Giữa trưa nắng chang chang, mùa hè sắp tới, hoa cỏ trong Vương gia hậu viện đều đang khoe màu sắc đẹp nhất trong năm.
Trầm Côn thì đứng ở trên một cọng cỏ xanh!
Đúng vậy, một cọng cỏ xanh, chỉ cỡ khoảng ngón út, cao nửa tấc, cọng cỏ hoàn toàn chịu đựng trọng lượng hơm một trăm cân của Trầm Côn, cũng không có bị ép cong lại, ngược lại còn đung đưa theo một cơn gió mát. (Anh Côn béo phì à >.<)
Trầm Côn theo gió lắc lư trên cọng cỏ, trên đùi hắn dán hai tờ linh phù, mặt trên có vẽ một mảnh lá non xanh tươi ướt át.
- Trong biến hóa ngũ hành, mộc chủ phong. Thần Mộc vương phù này chính là năng lượng phong hệ trong mộc hệ, có thể làm cho các thân thể ngươi nhẹ nhàng như lá rụng, các loại khinh công đều thi triển dễ như bỡn.
Vương Nhất Sơn và Vương Kỳ Nhi đứng ở bên cạnh Trầm Côn, chăm chú nghe giảng giải.
Đã nhận hai đồ đệ này, Trầm Côn nhất định truyền cho chúng công phu tốt nhất, cho nên trải qua mấy khóa lý luận, hắn lấy ra khinh công độc môn của Vương Kiêu - Thần Mộc vương phù.
Tỉ mỉ nói rõ nguyên lý vận công của Thần Mộc vương phù, Trầm Côn ra hiệu cho hai đồ đệ chính mình thử một lần.
- Sư phụ, hiện tại phải thử luôn à?
Vương Nhất Sơn có vẻ lòng tin không đủ, dưới sự bức bách của ánh mắt Trầm Côn, hắn vẽ ra hai tờ Thần Mộc vương phù coi như là tiêu chuẩn, dán tại hai bên sường, nhẹ nhàng nhảy lên một ngọn cỏ, ngọn cỏ bị ép vặn vẹo biến hình, vạn hạnh, không có ngã xuống.
- Không tệ, tiếp tục kiên trì!
Trầm Côn thỏa mãn gật đầu, Vương Nhất Sơn tuy rằng chỉ là một Bạch Nguyên vũ tông trung đoạn, thiên phú cũng không coi là cao, thậm chí vũ hồn cũng chỉ là 'Cơ sở linh phù' cấp vũ linh, thế nhưng tiểu tử này bản tính chăm chỉ, bằng lòng chịu khổ, lúc còn rất nhỏ đã có một thân thể rất săn chắc, lúc này học động tác mới, tiến độ vẫn khiến người ta thoả mãn.
Về phần Vương Kỳ Nhi...
Xin lỗi...
Trầm Côn thực sự không muốn nhắc tới quá trình tu luyện của nha đầu này.
Nói đến danh hiệu 'Thiên tài', Trầm Côn chính mình cũng có không ít, đại loại như một trong hai mươi ba người ưu tú nhất trong ba nghìn năm Cửu Châu, thiếu niên làm náo động Đại Triệu... Thế nhưng trước mặt Vương Kỳ Nhi, tất cả đều là vớ vẩn, nhắc tới cũng cảm thấy mất mặt!
Xem qua là nhớ, bất luận chiêu thức gì nhìn một lần là có thể học được, những câu này không đủ để hình dung thiên phú của Vương Kỳ Nhi rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tựa như như bây giờ, luyện tập vài lần thủ pháp của Thần Mộc vương phù, Vương Kỳ Nhi cười hì hì nhảy lên một cọng cỏ, vui vẻ uốn người múa may trên ngọn cỏ, sau đó cảm thấy chưa đã nghiền, dứt khoát nhảy lên cao hạ xuống, lại nhẹ nhàng đáp lên một cọng cỏ, nhảy lên... Không ngờ lấy cọng cỏ làm bạt lò xo.
- Sư phụ, con học được rồi, còn có chiêu thức gì lợi hại hơn không?
Một tiếng cười của Vương Kỳ Nhi dọa cho Trầm Côn toát mồ hôi lạnh toàn thân.
Cứ cái tiến độ này, không đến nửa năm một năm, tri thức của hắn sẽ bị con bé này vắt sạch.
Bất quá Vương Kỳ Nhi có thể có tiến bộ như vậy, cũng không khiến người ta kỳ quái, vũ hồn của nó rất đặc thù, còn có chút liên hệ kỳ diệu cùng Trầm Côn.
Sự Bán Công Bội!
Cái tên này rất quen thuộc? Không sai, chính là phiên bản cấp thấp của vũ hồn Nhất Nhật Thiên Lý mà Trầm Côn đánh mất, bằng vũ hồn này, Vương Kỳ Nhi tu luyện bất luận võ công gì đều có thể làm chơi ăn thật, người khác tân tân khổ khổ luyện một năm, nó chỉ cần hỉ hả luyện một tháng, vừa chơi vừa luyện là có thể thành cao thủ!
- Người so với người, tức chết người mà!
Trầm Côn ném cho Vương Kỳ Nhi một quyển bí tịch, để con bé tự luyện, sau đó trốn ở góc phòng kiểm tra thân thể của chính mình. Trải qua mấy ngày liền chiến đấu mệt mỏi ở Đại Hoang Châu, còn có việc rèn luyện trên đường tới Xích Tiêu thành, đẳng cấp của Trầm Côn đã đề thăng tới liễu Lục Nguyên trung đoạn, cách Lục Nguyên thượng đoạn cũng chỉ có một bước chân. Nếu như tính luôn tác dụng phụ trợ của linh phù Nghịch Thiên và Phù Ma Thất Tuyệt Trận dần dần thuần thục, sức chiến đấu thực tế của Trầm Côn đã đủ để khiêu chiến cường giả Hồng Nguyên hạ đoạn. Bất quá phiền muộn chính là Thực Cốt Tán đáng chết, thứ này không chỉ khiến Trầm Côn công lực hoàn toàn biến mất như động kinh, còn hạn chế việc thăng cấp của hắn.
Mỗi khi Trầm Côn muốn đột phá Lục Nguyên thượng đoạn, Thực Cốt Tán liền chui ra quấy rối, bảo đảm để hắn khổ cực tới mức linh khí tiêu tan, sau đó... Đùng một cái, ngã nhào trước cánh cửa thăng cấp.
- Con mẹ nó, ai có thể kiếm cho ta một dược tề sư, bần tăng đem toàn bộ thân gia tặng hắn cũng được.
Đang oán giận, Trầm Côn thấy A Phúc và A La đi đến, đại cẩu hùng Long Thanh Sơn chạy như điên sau A Phúc.
- Đại thiếu gia!
A Phúc tránh Vương gia huynh muội đang luyện công, , nhỏ giọng nói:
- Hùng Tam Bảo lại phái người thúc dục thiếu gia, bảo thiếu gia mau chóng giúp hắn đối phó Lý gia!
- Ngươi trả lời hắn thế nào?
Trầm Côn cười bỉ ổi.
Mà nụ cười của A Phúc càng thêm bỉ ổi.
- Nô tài nói người là thân thích của Vương gia, Ngự thú sơn trang lại phái yêu thú giúp đỡ Thạch gia, điều này làm cho thiếu gia người rất rất khó chịu, cho nên, muốn mời thiếu gia người hỗ trợ, đợi thêm nửa năm một năm nữa hẵng quay lại.
- Ô kìa, A Phúc ngươi sao có thể nói như vậy chứ, việc này sẽ khiến Hùng đại gia tức giận hộc máu đấy.
Trầm Côn nghiêm mặt lại, chăm chú giáo huấn nói:
- Lần sau nói độc ác thêm nữa, chí ít phải làm hắn tức chết...
Trầm Côn cũng không vội mà trợ giúp Hùng Tam Bảo, một nguyên nhân chính là như A Phúc nói, binh mã của Ngự thú sơn trang không ngờ tham gia chiến dịch vây giết Vương gia, điều này làm cho Trầm Côn rất là khó chịu. Một nguyên nhân khác chính là, Trầm Côn làm cái gì đều chú ý tới lời lãi, Hùng Tam Bảo lúc nào đồng ý đem ngự thú bí pháp giao ra đây, lúc đó hắn mới suy nghĩ xem có ra tay hay không...
Đầu năm nay, không có lợi ích, đào đâu ra hòa thượng bán mạng?
Để A Phúc đi chú ý tin tức trong thành, Trầm Côn lại ngồi xổm phía sau mông A La, ai oán nói:
- Mỹ nữ, ta nhờ ngươi giúp ta đi tìm dược tề sư, tìm được chưa?
- Ngươi đừng tới gần ta, bẩn chết đi được!
A La như thỏ nhảy ra, mắt trợn trắng nói:
- Dược tề sư ở Xích Tiêu thành ta đều đã điều tra qua, lợi hại nhất cũng chỉ là Lục Nguyên trung đoạn, không có biện pháp trị Thực Cốt Tán, càng đừng nói phá giải độc vân trên mộ tổ...
Ài!
- Còn có một tin tức càng xấu hơn, ngươi có bằng lòng nghe không?
- Hả?
- Mấy hôm trước ngươi bức ra tới chút độc tố, ta cầm cho mấy dược tề sư xem, kết quả bọn họ nói.
A La nhìn Trầm Côn như nhìn người chết.
- Thực Cốt Tán mà ngươi trúng không như bình thường, tuyệt đối là tác phẩm từ tay Độc Phật Huyền Si.
- Huyền Si? Hòa thượng à?
Trầm Côn sờ sờ cái đầu bóng lưỡng của mình.
- Hòa thượng này rất lợi hại sao?
- Đâu chỉ là lợi hại?
A La tim đập nhanh nhìn phương Bắc, thất thần nói:
- Huyền Si là quân sư của Ca Thư Ứng Long, lại là đồng môn sư đệ của Thích Ca Bồ Đề, muốn đầu óc có đầu óc, muốn thực lực có thực lực, đáng sợ nhất chính là hắn là một trong mấy dược tề sư cường đại nhất từ cổ chí kim. Trận chiến U Vân châu 26 năm trước, thất cữu ngươi là chủ nhân đời thứ nhất của Bá Giả Vô Song, thế nhưng Huyền Si trở tay liền hạ độc chết thất cữu ngươi, còn hạ độc Dương gia quân, Dương gia thiết quân, Bất Hối Thiên Thương chưa từng bại trận, chỉ một đêm chết mất tám vạn người!
Đang nói, A La đột nhiên hung hăng tát vào mồm mình.
- Xin lỗi, ta phạm giới rồi, không nên tại trước mặt ngươi nhắc tới Dương gia.
Trầm Côn ngơ ngác nhìn A La.
Lúc A La nói được một nữa hắn đã ngẩn ra rồi. Giết thất cữu, chủ nhân đời thứ nhất của Bá Giả Vô Song! Hơn nữa người này còn là em của mẹ ruột mình!
Hơn nửa ngày Trầm Côn mới phản ứng lại.
- Mỹ nữ, Huyền Si ở đâu? Hắn có thể chế tạo ra Thực Cốt Tán, khẳng định có thể chế ra thuốc giải.
- 26 năm trước, Huyền Si đã chết rồi, có người nói là.
A La rất bất đắc dĩ vỗ cái miệng nhỏ nhắn của mình.
- Xin lỗi, lại nhắc tới Dương gia. Nghe nói Dương gia phái người giết Độc Phật rồi, hơn nữa còn ở bên sông Vân, đem Độc Phật ngũ mã phanh thây, để tế hồn tám vạn con cháu Dương gia, đến xương cốt cũng chả giữ lại!
Ấy, đừng kích động!
Trầm Côn lắc đầu thở dài đi vào buồng trong, ăn bữa trưa, tắm rửa một cái, ngủ một giấc, đại khái là lúc ăn cơm xong mới về tới hậu viện, ngẩng đầu lên nhìn một cái, Vương Nhất Sơn không ngờ còn đang luyện công.
Hắn đứng ở trên ngọn cỏ, hai chân không ngăn được cứ run lên, trên trán toát ra mồ hôi như tắm, sắc mặt trắng như tờ giấy, hiển nhiên, thằng ngu này luyện cả nửa ngày, mệt sắp chết rồi!
Bất quá so với lúc Trầm Côn rời khỏi, trông hắn chả thấy có điểm tiến bộ nào.
- Tiểu tử này!
Trầm Côn rất thích sự cứng cỏi của Vương Nhất Sơn, nhưng cũng có chút nhìn không được thuận mắt.
- Nhất Sơn, ngươi không biết biến báo một chút sao?
- Biến báo?
Vương Nhất Sơn không hiểu.
- Ý của ta là, ngươi luyện thời gian dài như vậy cũng không có hiệu quả, khẳng định là phương pháp không thích hợp với ngươi, vậy ngươi không thể động não, nghĩ ra một biện pháp hữu hiệu hơn sao?
Trầm Côn chỉ huyệt Thái Dương của mình.
- Đầu óc, ở đây!
- Sư phụ, luyện công không phải là dựa vào sự chịu đựng sao?
Vương Nhất Sơn vẻ mặt ngây thơ.
- Ta đồng ý chịu khổ, đồng ý liều mạng, nhất định sẽ luyện thành.
- Lời này là ai dạy ngươi?
Trầm Côn trợn tròn mắt.
- Là chính ta nghĩ ra đó!
Vương Nhất Sơn cây ngay không sợ chết đứng.
- Từ xưa đến nay, cường giả võ đạo đều lấy hai chữ cứng cỏi làm căn cơ, chăm chỉ tập luyện, vùi đầu vất vả, mới có thể tạo nên sự nghiệp! Làm người cũng là như vậy, cần cù, thật thà, trung thực, không tham lam, mới có thể làm được đại trượng phu đường đường chính chính!
Ánh mắt Trầm Côn như lưỡi câu, hơn nửa ngày chưa nói nên lời.
Không tham mới có thể trở thành một đại trượng phu đường đường chính chính, A di đà phật, pháp hiệu đầy đủ của Trầm Côn lại là 'Bất Khả Bất Tham". Ta làm sao lại nhận một tên đồ đệ dở hơi thế này?
Trầm Côn bỗng nhiên phát hiện muốn đem Vương Nhất Sơn bồi dưỡng trở thành trụ cột của Vương gia, võ công vẫn là thứ nhì, quan trọng nhất, là phải tẩy não cho thằng ngu này, truyền vào đấy một ít lý niệm 'tiên tiến'.
Suy nghĩ nửa ngày, híp mắt lại nói:
- Nhất Sơn, lý thuyết của ngươi không sai biệt lắm, chiêu thức cũng nhớ được không ít, vậy có phải là nên làm một vài việc rồi không?
- Cái gì?
Vương Nhất Sơn vẻ mặt mê man.
- Ví dụ như bút Chu Tước?
Dưới sự dẫn dắt của Trầm Côn, Vương Nhất Sơn rốt cục kinh hô.
- Không sai, bút Chu Tước bị Chu gia đoạt đi, ta thân là Vương gia trưởng tử, nhất quyết phải đoạt lại!
- Ừ, vậy ngươi chuẩn bị đoạt lại kiểu gì?
Trầm Côn cười tủm tỉm gật đầu.
- Ta.
Vương Nhất Sơn suy nghĩ một chút.
- Ta chuẩn bị hướng Chu gia hạ chiến thư, hẹn bọn họ đánh một trận vào ngày mai, sinh tử bất luận, người thắng sẽ lấy bút Chu Tước.
Nói xong, bỗng nhiên phát hiện sắc mặt Trầm Côn không vừa ý, nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, ta nói sai à?
- Cổ hủ!
Trầm Côn tức giận chửi ầm lên.
- Hạ chiến thư, sinh tử chiến? Hiện tại là thời đại gì rồi? Thiên niên kỷ nguyên thứ ba của Cửu Châu đại lục rồi, chú trọng chính là hiệu suất, là kết quả! Tưởng lấy lại bảo vật tổ truyền, cũng đừng có chơi mấy trò cổ lỗ xĩ này, nếu không ngươi còn chưa ra tay, Chu gia đã cầm bút Chu Tước biến mất rồi.
- Bọn họ vì sao phải chạy?
Vương Nhất Sơn cố chấp truy vấn.
- Không thể nào, ta chỉ là một tên Bạch Nguyên vũ tông hạ đoạn mà, bọn họ khẳng định sẽ tiếp nhận chiến thư của ta.
- Ông trời ơi, Phật tổ ơi, lạy chúa tôi, A men!
Trầm Côn ngồi xổm ở góc tường ôm đầu, cầu xin nói:
- Đại ca à, ngươi tự mình suy nghĩ một chút đi, Chu gia sợ là sợ ngươi sao? Bọn chúng sợ là sợ ta, là sợ cao thủ một chiêu liền có thể giết chết bảy tám nghìn đệ tử Thạch gia ta! Ta cá với ngươi bọn chúng biết ta ở Vương gia, tuyệt đối sẽ không nhận chiến thư của ngươi, hơn nữa chiến thư của ngươi xuất hiện, chẳng khác nào báo cho chúng biết có cao thủ tới, muốn sống thì chạy mau. Hiện giờ thì hiểu chưa hả?
Trầm Côn lải nhải giải thích một tràng, nhưng Vương Nhất Sơn người ta một câu nói cũng không có lọt vào tai! Vương Nhất Sơn đáng thương, sau khi Trầm Côn gọi 'đại ca' liền quỳ xuống, đau khổ vò đầu bứt tai, nước mắt rưng rưng nói:
- Thiên địa quân thân sư, luân thường là căn bản của con người, sự phụ, người ngàn vạn lần không thể gọi ta là đại ca được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play