Trước khi Vệ Thích Chi bị bắt làm tù binh thì đám người kia cũng có tới mấy chục người, sau khi đánh bại mấy trăm binh lính người Tần thì mới bị bắt. Lúc đó hắn chiến đấu tới cùng, chỉ còn lại một mình, cả người đẫm máu nhưng vẫn hiên ngang đứng vững. Viên tướng người Tần thấy vậy cũng rất kinh sợ, cho rằng hắn là tướng tài, bắt hắn về nước Tần, sau đó mấy lần chiêu hàng mua chuộc hắn nhưng hắn kiên quyết chối từ.
Trong mắt người hiểu chuyện sẽ cho rằng hắn là một anh hùng, nhưng trong mắt người ngoài dù sao hắn cũng chỉ là một tù binh, là thứ mà Thừa tướng nước Tần dùng để làm lễ vật lấy lòng để trả lại. Hắn cảm giác mình đã để nhà họ Vệ mất mặt, kiên quyết không đồng ý để Vệ Ngật Chi bẩm báo với Hoàng đế, chỉ ở trong phủ an tâm dưỡng bệnh, cũng không tiếp xúc với người ngoài.
Mười mấy năm khổ sai đã khiến hắn không thể chống chọi, cả người mang bệnh. Vệ Ngật Chi mời không ít đại phu tới khám bệnh, đều nói khó có thể chữa dứt bệnh, hoặc là yêu cầu những dược liệu quý hiếm trên thế gian, thậm chí có loại dược liệu ngay cả tên cũng chưa từng nghe nói.
Tương phu nhân buồn đến mức tóc lại trắng mất mấy sợi, trải qua nỗi đau mất mát nay lại tìm được, bà cũng không dám nghĩ đến chuyện đòi lại những gì đã mất, bà chỉ lo Vệ Thích Chi không chịu đựng nổi.
Giờ Ngọ Vệ Thích Chi đã uống thuốc rồi đi ngủ, bà ngồi bên giường hắn một lúc lâu mới đứng dậy đi ra ngoài, vừa định dặn dò người hầu đi sắc thuốc buổi tối thì quản gia dẫn Mộc Bạch đi vào.
“Tham kiến Tương phu nhân, thuộc hạ phụng mệnh Thừa tướng, đến đưa chút dược liệu cho Vệ đại công tử.” Mộc Bạch vung tay, hai gã người hầu phía sau nâng lên mấy gói giấy lón đưa tới trước mặt Tương phu nhân.
Bên ngoài mỗi gói dược liệu đều có ghi tên rõ ràng, sau khi Tương phu nhân nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc. Mấy ngày nay bà vẫn nghe nhắc đến tên mấy loại dược liệu cổ quái kia nên bà nhớ rất rõ, những thứ này đều là dược liệu Vệ Thích Chi đang cần, nhưng rõ ràng là rất khó kiếm mà.
“Thừa tướng tìm những dược liệu này ở đâu vậy?”
Mộc Bạch cho rằng trong lòng bà có sẵn thành kiến, không tin tưởng đồ của công tử nhà mình, trong lòng oán thầm vài câu, ngoài miệng lại nói: “Có thứ tìm thấy ở Tây Vực, có thứ tìm thấy trong vườn thuốc dưới chân núi Phúc Chu.”
“Nhưng… đó là vườn thuốc của hoàng gia kia mà.”
Mộc Bạch ngẩng cao đầu: “Thừa tướng tận trung vì nước, bệ hạ chắc chắn sẽ không tiếc chút dược liệu cho ngài đâu.”
“…” Tương phu nhân hiểu ra, Thừa tướng lại lợi dụng chức quyền chiếm đoạt của cải, nhưng lần này đúng là đã giúp cho nhà họ Vệ một việc lớn, bà vò nát khăn tay một hồi rồi thỏa hiệp: “Vậy thì cảm ơn Thừa tướng.”
Khi Vệ Ngật Chi trở về, sau khi nhận được tin thì khá là bất ngờ, mẫu thân hắn lại không đuổi Mộc Bạch ra khỏi cửa, lại còn nói cảm ơn, đúng là khiến hắn vô cùng kinh ngạc xen lẫn vui mừng.
Buổi tối đi thăm Vệ Thích Chi, đúng lúc Tương phu nhân cũng ở đó, hắn cố ý đem chuyện này kể cho Vệ Thích Chi nghe, vô tình hay cố ý sắp xếp cho Vệ Thích Chi gặp Tạ Thù một lần, vừa bí mật quan sát sắc mặt Tương phu nhân.
Quả nhiên Vệ Thích Chi nghe xong liền nói: “Thừa tướng có ơn lớn với ta, đương nhiên ta phải gặp mặt cám ơn mới phải, để hắn tới quý phủ cũng không thích hợp, ta nên tự mình tới tướng phủ thì hơn.”
“Không cần, sau khi nghe tin huynh trở về, Tạ tướng từng nói muốn gặp mặt huynh một lần, huynh vẫn chưa khỏe hẳn, không cần vất vả như vậy.” Vệ Ngật Chi nói xong lại nhìn về phía Tương phu nhân: “Mẫu thân thấy thế nào?”
Tương phu nhân cầm chén thuốc đặt vào tay Vệ Thích Chi, hừ một tiếng: “Con muốn mời thì mời, ta không thèm đón tiếp gì đâu.”
Vệ Ngật Chi bất đắc dĩ thở dài.
Đúng lúc mấy ngày nay đám người An Hành đi dạo loanh quanh trong đô thành, có Tạ Nhiễm đi theo tiếp đãi, Tạ Thù cũng rảnh rỗi hơn, lại nhận được lời mời của Vệ Ngật Chi liền đồng ý ngay.
Tới ngày hưu mộc, trời vừa sáng Tương phu nhân đã dẫn theo tỳ nữ đi dâng hương. Bà chịu ơn của Tạ Thù nên không thể chặn người ngoài cửa, nhưng muốn bà nhìn cảnh Tạ Thù và con trai mình đầu mày cuối mắt… Thà giết bà còn hơn!
Trước phủ Đại Tư Mã đã sớm có người hầu chờ sẵn, từ xa nhìn thấy xe ngựa của tướng phủ liền vội vào bẩm báo với Vệ Ngật Chi, khi Mộc Bạch vén mành xe lên thì hắn đã tự mình ra đón.
Tạ Thù vừa mới thò người ra, trong xe vang lên tiếng nói: “Thừa tướng khoác áo khoác đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Vệ Ngật Chi nghe thấy tiếng nói kia giống giọng Sở Liên, đến gần vài bước, quả nhiên là hắn, nhất thời có chút không vui.
Tạ Thù vẫn nghe lời phủ thêm áo khoác, lớp lông trên cổ áo dày cộm ôm sát khuôn mặt trắng mịn, mềm mại như hoa nở đầu xuân tháng hai. Nàng bước xuống xe, thấy Vệ Ngật Chi nhìn chằm chằm trong xe, cười nói: “Sở Liên muốn ra ngoài mua vài thứ nên ta để hắn đi cùng luôn.” Nói xong dặn Mộc Bạch đưa Sở Liên đi, bao giờ về thì quay lại đón nàng hồi phủ.
Vệ Ngật Chi nhìn thấy nàng như vậy liền biết nàng vốn không nhận ra Sở Liên có tình cảm với mình, không thể làm gì khác hơn là mím chặt môi không nói lời nào.
Vừa vào phủ Đại Tư Mã đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm, Tạ Thù quay đầu nhìn lại, trong đình viện có một cây mai trắng đang kỳ nở rộ. Hôm nay mặt trời sáng kỳ lạ, chiếu xuống đầu cành cây, nhuộm cánh hoa trắng như tuyết thành màu hơi vàng óng ánh, đẹp không sao tả xiết.
Đúng lúc Vệ Thích Chi còn đang uống thuốc, chưa chuẩn bị xong, Vệ Ngật Chi liền dẫn Tạ Thù lại gần thưởng thức, nhân tiện giết thời gian.
Tạ Thù đi tới bên dưới gốc cây, đã thấy Mục Diêu Dung từ phía sau đình viện đi tới, bộ váy áo màu hoa hạnh, thắt lưng thêu hoa mai, trên tóc cũng cài mấy đóa hoa mài, quả là người còn đẹp hơn hoa.
Vệ Ngật Chi nhìn thấy Mục Diêu Dung, đang định dẫn Tạ Thù rời đi thì nàng lại chủ động lên tiếng chào hỏi: “Mục cô nương, đã lâu không gặp.”
Mục Diêu Dung vốn cúi đầu, nghe thấy tiếng nói mới nhìn thấy nàng, thấy nàng và Vệ Ngật Chi sóng vai đứng dưới gốc mai, lan chi ngọc thụ, thật muốn quay đầu bước đi. Nhưng nàng tới đây là vì có chuyện cần tìm Vệ Ngật Chi, không có cách nào khác đành kiên quyết bước lên phía trước, hành lễ với hai người.
“Dạo này Mục cô nương bận việc gì hay sao? Đã lâu không gặp rồi?” Tạ Thù cười vui vẻ, giống như đã quên hết mọi chuyện trước đây.
Mục Diêu Dung nói: “Thiếp đang định xin Vũ Lăng vương chấp thuận cho thiếp quay về Ninh Châu, bây giờ ở Ninh Châu cũng đã ổn định tình hình, thiếp muốn trở về bái tế phụ thân, thăm huynh trưởng.”
Vệ Ngật Chi cảm thấy khá bất ngờ: “Sao không hề nghe nàng đề cập tới?”
“Thực ra thiếp sớm có suy nghĩ này, nhưng mấy ngày nay Vũ Lăng vương và Tương phu nhân đều bận rộn, thiếp không có cơ hội nói ra.”
Mục Diêu Dung không phải không biết, khoảng thời gian này Vệ Ngật Chi thường cố tình né tránh nàng, bên phía Thái hậu cũng bặt vô âm tín. Chính vì thế, những thân thích ở đô thành này đều không muốn qua lại với nàng. Chỉ có Hoàn Đình vẫn dây dưa không dừng với nàng. Nàng chỉ muốn nhân cơ hội này thoát khỏi những chuyện phiền lòng mà thôi.
Tạ Thù bỗng nhiên nảy ra một ý, nói với Vệ Ngật Chi: “Không biết Vũ Lăng vương có thể tránh đi một lúc được không, bản tướng muốn nói vài câu với Mục cô nương.”
Vệ Ngật Chi cũng không hỏi nhiều, xoay người rời đi.
Tạ Thù hỏi: “Chuyến này Mục cô nương về Ninh Châu, có nói cho Hoàn Đình biết không?”
Mục Diêu Dung rũ mắt không nhìn nàng, trong miệng nhẹ nhàng hứ một tiếng: “Vì sao ta phải nói cho hắn biết.”
“Hắn thật lòng thật dạ với cô nương, cô muốn tới một nơi xa như vậy, còn không biết sau này có quay lại hay không, đương nhiên nên thông báo cho hắn một tiếng.”
Mục Diêu Dung vuốt nhẹ sợi bông tai, không nói lời nào.
Tạ Thù âm thầm quan sát vẻ mặt nàng, bỗng nhiên thở dài: “Thôi bỏ đi, không nói cho hắn biết cũng tốt, dù sao bên nhà hắn cũng đã sắp xếp xong hôn sự của hắn rồi.”
“Ngươi không biết sao? Vì sao dạo gần đây hắn không tới tìm ngươi? Bởi vì hắn cảm thấy ngươi không hề có tình cảm với hắn, nên hắn dứt khoát buông tay. Vì thế dự định chấp nhận sự sắp xếp của người nhà, cưới người khác rồi.” Tạ Thù nhìn trời lắc lắc đầu: “Biểu đệ đáng thương của ta…”
Dạo gần đây đúng là Hoàn Đình không tới tìm Mục Diêu Dung, còn không phải vì thời gian này bị Tạ Thù phái đi đón tiếp sứ thần hay sao. Mục Diêu Dung lại không biết chuyện này, vì thế kinh ngạc nhìn nàng đi xa.
Tạ Thù đi tới dưới mái hiên, Vệ Ngật Chi đứng chờ nơi đó, cười hỏi nàng: “Nàng nói gì với nàng ấy vậy?”
“Giống chàng thôi, giúp Ân Bình một tay ấy mà.” Tạ Thù gọi một gã hầu tới phân phó: “Ngươi đi tìm Hoàn công tử, bảo hắn chuẩn bị đồ đạc đưa Mục cô nương về Ninh Châu, nói bản tướng cho phép hắn tạm nghỉ.”
