- Lão Hùng, ngươi ở chỗ này chờ ta!
Trầm Côn giục ngựa, chỉ phút chốc liền đuổi kịp gã quân nhân, đi sóng vai, hắn cười nói
- Lão huynh, họ gì?
Gã quân nhân chỉ khoảng hai mươi tuổi, cau mày, nét mặt u sầu không hợp với tuổi, hắn cười cười:
- Huynh đài, ta còn có việc gấp, nếu huynh có lòng muốn kết giao, chi bằng ngày sau hãy tới sơn trang Vương gia.
- Ngươi cũng mang họ Vương ư?
Mắt Trầm Côn sáng rực lên:
- Vậy tổ tiên của ngươi phải chăng là?
Sắc mặt quân nhân trước mắt trầm hẳn xuống, hắn đang lo lắng cho sinh tử an nguy của phụ thân và muội muội, đột nhiên ở đâu nhảy ra một kẻ chắn đường, còn hỏi lai lịch tổ tiên của hắn, đổi lại là ai cũng sẽ nổi giận
- Điều này không quan hệ tới ngươi, tránh ra.
Quân nhân nổi giận quát.
Trầm côn cười híp mắt tiến lên chặn đường, nghiêng đầu nói:
- Ta chỉ muốn hỏi một câu cũng không được sao! Tổ tiên của ngươi có phải là hai đại nhân vật trong truyền thuyết Liệt Thiên Võ Hoàng Vương Mãng và Huyết Phù Ma Vương Kiêu không?
Quân nhân sắc mặt đại biến!
Thì ra tên tiểu tử trước mắt này đúng là hậu nhân của Vương Kiêu, quả thật có duyên.
Chưa tới thành đã gặp được hậu nhân của Vương Kiêu.
Vương Kiêu ở trong thân thể của Trầm Côn cũng cao hứng cười lên ha hả:
- Năm đó ta cùng Nguyêt Nhi lưu lạc tránh né địch nhân đuổi giết nên đem con ruột gửi cho một lão nông phu. Rồi bảo bọn họ tới Xích Tiêu thành ở, không ngờ qua hơn một nghìn năm, Vương gia ta lại bám rễ tại đây, còn xuất hiện một tôn tử dung mạo giống hệt ta nữa chứ.
Lúc này gã quân nhân đã bị Trầm Côn cản lại năm lần bảy lượt, sớm đã tức giận rút kiếm lao ra:
- Nếu không nhường đường đừng trách ta kgông khách khí.
- Yên tâm, yên tâm, ta hỏi vấn đề cuối cùng thôi, Vương gia bây giờ như thế nào, ai là gia chủ, có bao nhiêu người, gia sản thế nào?
Giọng nói của Trầm Côn tràn ngập lý thú, hắn là đồ đệ của Vương Kiêu, xét theo bối phận thì gã quân nhân này còn phải gọi hắn là cố không biết bao nhiêu đời đâu.
- Đây là ngươi tự tìm đường chết!
Quân nhân bị ngữ khí trêu chọc của Trầm Côn làm cho nổi giận lôi đình, đâm một kiếm tới chiến mã của Trầm Côn.
- Dù bị tức giận cũng không trực tiếp tấn công người. Quả nhiên là một đứa trẻ tốt.
Được làm trưởng bối tất nhiên tâm tình của Trầm Côn rất tốt, hắn chậm rãi đưa ra một khối lệnh bài nói:
- Bất quá ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta, xem xem đây là gì rồi trực tiếp trả lời ngay cho ta.
Quân nhân đâm bội kiếm được nửa đường thì dừng lại, bởi vì trong tay Trầm Côn chính là hành quân hổ phù của quan lớn Đại Triệu, có quyền điều động binh mã tại chỗ.
- Hành quân Hổ Phù?
Quân nhân vội vàng quỳ xuống:
- Mạt tướng Vương Nhất Sơn, thuộc biên cảnh phía tây đế quốc quân, quân hàm thất phẩm.
