Suy nghĩ một trận, Trầm Côn không tìm thấy một điểm đầu mối, đành chậm rãi chờ cơ hội, sau ba năm ngủ đông, tâm tính hắn cũng đã đủ trầm ổn, biết rằng đến từ từ so với đến vội vàng càng có đạo lý hơn.
Cùng Bắc Địa Vương trở lại nơi đóng quân của Thẩm gia, mọi người rầm rộ chúc mừng thắng lợi được hai mươi mốt tòa thành trì. Ngay tại lễ mừng, Bắc Địa Vương tuyên bố thân phận mới của Trầm Côn – cao thủ Trầm gia bí mật bồi dưỡng, thuộc Trầm gia Ám Bộ.
Ám Bộ? Trầm gia còn có tổ chức bí mật sao?
Bắc Địa Vương cấp cho Trầm Côn một cái khinh thường bất đắt dĩ … Mới thành lập, vì an bài thân phận của thành chủ ngài mà tạm thành lập …
Trầm Côn cười một tiếng, kế tiếp, Bắc Địa Vương mở bản đồ Cửu Châu trước mặt mọi người, đem những thành trì chiếm được nhất nhất đánh dấu trước mặt, nhìn lại, Trầm gia tựu đã trở thành một thế lực ở bắc Nam bộ Bắc Cửu Châu (có lẽ là nam bộ ở bắc Cửu Châu chăng?), nắm giữ gần năm mươi tòa thành trì, ba trăm ngàn dân cư, coi như thiên hạ ngũ đại chư hầu, đất đai cũng không nhiều bằng!
Người Thẩm gia lập tức hoan hô, nâng li uống sáng khoái, nhưng lúc đang uống rượu, Trầm Côn đột nhiên phát hiện, Trầm Phương từng dùng chủy thủ uy hiếp mình lại không thấy. Trầm Côn cũng không còn để trong lòng, gọi người tìm một chút là được. Nhưng tìm kiếm liên tục trong ba ngày, Trầm Phương tựa như bốc hơi, không còn lộ diện. Tiếp đó lại có tin tức, lộ dẫn mà Trầm Côn lưu lại cho Bắc Địa Vương, cùng một số văn kiện cơ mật đồng loạt không thấy.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLMẹ nó chứ!
Không hề nghi ngờ, Trầm Phương theo lộ dẫn mà suy đoán ra thân phận Trầm Côn, sợ tội mà chạy rồi.
Tiểu tử này …
Hắn có trốn đi cũng không sao cả, chỉ là nếu đem tin tức mình chưa chết lộ cho Dương gia thì phền toái lớn rồi!
Trong lúc truy đuổi Trầm Phương, một cái tin tức xấu cũng truyền lại…
Sau khi giành được hai mươi mốt tòa thành trì, Thẩm gia bắt đầu tiếp thu, các thành trì của Ti Nam cùng Thanh Vũ thì dễ nói, lão bách tính chỉ cần ba bữa cơm no, Thẩm gia lập tức ban bố giảm miễn một ít thuế, rất nhanh được dân chúng địa phương ủng hộ. Nhất là mười tòa thành trì của Ti Nam, lúc Tố Tâm thống trị, mọi người đều bị coi là nô lệ, là súc sinh, hôm nay, Thẩm gia đến tiếp quản, lão bách tính tìm về được tôn nghiêm làm người, đối với Trầm gia càng mang ơn, rất nhiều người thậm chí đem Trầm Phù Đồ cùng Trầm Côn đúc tượng, coi như thần phật mà cúng bái.
Nhưng mấu chốt là Tân Nguyệt Thành. Đúng như dự liệu của Trầm gia, Tân Nguyệt thành là nơi khởi đầu nổi dậy, nhân dân làm sao mà giăng đèn kết hoa, hoan nghênh chào mừng? Phải biết răng, Thẩm gia đã muốn so với một đại đế quốc, Tân Nguyệt thành cũng là nơi ở của đế vương, chẳng những thuế phụ, lao dịch ít hơn nơi khác, còn là thủ đô chính trị thứ hai, đó là ước mơ và vinh dự của bao nhiêu nhân dân a! Vì thế, Trầm Phù Đồ phải tự mình đi Tân Nguyệt thành một chuyến.
Nhưng mà hoan nghênh hắn … là một trăm lão nhân ngoài trăm tuổi tuyệt thực ở ngoài cửa thành! Lại qua vài ngày, Trầm Phù Đồ lọt vào ám sát của một tên đồ tể giết heo … Thật sự là một tên đồ tể bình thường, tinh thần bình thường, thế nhưng hắn mang đao giết heo vọt vào thành chủ phủ, muốn tìm Trầm Phù Đồ liều mạng! Càng quá phận chính là, sau khi Trầm Phù Đồ nhập thành không lâu, hơn mười gia đình cố gắng li khai Tân Nguyệt thành, bảo là muốn đi hoàng triều Đại Yến, tiếp tục là con dân của Hoằng Vũ đại đế … Thẩm gia cảnh vệ sao có thể dung nhẫn dân chúng trốn chạy, liền ở cửa hành cùng dân chúng xung đột.
Sự tình náo loạn đến cùng, mấy người kéo bè kéo cánh tạo phản, ở bìa rừng phía bắc Tân Nguyệt làm cướp, đặc biệt đánh cướp Trầm gia vận chuyển đội! Trầm gia cao thấp đều có chút mơ hồ với hành động của dân cư Tân Nguyệt thành, chúng ta mang đến nhân từ cùng vẻ vang, như thế nào có người tạo phản?
Lúc đầu, Trầm Phù Đồ hoài nghi là Yến Nan Qui ở sau lưng phá rối, nhưng điều tra rồi mới biết, người ta ở tại Thu Diệp thành chữa trị Phương Thiên Họa Kích, căn bản không hạ xuống một đạo mệnh lệnh nào. Đáng sợ hơn chính là, Yến Nan Qui chiếm lấy Bách Bảo trai ngàn năm của cải, cùng mở rộng con đường buôn bán khắp Cửu Châu, có đầy đủ khả năng phát triển sang thời đại tư bản … Trầm Côn thậm chí có điểm hoài nghi, cho Yến Nan Qui năm mươi năm, hắn từ phong kiến kinh tế tựu bước vào chủ nghĩ tư bản …
Mẹ nó chứ!
Đọc qua những biện pháp chính trị của Yến Nan Qui, Trầm Côn vung bút lên, cấp cho Trầm Phù Đồ một phong thư
"Học tập Đại Yến hoàng triều, học tập Yến Nan Qui, đừng sợ mất mặt!" Mười mấy ngày sau, Trầm Phương vẫn không có tin tức, mà Dương gia cũng còn chưa biết được Trầm Côn đã trở về. Điều này khiến hắn dần yên lòng, ánh mắt một lần nữa hướng tới trường ám đấu tại Thu Diệp thành.
Hôm qua, Trầm Côn nhận được tin tức, Quang Minh hoàng đang suất lĩnh đại quân tới gần Thu Diệp thành, xem ra muốn nhúng tay vào cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế. Theo tính toán, chiều nay hắn sẽ vào thành. Nhiều năm không thấy tên mập mạp chết bầm này, Trầm Côn thật đúng là có chút nhớ, ngay giữa trưa cười híp mắt ngồi xổm ở cửa thành …
Mặt trời dần lặn về tây, đã tầm hơn năm giờ, Quang Minh hoàng còn chưa ới, đội ngũ nghênh đón ở cửa thành đột nhiên tăng lên … Trầm Côn quét mắt một cái, cơ hồ những nhân vật có uy tín đều đến, nhất là Thanh Vũ thiên quân, phương thức xuất hiện của nàng làm Trầm Côn rung động không thôi.
Một con thuyền ở bay giữa không trung, chậm rãi từ trong thành đi ra, Thanh Vũ đứng ở đầu thuyền, bên người có rất nhiều chim tước bảo vệ chung quanh. Vừa cúi đầu nhìn thấy Trầm Côn, sắc mặt Thanh vũ thiên quân nhất thời biến đổi …
Hơn nửa tay phải nằm trong áo, nàng trộm chỉ thổ địa dưới chần, tựa hồ đang hỏi
- làm sao ngươi lại tới nơi này?"
Trầm Côn vỗ vỗ cái bụng, khoa tay múa chân vẽ ra một cái bộ dáng mập mạp
- Đến chờ Quang Minh hoàng a!
-Đáng chết!
Thanh Vũ thiên quân sắc mặt trầm xuống, trộm chỉ cửa thành, loại xoay người trở về khoang thuyền. Trầm Con xem hiểu thủ thế này! Ở sau cửa thành tìm một tửu điếm nhỏ, thuê một khách phòng yên tĩnh. Chỉ lát sau, Thanh Vũ thiên quân liền lặng lẽ theo cửa sổ vào, Trầm Côn liền ha ha trêu đùa:
- Mỹ nữ, ta thuê phòng, ngươi lại chui cửa sổ vào, nếu bị Huyền Si lão huynh biết, lại không lột da ta a?
- Ngươi còn có tâm tư cười nói?
Sắc mặt Thanh Vũ phi thường khó coi:
- Đi nhanh lên,trước khi mặt trời lạnh, người Trầm gia không được ra khỏi thành!"
- Sao vậy? – Trầm Côn thu hồi vẻ tươi cười.
- Không thấy chiến thuyển vừa rồi sao? – Thanh Vũ thấp giọng nói:
- Ngươi cho rằng ta có bản lĩnh có được một tiên thuyền như vậy, còn được bách điểu theo tả hữu? – Nàng lo lắng nói:
- Đó là Vân La tiên phủ, Thủy Nguyệt Võ mà ta đề cập lần trước đã đến đây!
- Thủy Nguyệt Võ? – Trầm Côn trong lòng chợt nảy lên:
- Vậy cái kia Triệu Tử Long …
- Hào Long Thiên Túng cũng tới, bách điểu đi theo vân thuyền cũng là bởi khi hắn còn sống luyện tập Bách Điểu Triêu Phượng Thương!
Thanh Vũ hừ nói:
- Thủy Nguyệt Võ, đã đem Quang Minh hoàng liệt vào danh sách cùng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, cần cho cấp cho hắn một đòn hạ huy ngay khi vừa vào thành … ngươi đi nhanh lên, nới này rất nhanh sẽ biến thành chiến trường giữa Triệu Tử Long và Chu Công Cẩn.