Mùa đông năm Nguyên Hòa thứ hai mươi tám, sứ thần nước Tần đến nước Tấn. Tạ Thù lệnh cho ba vị đại thần là Trung thư giám Viên Lâm, phụ tá của Thượng thư tỉnh Hoàn Đình, Ngự sử trung thừa Tạ Nguyên toàn quyền tiếp đón.
Với chức danh của ba người bọn họ, đã đủ biểu hiện thành ý của nước Tấn, nhưng đúng ngày sứ thần tới, Tạ Nguyên đột ngột vội vã tới tướng phủ gặp Tạ Thù, xin nàng tự mình đứng ra đi gặp đại thần.
Tạ Thù nắm bút nhìn hắn cười: “Sao? Bọn họ đến rồi à, chả lẽ bản tướng bắt buộc phải tự mình đi gặp đại nhân vật hay sao?”
Tạ Nguyên ghé sát vào tai nàng nói nhỏ vài câu.
Tạ Thù thu lại ý cười, đặt bút xuống: “Ngươi cứ đi trước đi, bản tướng sẽ đến ngay.”
Sứ thần được sắp xếp ở dịch quán rộng rãi, phía trái cách đó không xa chính là hoàng cung, nhìn về bên phải chính là đường thẳng đi ra sông Tần Hoài, tĩnh mịch mà lại không hẻo lánh. Ở bên trong dịch quán đều có cây cối tươi tốt, cho dù đầu mùa đông cũng vẫn um tùm xanh mướt, khiến cho lòng người thư thái.
Mặt trời cao xa, ánh mặt trời phơn phớt trắng, hoàn toàn không có độ ấm. Viên tiểu lại[1] đứng trước cửa phủ xoa xoa tay, từ xa nhìn thấy xe ngựa của tướng phủ đi tới, vội vàng bước xuống đón.
Sứ thần trong dịch quán nghe nói Thừa tướng nước Tấn đến, mọi người đều ra ngoài chuẩn bị đón. Mới vừa đi tới phòng khách, chỉ thấy một người đi thẳng từ cổng vào, mặc triều phục màu đen, dùng ngọc bích búi tóc, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, ánh mắt nhìn xung quanh như có ngàn ý, mà biểu hiện lại trước sau như một, thể hiện uy nghiêm cao vời.
Nước Tần đã bị người Hán đồng hóa nghiêm trọng, tuy đối lập với nước Tấn đã lâu, nhưng lại cực kỳ ngưỡng mộ phong thái của người Tấn. Mấy vị sứ thần thấy một nhân vật như vậy, còn chưa trò chuyện, đã bị dung mạo trước tiên khuynh đảo ba phần.
Tạ Nguyên nhắc nhở: “Đây là Thừa tướng nước ta.”
Mấy vị sứ thần lúc này mới biết vị này chính là Thừa tướng nước Tấn được đồn đại bấy lâu, lập tức giơ tay hành lễ. Tạ Thù nhìn lướt qua, mặt không đổi sắc. Tạ Nguyên quan sát sắc mặt của nàng, rồi nói với sứ thần: “Thừa tướng nước ta đã đến, sao không thấy đặc sứ quý quốc đâu?”
Mấy vị sứ thần còn chưa trả lời, phía sau truyền đến tiếng bước chân, mấy người quay đầu lại xem người tới rồi lập tức cúi đầu lùi qua một bên.
Tạ Thù giương mắt nhìn lại, cũng có chút bất ngờ. Người tới còn rất trẻ, xem dáng dấp vẫn chưa tới ba mươi, búi tóc dùng một khối ngọc tứ bao quanh, trên người mặc y phục người Hồ, trên vạt áo thêu hoa văn cánh sen, từ màu sắc diễm lệ bên trong lại càng tỏa thêm vài phần thanh khiết. Gương mặt tuấn tú, nhìn rất hiền lành nhưng cặp mắt kia lại khiếp người, cảm giác như nhìn xoáy vào tận cõi lòng người đối diện.
“Đại danh Tạ Thừa tướng như sấm bên tai, ngưỡng mộ đã lâu.” Hắn giơ tay hành lễ, giọng nói trong trẻo phun ra.
