Hoàng Kim Huyết Tộc tới cửa hối hôn, đồng bào Triệu Quốc liên thủ khi dễ, điều này làm Trầm Phù Đồ bi phẫn cười rộ lên.
- Ha ha ha ha ha!
Trong tiếng cười điên dại, hắn mạnh mẽ vung tay một cái, một thanh đao từ sau lưng bay vút lên, rơi xuống trước mặt Trầm Phù Đồ, nhất thời liệt diễm cháy lên hừng hực. Sau đó, phạm vi mười bước một luồng lửa bay nhanh quanh Trầm Phù Đồ.
Vũ hồn của Trầm Phù Đồ - Xích Địa Bách Lý, hoàn toàn mở ra!
- Bắc Địa Vương!
Trầm Phù Đồ buồn bực nói:
- Nay bất luận ngươi nói vì mệnh lệnh của Triệu vương hay quốc gia đại nghĩa, Trầm Phù Đồ ta tuyệt đố không thể thay nhi tử nhận lấy phần từ thư này, lão già ta có thể không biết xấu hổ, nhưng không thể không để con mình không có mặt mũi gặp người!
Đại đao chắn ngang trước ngực
- Còn gi nữa, ra tay đi!
- Trầm gia chủ, ngươi đây là muốn chống lại lệnh vua sao?
Bắc Địa Vương bất đắc dĩ lắc đầu.
- Được rồi, Trẩm gia các ngươi từng vì nước lập nhiều công lao lớn, tại đây là mộ viên mai táng Trầm Tín, vì Triệu quốc chết trận, ta đây cũng không thể làm khó các người. Môt câu, ta cùng Yến Sơn Hầu phân biệt lãnh giáo thủ đoạn của Trầm gia, nếu các người có thể làm hai chúng ta tâm phục khẩu phục, ta cùng Yến Sơn hầu sẽ đi, không bao giờ nói hai chữ hối hôn!
Đánh với Yến Sơn Hầu cùng Bắc Địa vương?
Sắc mặt người Trầm gia đều biến thành tái xanh, Trầm gia vốn không có mấy cao thủ, coi như kẻ mạnh nhất cũng không phải là đối thủ của hai hồng nguyên vũ tông a! Nhưng Trầm Phù Đồ còn có lựa chọn khác sao?
- Nếu Bắc Địa Vương đã nói, chúng ta Trầm gia … tiếp!
Trầm Phù Đồ phân phó người của Trầm gia tránh ra trong phạm vi trăm thước, sau đó chính mình đứng ra mặt đông, Thiết Hòa Thượng, Hắc Bá, Thanh Sơn tử sĩ cùng thân tín đêu đứng sau lưng hắn, mà Bắc Địa Vương cùng Yến Sơn Hầu không ai để ý đến ai phân biệt đi về phía tây.
- Yến Sơn Hầu, chúng ta ai tới trước?
Sau khi tới chỗ đứng, Bắc Địa Vương lạnh lùng liếc mắc Yên Nan Quy, Yến Nan Qui tỏ vẻ không quan tâm, nhất thời nhún vai
- Tùy tiện!
- Tốt lắm, ta tới trước!
Bắc Địa Vương bước vào trong vòng, có thể nhìn ra hắn cùng với Yến Nan Quy tuy đều phụng mệnh làm việc nhưng quan hệ của hai người phi thường lãnh đạm, có nói là cừu nhân cũng không sai biệt lắm.
Vũ khí của Bắc Địa Vương là một thanh băng sương kiếm, bất quá tại thời điểm Trầm Côn tam kiếm phá Thú Tôn đã đem chuôi kiếm này đánh thành hai đoạn cho nên Bắc Địa Vương lộ ra binh khí chỉ là một chuôi kiếm hơn một thước.
Hắn ở bên này chuẩn bị thỏa đáng, mặt khác Trầm gia cũng thấp giọng thương lượng.
