Tranh đoạt thiên hạ, Trầm Côn đúng là không có hứng thú, hắn chỉ muốn trong vòng ba năm mau chóng trở thành Vũ Hoàng truyền thuyết. Sau đó cưới A La, tiếp tục mang theo một khối thi thể của Hoàng kim thần tộc đi tới đài Phù vân, thay Cửu châu Trầm Côn, cũng vì mình chứng minh, Trầm Côn sẽ không vĩnh viễn trốn trong bóng tối.
Đương nhiên, trước khi hoàn thành việc này Trầm Côn còn phải tham gia một trận quyết đấu sinh tử.
Mùng một tháng mười hai, Tân Nguyệt thành, Phù Đồ tháp.
Trải qua cuộc tập kích của Dạ gia, còn có Trầm gia di chuyển nên sơn trang Trầm gia khi xưa đã biến thành một đống hoang tàn. Chỉ có Phù Đồ tháp vẫn được bảo tồn, vẫn ngạo nghễ đứng trên đỉnh Tân Nguyệt như cũ, sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi.
Kể cả dân chúng bình thường trong Tân Nguyệt thành cũng biết có thể tùy tiện tới sơn trang Trầm gia nhưng toà Phù Đồ tháp này nghìn lần không thể tới được.
Nguồn truyện: Truyện FULLBởi vì đệ nhất quyền thần Đại Triệu Yến Sơn Hầu - đại nhân Yến Nan Quy, đã tự tay dán một tờ niêm phong bên ngoài Phù Đồ tháp - Trừ người của Trầm gia, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần Phù Đồ tháp trong vòng trăm bước.
Đây là một lễ vật nhỏ mà Yến Nan Quy tặng cho Trầm Côn.
- Bất luận kẻ nào cũng không được tới gần Phù Đồ tháp…
Ai u, Yến lão huynh ngươi thật đúng là tận tâm hết ý với
"Đầu lĩnh" ta đây.
Đứng ở Phù Đồ tháp, Trầm Côn quét mắt nhìn tờ niêm phong mà Yến Nan Quy dán lên, ánh mắt hơi di chuyển đến một bên nhìn hàng chữ to do chính mình viết.
Mùng một tháng mười hai, ta Trầm Côn thua dưới tay Trầm Trọng.
Vì một hàng chữ này mà Trầm Côn nhẫn nhục một năm, phấn đấu một năm. Hôm nay, hắn chỉ muốn dẫm nát Trầm Trọng, dùng máu của hắn rửa đi những sỉ nhục mà hàng chữ này mang lại.
Roẹt!
Gỡ tờ giấy niêm phong ra rồi Trầm Côn mở cánh cửa Phù Đồ tháp ra.
Một bóng người phủ trong tấm áo choàng đen đang đứng ở giữa đại sảnh nơi các trưởng lão Trầm gia ngày xưa họp, lẳng lặng đợi Trầm Côn.
- Ngươi là?
Trầm Côn nhận ra bóng người đó :
- Dương Vô Mệnh?
- Ngươi nhận ra ta sao? Ha ha, vậy cũng dễ làm hơn.
Dương Vô Mệnh quay người lại cười nói :
- Ta thay Dương Vô Tâm ở đây chờ ngươi.
- Ai là Dương Vô Tâm? Ta chỉ biết Trầm Trọng thôi.
Trầm Côn bĩu môi :
- Trầm Trọng đâu? Gọi hắn ra đi, đừng nói với ta là hắn không đủ can đảm, đã trốn đi làm con rùa rụt đầu rồi.
- Dương Vô Ngôn.
Dương Vô Mệnh gọi Trầm Côn, cười nói :
- Dương Vô Tâm rất muốn …
- Lão huynh, không nghe thấy ta nói sao? Trầm Trọng, ta tới tìm Trầm Trọng.
- Được rồi, Trầm Trọng.
Dương Vô Mệnh cười nói :
- Trầm Trọng rất muốn đấu cùng ngươi một trận, có điều hắn đã nhận tổ quy tông, không còn là Trầm Trọng mà là Dương Vô Tâm của Dương gia. Là người của Dương gia, nhất cử nhất động đều lấy đại cục làm trọng, lão thái quân không cho phép người của Dương gia tự giết lẫn nhau, đã ra lệnh cho Trầm Trọng không cần giữ lời hứa. Kể cả ngươi đã qua mười tám tuổi cũng nên quay về nhận tổ quy tông.