Nghĩ đến vấn đề kỳ quái Trầm Côn vừa hỏi, hắn chần chờ một chút rồi nói:
- Gia tộc mạt tướng.. trực hệ có ba trăm bốn mươi bảy người, người hầu cùng gia binh ước chừng ba nghìn người, gia chủ hiện giờ là cha tiểu nhân, Vương Đạc, tiểu nhân còn có một muội muội, Vương Kỳ.
Hắn nói xong ngẩng đầu lên khẩn cầu:
- Tướng quân, gia đình mạc tướng gặp nạn, phải lập tức trở về, mong ngài phê chuẩn.
Vương gia gặp nạn ư? Trầm Côn híp đôi mắt nhỏ lại.
Hắn phất tay nhường đường cho Vương Nhất Sơn đi rồi quay lại xe ngựa nói:
- Lão huynh, Vương gia Xích Tiêu thành, ngươi biết chuyện gì xảy ra không?
- Vua của ta…
- Con mẹ nó, ngươi đừng có nói chuyện kiểu đó với ta, nói rõ ra xem nào!
- Ha Ha, được rồi
Hùng Tam Bảo cười nói:
- Xích Tiêu thành có tứ đại gia tộc gồm, Ngự thú sơn trang, Thạch gia, Chu gia, Vương gia, tứ đại gia tộc chúng ta đã có quan hệ vài chục năm, cũng sớm hiểu rõ bọn họ.
- Nói chuyện của Vương gia cho ta.
Trầm Côn nói:
- Đừng có dài dòng, có cái gì nói cái đó.
- Ồ!
Thần sắc Hùng Tam Bảo quái dị liếc Trầm Côn nói:
- Vương gia là gia tộc cổ xưa nhất Xích Tiêu thành, theo đời thứ nhất truyền lại thì tới nay cũng gần hai trăm bảy mươi thế hệ rồi, cũng đã xuất hiện mấy đại nhân vật. Ngài vừa nhìn thấy Vương Nhất Sơn, tổ gia gia của hắn đã từng làm đại nguyên soái của Đại Triệu ta. Bất quá mấy chục năm lại đây Vương gia dần dần thất thế, Vương Đạc chỉ là Hoàng Nguyên Vũ tông hạ đoạn. Nếu không phải nhà hắn có mấy món bảo bối gia truyền thì nói không chừng đã bị tam đại gia tộc kia thâu tóm từ lâu .
- Vật gia truyền. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trầm Côn chấn động trong lòng .
- Một trong những món đồ đó là Chu Tước bút, bất qua tiểu nhân không phải chế phù sư nên đối với giấy bút tiểu nhân không rõ ràng lắm.
Hùng Tam Bảo chỉ vào một ngọn núi bị Hắc Vân che phủ ở xa xa:
- Kiện bảo bối thứ hai chính là phần mộ của tổ tiên Vương gia trên ngọn núi kia, nghe nói phần mộ tổ tiên do cao thủ Thiên Cơ môn bố trí phong thủy tuyệt kỹ, lại có kỳ môn trận pháp. Vương gia gặp nạn chỉ cần trốn vào trong đó, đối thủ sẽ không cách nào thương tổn họ nữa.
Hùng Tam Bảo cười nói tiếp:
- Nhưng lần này lại ngược lại, phần mộ tổ tiên chẳng những không phù hộ cho Vương gia mà còn mang đến cho Vương gia một đại họa không nhỏ.
- Đại họa gì?
- Đó là trước khi ta rời khỏi Xích tiêu thành ba ngày, không rõ là ai truyền ra tin tức nói bên trong phần mộ của Vương gia xuất hiện bảo bối, vì bảo bối này mà người thừa kế của Thạch gia lén lút đi vào phần mộ tổ tiên của Vương gia. Cuối cùng lại bị kỳ môn trận pháp trong đó giam giữ.
Người thừa kế bị nhốt, Thạch gia bất đắc dĩ đành phải đến Vương gia cầu thả người. Nhưng Vương gia lại nói gần đây trong mộ phần liên tục có chuyện lạ xảy ra, ngay cả Vương gia bọn hắn cũng không có cách nào đi vào. Thạch gia làm sao tin tưởng được chuyện này. Vì vậy đã xảy ra đánh nhau giữa hai gia tộc. Thạch gia nhiều cao thủ hơn, lúc ta rời đi đã giết đến vài trăm người Vương gia rồi. Bọn hắn còn đòi đào phần mộ tổ tiên của Vương gia lên, báo thù cho người thừa kế.
- Vua của ta, ngươi làm sao vậy?
Hùng Tam Bảo phát hiện Trầm Côn có vẻ khác lạ, giống như đang nổi giận.
Phẫn nộ!
- Ta không sao, bất quá chúng ta tách ra đi. Lão Hùng, ngươi trước tiên quay về Tuần thú sơn trang, Sau này ta sẽ đến tìm ngươi.
Trầm Côn vội vàng nhảy xuống khỏi xe ngựa, trong ngực hắn nóng như lửa thiêu, Vương Kiêu đang gầm lên giận dữ.
- Đám cẩu tặc Thạch gia, dám đụng tới phần mộ tổ tiên của Vương gia, không diệt cả nhà ngươi ta không xứng là tổ tiên Vương gia.
- Vương lão huynh, đừng nóng, để ta đi hỏi thăm tình tình xem thế nào đã.
- Phải đi phụ cận Thạch gia hỏi thăm.
Thanh âm của Vương Kiêu lộ ra vẽ âm lãnh, cười nói:
- Bản thân ta muốn xem lai lịch của Thạch gia này như thế nào mà có dũng khí đào mộ tổ của Vương gia. Tốt nhất là chuẩn bị nhận lấy sự trả thù của Vương Kiêu ta đi.
Thạch gia cùng Vương gia tranh đấu hơn một tháng, cả thành sớm đã biết, cho nên Trầm Côn dễ dàng dò hỏi được kết quả.
Nguyên là người thừa kế của Thạch gia bị nhốt trong mộ phần mười một ngày, Thạch gia không thể không thừa nhận người thừa kế gia tộc đã chết. Nên Thạch gia điên cuồng hướng tới Vương gia trả thù. Sau hơn mười ngày bị đuổi giết, Vương gia trên dưới chỉ còn hơn ba trăm người còn sống.
Lúc này, quân của Thạch gia sớm đã vây khốn Vương gia, đoạn tuyệt nguồn thực phẩm và nước uống. Bất quá bọn hắn cũng không có nóng lòng tiêu diệt toàn bộ Vương gia, mà nói chỉ cần Vương gia giao ra bảo bối bên trong phần mộ tổ tiên thì sẽ cho Vương gia một con đường sống.
Một món đồ có thể đổi lấy sự sinh tồn của gia tộc. Đây coi như là một cuộc buôn bán tốt. Nhưng kỳ quái ở chỗ Vương gia vẫn nhất nhất trả lời là không biết bảo bối gì, hơn nữa từ hơn hai mươi năm trước không biết phần mộ tổ tiên xảy ra chuyện gì, bị Hắc Vân bao phủ ngay cả tộc nhân Vương gia cũng vô pháp tiến vào.
Thạch gia đương nhiên không tin kiểu giải thích này, vì thế cấp cho Vương gia ba ngày thời gian để suy nghĩ, sau ba ngày nếu chưa đưa bảo bối ra sẽ diệt toàn gia!
Kỳ hạn này hôm nay là ngày cuối cùng.
