Sau khi tan việc, Phó Thần Cương lái xe vòng đến nhà bảo mẫu để đón con.
Cũng giống như mọi ngày, khi anh tới đón Huân Triết đã là hơn mười giờ đêm. Còn Huân Triết phần lớn đều nằm ở trong ngực của bảo mẫu đang ngủ thở phì phò, hốc mắt luôn hơi hồng hồng, đôi môi cũng vậy.
Bảo mẫu vẻ mặt mệt mỏi nói, Huân Triết rất hay khóc, trừ lúc ngủ và ăn, ngoài ra không hề yên lặng được một phút, chỉ cần tỉnh giấc, Huân Triết lại khóc tìm mẹ.
Sau khi Khang Hoa Hiên đi được ba tháng, anh đã đổi bốn lần bảo mẫu rồi, đây là bảo mẫu thứ tư. Huân Triết vẫn vậy, mặc dù đã không còn thường xuyên khóc nữa, nhưng tính khí trở nên bất ổn. Bảo mẫu nói, Huân Triết thường thường cáu giận không lý do, vứt đồ chơi, nếu như có một chút không hài lòng sẽ khóc tìm mẹ.
Hiện giờ anh không muốn thuê bảo mẫu chuyên trách nữa, chấp nhận buổi sáng trước đi làm anh sẽ đưa con trai đến nhà bảo mẫu, tối muộn đi làm về lại qua đón con.
Chỉ có điều, mỗi khi anh ôm Huân Triết khóc mệt lả đã ngủ thiếp đi bước vào đến cửa nhà thì không còn ánh đèn chờ đợi anh nữa, cũng không còn hương vị của thức ăn nóng hổi, khi anh thức đêm cũng không có ai lo lắng dặn dò anh giữ gìn sức khỏe.
Hơn một giờ đêm, khi anh bận việc ở thư phòng lại cảm thấy bên người như thiếu thiếu cái gì đó, cầm cái ly ở trên bàn lên, lúc này mới phát hiện anh đã hình thành một thói quen, khi làm việc bên cạnh bao giờ cũng có đồ uống.
Đầu lưỡi phảng phất như có vị trà thất diệp đảm nhàn nhạt đăng đắng lại có chút ngòn ngọt... Anh đứng dậy tới phòng bếp, pha cho mình ly trà.
“Trà này em đã ủ sẵn cho anh rồi, lát nữa anh nhớ uống thời nhé”.
Ngửi thấy hương vị trà quen thuộc, hơi nóng của ly trà thấm từ tay vào trong tim, nhưng anh vẫn cảm giác như thiếu đi cái gì đó... Phó Thần Cương nhíu chặt lông mày, anh biết mình đã thiếu đi cái gì.
Trên thế giới này, nếu như có người có thể thay thế được được Khang Hoa Hiên, vậy thì không còn có gì có thể tốt hơn nữa, nhưng tất cả hết lần này tới lần khác không thể có.
Anh không chỉ một lần cố gắng thôi miên mình, cô chỉ là thói quen của anh, không có cô thì không thể được, có rất nhiều người có thể thay thế được cô... Nhưng thực ra có phải như thế không?
Ba tháng qua, chỉ có mấy tuần lễ trước là cô gọi điện thoại đến hỏi thăm tình hình của Huân Triết, nhưng gần tháng nay, ngay cả một cuộc điện thoại cô cũng không gọi đến nữa.
Quả thực, con người ai rồi cũng đều sẽ thay đổi, có phải như vậy không?
Cho nên, đến một ngày nào đó anh cũng có thể bắt chước sự vô tình của cô, bắt chước cô quên lãng rất nhanh.
Đáng chết! Rõ ràng người đuổi cô đi là anh, thế nhưng tại sao anh lại có cảm giác như anh bị cô vứt bỏ vậy?
Như giận dỗi, anh đổ sạch ly trà nóng vừa mới pha. Anh luôn luôn là người nói một không hai, lần này chính là Khang Hoa Hiên đã đặt mìn phá bỏ, không tuân theo nguyên tắc của anh trước, cho nên, nhất định anh sẽ quên được cô...
...Vào một ngày nào đó.
************************
Tính khí Phó của Thần Cương càng ngày càng khó mà chịu nổi, có lúc ngay cả Thạch Dự Thạc, người đã biết anh nhiều năm cũng không sao chịu nổi anh được nữa.
Nhưng ngày hôm nay, vì chuyện của công ty nên Thạch Dự Thạc đến nhà Phó Thần Cương tìm anh để thương lượng, không ngờ cái đồ gàn bướng cố chấp kia lại không chịu gật đầu, làm anh tức chết người đi được!
"Nếu đã vậy thì tùy cậu!" Rốt cục Thạch Dự Thạc tức giận: "Tính khí của cậu càng ngày càng tệ hại, cậu hãy mang tính khí thối tha đó vào trong quan tài đi!" Nói xong, anh dự định lách người đi ra ngoài.
Bên trong lập tức vọng ra tiếng thứ gì đó bị ném vỡ. Thạch Dự Thạc đã sớm mở cửa chuồn ra ngoài, không ngờ vừa mới bước ra lập tức bị va phải một bóng người.
"Xin lỗi, cô không sao chớ?" Định thần nhìn lại, Thạch Dự Thạc thoáng kinh hãi, vốn dĩ anh cho người kia là Khang Hoa Hiên, nhưng nhìn kỹ thì thấy không giống lắm."Xin hỏi cô là..."
"Tôi là Khang Hoa Chân, chị của Khang Hoa Hiên, xin hỏi Hoa Hiên có ở đây không?"
Chị gái của Khang Hoa Hiên sao? Chẳng lẽ chị gái cô lại không biết cô đã trở về miền Nam từ lâu lắm rồi ư? Sao lại còn tới nơi này tìm cô vậy?
Cổ họng Thạch Dự Thạc căng thẳng, "Khang Hoa Hiên... cô ấy đã rời khỏi đây từ mấy tháng trước rồi."
Khang Hoa Chân kinh ngạc: "Cô ấy đã đi đâu vậy?"
"Chẳng phải cô ấy đã trở về nhà mẹ ở miền Nam hay sao?"
"Nó về nhà ư?" Vẻ mặt của Khang Hoa Chân đầy thắc mắc: "Không có, nó chưa từng về nhà ... Tuần sau tôi sẽ phải đi Nhật Bản, cho nên hôm nay tôi mới đặc biệt từ miền Nam ngược lên đây để tìm nó!"
"Như vậy là cô ấy chưa hề về nhà?" Cô không về nhà, vậy rốt cuộc cô có thể đi đâu đây? Thạch Dự Thạc xoay người đi trở vào bên trong nhà.
Lần này, thật sự đúng là một đòn búa bổ vào mặt rồi.
Khang Hoa Hiên tựa như bị bốc hơi khỏi thế giới này vậy, mọi người cũng không sao tìm được cô nữa.
Lúc đầu Phó Thần Cương cho rằng sau khi cô rời khỏi nơi này sẽ trở về nhà mẹ ở miền Nam, ngay lúc đó, quả thật cô đã nói như vậy rồi. Nhưng khi Khang Hoa Chân đến đây tìm em gái thì anh mới biết, thì ra cô đã rời khỏi nhà họ Khang từ lâu rồi.
Kể từ lúc cô mang thai, không có một ai trong nhà là không phản đối việc cô kiên trì muốn sinh Phó Huân Triết. Từ ngày đó trở đi, cô đã bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, thậm chí, khi đó trong người cô không có một đồng nào... cũng không có ai giúp đỡ cô.Sau khi sinh con, cô một thân một mình ở cữ trong một gian phòng rộng ba mét vuông.
"Biết rõ cô ấy phải trải qua cuộc sống như thế, tại sao cùng là chị em gái mà cô lại không tới giúp cho em mình?"
"Đó là cuộc sống mà chính nó đã lựa chọn!" Khang Hoa Chân nhún vai, không cảm thấy mình có gì sai: "Hơn nữa tôi vẫn còn là sinh viên, tôi còn phải đi học! Vậy thì làm sao có thể giúp nó được chứ? Chúng tôi không chỉ một lần hi vọng nó bỏ đứa nhỏ này đi, những chính nó đã kiên quyết muốn sinh con ra."
"Sau này tôi cũng có qua lại thăm nó. Anh biết không? Vì muốn sinh con ra mà Hoa Hiên phải chịu rất nhiều bi thảm. Người ta mang thai lẽ ra phải càng ngày càng mập mới đúng. Nhưng khi nó sinh con, lại còn bị gầy hơn so với hồi trước, nghe nói gầy đến nỗi ngay cả sữa cũng không có. Ai dà, anh nói thử xem, vì một đứa trẻ của một người đàn ông không rõ lai lịch, có cần thiết phải làm cho mình trở thành như vậy hay không?"
Nghe thấy thế sắc mặt Phó Thần Cương trở nên xanh mét. Tất cả đều do anh đã quá cố chấp quá mức, tự cho mình là đúng, cứ giữ khư khư cái suy nghĩ ban đầu về Khang Hoa Hiên, cho rằng cô là một cô gái vì muốn có được tình yêu của anh mà không từ thủ đoạn nào.
Nếu quả thật cô là một người thật sự ích kỷ, cũng sẽ không tình nguyện thà chịu khổ sở chứ nhất định không chịu bỏ đứa bé trong bụng, dù sao đó cũng là một sinh mạng, cho dù cha đứa nhỏ và cô không hề yêu nhau.
Có lẽ do cô tuổi còn trẻ, nên mới suy nghĩ không đủ cặn kẽ, không cân nhắc ký lưỡng tình hình của mình, cho nên sau cùng mới lựa chọn giao Huân Triết cho anh chăm sóc...Nhưng anh biết, cô thật sự đã rất cố gắng...
Ôm con trai đang bi bô tập nói của mình, Phó Thần Cương vùi mặt vào trong ngực tràn đầy mùi sữa thơm của cục cưng.
Mấy ngày nay, anh rất nhớ sự ấm áp của cô, thật sự rất nhớ...
Hôm nay, nếu không có Khang Hoa Chân tìm tới cửa, chỉ sợ rằng cả đời này anh cũng không biết cuộc sống trước kia của Khang Hoa Hiên đã phải trải qua tình cảnh thế nào. Rõ ràng đã bị người nhà đuổi đi, vậy mà vẫn còn ngây ngốc chịu tất cả gánh nặng chi phí giải phẫu cho mẹ, làm cho bản thân mệt mỏi đến không thành người như thế, nhưng cô vẫn mãi mãi lạc quan đơn thuần.
Lần này, anh sẽ không buông tay nữa, bất kể hiện giờ cô đang làm gì, hoặc dùng bất kỳ cớ gì để né tránh anh, anh cũng sẽ không để cho cô rời đi.
Bởi vì cô là người con gái mà cả đời này anh yêu thích nhất.
*************************
Khang Hoa Hiên yên lặng nằm ở trên ghế khám và chữa bệnh, đây là bệnh viện mà cô đã sinh Huân Triết, sau đó lại đến đây để kiểm tra thai trước khi sinh.
"Thai nhi rất khỏe mạnh." Nữ bác sĩ đưa cái khăn giấy cho cô lau hết gel trơn trên bụng: "Chỉ có điều em càng ngày càng gầy, như vậy không tốt lắm đâu. Phụ nữ có thai cần phải ăn nhiều một chút, nghỉ ngơi nhiều hơn, nếu không em sẽ không có đủ dinh dưỡng mà bé cưng cũng sẽ cảm thấy khá mệt mỏi, biết không?"
Sờ sờ cái bụng đã hơi đội lên, Khang Hoa Hiên lặng lẽ gật đầu.
Cô lại mang thai, biết làm sao được Khi bác sĩ nói cho cô biết tin này thì cô vừa lại kinh ngạc lại vừa vui vẻ. Chính cô cũng rất kinh ngạc, rõ ràng cô chỉ cùng với Phó Thần Cương có mấy lần, tại sao lại có thể mang thai dễ dàng như vậy nhỉ?
Nữ bác sĩ nói cho cô biết, bởi vì cô trẻ tuổi, sức lực khỏe mạnh, lại gặp gỡ vào đúng đỉnh của thời kỳ dễ thụ thai, cho nên việc cô lại tiếp tục mang thai là chuyện xảy ra rất bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT