Một cứu binh cũng còn chưa tới, bút Chu Tước ngược lại đã bị cướp đi, cái này gọi là thúc thủ vô sách, làm sao bây giờ đây!
Điểm chết người chính là, thời điểm Vương Kỳ Nhi quát mắng Chu Bất An, lúc đó có mấy người đi ngang qua, sau khi nghe được ba chữ 'bút Chu Tước' từ miệng nàng, lập tức xoay người rời đi, bây giờ liền xuất hiện mấy trăm dong binh vây quanh, trên khóe môi nhếch lên của bọn họ đều đang mỉm cười không có hảo ý.
- Nha đầu này là dư nghiệt Vương gia, nếu như chúng ta bắt được nàng, Thạch gia chắc chắn sẽ ban thưởng rất trọng hậu...
Đáng thương cho Vương Kỳ Nhi, hai mắt của nàng đang đỏ bừng sau một hồi khóc lóc, cũng không có lưu ý đến nụ cười cổ quái của bọn lính đánh thuê, nàng vừa nhìn bọn lính đánh thuê vây quanh, mở to hai mắt đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, từ trên miệng thốt ra hai từ :
- Dong binh!?
Vương Kỳ Nhi ngay lập tức lấy ra một ít bạc vụn từ trong túi tiền, cầu khẩn nói:
- Các dong binh lão gia, nhà ta bị người xấu vây công, ai có thể giúp ta, ta nhất định cho hắn rất nhiều, rất nhiều bạc!
- Mười ba lượng bạc?
Thấy rõ số lượng ngân lượng trong tay Vương Kỳ Nhi, bọn lính đánh thuê ồ lên cười to... .
- Các ngươi đừng cười nha!
Vương Kỳ Nhi vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ta biết tiền của ta có rất ít, coi như ta van cầu các ngươi, coi như các ngươi phát thiện tâm đi? Nhà ta mọi người đều đã chết sạch!
- Tiểu nha đầu, ngươi thật sự chỉ có mười ba lượng bạc sao?
Một đại hồ tử dong binh ngồi xổm trước mặt Vương Kỳ Nhi, nhẹ nhàng nâng người của nàng.
- Vâng, chỉ có mười ba lượng bạc!
Vương Kỳ Nhi bèn mở toang miệng túi của mình ra, bên trong quả thật không còn chút ngân lượng nào, nhưng đại hồ tử dong binh cười quái dị nói:
- Không, ngươi có nhiều hơn bạc, ít nhất phải đến một vạn lượng, tiểu nha đầu, thúc thúc nguyện ý giúp ngươi, ngươi đem một vạn lượng này đều cấp thúc thúc có được không?
- Ngươi nói trong đó có một vạn lượng bạc sao?
Vương Kỳ Nhi kinh ngạc nhìn túi tiền.
- Bá bá, ngươi không nên giễu cợt ta, chỗ này của ta thật sự chỉ có 13 lượng bạc, người có nguyện ý hỗ trợ ta không?
- Ta cũng không phải đang giễu cợt ngươi!
Đại hồ tử biến sắc mặt nói:
- Cái đầu của ngươi, ít nhất có giá trị một vạn lượng!
- Cứu mạng a!
Vương Kỳ Nhi rốt cục cũng ý thức được ý đồ của đám dong binh, nàng xoay người định bỏ chạy, đột nhiên cảm giác trên cổ đau nhức, giống như bị ai đó chém cho một dao nhưng cảm giác đau đớn lại mất đi rất nhanh, tiếp theo, chỉ nghe thấy ở phía sau lưng 'Huỵch' một tiếng, giống như có ai đó bị ngã quỵ.
Hết thảy biến hóa xảy ra quá nhanh, Vương Kỳ Nhi thậm chí không còn kịp ý thức được sau lưng xảy ra chuyện gì. Nàng chạy đi vài chục bước mới phát giác giống như mình đã được cứu liền quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên hòa thượng đang cười híp mắt đứng ở sau lưng mình, mà đại hồ tử dong binh kia đã ngã xuống dưới chân hòa thượng này.
- Thật là lợi hại!
Đại hồ tử dong binh ít nhất cũng có thực lực Bạch Nguyên vũ tông vậy mà hòa thượng thiếu niên này lại chỉ trong một chiêu liền đánh bại hắn, hòa thượng này nhất định phải lợi hại hơn đại ca cùng phụ thân!
Có lẽ... Hắn so sánh với mấy người lợi hại nhất trong Xích Tiêu thành cũng không kém!
- Tiểu nha đầu, ngươi đang cần một người giúp đỡ phải không?
Trầm Côn sau khi đánh ngã đại hồ tử dong binh, vẫn giữ nguyên tư thế ngồi chồm hổm, cười híp mắt nhảy tới trước mặt Vương Kỳ Nhi.
- Ta cần nhưng ngươi nguyện ý giúp ta sao?
Vương Kỳ Nhi vui mừng mở to hai mắt, bất quá vừa nghĩ tới số bạc có trong túi liền đỏ mặt cúi đầu nói:
- Nhưng ta chỉ có mười lượng bạc, làm sao có thể thuê cao thủ như ngươi ...
- Bần tăng đang cần ít bạc vụn!
Trầm Côn cười hì hì vươn tay thu mười ba lượng bạc.
- Yên tâm đi, chúng ta thành giao!
- Ngươi, ngươi thật sự đáp ứng?
Vương Kỳ Nhi dụi dụi mắt, phát hiện mình cũng không có hoa mắt, chần chờ nói:
- Hòa thượng ca ca, ngươi phải biết rằng, cừu nhân nhà ta là Thạch gia, Thạch Lan Trác là Lục Nguyên Vũ Tông trung đoạn, thủ hạ lại có bốn Hoàng Nguyên Vũ Tông... Thạch gia cùng Ngự Thú sơn trang quan hệ cũng rất tốt, lúc nào hắn cũng có thể mời tới hai đại cao thủ của Ngự Thú sơn trang, Lục Nguyên thượng đoạn Hùng Tam Bảo và Lục Nguyên đỉnh phong Lý Nhất Thiên!
- Ngươi hoài nghi thực lực của bần tăng?
- Không, không phải, ý ta muốn nói là địch nhân nhiều lắm!
- Bần tăng đánh nhau chưa bao giờ chưa bao giờ sợ nhiều người, bây giờ ngươi nhìn đi!
Trầm Côn quét mắt nhìn một lượt, chung quanh đã có hơn hai trăm dong binh, bọn họ sau khi chứng kiến Trầm Côn chỉ một chiêu đánh ngã đại hồ tử, trong lúc nhất thời không dám ra tay, bất quá cũng không nỡ bỏ lỡ cơ hội bắt Vương Kỳ Nhi, lúc này bọn chúng đang ở thấp giọng thương lượng.
- Các lão huynh bây giờ còn muốn bắt nàng sao?
Trầm Côn cười nói:
- Bần tăng đã nhận ủy thác của Vương gia, vậy có thể nể mặt bổn hòa thượng nhường đường không?
Bọn lính đánh thuê nhìn nhau một chút, đột nhiên tất cả cùng vọt lên.
Trầm Côn đã sớm đoán được tình huống này, tay trái vận Đại Nhật Càn Khôn công, tay phải Tinh Hà Thiên Huyễn, hai tay ở trước ngực khép lại, dung hợp thành một đạo Thái Cực Đồ. Tiếp theo, hai tay hắn mạnh mẽ mở ra, mấy trăm trương linh phù, như Thiên Nữ Tán Hoa bắn ra!
Những linh phù này đã được phụ gia liên tỏa thuộc tính, ở giữa không trung bện thành một đạo lưới lớn, không sai biệt bao trùm lên hơn hai trăm dong binh, mà ngay thời điểm linh phù sắp bạo liệt, Trầm Côn lại làm cho linh phù dừng lại, đứng tại đỉnh đầu bọn lính đánh thuê!
Tí tách
Tí tách!
Tí tách!
Hằng hà mồ hôi lạnh từ trên trán đám dong binh rơi xuống, linh phù lặng yên sát sạt da đầu của bọn hắn, làm cho bọn họ cũng không dám ngẩng lên! Chân cũng không dám động, ngay cả thở cũng không dám thở gấp!
- Các huynh đệ có thể nể mặt được không?
Trầm Côn cười khẽ một tiếng, bọn lính đánh thuê liền chật vật bỏ chạy.
- Một đám vô dụng, hèn nhát, cút!
Trầm Côn thu hồi linh phù, vỗ vỗ đầu Vương Kỳ Nhi.
- Nha đầu, ngươi cảm thấy mười ba lượng bạc xài như vậy có thiệt thòi không?
- Ta lãi lớn rồi!
Vương Kỳ Nhi bật cười.
- Hòa thượng ca ca, nhà ta ở phía thành bắc, ngươi mau đi theo ta!
- Không vội, không vội!
Trầm Côn cởi xuống từ trên lưng một cái bao tải cực lớn, giao cho Vương Kỳ Nhi nói:
- Ngươi nếu muốn cứu người nhà, vậy phải theo lời ta nói mà làm, bây giờ ngươi đến cửa thành chờ đại ca của ngươi, sau đó mang theo những đồ này cùng đại ca của ngươi về nhà... Đến giờ Tý đêm nay, ngươi so sánh ánh sao trên trời, đem những đồ này chôn ở trong sơn trang, khi Thạch gia tấn công lên núi, ngươi phải yêu cầu thân nhân lui vào trong nội đường đại sảnh, cho dù Thạch gia công phá bao nhiêu Đạo phòng tuyến, chiếm lĩnh bao nhiêu địa phương, cũng không cho phép ra, hiểu chưa?
- Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Vương Kỳ Nhi kinh ngạc hỏi.
- Chỉ đơn giản như vậy thôi!
Trầm Côn cười híp mắt đem một giọt máu tươi dán lên mi tâm Vương Kỳ Nhi.
...
Đêm khuya, Vương Kỳ Nhi đeo một cái bao bố trông còn to hơn người của nàng đem giấu ở gần cửa thành, chỉ một lát sau đã nhìn thấy Vương Nhất Sơn thất tha thất thểu trở về.
Chiến mã của Vương Nhất Sơn đã chết trận, hắn mang theo bội kiếm của mình, trên người có bảy tám vết thương, máu me đầy mặt. Nhìn thấy Vương Kỳ Nhi đột nhiên từ ven đường nhảy ra, hoảng sợ nói:
- Kỳ kỳ, làm sao muội còn chưa đi?
- Ca ca tại sao lại bị như vậy?
Vương Kỳ Nhi vừa khóc vừa nhìn đại ca.
- Ai, huynh đánh giết ngoài thành, bằng hữu không có một ai nguyện ý hỗ trợ, ghê tởm nhất chính là Tôn gia, bọn chúng lại đem tung tích của huynh bán đứng cho Thạch gia...
Vương Nhất Sơn cười khổ nói:
- Cũng may đúng thời khắc nguy cấp có một bạch y tiên nữ từ trên trời giáng xuống, bằng không...
Sau khi nghe Vương Kỳ Nhi kể lại những việc nàng đã trải qua, Vương Nhất Sơn kinh ngạc nói:
- Thật là kì quái, bạch y tiên nữ kia cũng nói với huynh: trước giờ Tý phải chạy về Vương gia, nàng còn nói, huynh sẽ gặp muội ở cửa thành, hơn nữa chúng ta phải cùng nhau xuyên qua cửa bắc, đảm bảo đám yêu thú sẽ không làm khó chúng ta!
- Chúng ta chạy mau đi nha!
Vương Kỳ Nhi lo lắng nói. Vương Nhất Sơn cuối cùng cũng biểu hiện ra hắn không phải là tiểu hài tử :
- Kỳ Kỳ, muội không cảm thấy chuyện này rất quái lạ sao, tự nhiên xuất hiện một bạch y tiên nữ đến cứu huynh, sau đó lại còn một hòa thượng cứu muộii... Nhà của chúng ta không hề có bằng hữu lợi hại như thế, bọn họ vì cái gì lại giúp chúng ta?
- Cho dù bọn họ có ý đồ gì, huynh còn chỗ khác để trông cậy vào sao?
Vương Kỳ Nhi đáng thương nói.
- Đúng, Vương gia chúng ta đã bị dồn đến bước này, chúng ta liệu có tư cách để hoài nghi người khác sao!
Vương Nhất Sơn ôm lấy Kỳ Kỳ.
- Cùng lắm chúng ta cùng phụ thân chết chung một chỗ, trên đường hoàng tuyền một nhà đoàn tụ.
Hai người khiêng bao bố, lặng lẽ đi tới phía ngoài quân doanh Thạch gia. Lần này vây trang, Thạch gia xuất động một vạn nhân mã bản bộ, lại từ Ngự Thú sơn trang mượn tới một nhóm lớn yêu thú, lúc này người của Thạch gia đang bao vây đông, tây, nam ba tòa cửa trang, còn đám yêu thú ngăn chặn hướng bắc môn.
Dựa theo sự phân phó của Bạch y tiên tử, Vương gia huynh muội đi tới bắc môn phòng tuyến của yêu thú, nhìn đám yêu thú hung tàn lại nghe tiếng hổ gào sói tru vang lên liên miên bất tuyệt, Vương Nhất Sơn tay trái ôm muội muội, tay phải mang theo bao bố, hai mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng từ từ nhắm chặt lại! Mặc dù đã có lời dặn dò của Bạch y tiên nữ, nhưng thật sự là đám yêu thú sẽ bỏ qua thức ăn ngon sao? Trong lòng Vương Nhất Sơn cũng không còn cố kị, cho dù phải trả giá như thế nào.
- Kỳ kỳ, chết sống gì cũng không được rời khỏi ca ca, nếu có kiếp sau, chúng ta vẫn là huynh muội!
Hai chân sải bước!
Sau khi đi hai mươi mấy bước, Vương Nhất Sơn kinh hãi phát hiện, bên tai cũng không có truyền đến thanh âm của yêu thú!
Hắn mở mắt, sau đó sợ ngây người!
Đám yêu thú không phải là không phát hiện ra Vương gia huynh muội, chẳng qua khi cảm nhận thấy điểm máu tươi trên mi tâm của Vương Kỳ, đám yêu thú tựa như kinh hãi, thậm chí còn nép vào nhau tạo ra một con đường!
Bọn họ cũng không biết, trong máu Trầm Côn tràn đầy hơi thở của thú tôn Lý Mục, mặc dù chỉ là điên lỗi Lý Mục, nhưng cũng không phải là thứ mà đám yêu thú cấp bậc thấp có can đảm đến gần! Vương Nhất Sơn huynh muội thần không biết quỷ không hay trở lại sơn trang của mình.
Lúc này, bên trong sơn trang tình cảnh cực kì bi thảm,
Nội đường môn hộ cũng mở ra, Vương Đạc tóc trắng xoá co quắp ngồi ở trên cánh cửa, ngơ ngác nhìn đình viện trống rỗng.
Nhi tử cùng nữ nhi đã rời đi được một ngày, bây giờ còn không có tin tức truyền về, sợ là đã...
Vương Đạc không dám nghĩ tiếp, nhưng người hầu bên cạnh lại cười khổ nói
- Lão gia, viện binh còn chưa tới, thiếu gia cùng tiểu thư sợ là đã ngộ hại!
- Nói nhảm!
Vương Đạc nhảy dựng lên quát:
- Không có chết, bọn họ không thể chết, hậu duệ của Vương Kiêu lão tổ làm sao có thể tuyệt hậu! Bọn họ cũng không thể chết a! Khóc đến nỗi lệ tung hoành, ngã xuống cánh cửa.
- Vương gia còn bao nhiêu người?
Vương Đạc lẩm bẩm hỏi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLNgười hầu nhất thời trả lời không được.
- Lão gia chờ ta đi đếm một lượt.
- Đi thôi!
Sau khi đếm xong thì gặp Sở Chi nói cho bọn hắn biết... Vương Đạc thất thần nói,
- Vương Đạc ta thành thật xin lỗi mọi người, làm hại mọi người bị chôn cùng Vương gia... họ đều là chí thân của Vương gia, có lẽ nói một câu như vậy là đủ rồi... Về phần bọn người hầu, ngươi cũng nói cho bọn hắn biết, nếu như Thạch gia không đuổi tận giết tuyệt, nếu như bọn họ có người còn sống đi ra ngoài, nhờ bọn họ mang bài vị tổ tiên Vương gia tìm địa phương yên tĩnh, Vương Đạc bất hiếu, không thể để cho hương hồn tổ tông phải nằm nơi hoang dã a!