- Thiên cơ dự ngôn?
Trầm Côn mở to hai mắt.
- Lão huynh, ngươi làm sao vậy? Sao lại dạy khóa dự ngôn cho ta? Hắc hắc, dự ngôn thứ này, nghe cho vui thôi!
Vương Kiêu lộ ra nụ cười khẩy cổ quái.
- Trước khi ta chết, cũng không đem Thiên cơ dự ngôn để trong lòng, thế nhưng ta ở Lan Vân sơn một nghìn hai trăm năm, từ từ được khai ngộ rồi, hiểu ra rồi, Thiên cơ dự ngôn, quả thật là lời bình luận về số mệnh Cửu Châu, dự ngôn thần bí nhất thiên hạ!
- Nếu như ngươi còn chưa tin, nghe ta nói thêm một đoạn dự ngôn!
Vương Kiêu tự giễu cười nói:
- Tình yêu thật sự trong lòng, nghìn năm bóng tối, khiến cho hắn vứt bỏ tất cả tôn nghiêm và danh dự, đi theo kẻ ti tiện, hướng tới vinh quang, dẫm lên những đỉnh núi mà kiếp trước chưa từng bước qua, đoạt lại tình yêu thật sự khiến hắn truy tìm mất ngàn năm! Cuối cùng, hắn lấy hai tay đầy máu để thi hành ý chỉ của thần...
Đột nhiên hỏi lại.
- Ngươi cảm thấy, đoạn dự ngôn này đang nói ai?
Trầm Côn sửng sốt
- Lão huynh, đoạn dự ngôn này hình như chưa nói xong mà!
- Không cần quan tâm nó xong hay chưa, ngươi cho rằng, nó nói về ai?
Vương Kiêu hỏi lần nữa.
- Nói về...
Trầm Côn tử tế suy nghĩ nội dung trong dự ngôn, kinh hãi nói:
- Nói về ngươi?
Vương Kiêu gắt gao nhìn chằm chằm Trầm Côn.
- Đoạn dự ngôn này, xuất phát từ < Thiên cơ dự ngôn, Huyết phù thiên >, từ một nghìn hai trăm năm trước, ta đã tận mắt thấy qua đoạn dự ngôn này!
- Hiện tại ngươi tin tưởng tính chuẩn xác của thiên cơ dự ngôn chưa?
Vương Kiêu cười cười.
- Vậy thì thành thật ngồi xuống, nghe ta đem lai lịch của Thiên cơ dự ngôn nói rõ ràng!
Trầm Côn ngồi xuống.
- Thiên cơ dự ngôn, từ xưa đến nay đã tồn tại trong phong thủy sư của Cửu Châu, nó có tổng cộng chín phần, cũng giống như đã tả Vương Kiêu ta, nó tổng cộng ám chỉ chín người, là Thiên mệnh cửu nhân! Các phong thủy sư tin tưởng, chỉ cần tìm được Thiên mệnh cửu nhân này, liền có thể thám thính số mệnh Cửu Châu, quan sát thiên đạo biến hóa!
Vương Kiêu nói:
- Ta bị nhốt một nghìn hai trăm năm, cũng suy nghĩ tìm tòi một nghìn hai trăm năm, về Thiên cơ dự ngôn, ta có thể nói cho ngươi ba câu!
- Câu đầu tiên, Thiên cơ dự ngôn, xuất phát sớm nhất là từ Thiên Cơ môn! Theo ta được biết, năm đó dự tính ban đầu khi Thiên Cơ môn thành lập, chính là để tìm Thiên mệnh cửu nhân này, hơn nữa bọn họ hiện tại cũng vẫn còn đang tìm kiếm.
- Lấy năng lực Thiên Cơ môn, tìm mấy nghìn năm cũng không tìm được sao?
Trầm Côn nhớ tới Thiên Cơ môn môn chủ, lão quỷ Kha Tây.
- Đây chính là câu thứ hai ta muốn nói tới!
Vương Kiêu nói:
- Thiên cơ dự ngôn tuy rằng rõ ràng ám chỉ chín người, thế nhưng dùng từ tối nghĩa, ngôn ngữ không rõ ràng, đừng nói là ta, cho dù là lịch đại môn chủ Thiên Cơ môn, vẫn không dám xác định Thiên mệnh cửu nhân đến tột cùng là chỉ ai!
- Đây giống như những gì dự ngôn đã nói, tướng quân đã mất nghìn năm, danh nghĩa vạn thú chí tôn... Nghe đến mấy cái này, đại đa số mọi người sẽ cho rằng nó đang nói Thú tôn Lý Mục, thế nhưng, tướng quân am hiểu ngự thú chỉ có mỗi Lý Mục à? Tướng quân phù hợp những đặc điểm này thực sự quá nhiều, nói Lý Mục là một trong Thiên mệnh cửu nhân, tối đa cũng chỉ có mấy phân khả năng mà thôi!
Vương Kiêu lại nói:
- Mà vừa rồi nói cho ngươi, ngươi nghe thấy đoạn dự ngôn này, lập tức liên tưởng đến ta, thế nhưng, chỉ có ta mất đi tình yêu thực sự sao? Chỉ có ta có thể vẽ ra huyết phù sao? Linh phù sư hợp với dự ngôn, cũng không hề ít!
Trầm Côn ra hiệu chính mình đã hiểu.
- Vương lão huynh, câu thứ ba là gì?
- Câu thứ ba, ngươi vừa rồi đã hỏi rồi, chính là, ngươi không phải cảm thấy, vô luận Thú tôn thiên, hay là Huyết phù thiên, cũng không có nói hết, đều giống như còn có nửa câu nữa?
Trầm Côn vỗ đùi.
- Đúng, phần cuối của hai câu này, đều là 'thi hành ý chỉ của thần', nhưng con bà nó, thi hành ý chỉ gì của thần, theo ý chỉ đi làm cái gì, căn bản không hề nói rõ!
- Đây chính là đặc điểm của Thiên cơ dự ngôn.
Vương Kiêu giải thích:
- Thiên cơ dự ngôn chia làm chín đoạn, phần cuối mỗi một đoạn đều là một câu nói giống nhau, 'thi hành ý chỉ của thần'. Nhưng chín đoạn dự ngôn cũng không có nói rõ ràng, thiên mệnh cửu nhân dưới sự chỉ dẫn của thần đi làm cái gì!
Trầm Côn chỉ có cười khổ.
- Chưa nói rõ ràng Thiên mệnh cửu nhân là ai, cũng chưa nói rõ ràng chín người sau khi xuất hiện phải làm gì, dự ngôn này...
- Đây chính là đặc điểm của dự ngôn, trước khi sự tình phát sinh, thế nhân vĩnh viễn không biết hàm nghĩa chuẩn xác của nó!
Vương Kiêu cười cười.
- Càng chó má chính là Thiên cơ dự ngôn đã không còn hoàn chỉnh, trong Thiên Cơ môn cũng chỉ có bảy đoạn, mà ta, chỉ thấy qua ba đoạn, phân biệt là....
Nói đến đây, Lý Mục đột nhiên nhảy lên lưng Vương Kiêu, vui đùa ầm ĩ nói:
- Ca ca, cưỡi ngựa, cưỡi ngữa!
Cuộc nói chuyện của hai người bị cắt ngang, Trầm Côn càng bật cười.
- Phong thuỷ lần lượt xoay chuyển, tên ngu này tìm tới ngươi rồi, ha ha, Vương lão huynh, ta cũng không có biện pháp giúp ngươi đâu!
Vương Kiêu phì cười, bất quá mắt hắn đột nhiên sáng ngời, cười nói:
- Đúng rồi, ta trái lại có một cách, có thể xác định Lý Mục có phải là một trong Thiên mệnh cửu nhân hay không?
- Hả? Lão huynh ngươi không phải nói, cho dù Thiên Cơ môn chủ, cũng không có biện pháp xác định thân phận của Thiên mệnh cửu nhân à?
Trầm Côn vô cùng kinh ngạc nói.
- Thiên Cơ môn chủ không được, thế nhưng bản thân Thiên cơ dự ngôn, lại để lại đầu mối!
Vương Kiêu cười nói:
- Tất cả chín đoạn Thiên cơ dự ngôn, đều là xác minh cho nhau, ngay như đoạn sau đây, nó nói - tướng quân thức giấc, mang tới chỉ dẫn bằng máu, sự dụ hoặc tà ác. Tà ma trầm luân, sẽ tái hiện nhân gian, thi hành ý chỉ của thần...
Vương Kiêu đột nhiên ngậm miệng lại, Trầm Côn tiếp lời nói:
- Giống nhau, sau thi hành ý chỉ của thần không còn gì nữa!
- Không sai, đây cũng là một đoạn dự ngôn chỉ có nửa phần trên, nói đến chính là, sau khi tướng quân trong Thú tôn thiên nhắc tới sống lại không lâu, một tên ác ma sẽ tái hiện nhân gian!
Vương Kiêu nói:
- Vậy ngươi cứ đợi đi, Lý Mục đã tái hiện nhân gian rồi, nếu như ngươi tiếp tục đợi được cái 'chỉ dẫn bằng máu' gì đó, như vậy không còn nghi ngờ gì nữa, Lý Mục chính là Thú tôn trong Thiên mệnh cửu nhân.
Đang nói, xa xa truyền đến tiếng kêu của Hồng Tam, Trầm Côn vội vàng rời khỏi thế giới linh hồn.
- Lão đại, chúng ta đã ly khai phạm vi thế lực của yêu thú, các huynh đệ cũng nghỉ ngơi đủ rồi!
Hồng Tam bẩm báo tình hình của đội ngũ, sau đó lấy ra một mảnh lụa trắng.
- Đúng rồi, lúc rời khỏi Đại Hoang Châu yêu thú đem một đống báu vật của Lăng Vân tông giao cho chúng ta, những thứ khác đều đã phân biệt rõ ràng rồi, còn mỗi tấm địa đồ này, Ngọc tiên sinh nói lão cũng không nhận ra, để ta mang cho lão đại nhìn thử.
Địa đồ? Trầm Côn mở ra xem vài lần, sau đó toàn thân hắn đều cứng ngắc.
- Hồng Tam, ngươi đi nói cho sư phụ, ta cũng không biết địa đồ này là có ý gì!
Trầm Côn ngơ ngác phân phó, chờ Hồng Tam đi xa, hắn lần thứ hai tiến nhập thế giới linh hồn, điên loạn gọi:
- Vương lão huynh, chỉ dẫn bằng máu, chỉ dẫn bằng máu, bà nó, nó xuất hiện rồi!
Địa đồ Hồng Tam mang đến rất nhỏ, chỉ cỡ hai quyển sách, mặt trên vẽ một địa phương na ná mê cung, có một mũi tên màu đỏ chỉ dẫn phương hướng, mặt khác còn có vài câu khẩu quyết, nói mấy thứ như 'tiến lên ba bước, lùi lại sáu bước', chắc là cách tránh bẫy trong mê cung.
- Điểm cuối của mũi tên, là một đồ án hình đầu lâu tà khí xung thiên.
Mà địa đồ này lại được vẽ bằng... máu!
- Chỉ dẫn bằng máu!
Vương Kiêu cũng thấy được địa đồ, sau khi kinh ngạc nửa ngày, hắn âm u nói:
- Không hề nghi ngờ, địa đồ này, chính là chỗ chôn của một trong Thiên mệnh cửu nhân.
Mắt híp của Trầm Côn lóe ra quang mang tham lam.
- Nói cách khác, địa phương trên địa đồ này, có một linh hồn cường đại... Có thể làm vũ hồn thứ ba của ta!
Hai người nhìn nhau một lát, đột nhiên ủ rũ lắc đầu.
Có thể lấy được vũ hồn thứ ba đương nhiên là hoàn mỹ, nhưng vừa nhìn cái địa đồ này, chỉ có một cái mê cung, mê cung này ở chỗ nào, có đặc điểm gì, căn bản không có nói rõ, bảo Trầm Côn đi tìm vào mắt!
- Thôi, chúng ta làm mấy việc khác đi!
Trầm Côn từ bỏ việc đi tìm tà linh trên địa đồ, cười nói:
- Vương lão huynh, ta đáp ứng ngươi, phải giúp ngươi tìm được Đỗ Nguyệt Nhi, vậy ngươi có đầu mối không?
Nhắc tới Đỗ Nguyệt Nhi, Vương Kiêu lập tức trở nên lo lắng.
- Nói ra thì cổ quái, ta cùng Nguyệt Nhi chết ở Lan Vân sơn, linh hồn cũng nên ở một chỗ, nhưng sau khi ta bị giam cầm, liền không thấy được linh hồn của Nguyệt Nhi...
- Sư phụ quét rác của ta từng nói qua, hồn về cố hương, nói không chừng phu nhân của ngươi về cố hương rồi thì sao?
Trầm Côn cười nói, quê của ngươi ở đâu, chúng ta tới đó xem xem sao, cho dù không tìm thấy Đỗ Nguyệt Nhi, gặp gỡ hậu duệ của ngươi cũng tốt đúng không?
Vương Kiêu nở nụ cười.
- Ngươi thực sự muốn tới quê của ta?
- Sao? Quê của ngươi có vấn đề gì à?
Trầm Côn rất kỳ quái giọng điệu của Vương Kiêu.
- Không có gì, chỉ là ta sinh ra ở nơi Đại Hán cao tổ chém rắn khởi nghĩa, Bạch Mãng sơn, bây giờ ở nơi đó đã mọc lên một tòa thành lớn.
Vương Kiêu cười càng thêm cổ quái.
- Ngự thú sơn trang, chính là ở Xích Tiêu thành.
Biểu tình của Trầm Côn cứng lại.
- Ta phải đến sào huyệt của một đám tín đồ cuồng tín tôn giáo?
Lúc hắn quay lại thế giới hiện thực một lần nữa, Trầm Côn vừa vặn thấy được Ngọc tiên sinh, Triệu Lạc Trần, A La, còn có Hùng đường chủ đi tới chỗ mình.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLVẻ mặt của bọn họ đều là nghi hoặc và khó hiểu.
Trầm Côn ai oán thở dài, hắn biết mấy người này đang nghi hoặc cái gì rồi... Trong sự vây khốn của mười mấy vạn yêu thú, Trầm Côn đột nhiên nói ra giọng của Thú tôn Lý Mục, còn ép Tố Tâm suốt đời không làm kẻ địch của Trầm gia, việc này khẳng định sẽ kích phát lòng hiếu kỳ của mọi người.
- Trầm Côn, chúng ta đã an toàn rồi, vậy ngươi giải thích cho chúng ta đi. Dưới Vô Ma Nhai ngươi và Thú tôn Lý Mục là có quan hệ gì?
Ngọc tiên sinh là người thứ nhất hỏi.
- Đúng vậy, đúng vậy, vua của ta, ngài đã trở thành Thú tôn tái thế rồi sao?
Hùng đường chủ vội nằm sấp xuống, giống như sắp lậy lãnh tụ tinh thần.
- Ặc!
Chỉ do dự trong nửa phút, Trầm Côn liền chuẩn bị xong mấy câu chém gió.
- Các ngươi nói việc này à, nguyên nhân rất đơn giản, đó là ngay cả ta cũng không biết.