“Câu nói này phải để bản tướng nói mới phải.” Tạ Thù đáp lễ lại: “An Thừa tướng có lễ.”
Đứng đầu đám sứ thần nước Tần, đương nhiên là Thừa tướng An Hành.
Vệ Ngật Chi ở trong thư phòng xử lý quân chính, Phù Huyền bước nhanh đi vào, ghé vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
“ An Hành lại tự mình đến ư?” Hắn gõ tay xuống bàn, đảo mắt nhìn qua, nói với Phù Huyền: “Trước kia chính là hắn hạ lệnh tru diệt cả nhà ngươi, thời gian này tốt nhân ngươi nên tránh lộ diện, tránh để hắn nhận ra.”
Trên gương mặt Phù Huyền lóe lên vẻ bi thương: “Vâng.”
Thừa tướng nước Tần tự mình đi sứ nước Tấn, thực sự khiến người ta bất ngờ. Hoàng đế cảm thấy người này che giấu hành trình không báo chính là không tôn trọng chính mình, rất không vui liền dứt khoát coi như không biết, toàn bộ sự việc giao cho Tạ Thù xử lý.
Lúc trước ở dịch quán, An Hành công bố chuyến này đến vì muốn ký kết hiệp nghị hữu hảo, muốn cùng nước Tấn trao đổi đàm phán mọi chuyện, nhưng Tạ Thù cũng không hề nôn nóng sắp xếp, đầu tiên bảo họ nghỉ ngơi cho tốt, ngày hôm sau lại đặc biệt thiết yến trên sông Tần Hoài, chiêu đãi mọi người.
Đêm đông lạnh, hai bên bờ sông Tần Hoài vẫn sáng loáng đèn đuốc như cũ. Thuyền lớn thế gia, thuyền hoa liên tiếp từ trên mặt sông lướt qua, bên trong là đám con cháu thế gia hàng đêm sênh ca. Tiệm rượu bên trái có vũ cơ nóng bỏng khiến mọi người cao giọng khen hay, trên bờ bên phải lại có vô số chó dữ đuổi theo ăn mày lao nhanh trên đường, huyên náo không ngớt.
Bốn phía thuyền lớn được bao phủ mành dày đặc, bên trong đốt lò than sưởi ấm, mùi hương xông lên thư thái dễ chịu. An Hành ngồi bên cửa sổ, tầm mắt lướt qua sơn hào hải vị rượu ngon trước mắt, lại liếc nhìn ra ngoài, chỉ cảm thấy đây thực sự là một quốc gia hưởng lạc xa hoa.
Hắn thả mành xuống, thu tầm mắt lại nhìn Tạ Thù. Hôm nay nàng mặc thường phục, viền lót bên trong trắng như tuyết khiến làn da trắng và đôi môi đỏ của nàng càng thêm nổi bật, một cái nhíu mày hay một nụ cười thản nhiên cũng vô cùng thanh khiết, khiến người ta cảm giác nàng không hề có thái độ phòng bị, nhưng đến giờ hắn vẫn không tài nào đoán ra nổi nàng có thái độ gì với cuộc đi sứ lần này của bọn họ.
Tạ Nguyên nâng chén mời chư vị dùng tiệc, An Hành nhấm một ngụm rượu rồi nói với Tạ Thù: “Bản tướng sinh ra ở phương Bắc, sớm ngưỡng mộ phong thổi nước Tấn đã lâu, chuyến này một đường nhìn thấy, quả nhiên là cảnh đẹp vô song, không sao tả xiết.”
Tạ Thù thầm nghĩ, chỉ sợ không phải ngươi ngưỡng mộ mà là có mưu đồ thôn tính? Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng nàng lại cười nói: “An Thừa tướng quá khen rồi, nước Tấn ở phía Nam làm sao so được với nước Tần hùng hậu khí thế cơ chứ?”
An Hành mỉm cười, không tỏ rõ quan điểm: “Nghe đồn nước Tấn văn có Tạ Thừa tướng, võ có Vũ Lăng vương, hai vị có phần giống với thuộc hạ của Huệ Văn vương nước Triệu trước kia. Bản tướng ngưỡng mộ đã lâu, bây giờ rốt cuộc cũng được diện kiến Tạ Thừa tướng, không biết khi nào có thể gặp Vũ Lăng vương được đây?”
Tạ Thù giả vờ giả vịt ra vẻ xấu hổ: “Vũ Lăng vương cũng định tới, nhưng nhớ ra đã nhiều lần giao thủ với nước Tần, làm tổn thương danh dự nước Tần nhiều lần, thật sự không tiện lộ diện.”
Sứ thần ngồi đó rối loạn, rất nhiều người lộ vẻ khó chịu, không cam lòng, ngay cả An Hành cũng đổi sắc mặt, nhưng nhanh chóng mỉm cười: “Đó đều là chuyện trên chiến trường, bây giờ năm tháng thái bình, hai nước giao hảo, gặp một lần cũng đâu có sao.”
Hắn nhẫn nhịn như vậy, càng khiến Tạ Thù tăng sự đề phòng: “Cũng được, vậy để bản tướng phái người đi mời Vũ Lăng vương tới.” Tạ Thù gọi Mộc Bạch, để hắn đi mời người.
Mộc Bạch đi không lâu thì cửa mành bị vén lên, Tạ Nhiễm cúi đầu đi vào. Hắn mặc trường bào màu xanh thẫm, người khoác áo khoác, chuẩn bị sơ sài nhưng vẫn là một gương mặt nổi bật, khiến sứ thần nước Tần nhìn lại mất lần.
Tạ Thù giới thiệu với An Hành: “Đây là đường thúc của bản tướng Tạ Nhiễm, lần này quý quốc đi sứ, mọi sự trên đường đều do hắn tự tay xử lý.”
Tạ Nhiễm cởi áo khoác đưa cho Quang Phúc ở phía sau, chào hỏi An Hành, cười vô cùng hòa hợp: “Hôm nay để chào mừng các vị sứ thần, tại hạ đặc biệt mời mấy vị nhạc sư tài nghệ cao siêu tới để diễn tấu vì chư vị.” Nói xong nháy mắt với Quang Phúc, người sau lập tức vén mành, mấy nhạc sư lặng lẽ đi vào.
An Hành cười nói cảm ơn: “Tạ đại nhân có lòng.”
Tạ Thù vốn không để ý, nhưng thấy trong đám nhạc sư có Sở Liên ở đó thì nhíu mày. Nàng đã hạ lệnh coi Sở Liên là khách quý, vì sao lại để hắn đi ra lấy lòng người khác?
Sở Liên cũng không hề có vẻ ngần ngại khó chịu, hắn chịu ân huệ, cũng muốn cố gắng hết sức mọn, đây là chuyện trong dĩ vãng từng làm, cũng không cảm thấy bản thân bị làm nhục.
Đám nhạc sư ổn định chỗ ngồi, trong khoang thuyền văng vẳng truyền ra tiếng nhạc lượn lờ, giai điệu nhu hòa, giống như đưa mùa xuân về cho đất nước, vạn hoa nở rộ, cách biệt hoàn toàn với thế giới lạnh giá bên ngoài.
Sở Liên vẫn chưa cử động, người bên ngoài là hợp tấu cho hay, nhưng đàn trúc phải đánh đơn độc mới toát lên vẻ tuyệt diệu của nó, vì lẽ đó chờ người khác diễn tấu xong, hắn mới hiến nghệ.
Mấy khúc kết thúc, mọi người vỗ tay khen hay, An Hành cười nói với Tạ Thù: “Bản tướng xuất thân cơ hàn, không am hiểu âm luật, cũng chẳng biết bình luận gì, thật xấu hổ.”
Nếu không phải quan điểm hai bên khác nhau, Tạ Thù thật muốn làm bạn với hắn, đúng là tri kỷ!!!
Trong lúc nói cười, người hầu vén mành vào bẩm báo rằng Vũ Lăng vương đã đến.
Người ở trong lập tức ngẩng đầu nhìn lại, đặc biệt là An Hành, hắn muốn tận mắt được gặp một lần thần bảo hộ của Đại Tấn rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.
Gió lạnh thổi qua từng cơn, Vệ Ngật Chi cúi đầu đi vào trong khoang thuyền. Khi hắn ngẩng đầu lên, khiến minh châu trên đường, đèn đuốc đều tối sầm đi mấy phần. Tóc dài xõa tung sau gáy chỉ dùng một sơi tơ mỏng buộc lại, áo choàng buông lơi, bạch sam thanh nhã, chỉ có vạt áo và ống tay áo có thêu hoa văn trang trí, khắp toàn thân không hề có trang sức gì khác, không giống như các quan lại khác có sở thích xoa phấn trưng diện. Hắn không trau chuốt bản thân, dáng vẻ tự nhiên, sáng như ngọc thạch.
Nếu không nghe thấy tên gọi, tuyệt đối không ai nghĩ đây chính là Vũ Lăng vương, người mà vô số binh lính người Tần vừa nghe tên đã sợ mất mật.
“Tạ tướng, An Thừa tướng.” Hắn giơ tay chào hỏi chư vị, âm thanh trầm thấp, giống như rượu ngon làm say lòng người.
An Hành đáp lễ, lại cười nói: “Nghe tiếng Vũ Lăng vương tài năng như rồng, dáng dấp như phượng, hôm nay gặp mặt, quả đúng là danh bất hư truyền, chuyến này bản tướng có thể gặp được ngài và Tạ Thừa tướng, đúng là đã không uổng công.”
Vệ Ngật Chi chỉ cười cười, thản nhiên nghe hắn ca ngợi, cũng không ra vẻ khách sáo. Người hầu dẫn hắn ngồi xuống bên cạnh Tạ Thù, hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Sở Liên quỳ chân ngồi giữa thuyền, không khỏi quét mắt nhìn Tạ Thù.
Tạ Nhiễm đang quan sát hắn, tự nhiên nhìn thấy ánh mắt này, lúc này dặn dò Sở Liên đánh đàn trợ hứng.
Sở Liên dạ một tiếng, tay trái đè dây đàn, tay phải cầm cây đàn đánh lên tiếng. Tài nghệ của hắn cao siêu, nhạc khúc nối liền trôi chảy, ngay cả hai kẻ mù âm luật như Tạ Thù và An Hành cũng phải ngẩn người lắng nghe.
Vệ Ngật Chi vô tình liếc mắt nhìn Tạ Thù nhưng nàng lại liên tục nhìn chằm chằm Sở Liên.
Khúc nhạc hoàn tất, Tạ Nhiễm lại tự nhiên vung tay: “Đi hầu hạ Thừa tướng đi.”
Sở Liên đứng dậy đặt đàn trúc sang một bên, quỳ gối đến bên người Tạ Thù, muốn rót rượu cho nàng.
“Không cần.” Tạ Thù cản hắn lại. “Ngươi là khách quý, không cần phải làm việc vặt này, về phủ nghỉ ngơi đi thôi, nơi này khắc có người hầu hầu hạ.”
Mặt Sở Liên thoáng vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: “Đa tạ Thừa tướng, nhưng tiểu nhân cam tâm tình nguyện làm những việc này.”
Trước khi tới đây, Tạ Nhiễm có nói cho hắn biết quê nhà của Tạ Thù cũng ở Kinh Châu, càng nhắc tới chuyện Thừa tướng khá quan tâm hắn, thường chú ý tới hắn, vì thế hắn càng thêm vững tin.
Tuy rằng lời nói cử chỉ của Tạ Thù đều tiêu sái tự nhiên không khác những người đàn ông khác, nhưng hắn móc nối các sự kiện từ trước tới nay, từ Mộc Bạch đến Vũ Lăng vương, hôm nay lại tới lượt Tạ Nhiễm, luôn cảm thấy nàng chắc chắn là Như Ý.
Hắn cảm thấy vui mừng, Như Ý ở trong một đại gia tộc như thế, chắc chắn sẽ không phải chịu khổ như trước, nhưng lại cảm thấy lòng chua xót, cô nhóc hoang dã khi xưa nay đã trở thành Thừa tướng quyền khuynh triều chính, đâu phải người nào cứ mặc nam trang là có thể làm được.
Hắn làm theo lời dặn dò trước kia của Vũ Lăng vương, không dám biểu lộ gì khác thường trước mặt Tạ Nhiễm, cho dù người này là đường thúc của nàng. Hắn cũng hiểu bản thân và nàng đã khác nhau một trời một vực, điều duy nhất có thể làm là tìm cớ như vậy ở bên cạnh nàng, làm một vài việc đủ khả năng.
Tạ Thù làm sao biết trong lòng hắn có những ý nghĩ này, thấy hắn kiên quyết như vậy cũng không nhiều lời, chỉ thỉnh thoảng không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn Tạ Nhiễm.
Tiểu tư ngươi an phận một chút cho ta!
Vệ Ngật Chi ngồi ngay bên cạnh Tạ Thù, đương nhiên nghe hết những lời của nàng và Sở Liên, trong lòng vô cùng khó chịu.
Lúc đó tình thế nguy cấp, hắn lại cho rằng Tạ Thù không có tình cảm với mình, Sở Liên là người thích hợp duy nhất, đương nhiên đã kể sự thật cho hắn. Không ngờ khi đưa hắn tới trước mặt Tạ Thù, lại cảm thấy nguy cơ tiềm ẩn như vậy. Hắn là ân nhân của Tạ Thù, lại có tình cảm với nàng, bây giờ người lại ở tướng phủ, sớm chiều ở chung…
Nhưng những suy nghĩ này hắn cũng không biểu lộ ra, thậm chí còn bình tĩnh trò chuyện với An Hành.
“Bản vương cũng đã xem qua quốc thư của An Thừa tướng, trong đó nhiều lần nhắc tới thành ý của quý quốc, cũng không biết thành ý này thế nào?”
Có một sứ thần không nhịn được nói: “Thừa tướng nước ta tự mình đến đây, đây chẳng phải là thành ý to lớn nhất rồi hay sao?”
An Hành giơ tay cắt ngang lời hắn, cười nói với Vệ Ngật Chi: “Chuyến này bản tướng đương nhiên có mang theo thành ý đến, thành ý đó đang ở trong dịch quán, nếu như Vũ Lăng vương đồng ý, hiện tại có thể đi gặp.”
Vệ Ngật Chi nhìn về phía Tạ Thù: “Tạ tướng thấy thế nào?”
“Vậy đi xem xem.” Tạ Thù cười như không cười nhìn An Hành: “Bản tướng vô cùng mong đợi thành ý của An Thừa tướng.”
Thuyền lớn cập bờ, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu, mọi người đều đi xuống thuyền, có mấy sứ thần không quen ngồi thuyền, thậm chí có hơi say tàu.
Vệ Ngật Chi đi theo phía sau Tạ Thù, nhìn nàng gọi người đưa Sở Liên về, thậm chí còn đem áo của mình choàng cho Sở Liên, trong lòng càng không thoải mái.
Một đường đi thẳng tới dịch quán, trong phòng đèn đuốc sáng choang.
An Hành đi xuống xe, mời Tạ Thù cùng Vệ Ngật Chi tiến vào, ba người ngồi ở trong đại sảnh, tiểu lại dâng trà, hắn gọi sứ thần mang “thành ý” đi ra.
Khoảng chừng hơn hai mươi người đàn ông mặc trang phục thứ dân bị dẫn vào, đứng ở trước mặt ba người.
“Đây là…” Tạ Thù quay đầu nhìn về phía An Hành.
An Hành nói: “Hai nước Tấn Tần giao chiến nhiều năm, đôi bên đều nắm giữ không ít tù binh làm con tin. Bây giờ hai nước giao h ảo, bản tướng cảm thấy phải để những người này quay về cố thổ. Vì lẽ đó dẫn theo hơn hai mươi người may mắn còn sống sót về cùng.” Hắn nhìn chằm chằm Vệ Ngật Chi: “Không biết thế này có được Vũ Lăng vương coi là thành ý hay không?”
Vệ Ngật Chi giương mắt nhìn về phía đám người kia, vốn chỉ hờ hững nhìn qua, nhưng bỗng nhiên ngưng tầm mắt, nhanh chóng đứng phắt dậy.
[1] Tiểu lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT