Cái gì? Tam đại hộ pháp Lăng Vân tông còn truy sát bần tăng. Bần tăng có thù với Lăng Vân tông, nhưng Triệu Hồng không phải đã giải quyết công bằng rồi sao?'
- Lão huynh, ta không phải loại người dễ bị dọa đâu, Triệu Hồng nguyên soái không nhắc việc mấy ngày trước với ngươi ư?
Trầm Côn cười tủm tỉm nói.
- Triệu Hồng?
Chu Nhiên hiển nhiên không có quá nhiều ấn tượng. Hỏi đồng bọn ở bên cạnh:
- Có phải Đại nguyên soái của Đại Triệu quốc, hai ngày trước tới Lăng Vân tông xin tha thứ thay cho Trầm Côn không?
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, hắn cười lạnh:
- À. Nhớ ra rồi, Triệu Hồng tên này quả có chút can đảm, nể mặt hoàng đế Triệu quốc, Lăng Vân tông cũng không tính toán tội danh ám sát hai Lục Nguyên đệ tử, ngộ thương tiểu thiếu gia, nhưng còn những việc khác thì sao?
Hắn lạnh lùng nhìn Trầm Côn.
Bần tăng và Lăng Vân tông còn có ân oán khác sao? Trầm Côn ngạc nhiên nói:
Có phải là vì ta trục xuất Tô gia?
- Hoàng đế Đại Triệu cũng ra mặt rồi, chúng ta cũng không đến mức vì một tiểu gia tộc mà tìm ngươi gây phiền toái. Trầm Côn, ngươi nghĩ cho kĩ đi, còn có việc gì khác không?
Chu Nhiên làm trò nở nụ cười, giống như mèo trêu chuột con trước khi bắt vậy.
- Chu Nhiên, không cần dây dưa với hắn nữa. Ngươi quên rồi sao? Mệnh lệnh của tông chủ, một khi Trầm Côn xuất hiện, lập tức bắt lấy, bắt không được cũng phải mang xác hắn về!
Ở xa có một lão già tóc bạc đi tới, tay trái lão mang theo một sợi xích, tay phải mang theo một con dao găm, cả người giống như mũi kiếm lạnh lẽo ra khỏi vỏ, dọa đám người nhao nhao hướng hai bên đường mà nhường đường.
- Chung hộ pháp.
Chu Nhiên vội cúi đầu, giải thích nói:
- Đệ tử không phải không muốn bắt Trầm Côn, chỉ là tông chủ đã dặn, lần này đi Tân Nguyệt thành, tiểu bối bọn con chỉ phụ trách tuyển sinh, Trầm Côn và Trầm gia, giao cho ba vị hộ pháp các ngài xử lý. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Ừ, coi như ngươi biết quy củ!
Chung hộ pháp vừa lòng gật gật đầu, sau đó cao giọng hét lớn:
- Người ở đây nghe cho rõ, Lăng Vân tông phải giái quyết một vài việc riêng, tránh đường hết cho ta, nếu không ngộ thương không được đền bù!
- Đi mau, cao thủ Lăng Vân tông xuất hiện rồi!
- Trầm gia sao lại đắc tội với Lăng Vân tông, còn trêu vào Lục Nguyên hộ pháp, đây chính là cao thủ trung kiên của Lăng Vân tông đấy.
Đồng dạng là Lục Nguyên, Chung hộ pháp này với Lục Nguyên đệ tử bị Trầm Côn ám sát mấy ngày trước hoàn toàn bất đồng. Hắn sở hữu càng nhiều bí pháp hơn, kinh nghiệm càng phong phú hơn, thực lực mạnh hơn nhiều so với Lục Nguyên đệ tử bình thường. Nhìn ra điểm này, người sáng suốt lập tức rời khỏi phủ thành chủ, dưới sự lôi kéo của bọn họ, những môn phái và học sinh khác cũng nhanh chóng rời khỏi.
Rất nhanh, cửa phủ thành chủ to lớn như thế mà chỉ còn lại Chung hộ pháp và Trầm Côn.
Ngọc tiên sinh dường như muốn ra mặt nói vài câu, bất quá bạch y đệ tử kia rất không có nghĩa khí, không khỏi phân minh đẩy xe lăn chạy mất:
- Sư phụ đừng xen vào, tam đại hộ pháp ra mặt, khẳng định là không thấy máu không ngừng tay rồi!
- Khốn nạn. Lẽ nào ngươi muốn để vi sư chán chạy mất mặt như vậy?
Ngọc tiên sinh phẫn nộ mắng chửi, nhưng xe lăn lại nằm trong tay bạch y đệ tử, chỉ đành nói một câu trước khi đi:
- Chung hộ pháp, ta tôn trọng ý tứ của tông chủ. Nhưng Trầm Côn có khả năng sẽ trở thành đệ tử Vô Ma Nhai, ngươi có thể bắt hắn, nhưng không thể giết hắn. Nếu không Ngọc Long ta dốc hết lực lượng Vô Ma Nhai cũng nhất định cùng người phân cao thấp.
Nói xong, lão cúi đầu lẩm bẩm:
- Không được, bọn chúng nhất định sẽ không coi lời nói của ta ra gì, muốn cứu Trầm Côn chỉ có thể dùng biện pháp cuối cùng thôi.
Nghĩ tới đây, Ngọc tiên sinh giục đệ tử đẩy lão đi thật nhanh, không ai biết lão đi nghĩ biện pháp gì.
Chung hộ pháp quả nhiên không thèm để lời cảnh cáo của Ngọc tiên sinh vào mắt, hắn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Trầm Côn:
- Sao? Muốn động thủ với ta, bị bắt sau khi thụ thương? Hay là ngoãn ngoãn giơ tay chịu trói?
Mẹ!
Bần tăng rốt cục còn đắc tội Lăng Vân tông ở chỗ nào nữa? Trầm Côn thực sự không nghĩ ra nguyên do bên trong, nhưng cũng biết không phải là lúc nói nhảm nữa rồi. Hắn tử tế quan sát Chung hộ pháp, da đầu mơ hồ tê dại! Chung hộ pháp này đánh xa thì có khóa sắt, đánh gần thì có dao găm, toàn thân được linh khí Lục Nguyên hộ thể, hoàn toàn không có kẽ hở, gặp phải một đối thủ hơn xa mình như thế này, nên đánh thế nào?
Nguy hiểm nhất chính là, bần tăng vừa rồi còn bỏ A La lại, nếu không đã có một trợ thủ rồi.
May mắn là còn có Vương Kiêu tùy thân, Trầm Côn vội hỏi:
- Vương lão huynh, đánh thế nào đây?
- Tên này trên người có sơ hở, nhưng không phải ngươi có thể phát hiện và lợi dụng đâu. Đánh không thắng, chạy!
Vương Kiêu vội nói:
- Tên này tay trái nắm vũ khí đánh xa, nhất định là thuận tay trái! Ngươi để ý tiết tấu ra đòn của hắn, khi tay trái hắn tấn công ngươi, tay phải không linh hoạt bằng tay trái, nhất định có chút chậm trễ, sự chậm trễ này chính là cơ hội đào mệnh của ngươi!
Thuận tay trái? Lực quan sát của bần tăng quả nhiên còn chưa ăn thua!
Trầm Côn trong lòng đã nghĩ xong, cười nói:
- Ái chà, nghe Chung hộ pháp ngươi nói kìa. Ta không nhất định bị ngươi bắt được, ta còn có thể chạy mà.
Vừa nói, vừa làm ra vẻ muốn chạy tới bên phải đại môn phủ thành chủ.
- Không tự lượng sức!
Chung hộ pháp cười lạnh một tiếng, đúng như Vương Kiêu dự đoán, khóa sắt trong tay hắn mạnh mẽ bắn tới bên phải Trầm Côn. Khóa sắt mang theo tiếng gió gào thét, giống như một bức tường lớn, vững vàng chặn hết tất cả đường chạy của Trầm Côn.
Trầm Côn cười hô hô, cự linh phù sớm đã được chuẩn bị vỗ lên trên đùi, lập tức, hai chân được truyền vào lực lượng vạn quân, mạnh mẽ thay đổi hướng đi. Không ngờ lại chạy về bên trái.
- Ấy?
Thấy Trầm Côn hình như dự đoán được tiết tấu ra đòn của mình, Chung hộ pháp hơi ngẩn ra, nhưng lúc này khóa sắt trong tay trái đã không kịp thu lại rồi, dao găm trong tay phải vội đâm tới trước! Nhưng tay phải không linh hoạt bằng tay trái.
- Chung hộ pháp, bái bai nhá!
Trầm Côn nắm bắt sự trậm trễ này, nhún người nhảy lên tường cao. Sau đó, hai tay hắn cầm hai tờ bạo viêm phù, bùm bùm, bạo viêm phù trong lòng bàn tay nổ tung, giống như hai động cơ hỏa tiễn, đẩy Trầm Côn nhanh chóng biến mất.
- Đáng chết, tên tiểu tử này lại có thể nhìn ra kẽ hở trong chiêu pháp của ta?
Chung hộ pháp chỉ cảm thấy sống lưng mơ hồ phát lạnh, nếu như thực lực tiểu tử này mạnh hơn một chút, vậy hắn không phải là chạy, mà là nắm bắt kẽ hở này giết chết mình!
- Trầm Côn, coi như ngươi chạy nhanh, nhưng ngươi rất nhanh sẽ chủ động quay lại, có tin không?
Chung hộ pháp dường như nhớ tới chuyện gì đó, ha ha cười lớn lên.
Chủ động quay lại? Ngươi coi bần tăng là thằng ngu à! Trầm Côn bĩu môi, vừa lúc trông thấy A La từ xa chạy tới, vội nói:
- Sư phụ, mau chạy, tam đại hộ pháp Lăng Vân tông tới rồi.
- Tam đại hộ pháp?
Nghe Trầm Côn đơn giản kể lại những việc đã trải qua, A La sắc mặt biến đổi, vội dừng lại:
- Không thể chạy rồi! Nếu đã là tam đại hộ pháp, hai tên còn lại đâu? Đây là kế dương đông kích tây. Chung hộ pháp ở đây cuốn lấy ngươi, hai đại hộ pháp còn lại, khẳng định một tên đi bắt phụ thân người, tên còn lại đi lục soát sào huyệt của ngươi rồi.
Trầm Côn hận không thể tự tát mình một cái, nhưng hiện tại không phải lúc ảo não. Hắn lim dim suy nghĩ:
- Chia nhau đi, ngươi đi thông báo cho cha ta. Ta về nhà, nếu như hai tên hộ pháp còn lại đã xuất hiện, đừng liều mạng. Giữ lại tiền vốn mới có thể gỡ vốn.
A La hơi gật đầu, cùng Trầm Côn chia đường mà đi.
Tô gia trang viên trước kia, phủ bá tước của Trầm Côn hiện tại.
Trầm Côn tới gần nhà mình, vung một đạo nặc linh phù, ẩn dấu toàn bộ linh khí quanh người, sau đó lại lấy ra một đạo tham linh phù, kiểm tra linh khí ba động xung quanh.
Gần như là lúc tham linh phù vừa mới được sử dụng, ở trên liền phòng ra một điểm quang mang màu lục. Hiển nhiên, tên hộ pháp còn lại cũng đã tới rồi, hơn nữa còn là Lục Nguyên trung đoạn!
Trầm Côn càng thêm cẩn thận, từ trên ngọn cây ở hoa viên xâm nhập vào phủ bá tước.
- Trước tiên quan sát một chút, tên Lục Nguyên hộ pháp này tới tiểu miếu của bần tăng làm trò gì.
Trầm Côn trốn ở chỗ cao nhất tại phủ bá tước, ở trong tường kép của một tòa tháp nước.
- Đứng lại, làm gì đó?
Ở trong đình viện, một nữ nhân áo đỏ ngoài bốn mươi tuổi xông vào, hạ nhân và hộ vệ muốn ngăn lại, nhưng ả ta vung hai đạo linh phù, liền quật mấy chục tên hộ vệ ngã nhào ra đất.
Nữ nhân áo đỏ này hình như rất quen thuộc trang viên Tô gia, sau khi thanh lý đám hộ vệ, ả trực tiếp đi tới hậu hoa viên, rồi đẩy đại môn của từ đường Tô gia ra.
- Từ đường Tô gia? Ả ta tới vì Thiên đạo mật hạp và Hải nạp bách xuyên thạch?
Trầm Côn lập tức hiểu ra, mục tiêu của Lăng Vân tông không phải là Thiên đạo mật hạp, mà chính là Hải nạp bách xuyên thạch do A Phúc tìm thấy!
Vách tường cản trở tầm mắt, Trầm Côn nhìn không ra nữ nhân áo đỏ làm gì ở trong từ đường. Nhưng dùng ngón chân cũng biết, ả ta khẳng đinh là mờ cơ quan ở trong quan tài, đi vào mật thất tìm bảo bối rồi.
Đáng tiếc hai kiện bảo bối đã bị Trầm Côn giấu ở dưới gầm giường, nữ nhân áo đỏ tìm nửa ngày cũng không tìm ra, nhớn nhác xông lại đại đường.
- Nói, đồ vật ở dưới từ đường ở biến đi đầu rồi?
Nữ nhân áo đỏ túm lấy một tên hộ vệ, lớn tiếng quát hỏi.
- Đồ... đồ vật gì?
Hộ vệ nào biết được bí mật của Trầm Côn, chần chờ không trả lời được!
- Tìm chết.
Nữ nhân áo đỏ trở tay bóp gẫy cổ tên hộ vệ, sau đó ả bức toàn bộ hạ nhân và hộ vệ vào một chỗ, lạnh lùng đánh giá đám người xui xẻo đáng thương này.
- Các ngươi nghe đây, khi Trầm Côn tiếp nhận Tô gia, khẳng định là lấy được một chiếc hộp có dán giấy niêm phong! Ả hiển nhiên không biết Tô gia có đươc Hải nạp bách xuyên thạch, chỉ là nói ra hình dạng của Thiên đạo mật hạp, lạnh lùng nói:
Ai có thể nói cho ta biết chỗ cất chiếc hộp này, ta sẽ tha chết cho kẻ đó.
- Chúng ta chỉ là hạ nhân, chưa từng thấy chiếc hộp nào như vậy cả.
- Tha mạng, chúng ta thật sự không biết.
Đám hạ nhân nhao nhao cầu xin, nhưng nữ nhân áo đỏ sắc mặt càng lúc càng lạnh lẽo. Ả ta đặt tay lên đầu một tên hạ nhân, phập, xé toạc đầu của hắn ra, cười lạnh bảo:
- Các ngươi không nói cũng được, nhưng bắt đầu từ bây giờ, ta cứ một phút giết một người, cho tới khi các ngươi nói ra thì thôi.
Đám hạ nhân bị cảnh máu me này dọa ngây người. Sau khi nữ nhân áo đỏ giết thêm vài người, cuối cùng cũng có một tên thông minh hô lớn: - Đừng, đừng giết ta! Ta không biết chiếc hộp cất ở đâu, nhưng A Phúc tổng quản có thể sẽ biết.
- A Phúc? A Phúc là tên nào?
Nữ nhân áo đỏ lớn tiếng quát hỏi.
Nghe thấy câu này, Trầm Côn trong lòng khẩn trương, nói thật ra, trong lòng hắn đám hạ nhân này mặc dù cũng là mạng người, nhưng còn không đáng để hắn đi liều chết hoặc bi thương. Nhưng A Phúc lại khác, tên béo chết tiệt này đã trở thành tâm phúc và bằng hữu của Trầm Côn rồi.
- A Phúc tổng quản đâu? A Phúc!
Vì mạng sống, đám hạ nhân vội vã tìm người, nhưng rất kỳ quái, A Phúc rõ ràng nên có mặt ở đây nhưng tìm cả phủ bá tước cũng không thấy bóng dáng hắn.
Lúc này, một bàn tay mập mạp khẽ vỗ sau lưng Trầm Côn, giọng nói cực nhỏ bảo:
- Đại thiếu gia, đừng lên tiếng, là A Phúc đây.