Vệ Ngật Chi đảo mắt, mỉm cười nói: “Dường như ta đã biết nàng giúp thế nào rồi.”
Một lúc sau, tỳ nữ đến bẩm báo nói Vệ Thích Chi đã thức dậy.
Tạ Thù theo Vệ Ngật Chi đi vào phòng, thấy một người nghiêng người dựa vào thành giường, búi tóc lỏng lẻo, mặc áo choàng viền đỏ, dưới chân đắp một chiếc áo khoác trắng, mặt mũi tuấn dật, chẳng qua đã có dấu vết tang thương hằn lên nét mặt, giống như một ẩn sĩ nơi núi rừng.
Ngày đó ở dịch quán đã gặp Tạ Thù, Vệ Thích Chi đương nhiên biết nàng là ai, lập tức muốn đứng dậy hành lễ, bị Tạ Thù cản lại: “Cuối cùng cũng được gặp vị đại ca mà Vũ Lăng vương thường xuyên nhắc tới, quả nhiên phong thái hơn người.”
Vệ Thích Chi cười khẽ, ho khan một hồi mới nói: “Nói tới phong thái hơn người, nhà chúng ta có một Ngật Chi là đủ rồi.”
Vệ Ngật Chi mời Tạ Thù ngồi rồi cười nói: “Đại ca giống gia phụ nhiều hơn, còn ta lại giống gia mẫu, tướng mạo hai huynh đệ chúng ta không giống nhau mấy.”
Đang nói chuyện, bên ngoài có một gã hầu chạy vội vào, vừa vào vừa nói: “Không hay rồi, không hay rồi. Quận vương, Phù thị vệ bị sứ thần nước Tần bắt đi rồi.”
Vệ Ngật Chi đứng bật dậy: “Chuyện xảy ra khi nào.”
“Mới vừa nãy, Phù thị vệ theo phu nhân đi dâng hương, giữa đường gặp sứ thần nước Tần, bị nói là phản tặc cho người bao vậy. Phu nhân để tiểu nhân âm thầm chạy về bẩm báo quận vương.”
Vệ Ngật Chi cau mày: “Đã dặn hắn gần đây không được phép lộ diện, sao lại đi ra ngoài.”
Tạ Thù đứng lên nói: “Vẫn nên mau tới xem thế nào.”
Xe ngựa của An Hành dừng ở bên cầu phía đông Thanh Khê, đây là nơi quý tộc cư ngụ, không có bá tính bình dân, cũng không lo bị dân chúng vây xem.
Phù Huyền bị mấy thị vệ dũng mãnh bao vây xung quanh đứng trước mặt hắn, không quỳ không lạy. Tạ Nhiễm ở bên này cau mày: “An Thừa tướng, chỉ e là đã hiểu nhầm gì đó, người này thị vệ thiếp thân của Vũ Lăng vương, sao lại có thể là phản tặc của nước Tần các người kia chứ?”
An Hành cười khẽ: “Vũ Lăng vương lại thu nhân kẻ phản bội nước ta giữ lại bên người, ta thấy lần này không có thành ý chính là nước Tấn đó.”
Phía sau hắn, sứ thần nói góp vào: “Xin Tạ đại nhân giao người này cho chúng ta xử lý, dù sao đây cũng là người nước Tần, chẳng lẽ nước Tấn các người muốn che chở cho hắn ư?”
Xe ngựa của Tương phu nhân vẫn còn dừng một bên, bà cũng không còn tâm tình dâng hương nữa, hiện giờ dây dưa như vậy, sớm đã không nhịn được, nói với An Hành: “Người của phủ Đại Tư Mã ta sao có thể là người nước Tần? An Thừa tướng là Thừa tướng một nước, cũng không thể không phân biệt trái phải! Nơi này là nước Tấn!”
An Hành biết thân phận của bà, không tiện tranh chấp với bà nên kiên quyết ngậm miệng không đáp.
Xa xa có tiếng bánh xe lộc cộc vang vọng, không cần quay đầu nhìn cũng biết Vũ Lăng vương tới rồi. Nhưng khi xe ngựa dừng lại, màn xe vén lên, người xuống xe trước tiên lại là Tạ Thù.
Nàng đi tới trước mặt An Hành, khép chặt vạt áo khoác, cười nói: “An Thừa tướng làm sao vậy? Đang yên đang lành lại nổi giận với một thị vệ là sao?”