- Chư vị, Bắc Địa Vương là hồng nguyên đỉnh phong, một mình Trầm gia không thể địch lại, quần ẩu cũng không thể lấy nhân số bù vào, trận này, chỉ có thể là ta tự mình xuất thủ.
Trầm Phù Đồ cắn răng nói:
- Ta sẽ nỗ lực hết sức, bất quá nếu ta chiến bại, các ngươi …
- Mụ nội nó, còn chưa có đánh, đại ca ngươi ủ rũ làm cái gì?
Thiết hòa thượng đột nhiền đè bả vai Trầm Phù Đồ xuống, cười nói:
- Đại ca, cái mạng này của đệ là do người cứu, bốn tiểu tức phụ cũng là nhờ ngươi thu xếp, mấy năm nay chịu sự chiếu cố của ngươi, hiện tại đến lúc cần liều mạng, người không để ta đứng nhìn a!
Nói xong, hắn liếc nhìn Thanh Sơn Tử Sĩ , xoay người đi nhanh về phía trước.
- Bắc Địa Vương. Ta tới lĩnh giáo thanh sương kiếm của ngươi!
Trầm Phù Đồ quay người một cái muốn lên, nhưng Thanh Sơn Tử Sĩ gắt gao quây lại, Thanh Sơn đầu lĩnh càng thấp giọng nói:
- Gia chủ, vừa rồi Thiết đại sư cùng chúng ta bàn bạc, hắn lên trận đầu, Hắc bá trận thứ hai, ta lên trận thứ ba, … Chúng ta không phải đối thử của Bắc Địa Vương nên dùng xa luân chiến bồi hắn mười mấy mạng, ta không tin không hao tổn linh khí của hắn! Chờ Bắc Địa Vương bị tiêu hao không ít thì ngài lại đến!
- Hồ đồ!
Trầm Phù Đồ tức giận trán nổi gân xanh, tuy răng xa luân chiến là một biện pháp tốt, nhưng trước thực lực của Bắc Địa Vương, bọn Thiết hòa thượng cơ hồ không có khả năng sống sót!
Chính Thiết hòa thượng đã muốn lên rồi, Trầm Phù Đồ có không muốn cũng không có biện pháp thay đổi cục diện. Bên này Trầm Phù Đồ chán nản, bên kia Trầm Côn cũng là giật mình không nhỏ. #%%%$! Sao nghĩa phụ lại xuất trận!? Đột nhiên như thế, sao ngươi không để bần tăng chút thời gian phản ứng chứ!
Ngay lúc Bắc Địa Vương đưa ra biện pháp luận võ này, Trầm Côn cũng đã tính toán thay Trầm Phù Đồ xuất thủ, bất quá hắn hơi chút do dự. Bởi vì giữa không trung còn một phiến Hắc Vân, phía trên còn Hoàng Kim Huyết tộc cao thủ, Trầm Côn còn phải lo lắng bọn chúng hạ xuống thì ai ra tay, sau đó còn phải phòng bị người trên Hắc Vân nữa.
Ngay lúc hắn còn đang do dự, Thiết hòa thượng đã muốn xuất trận! Cắn chặt răng, Trầm Côn thấp giọng nói:
- Bất Sắc, chuẩn bị cứu người!
Nói xong còn có chút không nắm chắc nên hắn hỏi lại:
- Ngươi chính là Hồng Nguyên trung đoạn, có nắm chắc thắng được Bắc Địa Vương hồng nguyên đỉnh phong không?
- A di đà phật, bần tăng vốn có tinh thần không biết sợ …
Bất Sắc ngẩng cao đầu, bộ dạng tin tưởng mười phần.
- Được, để cho …
Trầm Côn đang muốn phân phó chi tiết cứu người, một bên đại cẩu hùng Thanh Sơn lặng lẽ giơ một cái móng vuốt, lần này chui lẫn vào bên trong đám khách nhân, Thanh Sơn đem toàn bộ những túi vải trắng mang lên, xem ra giống như một tráng hán của bộ lạc Sa Mạc.
- Thúc phụ, tiểu chất có một chút ý kiến …
- Ngươi có việc gì đợi lát nữa nói sau!
Trầm Côn khoát tay áo, tiếp tục phân phó mấy câu cho Bất Sắc. Lúc này, Thiết hòa thượng đã cùng Bắc Địa Vương đánh lên. Chỉ thấy Thiết hòa thượng hai quyền nâng lên quá độ, như một đầu ngưu đang xung phong, vừa mới tấn cấp hoành nguyên, tu luyện thành công Kim Cương bất diệt thể, mỗi bước đều để lại một dấu chân dài hai tấc, xông tới gần Bắc Địa Vương,
"Oang long" một tiếng đụng nhau. Mà Bắc Địa Vương một cái cũng chưa nhìn, tùy tay một kiếm bổ vào đầu hắn.
Đinh …
Một tiếng đạp vang giòn, thế nhưng kiếm phong dừng lại trên đầu Thiết hòa thượng, Bắc Địa Vương kinh ngạc cúi đầu nhìn, chỉ thấy Thiết hòa thượng đang thở dốc, khuôn mặt đỏ bừng, khóe miệng không ngừng run rẩy.
Hắn giống như đang nói
"Thiết Bích Bất Phá giữ lão tử đứng vững!"
- Thiết Bích Bất Phá?
Bắc Địa Vương nở nụ cười
– Ha ha, vũ hồn của ngươi đã luyện đến loại tình trạng này, ngay cả một kiếm cấp hồng nguyên của ta cũng có thể đỡ sao? Không tệ, khong tệ …
Nói xong, hắn ta giơ tay trái lên, nhẹ nhàng bắn về phía cái đầu bóng lưỡng của Thiết hòa thượng, cười nói:
- Thiết Bích Bất Phá cũng ngươi tuy rằng có thể làm người kim cương thiết cốt, đao kiếm bất nhập, bất quá … ngươi có thể đỡ nổi băng tuyết dương giá sao?
Từ xa nghe được câu này, Trầm Phù Đồ lớn tiếng kinh hô
- Cẩn thận, vũ hồn của Bắc Địa Vương là "Băng Đống Tam Xích" (đóng băng ba thước)
Vũ hồn: Băng Đống Tam Xích thuộc về cấp Võ Tôn, năng lưc: vũ hồn như tên gọi, chỉ có thể đóng băng trong phạm vi ba thước, bất quá trong phạm vi này có lực sát thương đơn thể rất lớn, có thể đem đối thủ cao hơn mình ba cấp trở lại đóng băng. Thời gian đóng băng quyết định bởi cấp bậc của võ giả.
Biến hóa: có thể tiến hóa thành Băng Tôn. Có lẽ trong suốt nhiều năm liên tục Bắc Địa vương dựa vào đặc điểm này của vũ hồn, ngươi để cho hắn công kích một mảng lớn hắn làm không được, nhưng nếu ngươi để hắn đơn đả độc đấu, hắn có thể siêu việc giết đi địch nhân hơn mình ba cấp!
Băng Đống Tam Xích!
Tiếng kinh hô của Trầm Phu Đồ vừa truyền vào đấu tràng, Bắc Địa Vương cũng đã đem ngón tay dừng trên đầu Thiết hòa thượng, sau đó lấy Thiết Hòa thượng làm trung tâm, trong phạm vi ba thước không khí trong khoảnh khắc biến thanh băng cứng rắn chắc, không rộng không chật vừa vặn đem Thiết hòa thượng đóng băng. Hơn nữa, theo quán tính, băng tuyết còn lan ra ngoài.
Xong rồi!
Mọi người Trầm gia tuyệt vọng nhắm mắt. Thiết hòa thượng bị đông lại, lần này có thể làm hắn mất đi nửa cái mạng, nếu hắn hắn tiếp tục hung hắn nện lên mặt đất đã muốn đông giòn thân thể thì không phải sẽ theo khối băng tứ phân ngũ liệt sao?
Trong lúc yếu mệnh, Bắc Địa Vương một khi xuống tay liền không chút lưu tình, hắn đảo kiếm lách mình đuổi theo đối thủ đang bị đóng băng bay trên không,giơ chân lên rồi nặng nề hạ xuống… Một cước này nều đến đích, Thiết hòa thượng chính là kết cục bị vỡ ra từng mảnh.
Nhưng ngay lúc đó một thân ảnh mập mạp, kim quang rực rỡ lão vào. Đây là một hầu tử mập mạp, người mặc áo cà sa đỏ thẫm, đỉnh đầu có mười hai giới sẹo, trên đường đi tới, cái bụng phệ lung la lung lay giống như phật Di Lặc thoạt trông đã thấy buồn cười.
- A di đà phật …
Chỉ thấy hầu tử ở phía trước Bắc Địa Vương bắt được băng đà, vung tay, đem băng đà ném ra khỏi vòng chiến. Mà sau đó, Bắc Địa Vương thấy băng đà bị người ta cướp đi, tức giận vung tay đem môt kiếm đâm tới ngực hầu tử.
Đối măt với môt kiếm của Bắc Đia Vương đang tức giận, hầu tử không chút hoang mang, hắn vén áo cà sao, xoay người sang chỗ khác, sau đó dem chiếc quần cộc màu đỏ tuôt xuống đến gối, hướng về phía Bắc Địa Vương mân mê cái mông …
"Phật viết: kiến hồng chỉ bộ, kiến hồng chỉ bộ!"(Thấy đỏ thì dừng lại giống đèn giao thông quá)
Bắc Đia Vương chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó mơ hồ thấy hai cái đèn đỏ thật to … Hắt xì! Bắc Địa Vương lập tức dừng lại. Hoang đường. Thât hoang đường
Từ nơi hầu tử vừa xuất hiên, mấy vạn người liền ầm ầm cười ha hả, mà lúc hắn dùng cái mông của mình giả mạo đèn đỏ, các tân khách càng cười ngặt nghẽo. Con khỉ lưu manh này từ đâu tới? Trước công chúng cởi quần áo,khoe mông, hắn đang biểu diễn xiếc khỉ sao? Lai còn lấy Bắc Địa Vương ra giỡn?
- Đồ khốn!
Thấy rõ kẻ ngăn trở mình là một con khỉ, hơn nữa, con khỉ này còn đang vểnh mông hướng mình bày ra hai mảnh hình bầu dục đỏ ửng, thái dương Bắc Địa Vương nổi lên một đường gân xanh, tức giận hỏi:
- Người là con khỉ từ chỗ nào tới? Biến, trời cao có đức hiếu sinh, bổn vương không giết ngươi, con khỉ nhép!
- Thí chủ nói lời ấy sai nhiều lắm, Phật nói, lão hầu tử là hầu, ta đây tiểu hầu tử cũng là hầu…
Bất sắc xoay người lại, chậm rãi bước về phía Bắc Địa Vương, vẻ mặt nghiêm túc, hai tay để trước ngực tao thành hình chữ thập, tất cả đều cho rằng hắn có đạo lý gì đó muốn nói.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLChính là, Bất sắc không để ý cái quần cộc còn đang ở trên đầu gối, cho nên ngoài ý muốn, mới đi hai bước đã bị cái quần của mình làm ngã nhào, xì một tiếng ngã vào vũng bùn.
Vũng bùn này sâu hơn một thước, vừa lúc bao phỉ lấy một thân cao khoảng ột thước này của Bất Sắc, chỉ thấy sau khi hầu tử rơi vào vũng bùn, mặt ngoài
"ừng ực, ừng ực" toát ra một chuỗi bọt khí, sau đó , Bất sắc gian nan mò ra ngoài, ghé vào bên cạnh bờ, Bất Sắc mời mịt nhìn nhìn mọi nơi
"A di đà phật"
- Phật nói đây là chỗ nào?