Tựa như không nghe thấy đoạn cuối, Trầm Côn móc móc lỗ tai, trợn mắt lên.
- Lão huynh, ý của ngươi là….Trầm Trọng sẽ không đến đây?
Trầm Côn chỉ chỉ dưới chân :
- Ta chờ một năm, cố gắng một năm, liều mạng một năm kết quả là ngươi nói cho ta biết hắn sẽ không đến đây.
- Đây là mệnh lệnh của lão thái quân.
Dương Vô Mệnh nhíu mày nói :
- Ngươi nên biết, lão thái quân là bà ngoại của ngươi, là chủ nhân của Dương gia.
- Đừng cứ mở miệng là một câu Dương gia, lão huynh, ta họ Trầm.
Trầm Côn chầm chậm búng móng tay nói :
- Mùng một tháng mười hai năm ngoái ta bị Trầm Trọng đánh bại ở đây. Ngày mười lăm, người khác đều đang chuẩn bị ăn tết thì ta phải đi Lam Vân Sơn, liều mạng bị Triệu Lạc Trần đánh bay lên trời, chỉ để có được Vũ hồn đầu tiên…
Một tháng sau, ta đấu cùng Tô gia, Công Tôn gia, ở trong núi không ngừng vào sống ra chết, cuối cùng thành Hoàng nguyên vũ tông.
Tháng ba, ta ở Lăng Vân tông, môn nhân phản bội, ta bị thương, trúng độc, cắn răng mấy lần ra vào trong quân trận của Yêu hồ Tố Tâm
Tháng năm, tháng sáu, ta đối mặt Ca Thư Ứng Long, đối mặt Thích Già Bồ Đề, đối mặt Luyện Xích Hào mới tiến tới cảnh giới Hồng Nguyên vũ tông.
Tháng tám, Gia Lăng thành.
Tháng trước, Xuất Vân Hải…
Vì ngày hôm nay, ta cố gắng một năm, ba trăm sáu mươi lăm ngày, bởi vì muốn đánh bại Trầm Trọng.
Tay Trầm Côn lấy ra hai lá bùa :
- Thế mà ngươi nói với ta rằng, Trầm Trọng không tới, lý do chỉ là vì một câu nói của một cụ bà.
- Dương Vô Ngôn, rửa miệng của ngươi sạch sẽ chút, lão thái quân là bà ngoại của ngươi.
- Vứt mẹ cái bà ngoại của ngươi đi.
Trầm Côn tức giận mắng:
- Từ ngày Dương Cửu không coi ta làm người, Dương gia đã không còn quan hệ gì với ta nữa rồi. Ta chỉ quen một người, chính là Dương Vô Tuyệt từ nhỏ đã bị các ngươi nhốt trong quỷ động, nuôi như nuôi chó, dùng như binh khí, lúc ra khỏi động còn bị hủy diệt trí nhớ.
Lông mày hắn nhướng lên:
- Lão thái quân là ai? Ta không biết, bà ấy, có tư cách quyết định chuyện của ta sao?
Dương Vô Mệnh hừ lạnh một tiếng nói :
- Bất kể thế nào lão thái quân đã hạ lệnh. Hôm nay, Trầm Trọng chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây. Hơn nữa dù cho hắn có xuất hiện, ngươi có tư cách khiêu chiến hắn sao?
- Trầm Côn, ngươi liều mạng một năm, ngươi có biết rằng trong một năm qua Trầm Trọng đã làm gì không?
Hắn lớn tiếng nói:
- Vì tương lai Dương gia, vì dân chúng cả nước Tống Nguyệt, Trầm Trọng một đường hướng bắc, Thiên Vũ tông chiếm được Thiên mệnh phổ, bắc hoang mạc giết chết Lôi Vân Quyền, trong vùng băng tuyết hắn đã hoàn thành Yêu Nguyệt phi thăng lần thứ nhất tiến hóa.
- Trong lúc ngươi đang cùng bọn Ca Thư Ứng Long liều mạng thì ngươi biết Trầm Trọng đang làm gì không? Khi đó hắn đang ở bắc cực thành lũy, bị Huyền Dận đánh đến phun hết máu, khung xương toàn thân vỡ vụn. Thế mà chỉ hai tháng sau, Yêu nguyệt phi thăng của hắn lại tiến hóa, bức Huyền Dận không dám ra chiến nữa.
- Còn Gia Lăng thành, Xuất Vân hải?
- Ngươi cũng đi Xuất Vân hải, quan sát trận chiến tranh đoạt Chân long?
- Được rồi, ta cho ngươi biết, ngay trong khi bọn các ngươi tranh đoạt Chân Long thì Trầm Trọng đã tự phong ấn mình suốt ba tháng ròng dưới hàn băng vạn năm ở Bắc cực. Ngươi đi qua Xuất Vân Hải, hẳn đã nghe qua cái gì gọi là Hàn Băng Huyền Minh, nó lạnh đến cả Hoàng Kim Huyết tộc cũng bó tay, không có vài tháng thời gian đừng hòng làm nóng được, thế mà hàn băng vạn năm ở bắc cực còn lạnh hơn một vạn lần so với khóa Huyền Minh đó.
- Ở bên trong bắc cực hàn băng Trầm Trọng đã chết cóng hai mươi bảy lần cũng là được Yêu Nguyệt Phi Thăng cứu sống hai mươi bảy lần.
- Cái lạnh buốt ở nơi lạnh nhất Cửu Châu khiến cấp bậc hắn tăng mạnh, Vũ hồn liên tục tiến hóa, cho tới bây giờ ….Biết hình thái cuối cùng của Yêu Nguyệt Phi Thăng không? Ta cho ngươi biết, Trầm Trọng đã kích phát hình thái cuối cùng của Yêu Nguyệt Phi Thăng, Vũ thần cấp, Bái Nguyệt Trầm Luân.
- Biết thuộc tính của Bái Nguyệt Trầm Luân không?
Dương Vô Mệnh khinh miệt nhìn Trầm Côn :
- Ta nghĩ ngươi không biết, cũng không dám biết…. Giờ này ngày này Trầm Trọng có lẽ đã rời khỏi vạn năm hàn băng, đã đi về phía nam Cửu Châu, về vùng dung nham. Sau khi chịu cái lạnh vô cùng hắn còn muốn dấn thân vào bên trong dòng dung nham nóng nhất Cửu Châu, để vũ hồn của hắn lại tiến hóa.
- Trầm Côn, với thực lực bây giờ của ngươi, căn bản không phải là đối thủ của Trầm Trọng. Tương lai, một khi Bái Nguyệt Trầm Luân của Trầm Trọng tiến hóa thành Vũ hồn siêu thần giai, ngươi càng không cách nào đánh bại hắn.
Nói hết một đoạn dài, Dương Vô Mệnh hơi dịu xuống giọng, mỉm cười nói :
- Theo ta quay về Dương gia đi, muốn đuổi kịp bước tiến của Trầm Trọng, ngươi chỉ có thể theo ta quay về, cũng chỉ có Dương gia mới có thể giúp ngươi thăng cấp nhanh nhất.
Trầm Côn như bị một chậu nước lạnh dội xuống đầu.
Trước khi đến, hắn tràn đầy tự tin, Tử Nguyên Vũ tông hạ đoạn, còn không đánh được một gã Trầm Trọng sao? Thế mà Dương Vô Mệnh lại nói cho hắn biết rằng Trầm Trọng đã kích phát hình thái cuối cùng của Yêu Nguyệt Phi Thăng, tiến hóa thành Bái Nguyệt Trầm Luân Vũ thần cấp.
Trầm Côn, ngươi quá xem thường anh tài Cửu Châu rồi, Cửu Châu đại lục không chỉ có ngươi là một thiên tài. Ngươi đang cố gắng thì Trầm Trọng cũng cố gắng, hơn nữa người ta so với ngươi càng mạnh, mạnh đến không có lời nào để nói.
Nhìn Trầm Côn có chút dại ra, Dương Vô Mệnh lại cười cười :
- Trầm Côn, theo ta quay về Dương gia đi.
