Chuyển ngữ: MicPhần ngoại truyện này, mình xin chân thành cảm ơn bạn Nana đã gửi thông tin cho mình. Nếu không nhờ bạn chắc mình cũng sẽ không biết còn có ngoại truyện, để những lăn tăn day dứt về sau này của Tạ Thù, Vệ Ngật Chi vẫn còn…

Do bộ này mình làm từ gần hơn 5 năm trước nên cũng không nhớ kỹ, thế nên trong phần PN này có chỗ nào mình dịch bị lệch thì mọi người góp ý giúp nhé. Cảm ơn mọi người.

Chúc bạn Nana và mọi người bước vào những tháng cuối năm vui vẻ thuận lợi!!!


Tạ Thù ngồi trong vườn hoa hứng ít sương sớm, sau khi đứng dậy thì đi về phía hành lang. Có hai tiểu nha đầu đang quét dọn, trông thấy nàng lập tức cúi người hành lễ.

“Đưa đồ này cho phu nhân, nghe nói mắt người gần đây hơi mờ, nói người hàng ngày dùng bách diệp lộ rửa mắt.”

Một tiểu nha đầu đón lấy, Tạ Thù nở nụ cười với nàng ấy, quay người rời đi.

Mặt tiểu nha đầu bất giác đở bừng, ôm cây chổi nói với người bên cạnh: “Nếu như vương phi là nam nhi, ta sẽ yêu thương nhung nhớ mất thôi.”

“Xì, thế sau cô không đi nhớ thương Quận vương cho rồi?”

“Uầy, Quận vương dâu có dễ gần như Vương phi đâu, hơn nữa lời lẽ cử chỉ của Vương phi so với nam nhi còn phóng khoáng hơn nữa ấy. Cô xem, hôm nay người lại mặc nam trang rồi.”

“Cô thì hiểu gì chứ, đó là do người nương theo sở thích của Quận vương, có ai lại không biết Quận vương trước đây thích nam nhi chứ.”

“Ồ, thì ra là vậy, cho nên Quận vương và Vương phi tới bây giờ vẫn chưa có hài tử là cố ý à?”

Cô bạn che miệng nàng ấy: “Tìm chết có phải không! Quận vương đã hạ lệnh cấm không được bàn tán chuyện này đó, cô đúng là chán sống mà!”

Tiểu nha đầu sợ đến độ chớp mắt liên tục mấy bận, mặt nổi lên sắc đỏ. Nàng ấy cũng không phải ngốc, nói vậy là hết tám phần mười Vương phi không thể hoài thai.

Tạ Thù đi vào thư phòng, xử lý sự vụ của quận Vũ Lăng, rồi liên tiếp uống thuốc do Chung đại phu điều chế cùng với đồ bổ mà Tương phu nhân đưa sang, cũng không rõ liệu có phải do dậy sớm hay không mà có chút mệt, nàng liền tới nhuyễn tháp sau bình phong nghỉ ngơi. Trong lúc mơ màng, cảm giác có ai đó đẩy mình, nàng mở mắt, hóa ra là Vệ Ngật Chi.

“Chàng từ Kiến Khang về rồi à?”

Vệ Ngật Chi thuận thế ngồi xuống giường, mỉm cười nói: “Đúng thế, nàng hãy còn nằm đây ngủ, cũng không ra ngoài nghênh đón.”

Tạ Thù buồn cười: “Thực ra ta muốn ra ngoài thành mười dặm đón tiếp, chàng chắc chứ?”

Vệ Ngật Chi nhớ tới trước đây được nàng nghênh đón, khiến cho đường xá trong thành trở nên chen chúc bởi bách tích đến vây xem chật như nêm, đành phải lắc đầu: “Vẫn nên thôi đi.”

Tạ Thù cũng không ngồi dậy, một tay đặt lên cánh tay hắn, hãy còn chút biếng nhác: “Lần này đi Kiến Khang có xảy ra chuyện gì không?”

“Quả thật là có chuyện, dạo gần đây Yến Quốc có phần không an phận, vẫn luôn rục rịch phía biên cương, bệ hạ hi vọng ta đi xem thử.”

Tạ Thù từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, tinh thần nghiêm túc lên không ít: “Chỉ xem thử thôi? Mấy năm nay Tư Mã Đình cũng đã bồi dưỡng được một đám thân binh, nếu chỉ xem thử, hà tất phải nhọc công chàng? Hiện tại nếu chàng sử dụng binh quyền, e là sẽ có chiến sự?”

Vệ Ngật Chi thấy không gạt được nàng, đành gật đầu thừa nhận: “Nàng không cần lo lắng, cũng đâu phải lần đầu ta đánh trận.”

Đúng thật không phải là đánh giặc lần đầu, nhưng ít nhiều vẫn sẽ lo lắng. Chẳng qua Tạ Thù cũng không phải kiểu sầu muộn vẩn vơ, gật đầu, đang định dặn dò chàng vài câu thì ngực bỗng cuộn lên một cơn buồn nôn, che miệng muốn ói.

Vệ Ngật Chi thấy vậy vội đỡ nàng: “Nàng sao vậy?”

“Không biết, đại khái là….ăn nhiều đồ bổ.” Tạ Thù dùng sức xoa ngực, cơn buồn nôn kia dằn xuống nhưng rồi lại cuộn lên, căn bản không kiềm chế được.

Vệ Ngật Chi quay đầu hướng ra bên ngoài kêu người đi gọi Chung đại phu, còn bản thân chàng thì vỗ vỗ sau lưng nàng: “Muốn nôn cứ nôn, nàng càng kiềm lại thì càng khó chịu.”

Tạ Thù trừng hắn một cái, lồng ngực không biết sao lại khó chịu, không nói rõ được, chỉ dùng sức đẩy hắn ra. Dù gì nàng cũng từng làm thừa tướng, hiện tại còn là Vương phi, bảo nàng cứ thế nôn trước mặt người khác, cũng quá chi là gì gì rồi.

Vệ Ngật Chi cũng không ngại, chỉ quan tâm đến sức khỏe nàng. Nàng quanh năm làm bạn cùng thuốc, hắn đã quen rồi, có gì mà chưa từng thấy, còn để ý chút dơ bẩn này sao?

May mà Chung đại phu đã nhanh chân đi vào, lúc này Vệ Ngật Chi mới an lòng đi bước ra, biết suy nghĩ của Tạ Thù, lại căn dặn tỳ nữ đem bình phong đến che chắn. Bên trong đã có tỳ nữ bưng chậu, lúc này Tạ Thù mới không nhịn nữa, nôn đến mù trời mịt đất.

Vệ Ngật Chi đứng chờ bên ngoài, nghe Chung đại phu hỏi Tạ Thù có uống hết thuốc đưa tới hàng ngày không, lại hỏi gần đây có vất vả quá độ, bất giác tâm tư chợt động.

Nữ tử hoài thai sẽ nôn ọe, mặc dù hắn chưa từng chứng kiến tận mắt, nhưng tốt xấu gì cũng từng nghe qua. Tạ Thù không phải là…

Đang lòng mừng khấp khởi thì Chung đại phu từ sau bình phong đi ra, nói với hắn: “Vũ Lăng vương yên tâm, Vương phi không có gì đáng ngại, chẳng qua là đồ bổ do Tương phu nhân gửi sang và thuốc mà tiểu nhân đưa xung đột với nhau, tịnh dưỡng một lúc sẽ không sao.”

“À, vậy thì tốt.” Trong lòng Vệ Ngật Chi khó tránh khỏi thoáng thất vọng, ngẫm lại thì cảm thấy buồn cười. Mấy năm đã trôi qua, tuổi hắn và Tạ Thù cũng dần lớn, chí hướng hợp nhau, trước giờ chưa có ngày nào vô vị, có hay không có hài tử hà tất phải quan trọng như vậy.

Không lâu sau thì Tương phu nhân chạy tới thăm Tạ Thù, sau khi nghe Vệ Ngật Chi trình bày tình hình của Tạ Thù, nét mặt chợt vui chợt buồn, phiền muộn khó mà nói được. Bà bảo có vài lời muốn nói cùng Tạ Thù, kêu Vệ Ngật Chi tránh đi một lúc, Vệ Ngật Chi đành ra ngoài.

