Dưới ánh trăng sáng tỏ, trong đại viện Nguyên Quân lộ ra vẻ điềm tĩnh. Gió thu mát mẻ nhẹ nhàng thổi. Ở bên ngoài, từng đàn chó kiếm ăn. Phía xa mơ hồ còn nghe đến tiếng ếch nhái, tiếng ve kêu.
Lúc này khoảng ba giờ sáng.
- Đại phong khởi!
Loạn thế Thương! Tưởng ngã phong lưu thích thảng! Khán ngã phóng đãng bất ky! Chúc vu gia môn đích thì khắc.
- Lại bắt đầu nữa rồi.
Mặt đất yên lặng nổi lên tiếng sấm sét, A Phúc cùng Dương Ngũ ở trong phòng rống lớn lên.
Thanh âm của bọn hắn thực sự không thể coi là ca hát. Giống như hai người bị một thanh đại thiết chùy gõ vào đầu rồi hét toáng lên. Thoáng cái phá bung nóc nhà vượt thẳng lên cao, sau đó từ trên trời giáng xuống. Thực giống như một tiếng oánh kích trong vòng phương viên mười dặm. Cả doanh trại lúc này lãnh đủ.
Có thể là cảm thấy ca hát trong phòng chưa đủ ghiền. A Phúc cầm đại thiết chùy vung lên, đập vỡ cửa phòng, mang toàn thân béo ú vọt vào trong doanh trại. Sau đó giơ cao song chùy, ngửa mặt lên trời điên cuồng hét lớn.
Dương Ngũ cũng theo A Phúc nhảy ra ngoài. Hắn một tay cầm đàn cổ, một tay giơ lên tử đầu thương, đi tới bên cạnh A Phúc. Đàn cổ đặt trên vai, đầu thương chạm nhẹ dây đàn, phối hợp cùng với A Phúc cất cao giọng hát.
Hơn nữa bọn họ từ trong chỗ ngủ chạy ra, chỉ mặc một chiếc quần cộc.
- Trời ơi. Các ngươi có để cho người ta ngủ hay không.
Một người mặc đồ ngủ từ trong phòng vọt ra, trong tay còn giờ lên chiếc gối của mình. Theo sát phía sau nàng, cả nhân mã doanh trại cũng ùn ùn vọt ra. Có người con ngươi đỏ bừng, có người nghiến răng nghiến lợi, thậm chí có người còn cầm cả lưỡi lê lên… Trầm Côn mới từ trong hang sói trở lại, vừa vặn đi qua chỗ này, sờ cằm nói:
- Ai ui. Đây là một loại hình thức nghệ thuật mới sao?
- Ngũ gia, các ngươi cũng làm quá đi!
Nguyên Quân cũng mang theo vẻ mặt không vui từ trong phòng ngủ đi ra, thấy rõ người ca hát chính là Dương Ngũ, nàng cố nén một hơi cười:
- Ngũ gia, bây giờ là ba giờ sáng, toàn đoàn đã mệt chết đi rồi.
- Ha hả, Nguyên Quân tiểu thư, tri âm khó gặp. Ta thất thố rồi.
Dương Ngũ cũng cảm giác mình có chút quá mức, áy náy gật đầu, kéo theo A Phúc trở về phòng ngủ không có cửa.
Thấy bọn họ trở lại, trong hai phòng bên cạnh, Công Thâu Lâm cùng Lệ Thiên thở phào nhẹ nhõm… Khi A Phúc bắt đầu cất tiếng hát, Công Thâu Lâm bỗng từ trên giường nhảy dựng. Ban nãy nàng đã bị tiếng ca này làm sợ, sợ là vì trong tiếng ca ẩn chứa lực lượng công kích vũ hồn. Bất kể trạng thái vũ hồn như thế nào, hét lớn:
- Nữa, nữa, nữa. Tử Đông Phong, mau phòng ngự Lâm Lâm…
Mà lúc A Phúc vào phòng, Công Thâu Lâm chán nản ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn có hồng thuận lúc này càng tái nhợt. Nàng vốn có thương thế trong người, chỉ một tiếng cười khẽ nàng cũng coi không được. Lúc này bị A Phúc lăn qua lăn lại, linh khí cùng hồn lực nhất thời tiêu tán không ít.
Hoàn hảo là hai tên bệnh thần kinh này bị Nguyên Quân mắng cho trở vể, nếu không thì không biết Lâm Lâm lúc này sẽ ra sao.
Nghĩ như vậy, Công Thâu Lâm nhắm mắt tiến vào giấc mộng. Dĩ nhiên, cường địch gần kề, nàng cũng không dám ngủ kỹ.
Mà lúc Công Thâu Lâm bắt đầu phát ra tiếng ngáy.
- Ngũ gia!
A Phúc vừa từ trên giường bò dậy, đập đập miệng:
- Đêm dài khó chịu, anh hùng chưa chợp mắt. Chúng ta lại làm vài bài nữa cho khuây khỏa.
- Việc này…
Dương Ngũ có chút do dự, nhưng A Phúc đã đeo cổ cầm cho hắn, đưa đầu thương vào. Hắn không nói gì lôi ra ngoài:
- Đại gia tốt. Kế tiếp kính dâng mọi người bài Tướng quân pháp trận khúc. Các bằng hữu trong phòng, ai có thể hát cùng???
Công Thâu Lâm giật mình bật dậy.
Hai tên thần kinh này muốn chết sao?
Nàng nghĩ muốn xông ra giết người. Nhưng nghĩ lúc ban ngày bị hai người liên thủ đánh bại, nàng đành uất hận tiếp tục ngủ. Nhưng hai tiếng bò rống bên ngoài, coi như là người điếc cũng không ngủ được.
Hơn nữa, người ca hát chính là địch nhân. Cho dù chỉ một vạn phần có thể chiến đấu, Công Thâu Lâm cũng phải một lần nữa điều động linh khí, bắt Vũ Hồn lần nữa tăng cường phòng ngự. Ba giờ rưỡi, A Phúc cùng Dương Ngũ lần lượt bị Nguyệt Quân mắng cho quay về.
Nhưng mà ba giờ bốm mươi lăm, hai người bọn họ lại điên cuồng hét lên vọt ra:
- Hữu thanh sử, tàng ngã danh (Có sử xanh, ẩn tên ta..)
- Huynh đệ, quấy rầy mọi người như vậy được không?
- Ngũ gia. Phải dũng cảm ca hát. Huyết tính nam nhi, không phải là mấy người đàn bà là có thể ngăn trở. Hát sao, hát sao, chúng ta trần truồng nhìn ông trời, thoải mái mà hát hết giọng…
A Phúc hăng hái cười ha ha.
- Tử Đông Phong, mau giúp ta phòng ngự.
Rạng sáng năm giờ, A Phúc lần thứ tám vọt ra, lôi kéo Dương Ngũ gầm thét rống giận:
- Ngũ gia, chúng ta cùng ca hát đón ánh nắng mặt trời.
Nghe âm thanh giống to, Công Thâu Lâm từ trên giường vật vã bò dậy, sắc mặt nàng trắng như giấy, khóe miệng có chút máu tươi, thậm chí cơ thể nàng có chút run rẩy.
- Quá thất đức, hai tên thần kinh này quá thất đức… Tử Đông Phong, mau giúp ta một chút, mau giúp ta một chút. Có biện pháp gì cho hai tên khốn khiếp này câm miệng lại không?
- Ta có ba biện pháp thượng trung hạ có thể giải vây.
Âm thanh yếu ớt truyền ra, lộ ra mấy phần suy yếu. Hắn cũng đã mệt nhọc lắm rồi.
- Ba biện pháp? Mau nói …
Công Thâu Lâm vui vẻ.
- Thượng sách, chạy.
- Cái này coi là biện pháp gì? Hung thủ sát hại nhị bá ở chỗ này, Lâm Lâm bỏ chạy, gia gia sẽ không bỏ qua cho Lâm Lâm đâu.
- Vậy thì trung sách. Liên hiệp với Lệ Thiên, triệu tập binh mã đánh sau vào doanh địa. Dùng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt Quang Minh hoàng.
- Ngươi thực ngu ngốc.
Công Thâu Lâm buột miệng nói:
- Lâm Lâm bị thương, Lệ thúc thúc cũng bị Dương Ngũ dọa cho bể mật, lấy cái gì tới giết Quang Minh hoàng?
- Ban ngày ta quan sát cách hành động của Quang Minh hoàng. Chỉ cần làm theo lời ta, một khắc đồng hồ nhất định…
- Ai nha, ta không nghe, không nên nghe biện pháp ngu ngốc của ngươi nữa. Lâm Lâm không còn khí lực đánh nhau nữa rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Công Thâu Lâm khóc lớn:
- Ngu ngốc, đại ngu ngốc. Mau nói biện pháp thứ ba.
Từ ngu ngốc liên tục quẳng vào đầu, trong mắt người trẻ tuổi hiện lên vẻ tức giận cực độ.
Nhưng mà hắn rất nhanh hạ tâm tình xuống, chậm rãi nói:
- Hạ sách, vùi đầu ngủ.
- Đây là biện pháp chó má gì?
Công Thâu Lâm giận dữ:
- Ta ngủ thiếp đi, vạn nhất bọn họ nhân cơ hội giết ta thì làm thế nào?
- Ta lấy đầu trên cổ thể, bọn họ tuyệt đối không đi vào giết ngươi.
Người trẻ tuổi không thể chịu nổi tính điêu ngoa của Công Thâu Lâm, hừ lạnh nói:
- Ngươi dùng đầu óc suy nghĩ một chút tại sao bọn chúng chọn ca hát lúc này, lại hết lần này lần khác hát những bài lừng lẫy quân ca. Lại dùng đầu óc mà suy nghĩ một chút, tại sao còn bị Nguyên Quân mắng cho tám lần cụp đuôi trở về.
Trong mắt hiện lên vẻ khinh thường:
- Ta cho ngươi biết, đây chỉ là kế làm cho người khác hao tổn sức lực. Bọn họ chính là muốn làm cho ngươi hao hết linh khí, làm suy sụp linh hồn của ta.
Hắn cười lạnh nói:
- Một chút tài mọn như thế, chỉ cần tránh đi. Chờ bọn hắn hát mệt mỏi, náo loạn đủ rồi, đột nhiên cho bọn hắn lôi đình nhất kích, nhất định đánh một trận là thành công. Cho dù ngươi nhất thời tạm lánh, tùy thời cũng có thể xông ra, làm cho bọn hắn trở tay không kịp. Có ta tự mình điều động Hoàng Kim Phong kỵ, người phàm Cửu Châu có thể kháng cự sao?
Hắn cắn chặt răng:
- Lui thêm bước nữa. Nếu như ngươi không quyết định cá chết lưới rách, có thể mặc kệ bọn chúng, không để bọn chúng trong lòng. Như vậy chỉ hao tổn tâm lực mà thôi, bọn họ căn bản không thể giết vào trong.
- Nhưng mà ngươi…
Người trẻ tuổi bất đắc dĩ thở dài:
- Không tránh, không chiến, bất định, khắp nơi đều bị bọn họ bắt thóp. Sớm muộn gì cũng bị bọn họ bắt được.
Nếu như Trầm Côn ở chỗ này, nhất định đối với người trẻ tuổi kia phục sát đất.
Không sai, Trầm Côn chính là để cho A Phúc làm tiêu hao linh khí của Công Thâu Lâm, làm suy sụp linh hồn của người trẻ tuổi. Chỉ cần bọn họ không còn khí lực, thân thể của Thủy nhi tựu dễ như trở bàn tay.
Người trẻ tuổi liếc mắt liền nhận ra tính toán của Trầm Côn. Hơn nữa với ba biện pháp của hắn, đủ để cho tính toán của Trầm Côn thất bại.
Nhưng mà có một câu nói, người phàm cùng với bá chủ khác nhau. Có thể nghĩ đến, nhưng có thể làm được hay không. Như Công Tôn Lâm hiện tại, nàng nghe suy đoán của người trẻ tuổi, chậm rãi há to miệng:
- Ai nha, thực sự là như vậy. Tử Đông Phong, đầu óc của ngươi quả nhiên thật tốt.
Người trẻ tuổi miễn cưỡng nở nụ cười:
- Trong ba biện pháp thượng trung hạ, ngươi chọn biện pháp nào?
- Cái này, cái này…
Công Thâu Lâm ngượng ngùng cười một tiếng:
- Biện pháp của ngươi không tệ, đều là do ngươi nghĩ ra. Vạn nhất sai lầm thì sao?
Nàng khoát tay áo:
- Hay là chúng ta sử dụng biện pháp cũ, tiếp tục tăng cường phòng ngự.
Nụ cười của người trẻ tuổi đông cứng.
- Tử Đông Phong, không nên ngẩn người nữa.
Công Thâu Lâm lần nữa nhắc lại:
- Mau giúp ta bảo vệ linh hồn.
- Ai…
Bất đắc dĩ thở dài, người trẻ tuổi tự mình còn không nhiều lắm linh hồn lực điều động. Đồng thời trong lòng cười khổ một tiếng.
- Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người. Công Thâu Lâm, nếu ngươi không tin lời ta, cần gì phải để cho ta dốc sức.
- Nghĩa huynh.
Người trẻ tuổi mặc cho hồn lực khô héo, lầm bầm nhớ tới người xưa:
- Nhớ lại người năm đó, huynh trưởng thiên kỵ định giang sơn, tiểu đệ ngồi trướng luận quân cơ, giương cung bắn hổ, xua binh quét ngang sáu quận tám mươi mốt châu.
Đáng tiếc ngàn năm sau thời thế thay đổi. Anh linh huynh trưởng không có ở đây, Cửu Châu cũng không có một vị vua kiệt xuất tài trí mưu lược. Tiểu đệ cũng đành chịu khổ lay lắt rồi.
- Nghĩa huynh, anh linh huynh giờ ở đâu?
Người trẻ tuổi ngửa mặt lên trời hô to. Cô đơn, anh hùng không tự chủ được bi ai. Lúc hắn đang than vãn mình gặp gỡ một chủ nhân ngu ngốc, A Phúc đã hoàn thành nhiệm vụ, được Dương Ngũ bảo vệ chuồn ra phòng, tìm được Trầm Côn.
- Đại thiếu gia, A Phúc không đào ra người ở góc tường nào. Dù sao nhiều năm làm thủ hạ, cũng cảm thấy thỏa mãn.
A Phúc đầu tiên là vui vẻ cười to ba tiếng, sau đó gục trên mặt đất khóc thét ô ô:
- Nhưng mà... Nhưng mà A Phúc cũng trúng độc, gia nhập tà giáo. Đại thiếu gia, người phải cứu A Phúc.
- Ngươi gia nhập quân khởi nghĩa Thiên Minh?
Nghe A Phúc kể lại ngày hôm trước gặp gỡ quỷ bí, sắc mặt Trầm Côn trở lên vô cùng ngưng trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play