Ngay khi Trầm Côn nghe được tin tức này thì tại sơn trang Vương gia quân đội Thạch gia đông nghìn nghịt bao vây Vương gia. Nơi cao nhất trong chỗ đóng quân có một trung niên võ giả tuổi chừng bốn mươi tuổi, trên mặt cười lạnh, khinh thường nhìn đại môn Vương gia. Người này chính là gia chủ Thạch gia, Thạch Lan Trác. Ánh mắt Thạch Lan Trác cuối cùng dừng lại ở chỗ xác của hai trăm đệ tử Thạch gia, đều là bị kỵ binh giày xéo mà chết.
- Chỉ dựa vào hơn một trăm kỵ kinh cũng có thể phá vòng vây của ta chạy vào trong sơn trang, Vương Nhất Sơn này cũng có vài phần bản sự.
Thạch Lan Trác cười lạnh nói:
- Bất quá hắn cũng thật ngu xuẩn, đang ẩn bên trong quân đội Đại Triệu, ta muốn làm gì hắn cũng không được. May mà hắn trở về, cũng đừng trách ta giết chết cả huyết mạch cuối cùng này của Vương gia.
Đồng dạng một tiếng quát "Ngu xuẩn" cũng vang lên bên trong Vương phủ.
Sau đại môn đóng chặt, Vương Nhất Sơn cởi bỏ chiến giáp, trên người nhổ xuống hai mũi tên, quỳ xuống nói:
- Phụ thân, Nhất Sơn về trễ, mong cha thứ tội.
- Ngu xuẩn, ngu xuẩn.
Một lão nhân tóc trắng xóa từ trong nhà lao ra, hung hăng tát Vương Nhất Sơn 1 cái thật mạnh, tức giận mắng:
- Ngươi không ở trong quân đội cho tốt, quay về đây làm gì, chịu chết sao?
- Vương gia đều sẽ chết hết, con có thể không về sao?
Vương Nhất Sơn bi phẫn nói.
- Ngươi trở về Vương gia mới thật sự là chết hết.
Vương Đạc thở dài, chỉ vào đại môn nói:
- Ngươi đã có bản lĩnh phá vây tiến vào đây, vậy thì nhanh chóng phá vây ra ngoài, trốn càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng trở lại đây nữa.
- Không được đâu phụ thân, con thừa dịp Thạch gia chưa chuẩn bị mới xông vào, hiện giờ Thạch gia đã có phòng bị, con không thể nào đột phá được vòng vây.
Vương Nhất Sơn mỉm cười dứt khoát.
- Cha, dù sao con cũng đã trở về, vậy cùng chết một chỗ đi, hậu nhân của Phù Ma Vương Kiêu không thể làm rùa đen rút đầu a.
- Hài tử ngốc này.
Vương Đạc ôm lấy đầu Vương Nhất Sơn, muốn mắng vài câu, nhưng cuối cùng lệ nóng rơi không ngừng, nghẹn ngào một câu cũng không nói nên lời.
- Ca, ngươi đã trở lại?
Nghe thấy thanh âm của Vương Nhất Sơn, những thành viên cốt cán của Vương gia đều từ trong nhà chạy hết ra, đi đầu là một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, khóe miệng còn vương một nét cười ranh mãnh. Bình thường nàng hẳn là một tiểu cô nương lanh lợi, hoạt bát. Vài ngày ở trong vòng vây của Thạch gia cũng đã làm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu thêm nét u sầu.
- Kỳ Kỳ, ngươi không sao là tốt rồi.
Vương Nhất Sơn ôm lấy thân muội muội của mình, cười cười, bỗng dưng nụ cười trên mặt trở nên cứng ngắc.
Thanh âm run rẩy đếm:
- Một, hai, … mười sáu, mười bảy…
Hắn đếm kỹ những Vương gia tộc nhân xung quanh, giọng run run nói:
- Làm sao chỉ có ba mươi mấy người ở đây, những người khác đâu? Tứ thúc đâu? Lục thúc đâu? Nhị cô đâu?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play