- Lão huynh, nghe ý của ngươi…Mục tiêu của ngươi hôm nay, chính là muốn mang ta về Dương gia sao?
- Đúng vậy.
Dương Vô Mệnh gật đầu nói :
- Ngươi vừa mới nhận ra tên Dương Vô Tuyệt kia, chứng tỏ ngươi còn nhớ hết thảy mọi chuyện trong quỷ động…Như vậy ta phụng mệnh nói cho ngươi biết.
Thần sắc của hắn chợt nghiêm chỉnh :
- Kể cả bản thân ngươi cùng Trầm Trọng, Dương Vô Tuyệt, thậm chí cả ta Dương Vô Mệnh đều là một bộ phận trong đại kế của Dương gia. Từ sau khi nam nhân của Dương gia đều chết trên chiến trường, lão thái quân đã tự vạch ra kế hoạch này…Ngươi còn không có tư cách biết nội dung kế hoạch này, ngươi chỉ cần hiểu là, bước đầu tiên của kế hoạch này là bốn người chúng ta cùng mười mấy nam nhân có cùng bối phận chữ "Vô" nữa sẽ phải sống trong hoàn cảnh khác nhau, thành cường giả đội trời đạp đất.
- Bước thứ hai, chính là chúng ta sau khi tròn mười tám tuổi, phải quay về Dương gia, nhận bồi dưỡng nhất định.
- Vừa rồi ta nói Trầm Trọng đã đi tới vùng dung nham chính là thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch, thấy không, Trầm Trọng đã quay về Dương gia, bắt đầu nhận bồi dưỡng, vậy còn ngươi? Cùng ta trở về đi!
- Theo ta trở về đi. Từ lúc ngươi sinh ra, ngươi đã là một phần trong kế hoạch. Theo ta quay về Dương gia, lập tức ngươi sẽ nhận được bồi dưỡng, rất nhanh, ngươi sẽ đuổi kịp Trầm Trọng.
Đầu Trầm Côn đã có chút rối loạn.
Trò chơi gì đây?
Quỷ động trong trí nhớ của hắn, còn có Dương Vô Tuyệt, Dương Vô Mệnh, Trầm Trọng tất cả đều chỉ là một bộ phận trong kế hoạch của Dương gia.
Hiện giờ, kế hoạch này đã đến giai đoạn xâm nhập, chính mình chẳng lẽ phải tới Dương gia nhận bồi dưỡng?
%$#@$.
Nếu hôm nay ngươi không để Trầm Trọng phó ước, bần tăng sẽ không có hứng thú phát sinh quan hệ cùng Dương gia.
Dương gia…Bần tăng không có hứng thú.
- Lão huynh.
Trầm Côn đã khôi phục khuôn mặt tươi cười nói :
- Điều ngươi nói quá bất ngờ, ta còn rất mơ hồ… Vì kế hoạch kia, ta phải quay về Dương gia đúng không?
- Đúng rồi, ngươi nhất định phải theo ta quay về.
- Nếu ta không muốn đi thì sao?
Trầm Côn cười rất vui vẻ.
Khuôn mặt Dương Vô Mệnh chợt lạnh lùng:
- Ngươi đã biết một phần kế hoạch của Dương gia, nếu không quay về chỉ có chết… Dương gia sẽ không khoan dung cho phản đồ.
- Thật bất ngờ quá a!
Trầm Côn cười cười giơ hai tay lên cao :
- Ta chỉ là tới phó ước, kết quả ngươi đột nhiên nói cho ta biết, ta phải đi Dương gia, không đi thì chết…
Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười lạnh :
- Vậy đến đây đi, để ta biết một chút về ngươi, về Ô Chuy Thần Câu, thú cưỡi ngày trước của Sở Bá vương.
- Ngươi biết vũ hồn của ta?
Dương Vô Mệnh hơi lặng đi một chút rồi lập tức cười nói:
- Xem ra sau khi rời khỏi quỷ động, ngươi cũng học được rất nhiều, biết không ít bí mật. Được rồi, như mong muốn của ngươi, ta chỉ có thể mang theo xác chết của ngươi quay về Dương gia.