- Cái gì, không tìm được sao?
Trang viên Tô gia, hậu hoa viên. Trầm Côn hướng về phía hai tên lính ngự thú quân cầu khẩn:
- Lão huynh, xin ngươi tìm kỹ một chút. Ta có thể khẳng định chắc chắn là nó ở trong này.
- Tước gia, tại mỗi tấc đất Tô gia chúng ta đều đã điều tra qua. Mật thất, hầm ngầm, thậm chí cả biệt thự ngoài thành chúng ta cũng đã tìm khắp qua. Thật sự là chúng ta cũng không tìm được.
Binh lính ủy khuất giải thích.
- Tiếp tục tìm kiếm đi. Bổn tước gia tuyên bố, ai có thể tìm được, ta khen thưởng một vạn lượng bạc.
Trầm Côn lớn tiếng nói.
Một vạn lượng? Ánh mắt binh lính sáng lên, ngay cả lời nói cáo lui cũng quên sạch, bắt đầu lùng sục lại một vòng bên trong.
Nhìn bộ dáng bọn lính tìm kiếm kỹ lưỡng, Trầm Côn trong lòng ai oán thở dài:
- Ai, những thứ đáng giá đều đã tìm được. Tại sao cái không đáng giá mà tìm mãi không ra?
Thứ Trầm Côn muốn tìm là
"Liên Tỏa Bạo Viêm Phù"!
Tại đại hội đấu giá trước đó không lâu, Trầm Côn cung cấp cho Bách Bảo Trai linh phù này liền được Tô gia dùng giá trên trời mua đi. Từ đó, trong lòng Trầm Côn có một vướng mắc. Hắn không quan tâm linh phù có thể bán được bao nhiêu tiền. Chỉ là hắn nghĩ mãi mà không ra, đường đường là Lăng Vân Tông Tô gia, trong nhà linh phù chồng chất như núi. Bọn họ có cần phải dốc vốn mua linh phù của bần tăng sao?
Vừa rồi quá trình điều tra cũng chứng minh được vấn đề lo lắng của Trầm Côn: Ở một chỗ bí mật trong mật thất, bọn lính tìm được cả thảy ba thùng linh phù. Trong đó có cả loại Vương Kiêu không dứt miệng khen là nhất đẳng linh phù. Thấy có nhiều linh phù cao quý như thế, hành vi của Tô gia càng lộ ra vẻ cổ quái.
- Vẫn chưa tìm được sao?
Trầm Côn lo lắng hỏi binh lính. Không điều tra được việc Tô gia dùng linh phù này làm gì, trong lòng hắn càng không an tâm.
- Đại thiếu gia, đại thiếu gia.
Thì ra là A Phúc ôm cái bụng béo ị chạy vào, mặt đỏ bừng, không cẩn thận va vào cánh cửa. Nhưng lúc đứng dậy vẻ mặt vẫn cười ha hả.
- Đại thiếu gia, đã tính toán xong xuôi. Chúng ta phát tài rồi.
A Phúc đung đưa sổ sách trong tay.
- Sản nghiệp của Tô gia có hai mươi bảy chỗ, ngân lượng hiện tại là một trăm ba mươi bảy vạn lượng, cộng với số ngài kiếm được. Hiện giờ ngài đã vượt xa thế này rồi. Ha ha.
Hắn như một tên trộm vươn một ngón tay ra.
- Ô!
Trầm Côn đang chuẩn bị chuồn, nên không để ý ám chỉ của A Phúc:
- Đại thiếu gia, ngài có điều gì phiền toái?
A Phúc hiếu kỳ hỏi:
- Ài!, linh phù Tô gia mua đi còn không có tìm thấy.
Trầm Côn bất đắc dĩ thở dài.
- Hơn một vạn người mà không tìm được?
A Phúc nghĩ nghĩ:
- Có phải là Tô gia đã mang đi rồi, hay là đã sử dụng rồi?
- Không có khả năng. Lúc Tô gia rời đi, chỉ đem theo quần áo bên mình, đã lục soát toàn bộ mọi người rồi. Ân, cũng không thể nào đã sử dụng. Đây chính là
"Thị Liên Tỏa Bạo Viêm" linh phù. Nếu bọ họ sử dụng, cách vài chục dặm đều có thể nhìn thấy lôi quang.
Trầm Côn lắc đầu giải thích. Bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, vội la lên:
- A Phúc, tránh ra.
- Sao thế? A đại thiếu gia cứu mạng.
Một khối đá lớn tối đen hướng A Phúc bay tới!
Thì là bọn lính mãi không tìm thấy linh phù. Trong lúc nóng giận đã sử dụng linh khí phá đi phòng ở. Đá vụn bay loạn xạ, một khối đá lớn không phương hướng bay tới phía ót A Phúc.
Khối đá lớn này có tốc độ cực nhanh, Trâm Côn tự mình trốn ra xa xa. Nhưng ngay lúc hắn rời đi liền đưa tay trợ giúp A Phúc. Hắn xuất ra một đạo linh phù. Sau đó lấy tay vỗ trên cái mông của A Phúc, hi vọng linh phù này có thể giúp A Phúc né tránh.
Ầm ầm!
Nhờ hiệu quả của linh phù, A Phúc tránh được khối đá, Nhưng thân thể hắn mập mạp tựa như một quả bóng cao su lớn. Hắn lăn bảy tám vòng trong hoa viên, sau đó theo con dốc rớt vào trong một căn phòng!
- A di đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.
Biết được phòng này là phòng gì, Trầm Côn vội vàng niệm Phật.
Truyền thống của Cửu Châu đại lục cùng Trung Quốc cổ đại tương tự nhau – Cực kỳ tôn kính người chết. A Phúc phá căn phòng này ra, đây chính là Từ Đường của Tô gia.
Trong Từ Đường thờ cúng này có hơn tám mươi bài vị, đều là liệt tổ liệt tông của Tô gia. Ở giữa Từ Đường này còn bày một quan tài gỗ lim. Đây chính là quan tài phụ thân của Tô An Chi. Phụ thân của Tô An Chi qua đời nửa tháng trước.Theo như phong tục Cửu Châu – cư gia bách nhật, phúc chiếu hậu đại (để người chết trong nhà trăm ngày, tao phúc lớn cho con cháu). Vì thế thi thể của hắn được lưu lại trong từ đường, sau một trăm ngày mới chôn cất.
Lúc này, bọn lính đã kể lại chuyện điều tra Từ Đường này. Tuy không có gì là quá mức, nhưng mỗi một vị trí bài vị cũng đã thay đổi. Quan tài phụ thân Tô An Chi cũng đã bật nắp, ngay cả túi tiền trên áo người chết cũng đã kiểm tra.
Có thể nói, nơi này không có khả năng giấu vật cần tìm.
Nhưng mà lúc A Phúc đụng vào, quả bóng thịt này có quán tính quá lớn thô lỗ đập vào quan tài. Do nắp quan tài còn chưa có lắp chặt, làm cho quan tài bật ra rồi thuận thể lăn luôn vào trong. Hắn đối mặt với phụ thân Tô An Chi, trực tiếp hôn môi một cách thân mật!
- A Phúc, xem ra vận may của ngươi quả thật là quá lớn.
Trầm Côn thiếu chút nữa cười vỡ bụng. Hôn nhau với người chết, đây chính là người xui xẻo nhất Cửu Châu!
- Mẹ nó chứ!
A Phúc nằm gục trên thi thể, chán nản sắp sửa phát khóc.
- A? Đại thiếu gia, ngài mau đến xem.
A Phúc nếu muốn đứng lên thì hai tay cần phải khẽ chống trên quan tài. Cũng không biết hắn để tay lên chỗ nào. Bỗng có mấy tiếng cót két, thi thể để trông quan tài trầm xuống. A Phúc cũng bị rớt xuống. Trong quan tài lập tức xuất hiện một tầng mật thất lớn.
- Mẹ nó chứ, tìm mãi không thấy bảo bối tốt nhất của Tô gia đâu. Nguyên lai chỗ cất giấu ở ngay dưới quan tài phụ thân hắn.
Trước tiên Trầm Côn dùng hai hộ thân linh phù bảo vệ mình, sau đó thả người nhảy vào bên trong.
Cái này từ trên xuống dưới chỉ có vài thước. Lúc Trầm Côn nhẹ nhàng rơi xuống đất, A Phúc đang gục trên một cái nệm màu đỏ kêu đau. Nhưng mà cái đệm này có độ dày không tệ, Tuy hắn bị té nhưng chỉ chịu một vết thương rất nhỏ.
Từ cái đệm này nhìn lại, phía trước là một cái điện thờ. Như vậy cái đệm này dùng để quỳ bái. Trên bàn thờ có một bài vị không viết tên cùng với cái tráp màu đó được dán giấy niêm phong.
Thấy cái tráp màu đỏ thẫm, Trầm Côn hoảng sợ lùi từng bước. Sau đó theo bản năng triệu hồi ra Minh Vương Pháp Tướng, vội vàng hỏi:
- Vương lão huynh, ngươi nhận ra không?
- Thiên đạo chiêu chiếu?
(tạm dịch: Lẽ trời soi sáng).
Vương Kiêu vọt nhanh tới trước bàn thờ, quan sát cẩn thận trên mặt tráp phong ấn, kinh ngạc nói :
- Quả nhiên là thiên đạo chiêu chiếu.
Hắn giải thích cho Trầm Côn:
- Ngày xưa tại một trận chiến tại Lan Vân Sơn, ta cùng Nguyệt Nhi tự sát vong thân. Ngay lúc đó quốc sư Đại Hán, Thiên Cơ môn chủ Cổ Nguyệt Hà dùng chính sinh mệnh của mình bố trí phong thủy bí thuật của Thiên Cơ môn chính là đại trận phong ấn linh hồn cực mạnh – thiên đạo chiêu chiếu.
Hắn tiếp tục nói:
- Thiên đạo chiêu chiếu được bố trí xong, thi thể cùng với linh hồn của ta liền bị xé rách thành bảy mảnh, giấu vào trong bảy cái tráp thiên đạo. Cái tráp màu đỏ thẫm này, cùng với cái phong ấn bí pháp của ta giống nhau như đúc.
Trong mật thất của Tô gia lại xuất hiện phong ấn cực mạnh của Thiên Cơ môn?
Có kinh nghiệm phóng thích Vương Kiêu, Trầm Côn cũng không sợ mật hạp này thương tổn tới mình. Hắn vận dụng trí tuệ của Minh Vương, dễ dàng đẩy ra gông xiềng trên phong ấn. Sau đó tay không phá khóa, mở tráp ra.
Một bàn tay con người trắng nõn xuất hiện trước mắt.
Là tay trái!
Long lanh trong suốt, khớp xương hết sức nhỏ, giống như một mốn đồ tinh mỹ của một tác phẩm nghệ thuật.
Trầm Côn thấy vậy liền thất vọng. Hắn tìm thấy cái hộp thiên đạo, còn tưởng rằng có thể tìm được một linh hồn cường đại. Hóa ra chỉ là một cánh tay trái. Điều này nói lên, linh hồn người này cũng đã bị xé nát, có khả năng đã bị tiêu thất hoàn toàn.
- Vương lão huynh, ngươi nhìn xem cánh tay này.
Trầm Côn nhìn kỹ trên cánh tay này không phát hiện ra được cái gì đặc biệt, liền hỏi Vương Kiêu.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLVương Kiêu cẩn thận quan sát một lần, khẽ thở dài:
- Đoan trang tự nhiên, sắc nghệ song tuyệt.
(Tạm dịch: Bản tính đoan trang, sắc tài đều có.
Biên: Lão Vương Kiêu hình như chuyển sang làm thầy bói)
Hắn chỉ vào làn da trong lòng bàn tay cùng với móng tay:
- Trầm Côn ngươi xem đi. Làn da trong lòng bàn tay mịn màng trắng trẻo, rõ ràng là tay trái của một nữ tử trẻ tuổi. Mà ở đầu các ngón tay cùng với móng tay có các vệt dây nhỏ. Ta dám khẳng định đây là kết quả của việc gảy đàn nhiều năm. Nữ nhân này lúc chết chỉ khoảng hai mươi tuổi, hơn nữa còn tinh thông việc gảy đàn ca múa.
Theo giảng giải của Vương Kiêu, trong đầu Trâm Côn quanh quẩn một bức họa: Một vị tuyệt thế mỹ nhân đang gảy đàn dưới ánh trăng. Bỗng nhiên có mấy lão quỷ Thiên Cơn môn từ trên trời giáng xuống, làm dứt dây đàn. Mỹ nhân chịu khổ bị phân thây thành bảy mảnh. Bị phong ấn tại bảy cái hộp thiên đạo.
- Mẹ nó chứ.
Trầm Côn lắc đầu. Hắn rất kỳ quái, tại sao mình lại có liên tưởng như thế?
Bần tăng đã thay đổi rồi. Trong suy nghĩ của bần tăng thường là tiền, sao tự dưng lại nghĩ tới nữ nhân?
Đúng rồi, nói đến tiền, A Phúc vừa rồi đã từng nói. Tổng tài sản của bần tăng đã vượt quá. ..
- Mẹ nó chứ.
Trầm Côn đang muốn chú ý xung quanh, không ngờ A Phúc lớn tiếng kêu gào. Không biết hắn từ góc nào nhảy ra, tay đang phủi phủi, trên tay còn lại cầm một mảnh đá màu đen chạy vội tới:
- Đại thiếu gia người xem cái này có phải là Hải Nạp Bách Xuyên Thạch hay không. Có phải là Hải Nạp Bách Xuyên thạch giúp người thăng cấp?
- A di đà Phật, ngươi tìm được ở chỗ nào thế?
Trầm Côn kinh ngạc, trong tay A Phúc đúng là Hải Nạp Bạch Xuyên Thạch.
Tính cả khối này, Trầm Côn đã có được ba khỗi Hải Nạp Bách Xuyên Thạch. Chỉ cần lấy được Tử Kim Dược Xử, là có thể điên cuồng thăng cấp!
- Ngay lúc tiểu nhân rớt xuống dưới này, vừa lúc nó nằm ở ngay phái dưới.
A Phúc đắc ý ưỡn cái bụng to ra:
- Đại thiếu gia, xin chúc mừng ngài, ngài có thể lại thăng cấp!
- Cái số chó nhà ngươi thật tốt. Người ta rơi xuống như cái bánh nướng, còn ngươi giống như cả nồi bánh rơi xuống. (DG: Chắc nó mập quá rơi xuống mới có cảm giác đau, mò bừa được viên đá này mà.)
Trầm Côn cười lớn:
- A Phúc, ngươi có công tìm được Hải Nạp Bách Xuyên, ta ban thưởng cho ngươi…
Vốn định nói thưởng cho một vạn lượng bạc, nhưng mà hắn nghĩ lại:
- Đúng rồi, Triệu Hồng đã từng nói, thiếu gia ta là bá tước, Trấn Bắc đại tướng quân, có thể phong quan nhỏ!
- Đại thiếu gia, ngài… ngài có thể phong cho A Phúc được làm quan sao?
Hai chân A Phúc run rẩy, môi cũng lập bập nói.
- Ừ, là một tổng quản văn án của phủ Bá tước, mang hàm thất phẩm, chắc là cũng không hề kém đâu nhỉ?
Trầm Côn sờ cằm tính toán.
Rầm! A Phúc một phen văng nước mắt rớt nước mũi quỳ xuống:
- Đại thiếu gia, tiểu nhân chỉ biết, cả đời đi theo ngài. Cuộc sống của tiểu nhân thật là có phúc. Ngài chính là cha mẹ sống lại của ta, chính là Bồ Tát sống của tiểu nhân.
Lại là cái kiểu nịnh bợ cũ rích. Trầm Côn bĩu môi, tự nhủ, ngươi đã cảm kích? Bần tăng chưa nói còn có khen thưởng lớn nhất cho ngươi đâu.
Từ lúc A Phúc cầm về sáu trăm vạn lượng bạc, Trầm Côn hoàn toàn coi hắn là tâm phúc. Nhiều khi nghĩ A Phúc nghe lời như vậy, lại làm việc lưu loát, chờ ngày nào đó hắn sống thọ và chết tại nhà, bần tăng liền nói chuyện với sư phó cho hắn xuống địa ngục làm một chức nhỏ. Hắc hắc, coi như là biến thành trường sinh bất lão.
Trầm Côn lại tìm tòi một lúc. Tuy cuối cùng không tìm được linh phù, nhưng có Hải Nạp Bách Xuyên thạch hắn đã thỏa mãn.
Hiện giờ Tô gia đã biến thành tài sản riêng của Trầm Côn. Cho nên hắn cũng không trở lại Thiếu Lâm tự của mình. Đêm đó hắn vào phòng ngủ của Tô An Chi, đem bàn tay cùng với Hải Nạp Bách xuyên giấu dưới giường, sau đó vùi đầu vào giấc ngủ.
Trầm Côn thật sự mệt mỏi.
Mơ mơ màng màng, hắn tiến nhập vào trong mơ. Sau đó bên tai chợt nghe có tiếng người nhẹ giọng cười:
- Tiểu tử kia, ngươi có liên hệ thế nào với Tô gia?(DG: Thằng này lại sắp có gái rồi)
Theo đó, tiếng đàn du dương quanh quẩn. Tiếng đàn này văng vẳng bên tai, thấm vào ruột gan. Nghe tiếng đàn, ba ngày sau, vẫn làm cho người ta nhớ mong.