cái, ôi Hải Nạp Bách Xuyên, đây chính là đồ tốt giá trị mười vạn hoàng kim đó nha!
- Con cũng biết lai lịch tảng đá này?
Trầm Phù Đồ kinh ngạc.
-Từng đọc qua trong một quyển sách!
Trầm Côn thuận miệng kể lại, đơn giản là nói ra đặc điểm Hải Nạp Bách Xuyên.
- Không sai, Hải Nạp Bách Xuyên Thạch có thể nói là tài liệu quý giá, có thể phối hợp với tất cả các thuộc tính linh khí!
Trầm Phù Đồ gật đầu, bỗng nhiên cười cười:
- Côn nhi, con có biết Hải Nạp Bách Xuyên Thạch còn có một đặc tính khác hay không?
Trần Phù Đồ hạ thấp thanh âm:
- Hải Nạp Bách Xuyên Thạch còn gọi là linh thạch tăng khí! Chỉ cần dùng công cụ đặc biệt nghiền nát nó ra thành bột mịn, ăn vào có thể gia tăng nồng độ linh khí!
Lấy tay chỉ vào Hải Nạp Bách Xuyên Thạch:
- Viên đá Hải Nạp Bách Xuyên cỡ chừng nắm tay trẻ con này ít nhất có thể khiến cấp bậc võ đạo của con tăng lên một bậc!
- Thứ này còn có thể giúp người ta thăng cấp?
Trầm Côn tham lam nuốt nước miếng một cái, nhưng lập tức ngẩng đầu.
- Phụ thân, người đã dừng lại tại Hoàng Nguyên thượng đoạn mười năm rồi phải không?
Đem Hải Nạp Bách Xuyên Thạch nhét vào tay Trầm Phù Đồ.
-Vậy người yên tâm, khối đá này để người dùng, có thể giúp phụ thân trở thành cường giả Lục Nguyên!
- Cho ta?
Trầm Phù Đồ không ngờ đứng trước chí bảo như thế, Trầm Côn lại không chút do dự nhường cho mình! Đứa nhỏ này...
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLCười mãn nguyện, Trầm Phù Đồ lắc đầu nói:
- Phụ thân đã gần bốn mươi tuổi rồi, nếu như có thăng cấp đến Lục Nguyên, đời này cũng không thể có thành tựu gì nữa!
Hắn em tảng đá nhét vào trong tay Trầm Côn:
- Con cầm lấy! Con mới mười bảy tuổi, tiền đồ không thể hạn lượng, bảo vật như thế này trong Trầm gia chúng ta cũng chỉ có con mới xứng có được!
Không đợi Trầm Côn cự tuyệt, Trần phù Đồ tiếp tục nói:
- Con nhớ kỹ, để nghiền nát Hải Nạp Bách Xuyên Thạch, nhất định phải dùng Tử Kim Dược Xử cấp Bạch Nguyên cùng linh hồ đan! Cao hơn một cấp cũng không được, thấp một bậc cũng không được! Hơn nữa thời gian nghiền nát, nhất định phải là đêm trăng tròn, mà phải nghiền nát Hải Nạp Bách Xuyên dưới ánh trăng! (Biên: lấy trăng mài kiếm vậy nhỉ)
Thấy thần sắcTrầm Phù Đồ rất nghiêm túc, Trầm Côn cũng không tiếp tục cự tuyệt, đem Hải Nạp Bách Xuyên Thạch thu vào trong người.
- Thế mới đúng chứ!
Trầm Phù Đồ cười ha hả:
- Đúng rồi, Tử Kim Dược Xử cùng linh hồ đan có giá trị rất cao, ít nhất cũng phải năm vạn lượng bạc! Chỗ này ta chỉ có ba vạn hai, muốn gom đủ bạc, còn phải đợi vài ngày nữa...
- Không phải chỉ có năm vạn lượng thôi sao?
Trầm Côn bĩu môi:
- Phụ thân yên tâm, ngày mai nhi tử sẽ mua về, hiện tại thứ khác nhi tử không có, chỉ có tiền thôi!
- Con thế nào mà có nhiều tiền như vậy?
Trầm Phù Đồ kinh ngạc.
Trầm Côn cười hắc hắc, vừa lui ra khỏi phòng vừa nhỏ giọng nói:
- Phụ thân, chuyện tham ô cũng không phải là chỉ có một mình người làm ah!
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trầm Côn, Trầm Phù Đồ cảm thấy nghi ngờ, chần chờ nói:
- Gần đây có người lợi dụng quốc nạn kiếm tiền, buôn bán lời không dưới trăm vạn lượng bạc trắng, chẳng lẽ người này chính là...
-Con cũng không có nói cái gì đó nha!
Trầm Côn nhẹ nhàng khép cửa phòng, để lại Trầm Phù Đồ với vẻ mặt ngạc nhiên đến ngẩn ngơ.
-Trầm Côn, phụ thân ngươi có vấn đề!
Ra cửa, Vương Kiêu ra hiệu có việc cần nói, vì thế Trầm Côn triệu hồi Minh Vương Pháp Tướng, nghi ngờ hỏi:
- Phụ thân ta còn có thể có vấn đề gì? Người còn có thể hại ta sao?
- Ta không phải nói hắn sẽ hại ngươi, ta nhìn ra được, hắn đối với ngươi thật sự rất tốt!
Vương Kiêu nhíu mày:
- Chỉ có điều ta sống hơn một nghìn năm, cũng có chút nhãn quang nhìn người, theo tính cách phụ thân ngươi mà nói không giống như là người có thể làm ra loại chuyện tham ô này! Nhưng hiện tại, hắn lại lấy về một khối bảo vật vô giá...
Vương Kiêu lộ vẻ nghi hoặc nói tiếp:
- Hơn nữa ngươi không thấy ánh mắt của hắn sao? Khi đem cho ngươi viên đá Hải Nạp Bách Xuyên, Trầm Phù Đồ tuy rằng hết sức che dấu nhưng trong ánh mắt hắn cũng lộ ra một ý tứ như được giải thoát!
- Giải thoát?
Trầm Côn cũng không có để ý ánh mắt của Trầm Phù Đồ, dù nghe xong không hiểu Vương Kiêu đang nói cái gì, bất quá lại nghĩ dù sao Trầm Phù Đồ sẽ không hại hắn, nên cũng không để ý đến chuyện này.
Cùng lúc đó ở trong phòng bệnh...
Trầm Côn đi rồi, khóe miệng Trầm Phù Đồ bỗng nhiên hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Hắn kéo điện thờ bên cạnh giường ra, bên trong đặt bài vị của ông nội Trầm Côn, bài vị của Trầm Tín.
- Phụ thân! Trầm Phù Đồ quỳ gối trước bài vị phụ thân, tự tát mình một cái thật mạnh.
- Nhi tử bất hiếu, uổng công người dạy bảo, hôm nay đã làm ra việc tham ô này, khiến liệt tổ liệt tông Trầm gia phải hổ thẹn !
Cộp!
Hắn dập đầu lạy ba lần liên tiếp, mỗi cái thật mạnh, da đầu cũng bị dập tím...
- Chủ nhân!
Nghe được tiếng dập đầu, Hắc bá đi đến nhỏ giọng gọi, vừa thấy bài vị của Trầm Tín liền vội vàng quỳ xuống. Sau đó hắn hỏi:
-Hải Nạp Bách Xuyên Thạch đã đưa cho đại thiếu gia rồi sao?
- Đưa rồi!
Trầm Phù Đồ thở dài nói.
- Đưa là tốt rồi, đưa là tốt rồi...
Hắc bá nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi:
- Chủ nhân, mấy ngày này Kha Tây ở Tân Nguyệt thành, hắn có thể điều tra ra là chúng ta lấy đi Hải Nạp Bách Xuyên không?
Chuyện này Trầm Côn vừa mới hỏi qua, nhưng Trầm Phù Đồ lại đưa ra đáp án hoàn toàn bất đồng, hắn cười lạnh một tiếng:
-Kha Tây tuy có bí pháp tuy mạnh, nhưng cho dù hắn có mạnh hơn nữa thì có thể so sánh được với Huyết Phật sao!?
Thần sắc của hắn rất chắc chắn:
-Mười bảy năm trước, Huyết Phật đã tiên đoán, ngày mười chín tháng giêng năm nay chúng ta sẽ lấy được Hải Nạp Bách Xuyên Thạch... đây là năng lực siêu việt đến cỡ nào? Chúng ta làm theo dặn dò của người, đem Hải Nạp Bách Xuyên Thạch đưa cho Côn nhi, còn có thể có sai sao? Còn cần e ngại một Kha Tây nho nhỏ sao?
- Nói cũng đúng!
Lúc này Hắc bá mới thả lỏng bản thân, thở dài:
-Nói ra cũng thật sự đáng sợ, mười bảy năm trước, Trầm Côn vừa mới sinh ra, Huyết Phật có thể tiên đoán được chuyện của mười bảy năm sau, hơn nữa ngay cả thời gian địa điểm đều không sai, năng lực này, chỉ sợ chỉ có Cổ Nguyệt Hà của năm đó mới có thể so sánh!
Hắn sờ sờ râu, lộ nghi ngờ nói:
- Bất quá tiểu nhân luôn luôn không rõ vì sao Huyết Phật lại nói Hải Nạp Bách Xuyên Thạch nhất định phải đưa cho Trầm Côn? Để lại giúp người thăng cấp đến Lục Nguyên không phải càng tốt sao?
- Việc làm của cao nhân, há chúng ta có thể hiểu được sao?
Trầm Phù Đồ thản nhiên nói:
- Huyết Phật bảo chúng ta làm cái gì, chúng ta làm cái đó là được, đây không phải một phần ước định năm đó sao?
Trong phòng bệnh vắng lặng như tờ.