Trong nháy mắt, sắc mặt Trầm Côn có chút xấu hổ
Mới vừa rồi còn ngang ngược giáo huấn cha con La gia, chỉ chớp mắt lại thành kẻ không hoàn thành nhiệm vụ. Cho dù như thế nào đi nữa, thể diện mình coi như là mất hết rồi.
- Trầm Đốc công cảm thấy khó chịu sao?
Công Thâu Huyền khẽ mỉm cười, chòm râu dê trên cằm đắc ý rung lên.
Mấy ngày nay, Trầm Côn và Cơ Na ngày càng thân thiết, Công Thâu Huyền biết rõ. Muốn báo thù cho con trai, dạy dỗ tên Tiểu bạch kiểm này mà dùng biện pháp cứng rắn chắn chắc không ổn, cho nên hắn mới suy nghĩ ra biện pháp ôn hòa này... Ví như, đun nóng Băng Ngọc Thạch đối với cả giới chú tạo là một vấn đề khó khăn, Trầm Côn chắc chắn không thể làm được... Chế tạo sư Đoạt Nhật Lâu giỏi nhất không hoàn thành nhiệm vụ này, đây là một chuyện rất thú vị!
Tình cảnh tuyệt vời như thế, sao mình không tự thưởng thức chứ?
Viết một tờ giấy mời, Công Thâu Huyền dẫn theo mười mấy nhân vật giống như La, Trương chưởng môn. Ưu điểm của bọn hắn là có danh tiếng lớn, nói chuyện sẽ có người tin tưởng. Nếu mười mấy người này đồng thời nhìn thấy sự quẫn bách vì chưa làm xong việc của Trầm Côn, lại trắng trợn phao tin ra ngoài, chẳng khác nào bôi tro trét trấu vào mặt hắn (nguyên bản: chẳng khác nào ném một bãi * chó vào mặt Trầm Côn). Đến lúc đó, dù Trầm Côn nhờ vào thân phận Cung Đình Tế Tửu mà không phải chịu trừng phạt, thì danh vọng và địa vị cũng bị hạ thấp. Nhất là Cơ Na công chúa, nàng sẽ không tiếp tục mù quáng tin tưởng một tên tiểu bạch kiểm vô liêm sỉ. (Đoạn này khó quá em dịch không ra)
Nhờ mười mấy người tới làm trò, là để làm Trầm Côn mất thể diện, gây tổn hại uy vọng của hắn, ly gián quan hệ giữa hắn và Cơ Na công chúa. Một mũi tên trúng ba con chim, Công Thâu Huyền cảm thấy đắc ý vì chủ ý của mình
Trải qua một thời gian dài, Công Thâu gia luôn bị Hoàng Kim Huyết Tộc đánh giá là một đám thợ thủ công tay nghề thấp kém, chỉ biết sử dụng gỗ với đinh ốc, nhưng mà lão phu một khi phát uy thì cũng là một tay mưu lược giảo quyệt.
- Yên tâm, yên tâm, ta không hề thấy không thoải mái tí nào.
Trầm Côn cười hì hì nói.
- Nếu Trầm Đốc công thấy không có trở ngại gì, vậy thành quả công việc của ngài đâu?
Công Thâu Huyền vuốt chòm râu:
- Tới nay đã qua hai mươi chín ngày, chắc Trầm Đốc công đã hoàn thành xong hơn một trăm cái Hàn Băng Tỏa. Hay ngài cho các vị đại nhân thưởng thức một ít tài nghệ của ngài đi!
- Ơ…
Con mắt của Trầm Côn đảo một vòng.
- Một trăm linh tám cái Hàn Băng Huyền Minh Tỏa, cũng đã đun nóng rất tốt, nhưng mà... Ta đã dùng một loại phương pháp đun nóng đặc biệt, không đủ ba mươi ngày, thì không thể mở lò luyện ra được. Lão gia tử có lẽ nên chờ thêm một ngày nữa, ngày mai hãy đến thưởng thức?
Đều đúc rất tốt? Thúi lắm, hai mươi chín ngày qua ngươi căn bản là không tìm ra phương pháp luyện Băng Ngọc Thạch.
Công Thâu Huyền nắm rõ tiến độ công trình như nắm rõ trong lòng bàn, cười lạnh nói:
- Còn chờ một ngày? Không phải là Trầm Đốc công chưa hoàn thành công việc, định giở trò trì hoãn với chúng ta sao?
- Điều này sao có thể? Sáng mai, một trăm linh tám cái Hàn Băng Huyền Minh Tỏa nhất định đưa đến trước mặt lão gia tử!
Trầm Côn vỗ ngực thề thốt chân thành.
- Được, ta tin tưởng Trầm Đốc công một lần.
Công Thâu Huyền không chút hoang mang, tiếp mọi người xuống nơi gần đó uống trà.
- Không phải là một ngày sao? Được thưởng thức đệ nhất đúc kim thuật, chờ một ngày thì đã sao? Mọi người ở lại đây đêm nay, đợi sáng mai Trầm Đốc công mở lò luyện.
Khốn kiếp!
Lão gia hỏa ngươi muốn đuổi cùng giết tận ta sao?
Thành thật mà nói, trong hai mươi chín ngày nay, Trầm Côn tập trung hầu hết kinh nghiệm vào việc luyện Băng Ngọc Thạch. Hơn nữa cũng phải thừa nhận những công tượng do Công Thâu Huyền phái tới giám thị hắn mặc dù mang mục đích không trong sáng, nhưng họ đều là những tay chế tạo sư lão luyện, tất cả đều ra sức trợ giúp Trầm Côn tìm biện pháp. Dù sao, việc xây cất mà không hoàn thành đúng hạn thì bọn họ cũng phải chịu một phần trách nhiệm. Nhưng mà nhiều người như vậy, tìm tòi gần một tháng vẫn không tìm được phương pháp luyện Băng Ngọc Thạch.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.Luyện Băng Ngọc Thạch, là một vấn đề khó khăn không nhỏ của giới chế tạo Cửu Châu!
Cười hì hì, an bài đám người Công Thâu Huyền ở lại xong. Trầm Côn trở lại trong công trường, lấy cớ là người ngoài không được quấy rầy, hắn đóng cửa của đại môn
"Ầm" một tiếng.
Núp sau cánh của, mặt mày hắn ủ dột, rên rỉ một tiếng:
- Các lão huynh, Công Thâu Huyền thấy chơi cứng không được, bèn chơi kế mềm dẻo với ta đây. Thời gian một ngày, ai có biện pháp luyện Băng Ngọc Thạch đây?
Hắn vô lực nói:
- Chỉ cần các ngươi có thể luyện Băng Ngọc Thạch, trong vòng một ngày, ta nhất định có thể chế tạo ra một trăm linh tám các Hàn Băng Tỏa!
Trong phủ U Minh hồn im ắng, hai mươi chín ngày, mấy Vũ Hồn nếu có thể nghĩ ra biện pháp, thì cần gì phải đợi đến ngày cuối cùng này chứ?
- Khốn kiếp!
- Khốn kiếp!
- Thật là khốn kiếp mà!
Trầm Côn hung hăng mắng vài tiếng, rời nơi này đi, chuyện tranh giành Cơ quan hoàng sẽ bị lỡ mất. Nhưng mà lưu lại thì có mười mấy người đang chờ xem chuyện cười của mình, ngày mai nếu không lấy ra được một trăm lẻ tám cái Hàn Băng Tỏa, mình đi trên đường sẽ bị mọi người chỉ vào sống lưng mà chế giễu.
- Ai, phải làm sao mới tốt đây?
Đang lúc Trầm Côn chán nản, trên vai hắn bỗng nhiên xuất hiện hai cái đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ đẹp như phấn điêu ngọc mài (Biên: ý nói là đẹp như được tạc từ ngọc, vẽ từ tranh, tức là rất đẹp) đang đỏ bừng có vẻ chút thẹn thùng, lại có một chút chờ mong.
Hồng Hồng, Lục Lục!
- Hai vị tiểu mỹ nữ, xin đừng làm phiền ta được không?
Trầm Côn biết các nàng trốn trong Đoạt Nhật Lâu, nên cũng không quá kinh ngạc.
- Uhm…
Âm thanh Hồng Hồng, Lục Lục cùng vang lên, rồi cùng nhau gật đầu nói:
- Hôm nay Tiểu suất ca không có tâm tư muốn câu dẫn chúng ta đâu!
- Vậy làm sao bây giờ?
Hai nha đầu nhỏ giọng nói thầm, Hồng Hồng hỏi Lục Lục:
- Nam nhân cũng cần sự nghiệp, tiểu suất ca vì sự nghiệp mà không vui, làm thục nữ, chúng ta không nên quấy rầy hắn!
- Đúng vậy, đúng vậy.
Lục Lục ủy khuất bĩu môi lên nói:
- Nhưng mà tâm tình của thiếu nữ cũng cần quan tâm, chúng ta phải có người bồi, người dụ dỗ, nhất là phải có người hầu đi tản bộ!
- Đúng rồi, đúng rồi, thiếu nữ cần đi tản bộ, nhưng mà Tiểu suất ca lại không có thời gian...
- Đúng rồi!!
Hai tiểu gia hỏa kia nhãn tình đồng thời sáng lên, trăm miệng một lời nói:
- Mỗi nam nhân thành công thì sau lưng đều có mấy người nữ nhân không vụ lợi. Ta quyết định rồi, vì sự nghiệp của Tiểu suất ca, chúng ta có thể bỏ qua thời gian đi tản bộ, trợ giúp Tiểu suất ca vượt qua cửa ải khó khăn này. Cố lên, hùng dũng lên! Ya! Ya!
- Tiểu suất ca, có việc gì khó khăn, nói cho chúng ta biết được không?
Hai người tiến đến vỗ vai Trầm Côn
- Hai vị tiểu mỹ nữ, không nên lộn xộn nữa được không?
Trầm Côn chỉ kho hàng ở đằng xa, bên trong chứa đầy Băng Ngọc Thạch tản ra âm hàn khí cực độ.
- Ta trong vòng một ngày phải luyện xong đám băng đó, một ngày, chỉ còn có một ngày thôi!
- Băng Ngọc Thạch?
Hai tiểu tử một người nghiêng đầu về bên trái, một người nghiêng đầu về bên phải. Đông, hai đầu nhỏ đụng vào nhau, linh cảm xông ra.
- Đây không phải là Băng Ngọc Thạch sao?
Hai nàng nói:
- Chuyện này khó khăn không nhỏ, âm hàn khí cực độ làm cho không người nào vượt qua được… Người không thể tới gần, ngươi không để linh hồn tới gần được sao? Ngươi hình như có rất nhiều linh hồn mà!
Trầm Côn trừng mắt liếc các nàng:
- Biện pháp đơn giản như vậy, ta không thể nghĩ ra được? Mấu chốt là Băng Ngọc Thạch cũng có thể đông cứng linh hồn, Vũ Hồn cũng không có biện pháp tới gần
- Kia là…
Hai cái đầu nhỏ gần lại một chút
- Dùng thao tác đun nóng từ xa? Ví dụ như cơ quan cánh tay?
- Không được, nhiệt độ Băng Ngọc Thạch quá thấp, cơ quan kim khí mới đến gần một chút đã bị đông cứng lại, căn bản không làm được!
Biện pháp này Trầm Côn đã nghĩ qua.
- Dùng nguyên lý băng hỏa tương khắc với nhau?
Hai tiểu nha đầu còn nói thêm:
- Có thể đúc một cái khuôn cực nóng triệt tiêu Băng Ngọc Thạch hàn khí…
Đông!
Lời còn chưa dứt, Trầm Côn gõ đầu hai tiểu nha đầu:
- Trên lý luận là có thể, nhưng trên thực tế khuôn đúc có thể triệt tiêu hàn khí của Băng Ngọc Thạch, thì ít nhất cũng phải nóng như nham thạch nóng chảy ở tâm trái đất? Khuôn đúc nóng như vậy, ai có thể chế tạo ra?
Mặc dù, lúc này đang tức giận mà giáo huấn, nhưng hắn lại cười cười, Trầm Côn không khỏi đánh giá hai tiểu nha đầu này cao hơn một chút.
Theo phương pháp xử lý mà các nàng đưa ra, trình độ chế tạo của các nàng rất cao, ít nhất không thể thấp hơn mình. Phải biết rằng, ba biện pháp các nàng nói ra, cũng là ba biện pháp mà Trầm Côn cùng hơn chục thợ thủ công sau khi cân nhắc nghiên cứu kỹ, cho rằng có khả năng thành công nhất
- Này cũng không được, cái kia cũng không được. Ai da, chúng ta không còn cách nào nữa rồi!
Hồng Hồng, Lục Lục không vui cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói thầm:
- Đáng ghét, chúng ta mạnh miệng nói ra, nhưng mà lấy tìm nổi một biện pháp. Chúng ta, chúng ta bị xấu mặt trước Tiểu suất ca rồi
- Oa, đi…
Nói khóc liền khóc, hai nha đầu kia đột nhiên rơi đầy lệ trên mặt
- Lục Lục, hình tượng mỹ nữ bị mất sạch rồi, tên ngốc có tiền, trẻ tuổi, đẹp trai này có phải sẽ không thèm để ý chúng ta nữa nha!
- Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi…
Lục Lục khóc mặt tèm lem:
- Thế là tan tành giấc mộng được gả vào nhà giàu. Không có tiểu suất ca, không có cỗ xe ngựa lớn, không có kim cương trang sức, Hương Tuyết Hải số lượng ít ỏi cũng không có... Oa, Hồng Hồng chúng ta mất hết rồi!
Trời ơi!
Trầm Côn tuyệt vọng nhìn hai cô bé này, tự nói sau này sanh con tuyệt đối không sanh con gái!
- Sai rồi!
- A…
- Đúng rồi đấy!
Hai tiểu tử kia đột nhiên vỗ tay kêu to lên:
- Chúng ta không có biện pháp, nhưng bà ngoại nhất định có biện pháp!
- Được rồi, dẫn hắn đi gặp bà ngoại!
Hai tiểu tử kia gật đầu một cái
- Tiểu suất ca, chúng ta mang ngươi đi gặp cao thủ chế tạo sư lợi hại!
Bà ngoại? Hai tiểu tử này có trình độ chế tạo không thua chính mình, bà ngoại các nàng chế tạo thuật hẳn là lợi hại hơn? Trầm Côn lập tức đứng lên
- Đợi một chút!
Hai tiểu tử đột nhiên nhăn nhó nắm một góc áo.
- Tiểu suất ca, mang ngươi đi gặp bà ngoại cũng không phải là không thể được, nhưng mà... nhưng mà mới vừa gặp mặt hai lần đã mang ngươi về nhà. Người ta sẽ bị xấu hổ đó.
Đây chẳng phải là chiêu tất sát của tiểu mỹ nữ trong truyền thuyết: rất muốn mà bảo thôi sao?
Số lượng bao tay, kim cương trang sức, thêm hai mươi lần đặc biệt dành thời gian đi tản bộ, Trầm Côn trả giá bằng một loạt hiệp ước không bình đẳng, rốt cục cũng mua được hai tiểu mỹ nữ. Hồng Hồng và Lục Lục hóa thành hai cánh thiên thần, mang theo Trầm Côn bay vào tầng ngầm thứ mười tám của Đoạt Nhật Lâu.
Trầm Côn luôn ở trên mặt đất của Công Trường, đây là lần đầu tiên chứng kiến tình hình của tầng ngầm thứ mười tám Đoạt Nhật Lâu .
Đây là một cung điện dưới lòng đất rất rộng rãi, đủ sức chứa đựng bảy tám mươi người, nhưng bị Cửu Châu Trầm Côn (Dương Vô Ngôn) dùng một kiếm đem đất chém thành một vết rách thật dài, thỉnh thoảng lại có nham thạch nóng chảy từ bên trong phun ra ngoài, cả cung điện trang hoàng cũng bị nham thạch nóng chảy hòa tan, nhìn giống như một ánh lửa hừng hực của nhân gian luyện ngục!
Do hoàn cảnh cực kỳ ác liệt này, Hoàng Kim Huyết Tộc thiết lập ở tầng thứ mười bảy thì một tầng linh khí phòng ngự nham thạch nóng chảy như một cái lồng, không cho phép bất cứ thợ thủ công nào tiến vào tầng thứ mười tám này.
Hồng Hồng, Lục Lục từ miệng thông gió bay vào được, các nàng không dám dừng lại trên nham thạch nóng chảy, xa xa trên không hô to:
- Bà ngoại, ngài có khách này!
- Thấy rồi!
Âm thanh lạnh như băng cực độ vang lên, Trầm Côn chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo mà toát ra mồ hôi lạnh, vừa quay đầu lại nhìn. Một ánh mắt đỏ như máu giống như ngâm trong hồ máu đang lạnh lùng theo dõi hắn. Tí tách, tí tách máu tươi đỏ thẫm từ con ngươi rơi xuống, phát ra âm thanh nặng nề.