Vệ Ngật Chi cũng đứng phía sau nàng, liếc mắt nhìn Phù Huyền, giận dữ quát: “Còn ngây người đứng đó làm gì? Còn không mau qua đây.”
Phù Huyền lập tức dạ một tiếng, đang định đi về phía trước, những thị vệ vây quanh hắn cũng di chuyển theo, thỉnh thoảng nhìn về phía An Hành, không biết có nên tiếp tục chặn người hay không.
“Chậm đã.” An Hành giơ tay cản Phù Huyền lại, nói với Vệ Ngật Chi: “Thị vệ này của Vũ Lăng vương là người nước Tần ta, hơn nữa còn là tội nhân nước Tần, kính xin Vũ Lăng vương giao hắn cho bản tướng xử trí.”
“Người nước Tần ư?” Vệ Ngật Chi cười nhạt: “Vừa nãy bản vương nghe thấy tin này đã cảm thấy tức cười. Tuy rằng hắn họ Phù nhưng lại chẳng có nửa điểm quan hệ với nước Tần các ngài, mà là quân nhân nước Tấn, điểm này không chỉ toàn thể quan chức nước Tấn có thể làm chứng, cũng không chỉ bản vương và gia mẫu có thể làm chứng, ngay cả Tạ tướng và bệ hạ nước Ta cũng có thể làm chứng.”
An Hành cười như có như không: “Chứng cớ là gì?”
Tạ Thù bỗng nhiên hỏi ngược một câu: “Vậy chứng cớ của An Thừa tướng đâu? Ngài nói hắn là tội nhân của nước Tần, có chứng cứ gì?”
An Hành khẽ cau mày, chỉ dựa vào nhận biết mà tính toán, bên phía Tạ Thù cũng có thể lấy cớ xác định hắn là người nước Tấn, căn bản không thể lấy ra chứng cứ.
Tạ Thù lại nói: “Nếu như An Thừa tướng không yên lòng, bản tướng có thể phái người đi lấy bằng chứng thân phận của hắn tới.”
Một khi Thừa tướng muốn tìm một bằng chứng chẳng lẽ có gì khó khăn hay sao. An Hành mím môi không nói, chỉ quét mắt nhìn qua nàng và Vệ Ngật Chi trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười: “Thì ra là như vậy, xem ra bản tướng đã hiểu lầm rồi.”
Hắn lệnh cho thị vệ thả Phù Huyền ra, lại chắp tay tạ lỗi với Vệ Ngật Chi và Tạ Thù: “Bản tướng cũng là vì nghĩ cho sự yên ổn của nước Tần, vì lẽ đó thấy người giống phản tặc y như đúc đã nảy sinh nghi ngờ, kính xin hai vị bỏ qua cho.”
“An Thừa tướng trung tâm vì nước, bản tướng vô cùng kính phục.” Tạ Thù đáp lễ lại, lập tức dặn dò Tạ Nhiễm: “Đêm nay thiết yến ở tướng phủ, bản tướng phải tận tình chiêu đãi An Thừa tướng cùng các vị sứ thần.”
An Hành cười nói cảm tạ rồi dẫn người rời đi.
Sau khi leo lên xe, hắn còn liếc mắt nhìn Tạ Thù và Vệ Ngật Chi sóng vai bên nhau rồi mới hạ mành xe xuống.
Nước Tần bây giờ đã bao phủ vùng biển phía đông, vươn qua phía Tây, phía nam bao phủ Tương Dương, phía bắc tận sa mạc. Các quốc gia phía đông bắc, Tây Vực đều giao hảo cùng Tần, chỉ riêng nước Tấn nằm một góc đông nam đến nay vẫn không chịu cúi đầu.
Mấy ngày nay hắn đều để ý quan sát quan chức nước Tấn, phát hiện mối quan hệ giữa tầng lớp trên đã hòa hoãn không ít, không giống như lời đồn đại rằng thế gia tranh đấu không ngừng. Bên ngoài cũng nghe đồn hai người này có quan hệ thù địch, nhưng hôm nay xem ra, dường như cũng không phải là như vậy.
An Hành vuốt nhẹ ngọc bội bên hông, rù rì tự nói: “Nếu như hai người này đều ở nước Tần ta thì tốt biết bao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT