Trầm Côn nghĩ kỹ về nguồn gốc của ba khối đá Hải Nạp Bách Xuyên. Hai khối trước tìm thấy chỗ yêu thú, khối thứ ba tìm thấy trong lúc lục soát phủ đệ của Tô An Chi. Tuy rằng cả nhà họ Tô đã biết mất không còn dấu vết, nhưng cũng không khó để đoán ra, chắc là họ Tô đã tìm thấy khối đá khi đi tiêu diệt yêu thú, nhưng không nộp lên cho Lăng Vân Tông.
Chắc ba khối đá này giống nhau, đều bắt nguồn từ chỗ của yêu thú.
Trầm Côn kết luận:
- Cái mà Dạ gia cần là mấy khối đá Hải Nạp Bách Xyên này, thế thì họ chắc là có quan hệ với đám yêu thú.
La Hàn thấy hai người đã hiểu rõ mệnh lệnh, nên đứng dậy rời đi, nhưng không hiểu sao Ngọc tiên sinh đột nhiên lại ho khan liên tục.
- Sư phụ!
Trầm Côn vội vàng đấm lưng cho Ngọc tiên sinh.
- Bệnh cũ thôi mà, không có gì đáng ngại!
Ngọc tiên sinh bất đắc dĩ cười nói:
- Lần này La Hàn chỉ cần đích thân bảy đại tông chủ xuất động, ta chắc không tránh khỏi phải đi một chuyến. Cho cho ta tới chỗ của Phùng trưởng lão, bảo lão chuẩn bị cho ta mười lăm gốc Lôi Hỏa.
Hai chân Ngọc tiên sinh bị Ca Thư Ứng Long cắt đứt, cơ thể cũng bị trọng thương. Suốt một thời gian dài sống được là nhờ vào một loại cỏ tên là Lôi Hỏa, bằng không có thể đau đớn đến mức đứt hết kinh mạch mà chết.
Trầm Côn giúp Ngọc tiên sinh đi ra, trên đường băn khoăn hỏi:
- Sư phụ, Dạ gia thật ra là ai vậy? Uy phong thật là lớn, chỉ cần nói một câu mà cả Thiên Vũ Tông và Lăng Vân Tông phải phục tùng?
- Dạ gia…
Ngọc tiên sinh trầm mặc một lát, trầm giọng nói:
- Dạ gia mới chân chính là thống soái!
- Chân chính là thống soái!
Trầm Côn càng mơ hồ hơn.
- Thống trị đích thực cũng giống như người cùng áo giáp và ngựa!
Ngọc tiên sinh cười, nhẹ nhàng chỉ áo trên người, nói tiếp.
- Đối với sự thống trị đích thực mà nói thì cái gọi là vương quyền, phủ đệ, cường hào bất quá cũng chỉ giống như con ngựa, cái áo mà thôi. Áo có thể đổi, ngựa có thể thay, chỉ có người là không thay đổi!
Một câu nói rõ bản chất của kẻ thống trị! Nếu trời sinh là kẻ thống trị, thì sẽ luôn là kẻ thống trị vậy.
Người họ Phùng mà Ngọc tiên sinh muốn tìm, tên là Phùng Thương.
Vô Ma Nhai môn có một chưởng môn, năm đại trưởng lão, mười hai hộ pháp và hơn một vạn võ giả, tạo thành đại quân Vũ Linh vô cùng hùng mạnh. Với thế lực như thế, Vô Ma Nhai đủ sức làm cỏ một nửa vương triều Đại Triệu. Nhưng từ sau cuộc chiến U Vân Châu, đại bộ phận tinh anh đệ tử, các trưởng lão và hộ pháp đều bị hao tổn. Tiếp đó, sáu đại tông môn ngày càng hưng thịnh, làm lu mờ danh tiếng của Vô Ma Nhai, khiến cho Vô Ma Nhai giờ đây chỉ còn là cái xác khô, sót lại đúng một tinh anh duy nhất, đại trưởng lão Phùng Thương!
- Thực lực Phùng Thương cũng không tính là quá cao, chỉ là Lục Nguyên trung đoạn. Tài năng thực sự của lão là ở chỗ quản lý tài chính, ba mươi tuổi đã nổi danh là đại quản gia tài giỏi của Vô Ma Nhai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Cho đến nay, dù trên danh nghĩa, tài sản Vô Ma Nhai là của Trầm Côn, nhưng hắn cũng chưa biết tình hình cụ thể thế nào. Mà người trực tiếp chưởng quản tài chính cho cả Vô Ma Nhai lẫn ảnh hưởng lớn với quân đội Vũ Linh lại vẫn là Phùng Thương.
Có điều là, Trầm Côn hoàn toàn không biết Phùng trưởng lão là người thế nào?
Trầm Côn vừa tới Vô Ma Nhai, Phùng trưởng lão ở Lăng Vân nội tông chắc hẳn đã biết rồi. Trầm Côn vừa đi vừa suy nghĩ làm thế nào nói chuyện được với cái vị Phùng Thương kia. Đến trước cửa phủ đệ của Phùng Thương, Ngọc tiên sinh tựa hồ nhớ ra được cái gì, thấp giọng nói:
- Gặp mặt Phùng trưởng lão, con phải hết sức kiên nhẫn, không phải vạn bất đắc dĩ, không được nóng giận!
- Chẳng lẽ Phùng trưởng lão còn dám làm khó dễ con sao?
Trầm Côn cười hì hì nói.
- Cũng có thể!
Ngọc tiên sinh thở dài:
- Ba con trai của Phùng trưởng lão đều là chiến sĩ dũng cảm của Vô Ma Nhai. Con trai hắn trước khi chết đã xin ta lập Phùng Kiếp làm người kế tục chức Chưởng môn, nhưng ta không đồng ý. Ai, từ đó về sau, Phùng lão với ta bằng mặt mà không bằng lòng, lần này ta lại lập con làm Chưởng môn đại đệ tử, lão nhất định là rất tức giận!
Trầm Côn híp mắt lại:
- Không cần phải sợ hắn, hắn chỉ là thuộc hạ mà thôi!
Vừa nói xong Trầm Côn liền hối hận, Phùng trưởng lão đúng là thuộc hạ, nhưng không phải là thuộc hạ bình thường. Lão khống chế đại bộ phận quân đội, một khi lão kích động quân đội nổi dậy, Trầm Côn hắn biết làm sao?
Trầm Côn dìu Ngọc Tiên sinh đi vào, nhìn thấy một ông lão tầm hơn 70 tuổi đang ngồi cạnh bàn sổ sách. Lão ta hơi mập mạp, râu tóc xám trắng, trông tiên phong đạo cốt chứ không hề giống một thương nhân.
- Ồ, Chưởng môn đã đến đây mà lão đầu ta không kịp nghênh đón từ xa!
Vừa nhìn thấy Ngọc tiên sinh, Phùng trưởng lão sắc mặt vui mừng, đon đả đón khách.
Nhưng vừa nhìn thấy Trầm Côn, khóe miệng đang tươi cười kia lập tức trở nên lạnh lùng:
- Đây là Trầm Côn sao? Xin chào Thiếu chủ - đại đệ tử của Chưởng môn!
Ngữ khí thập phần mỉa mai, không một chút tôn trọng.
- Ồ, Phùng trưởng lão là bề trên, làm sao ta dám để ngài chào, xin ngài ngồi xuống, để ta cúi chào nào!
Nhớ đến lời dặn của Ngọc tiên sinh, Trầm Côn vẻ mặt thân thiện mỉm cười.
- Coi như ngươi cũng là người hiểu lễ nghĩa!
Phùng trưởng lão không ra vẻ nữa mà ung dung ngồi xuống!
- Vãn bối xin chào Phùng trưởng lão!
Trầm Côn không muốn so đo cùng lão già kỳ quặc này, hắn ngoài cười nhưng trong không cười, chào hỏi lão. Nhưng ngay lập tức chuyển đề tài:
- Phùng trưởng lão đang bận sao? Hắc hắc, thế thì vãn bối nói ngắn gọn thôi, sư phụ vãn bối phải xuất môn, thời gian ít nhất là nửa tháng, phiền ngài chuẩn bị cho sư phụ mười lăm gốc Lôi Hỏa thảo!
- Nghe nói tổ sư lưu lại cho ngươi ba tòa mật thất, bên trong bảo vật gì mà chẳng có, còn tới đòi ta cái gì?
Phùng trưởng lão lơ đễnh không nhìn Trầm Côn, vừa nhẹ nhàng nâng chung trà lên hớp một ngụm vừa nói!
- Phùng trưởng lão người xem, trong mật thất quả thật có Lôi Hỏa thảo, nhưng chắc chỉ một hai gốc, mà lại để đó những mười mấy năm rồi, chắc là không còn tác dụng nữa!
Trầm Côn tiếp tục cười nói:
- Muốn tìm lượng lớn Lôi Hỏa thảo, không tìm ngài đại tổng quản của Vô Ma Nhai thì tìm ai đây!
- Ngươi còn nhớ rõ ta là đại tổng quản cơ à?
Phùng trưởng lão nặng nề đặt chén trà xuống, cười lạnh nói:
- Việc cấp thuốc chữa thương cho Chưởng môn, ta đương nhiên là phải làm. Thế nhưng, Trầm Côn ngươi phải biết, Lôi Hỏa thảo chính là thuốc trị thương cấp bậc Hồng Nguyên, ngươi cần ngay 15 gốc, ta lấy ở đâu ra bây giờ, năm rưỡi nữa ngươi trở lại thì chắc sẽ có đó!
Hơn một năm rưỡi nữa? Ha, đến lúc đó thì Ngọc Chưởng môn chắc đã chết mất rồi, Trầm Côn nheo mắt lại thành đường cong.
Nhìn ra Trầm Côn đang tức giận, Ngọc Chưởng môn đè cánh tay hắn xuống, cười nói:
- Sư đệ, theo ta được biết, ngươi đã ngừng tại cấp Lục Nguyên trung đoạn mười năm rồi, lý do là vì thu thập Lôi Hỏa thảo. Ngươi chính là muốn dùng Lôi Hỏa thảo để tu luyện Vũ hồn Lôi Hỏa Song thiểm của ngươi a! Thu thập những mười năm làm gì có chuyện không có mười lăm gốc Lôi hỏa được?
Dừng một chút, Ngọc Chưởng môn tiếp lời:
- Chi bằng sư đệ cho ta mượn mười lăm gốc Lôi Hỏa, ta hứa trong vòng nửa năm nhất định sẽ trả lại.
- Sư huynh đã nhờ vả, sư đệ ta sẽ hết lòng giúp đỡ, nhưng ta nói thật, ta không có nhiều như vậy, thế hai cây Lôi Hỏa có được không?
Phùng trưởng lão hời hợt nói!
Ngọc tiên sinh nhướng mày, nhấn mạnh nói:
- Sư đệ! Ta muốn Lôi Hỏa, là vì cần chấp hành Lăng Vân mật lệnh!
- Lăng Vân mật lệnh à? Đã xảy ra chuyện gì?
Phùng trưởng lão khẽ biến sắc, nhưng vẫn điềm nhiên uống một ngụm trà thong thả nói:
- Cho dù là mật lệnh của Lăng Vân tông, ta cũng không có Lôi Hỏa thảo đâu! Sư huynh à, ta không phải là thần tiên, không hóa phép được ra Lôi Hỏa thảo cho huynh đâu!
Đang lúc nói chuyện, bỗng nhiên một thiếu niên ngông nghênh chạy vào phòng, vừa cười vừa nói:
- Gia gia, con vừa mua được ba mươi gốc Lôi Hỏa thảo, ba mươi gốc đấy nhé! Nói không chừng, số cây đó có khả năng giúp người đột phá cái chướng ngại suốt mười năm nay!
Trầm Côn không nhịn được cười to lên, ba mươi gốc cây Lôi Hỏa, thế này thì thể diện của lão Phùng kia để đi đâu đây!
Lại không nghĩ tới Phùng trưởng lão da mặt còn dày hơn cả tường thành Thiên Môn, lão nhíu mày quát:
- Ranh con, ngươi nói cho rõ là Lôi hỏa thảo hay là Lai hỏa thảo hả?
Thiếu niên này đúng là cháu trai Phùng Kiếp của Phùng lão, hắn vừa nhìn tình huống trong đại sảnh, lại nghe gia gia mình ám thị, lập tức vỗ trán đáp:
- À, vâng, đúng là Lai hỏa thảo ạ. Gia gia, cháu đã hái ba mươi gốc và nhập kho rồi, ông vào kiểm tra xem!
- Ừ, đi xem sao!
Phùng trưởng lão phất phất tay bảo cháu trai lui ra ngoài, sau đó lão thản nhiên nói:
- Sư huynh, thật có lỗi, chỗ ta đúng là không có Lôi Hỏa thảo!
Đây không phải là vấn đề thể diện mà Lôi Hỏa thảo là tính mạng của Ngọc chưởng môn, lão Phùng kia cố tình thấy chết mà không cứu, mục đích đẩy Ngọc Chưởng môn vào chỗ chết!
- Phùng Thương!
Ngọc tiên sinh nặng nề vỗ vào tay vịn xe lăn, trực tiếp nói:
- Ta tự thấy mình không hề có lỗi với người Phùng gia ngươi, ngươi tại sao lại phải làm thế!
Ngọc tiên sinh không nhịn được mà tức giận, nhưng hóa ra nỗi căm hận của lão Phùng còn lớn hơn, giọng lão méo mó hẳn đi:
- Hừ, ngươi vốn không có lỗi gì với Phùng gia chúng ta hết ư? Ta đây hỏi ngươi, con trai ta vì sao mà chết? Trong cuộc chiến U Vân Châu, con ta cản hộ ngươi ba kiếm, nó vì ngươi phân thây mà chết, nếu không ngươi còn sống sao? Con trai ta trước khi chết cầu xin ngươi lập Phùng Kiếp làm người thừa kế Vô Ma Nhai, ngươi chỉ cần đáp ứng một tiếng thôi để con trai ta an tâm mà chết, nhưng ngươi lại không, dù chỉ là một lời nói dối cũng không!
Lão tiếp tục nói:
- Nếu chỉ có như vậy, ta cũng không có gì để nói, ta biết Phùng Kiếp cháu ta không phải là cái thiên tài gì! Nhưng mà con ta chưa đủ ba năm phát tang, ngươi liền tìm tới Trầm Côn, còn đem Vô Ma Long Bội đưa cho hắn. Ngươi đây là xem thường con trai ta, cũng là xem thường Phùng gia ta, ngươi muốn ta phải thế nào?
Nói xong lão đi ra ngoài, ngữ khí thập phần khinh thường:
- Lôi Hỏa chưởng của ta vẫn cần thêm một ít bùa phụ trợ, ta cần vào thành tìm một chuyến, không tiễn!
- Đồ vô xỉ!
Ngọc Tiên sinh tức giận mắng to.
- Hừ, ta không lập người Phùng gia nhà ngươi làm người thừa kế là sai sao? Cháu ngươi là loại gì, ngươi còn hiểu hơn hơn ta, hắn là loại vô dụng chỉ biết hưởng thụ, mười chín tuổi mà vẫn là Nhất phẩm Vũ Linh. Ta mà chọn hắn thì đúng là có lỗi với liệt tổ liệt tông Vô Ma Nhai.
Mắng chửi một hồi, Ngọc Chưởng môn phát hiện Trầm Côn đang ngồi chồm hổm cạnh cửa, tay gõ gõ cằm, cười cười hết sức ám muội.
Ngọc tiên sinh cười tự giễu mình:
- Ha ha, là ta thất thố rồi! Côn nhi, con làm tốt lắm, so với ta tốt hơn nhiều, không tức giận thì mới giải quyết được việc trong Vô Ma Nhai!
- Ai nói con không tức giận?
Trầm Côn cười hì hì ngẩng đầu lên:
- Nhưng con biết cân nhắc, lão Phùng này thế lực quá lớn, muốn thu thập được lão, trước hết phải bình tĩnh suy nghĩ đã!
Nói xong đứng lên, đẩy xe giúp Ngọc Chưởng môn ra cửa:
- Sư phó, con sớm muộn cũng thu thập lão Phùng này, bất quá, thân thể của người quan trọng hơn, có chỗ nào khác để tìm Lôi Hỏa thảo không?
Ngọc tiên sinh nghĩ nghĩ rồi nói:
- Đi Bách Bảo Trai đi, Bách Bảo Trai ít nhiều cũng được ngàn năm rồi, tuy rằng không có đồ gì thực trân quý, nhưng luận về buôn bán trao đổi, vẫn là không chỗ nào hơn!
- Ồ, ở khu vực Lăng Vân Tông cũng có Bách Bảo Trai à?
Trầm Côn hai mắt sáng lên.
- Bách Bảo Trai đã tồn tại ngàn năm, làm sao không có nó cho được?
Ngọc Tiên sinh cười nói:
- Hơn nữa trong các ốc đảo của sa mạc, Bách Bảo Trai là một trong bảy thế lực lớn nhất đó!
Trầm Côn ngồi trên đại điêu, đi thành thị của ốc đảo, vừa đi vừa gật đầu. Chỉ thấy trong sa mạc, một ốc đảo với đủ các loại cửa hàng chen chúc nhau, mức độ phồn thịnh chẳng kém thành đô của vương triều Đại Triệu là mấy. Mà ngay địa điểm nổi bật nhất thành nội, là một tòa nhà mười tầng với lá cờ ngũ sắc phất phơ mang tên Bách Bảo Trai.
Mà điều thú vị bất ngờ ở đây chính là Phùng trưởng lão nói là hắn cần đi vào thành mua đồ, Trầm Côn còn tưởng lão nói chơi, hóa ra lão ta quả thực đang đứng trước cửa Bách Bảo Trai, lại còn đang híp mắt nói chuyện với hai người dường như là chưởng quỹ của Bách Bảo Trai nữa.