Mãi tới khi hoàng hôn, Vệ Ngật Chi quay ại, Tương phu nhân mới rời đi, còn kéo hắn hỏi chuyện của Tạ Thù hồi lâu, Vệ Ngật Chi vừa không biết làm sao vừa buồn cười, chỉ hi vọng Tạ Thù sau này dù thế nào cũng đừng có triệu chứng nôn mửa, tránh để Vương phủ nghĩ nọ nghĩ kia.

Vốn dĩ cũng không phải bệnh trầm trọng gì, Tạ Thù uống thuốc xong ngủ một giấc thì đã khôi phục rất nhiều.

Vệ Ngật Chi quay về phòng, Tạ Thù đã nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân thì liếc hắn  một cái, cười tự giễu: “Chàng đoán gì thế? Trước đó lúc ta nôn thì đã nghĩ, lẽ nào ta có thai ư.”

Vệ Ngật Chi thở phào, cười nói: “Thế thì tốt, biết đoán sai không chỉ mình ta, ta an tâm rồi.”

Tạ Thù lại lườm hắn một cái: “Chàng đúng là ngốc mà.”

Lời này rõ ràng mang theo ý khác, nhưng Vệ Ngật Chi cố ý không suy nghĩ nhiều, chri cảm thấy lúc nói chuyện, mắt nàng nhếch lên, phong tình vạn chủng, nằm xuống cạnh nàng, vuốt mái tóc dài của nàng, dán vào tai nàng nhỏ giọng thì thầm: “Nếu không phải sức khỏe nàng không tốt, hôm nay nhất định phải phạt nàng tội nói năng vô lễ.”

Tạ Thù biết hắn đang nghĩ gì, liền quay đầu nhìn hắn. Dưới ánh nến không thể nhìn rõ, trái lại mộng ảo như tranh, nàng đưa tay níu cổ hắn: “Vậy chàng phạt đi.”

Tạ Thù cúi đầu hôn nàng, lo lắng sức khỏe của nàng nên chỉ rất nhẹ nhàng dịu dàng.

Tạ Thù thấy bầu không khí không tệ, có vài lời cũng tiện nói, liền sát lại gần hắn: “Lần này chàng đi biên cảnh Tấn Yến, bên cạnh có nhiều thứ bất tiện, mang theo vài tỳ nữ tùy tùng thiếp thân để chiếu cố chàng đi.”

Vệ Ngật Chi bật cười: “Ta hành quân đánh trận nhiều năm như vậy, đã bao giờ bày ra bộ dạng như thế? Nàng đã quên dáng vẻ mặt mày dựng ngược của nàng với ta khi ở trong doanh trại trông thấy Mặc Diệu Dung trước đây rồi à?” Nói tới đây, hắn bỗng nghĩ lại, từ trong hõm cổ nàng ngẩng lên, cẩn thận chăm chú quan sát nàng: “Sao vậy, lần này chủ động muốn phái một “Mặc Diệu Dung” cho ta rồi?”

Tạ Thù không nói lời nào, trong lòng ảo não, vốn dĩ cho rằng lời nói đã đủ súc tích, nhưng vẫn bị hắn nhìn thấu.

Nàng không lên tiếng, Vệ Nhật Chi liền càng không vui: “Nàng sao vậy? Ta còn cho rằng chúng ta có chung nhận thức về mấy chuyện này, sao nàng lại đẩy ta ta cho người khác rồi?”

“Không có gì, chẳng qua là…” Tạ Thù muốn nói lại thôi.

Vệ Ngật Chi nháy mắt liền hiểu: “Là chủ ý của mẫu thân ta, phải không?”

Tạ Thù trở mình: “Từ lúc ta và chàng biết nhau, đáng ghét nhất chính là tâm tư thông minh này của chàng.”

Vệ Ngật Chi hừ một tiếng, không chịu yếu thế nói: “Từ lúc ta và nàng biết nhau, đáng ghét nhất chính là điệu bộ chu toàn người khác này của nàng.”

Tạ Thù dứt khoát ngồi dậy, quay đầu nhìn hắn: “Trọng Khanh, ta và chàng đều không còn trẻ nữa, thề non hẹn biển đương nhiên cảm động đất trời, nhưng đến cùng vẫn phải nhìn vào hiện thực. Mẫu thân tuổi tác càng lớn, gần đây thị lực không tốt, chàng muốn để người những tháng năm còn lại không thấy được cháu trai ruột thịt của mình chào đời ư?”

Vệ Ngật Chi nhoài người tới khóa môi nàng, dịu dàng chặn kín, cứ thế nàng sẽ không có cơ hội có suy nghĩ khác nữa.

Lăn lộn một đêm, hôm sau Tạ Thù tỉnh giấc phát hiện Vệ Ngật Chi đã đi rồi, buổi trưa phái người đến báo trực tiếp đi biên cảnh, rốt cuộc vẫn không cho nàng cơ hội nhét người đến cạnh hắn.

Đều cho rằng chiến sự sẽ không thể nào dễ dàng khơi mào, ai ngờ Vệ Ngật Chi đến biên cảnh chưa đầy nửa tháng thì đã nổ ra.

Tin tức truyền tới Vũ Lăng, Tạ Thù không khỏi có phần lo lắng, cũng may là sự vụ trong quận Vũ Lăng bận rộn, khiến nàng chia một phần tâm trí vào đó.

Một tháng sau chiến trường truyền về tin tức, hai bên Yến Tần dai dẳng không dứt. Mắt thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, Tạ Thù rất phiền não, chỉ sợ không thuận lợi cho việc tác chiến. Đại khái là tật có từ trước, nhưng phàm có sự việc không thuận lợi, nàng sẽ càng đặc biệt lo lắng cho an toàn của Vệ Ngật Chi.

Chung đại phu theo lệ thường xuyên đưa thuốc tới, nhưng nàng ngửi thấy mùi thuốc sẽ muốn nôn, dù thế nào cũng không uống nổi, việc này khiến Mộc Bạch cùng Tương phu nhân cũng căng thẳng theo.

Chung đại phu cảm thấy có gì đó sai sai, rút thời gian tới bắt mạch cho nàng, sau đó bỗng căn dặn xuống bên dưới ngưng toàn bộ thuốc bổ, ngày ngày chỉ đưa canh mùi vị thanh đạm sang. 

Lại qua một tháng, cuối cùng đã có tin tốt truyền về, Vệ Ngật Chi bình định chiến sự, khải hoàn trở về.

Hắn trước phải quay về Kiến Khang phục mệnh, rồi lại về Vũ Lăng, nên đợt này về sẽ chậm hơn cả tháng. Tạ Thù trái lại không còn lo lắng, nhưng thời gian qua nàng luôn cảm thấy sức khỏe không tốt, bực dọc muốn nôn thì cũng thôi đi, hai tháng này nguyệt sự cũng không tới, nhưng loại chuyện như thế cũng không tiện hỏi Chung đại phu, càng không thể nào kể với Mộc Bạch. Lúc này thật sự hối hàng đã không dưỡng một tỳ nữ tâm phúc bên cạnh mình.

Vệ Ngật Chi còn chưa quay lại thì đã có tin đồn liên quan tới chàng bắt đầu truyền đi– nghe nói quốc quân Yến quốc vì để bồi dưỡng giao hảo với Tấn quốc nên muốn gả muội muội cho Vệ Ngật Chi.

Sự việc còn chưa xác định thật giả, nội tình của Vũ Lăng Vương đã bị khai quật, mọi người đều truyền tai vương phi của hắn là một con gà mái không biết đẻ trứng, nếu như lần này có thể cưới công chúa, chưa hẳn không phải chuyện tốt.

Vũ Lăng Vương phủ đối với chuyện này nói năng thận trọng, không ai dám bàn luận, ngay cả Tương phu nhân cũng vờ như không biết.

Tạ Thù thật ra đã biết từ lâu. Mặc dù sớm đã quen với các lời đồn vô căn cứ, nhưng nghe thấy mấy lời thế này thì vẫn rất chi khó chịu.

Làm nhữ nhi thật phiền, ngay cả sinh con cũng trở thành tiêu chuẩn để phán xét.

Buổi tối Chung đại phu đưa canh tới, thấy nàng ngồi bên giường ngẩn người, cười bảo: “Chỗ ta có một phương thuốc tốt có thể trị được tâm bệnh của vương phi, không biết vương phi có cần hay không?”

Hắn trước giờ nói năng làm việc đều nghiêm túc quy củ, hiếm khi nói đùa như vậy, tạ Thù không khỏi cười nói: “Ồ? Nói ra nghe thử.”

Chung đại phu đi tới cạnh nàng, nhỏ giọng thì thầm một lượt.

Nửa tháng sau, Vệ Ngật Chi trở lại Vũ Lăng, vừa vào thành đã trông thấy một đám đông đứng bên đường, có người đi xe ngựa tới, đến gần thì từ từ dừng lại, trong xe, một mỹ nhân mảnh mai rạng rỡ từ trong xe bước ra.

Hắn xoay người xuống ngựa, nhanh chân tiến lên trước đỡ tay nàng, đảo mắt nhìn sang hai bên, nhỏ giọng nói: “Không phải sau này nàng đều không tới đón ta ư?”

Tạ Thù khẽ nở nụ cười, còn chưa lên tiếng thì Mộc Bạch bên cạnh đã cao giọng: “Trong lòng vương phi nhớ thương Vũ Lăng vương, đặc biệt tới nghênh đón, bọn tôi khuyên thế nào cũng không được, nếu như động thai khí thì biết làm sao.”

Xung quanh nháy mắt đều là âm thanh rỉ tai nhau thì thầm, Vệ Ngật Chi nét mặt tràn đầy bất ngờ, nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, véo lòng bàn tay Tạ Thù, nói: “Mấy việc kia đều là lời nói gió bay, nàng không cần để ý. Thêm nữa, nếu nàng bận tâm thì nên bận tâm chuyện công chúa Yến quốc kia kìa.”

Tạ Tù cười lạnh: “Ta hiện giờ mẫu bằng tử quý, nàng ta còn tới ư?”

Vệ Ngật Chi không khỏi bật cười.

Hai người sánh vai hồi phủ, nghị luận bên ngoài bay ngập trời.

Phu thê đã lâu không gặp, đương nhiên cực kỳ nồng nhiệt. Buổi tối Vệ Ngật Chi ôm Tạ Thùy liền có hơi mất kiểm soát, ai ngờ nàng vậy mà lại đẩy hắn ra xa: “Thời gian này chàng không thể chạm vào ta, ta phải cẩn thận thân thể.” 

Vệ Ngật Chi cười nó: “Được rồi, kịch đã diễn xong, còn nói mấy lời này làm gì?”

Tạ Thù kinh ngạc nhìn hắn: “Sao cơ, chàng cho rằng ta nói dối ư?”

Lần này Vệ Ngạc Nhi ngạc nhiên, ngẩn ra giây lát, hắn bỗng ngồi bật dậy: “Nàng…thật…thật sự có rồi?”

Tạ Thù bị bộ dạng của hắn chọc cười, trở mình nói: “Thích tin thì tin.”

Vệ Ngật Chi khoác áo xuống giường, vội vàng ra ngoài, lát sau thì quay lại, nằm lên giường cẩn cẩn thận thận ôm lấy Tạ Thù, tới lúc này mới thoải mới nở nụ cười: “Ta đi hỏi Chung đại phu, thì ra là thật, không phải ta nằm mơ chứ?”

“Ngốc.” Tạ Thù xoay người xỉa trán hắn một cái.

Vệ Ngật Chi đặt tay lên bụng nàng, vẫn như trước hết sức cẩn thận, muốn nói gì đó, rốt cuộc lại thu về, cuối cùng chỉ đặt lên trán Tạ Thù một nụ hôn: “Nàng vất vả rồi.”

Tạ Thù cười bảo:  “Hài tử còn chưa ra đời mà, ta vất vả gì chứ?”

“Hoài thai đứa trẻ, nàng cũng chịu rất nhiều vất vả. Chờ đứa bé ra đời rồi, nhất định phải dạy dỗ nó một phen.”

Tạ Thù lại thấp giọng cười một hồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play