“Thái tử phi, Hoàng thượng đang nghỉ ngơi, không muốn gặp bất cứ kẻ nào.” Thị vệ ngăn cản Dung Vũ Ca.

“Bản cung muốn vào gặp phụ hoàng! Nếu ngươi dám cản, ta sẽ mách phụ hoàng chặt đầu ngươi!” Dung Vũ Ca uy hiếp thị vệ.

Khắp cung nga không ai không biết Hoàng thượng sủng ái thái tử phi. Mà thái tử phi được nuông chiều vốn coi trời bằng vung, bọn thị vệ cũng biết thế nên đành ngoan ngoãn thối lui, để mặc cho Dung Vũ Ca đi vào.

Dung Vũ Ca lặng lẽ quan sát Cao Hàn, thấy da mặt y càng ngày càng vàng ố, dáng vẻ chật vật đúng nghĩa một con nghiện, tay run run mò tìm trong chiếc hộp gỗ khắc hình rồng lấy ra ba viên đan dược, lo lắng như quỷ đói rình mồi, vội chụp lấy cho vào miệng, còn đâu uy nghiêm của bậc hoàng đế, càng nhìn càng khó coi. Nhìn Cao Hàn một hồi, trong tâm Dung Vũ Ca cảm thấy vô cùng phức tạp, nam nhân này mặc dù có nhiều tật xấu,nhưng trước đây thật sự hắn rất thương yêu mình.

Đến khi cơn nghiện của Cao Hàn dịu xuống y mới phát hiện Dung Vũ Ca đang đứng trong tẩm cung của mình. Nếu là người khác Cao Hàn nhất định sẽ trị tội, nhưng nhìn thấy đó là Dung Vũ Ca thì lại rất dung túng nàng.

“Sao Vũ Ca lại đột nhiên đến đây?” Hiếm khi thấy được Cao Hàn hiền lành như vậy, quả thật y rất thương yêu Dung Vũ Ca, trong tất cả hoàng tử công chúa cũng chưa từng thấy ai được hắn sủng ái như thế.

“Phụ hoàng, nghe nói gần đây thân thể phụ hoàng không tốt, Vũ Ca đã bảo ngự trù làm canh gà nhân sâm đem đến cho phụ hoàng. Mẫu thân cũng thường khen ta tri kỷ hiếu thuận đó.” Dung Vũ Ca giống như tiểu hài tử được mẫu thân khen thì đem khoe khắp nơi, Cao Hàn thấy thế thì bất giác nở nụ cười đầy cưng chìu.

“Ngươi có phần tâm ý này làm cho phụ hoàng rất vui mừng, không uổng công phụ hoàng là người hiểu ngươi nhất từ lúc ngươi còn nhỏ” Ở trong mắt Cao Hàn, Dung Vũ Ca ngoại trừ tính tình quá được nuông chiều thì cũng chỉ là tiểu hài tử đơn thuần được trưởng bối yêu thích mà thôi.

“Cái này là đương nhiên, cữu cữu là người hiểu rõ Vũ Ca nhất.” Dung Vũ Ca tươi cười như hoa.

“Vũ Ca và thái tử sao rồi?” Đây là lần đầu tiên từ sau đại hôn của Cao Hiên cùng Dung Vũ Ca hắn mới chủ động hỏi sinh hoạt phu thê của hai người bọn họ.

“Thái tử biểu đệ dễ khi dễ, Vũ Ca luôn khi dễ hắn.” Dung Vũ Ca vui vẻ nói, tựa hồ như cuộc sống phu thê rất khoái trá.

“Về sau đổi cho ngươi một phu quân khác để ngươi lại khi dễ nhé?” Cao Hàn cười nói. Cao Hàn đang thử dò xét, xem ra ý tưởng của Cao Hàn và Vũ Dương công chúa không ngờ lại hợp nhau. Thái tử có thể đổi, nhưng thái tử phi không cần đổi.

“Không cần, làm gì có ai dễ khi dễ như thái tử biểu đệ!” Dung Vũ Ca nũng nịu cự tuyệt nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, quả nhiên cữu cữu có ý đồ phế thái tử.

“Được, Vũ Ca nói không đổi thì không đổi.” Cao Hàn đã viết xong chiếu thư phế hậu, cũng đã ấn hạ ngọc tỷ. Một khi phế Vệ Minh Khê đi thì thái tử cũng không còn điều gì tốt đẹp.

Thị lực Dung Vũ Ca vô cùng tốt, lập tức nhìn thấy rõ chiếu thư phế hậu trên án thư của Cao Hàn. Lòng bàn tay bất giác lạnh run, thực sự không còn cách nào thay đổi hay sao?

“Phụ hoàng muốn phế mẫu hậu sao?” Dung Vũ Ca hỏi.

“Tiểu hài tử không nên quản chuyện người lớn.” Cao Hàn không cho Dung Vũ Ca nhiều chuyện.

“Nhưng mẫu hậu tốt lắm mà!” Dung Vũ Ca ra vẻ khó hiểu.

“Trẫm là Hoàng thượng. Nàng tốt, nhưng bởi vì quá tốt nên trẫm mới thành không tốt. Ngươi không hiểu đâu, lớn lên chút nữa sẽ hiểu, chúng ta sinh ra ở hoàng gia, rất nhiều thời điểm cần phải tâm ngoan thủ lạt (độc ác, vô tình)”.

Cũng chỉ có một mình Dung Vũ Ca mới làm cho Cao Hàn có thể nói ra những lời trong lòng vốn không thể nói cùng người khác như thế này. Cao Hàn xem nhẹ thân tình nhưng đối với hắn, thân nhân chỉ có Vũ Dương và Dung Vũ Ca, dù là nhi tử của chính y, y cũng không thể tin, ai biết bọn chúng có phải đang mong ngóng hắn chết sớm hay không?

Nếu nàng cũng nhẫn tâm, liệu có thể tha thứ được hay không? Nàng chỉ muốn bảo vệ Vệ Minh Khê mà thôi, nhưng cũng không muốn thương tổn bất kể kẻ nào.

“Việc này cùng việc phụ hoàng luyện đan có liên quan hay sao? Từ sau khi phụ hoàng luyện đan, nhìn người gầy đi rất nhiều…” Dung Vũ Ca lo lắng hỏi, ngữ khí không giống như Vũ Dương hay Vệ Minh Khê phản đối hắn quá mãnh liệt làm cho hắn chán ghét, mà ngược lại khiến cho lần đầu tiên Cao Hàn có suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.

Thật ra trong tiềm thức hắn đã sớm cảm giác được thứ đan dược này không phải thứ tốt, giống như hiện tại vậy, nhìn vào gương mình còn không nhận ra mình. Nhìn mình càng ngày càng gầy yếu đi, làm sao mà hắn không sợ chứ? Nhưng đan dược này làm cho hắn trầm mê khó có thể kháng cự, cho nên vẫn cố tình bỏ qua những điểm không ổn, vẫn hy vọng mình được hoàng thiên chiếu mệnh, sẽ may mắn luyện ra tiên đan chân chính làm cho mình trường sinh bất lão.

“Tiểu Vũ Ca thấy hoàng đế cữu cữu như vậy, có phải cũng rất thất vọng hay không?” Cao Hàn đột nhiên hỏi. Khắp thiên hạ mọi người đều phản đối chuyện mình luyện đan, làm sao hắn không biết hành vi của mình là hoang đường, nhưng khó khăn nhất của con người là phải đối mặt với chính sai lầm của mình.

Dung Vũ Ca lắc đầu: “Nếu như phụ hoàng chỉ là người bình thường, chắc chắn sẽ không bị quá nhiều người chỉ trích, nhưng phụ hoàng là Hoàng đế, cho nên hành động của người mới bị làm lớn chuyện như vậy. Kỳ thật sự tình vốn không nghiêm trọng đến thế.”

Đối với việc cữu cữu trầm mê luyện đan, nàng cũng không chỉ trích nhiều. Hoàng đế cữu cữu mê luyến luyện đan, chấp nê bất ngộ, cũng giống như mình một mực mê luyến Vệ Minh Khê. Việc này sợ là trong mắt người đời cũng là sai lầm nghiêm trọng, nhưng chưa bao giờ nàng thấy bản thân mình làm sai, tâm tình của hoàng đế cữu cữu có lẽ cũng không sai biệt lắm. Hắn cũng không cho rằng hắn sai, người khác có nhiều lời cũng vô ích.

Lời Dung Vũ Ca nói rất hợp ý Cao Hàn, chính bởi vì mình là Hoàng đế, cho nên thế nhân mới khiển trách mình trầm trọng đến vậy, không cho phép mình có một chút sai lầm nào. Nhưng nếu chuyện này đặt lên một thường nhân thì có lẽ chỉ được xem như một chuyện bình thường mà thôi.

“Ta tuy có nhiều hoàng tử công chúa, nhưng người hiểu trẫm rõ nhất chỉ có ngươi. Xem ra người hiểu lòng trẫm nhất không phải là hoàng tỷ, mà chính là tiểu Vũ Ca, quả không uổng công từ nhỏ trẫm đều đem mọi thứ tốt nhất lưu lại cho ngươi.” Cao Hàn cười nói.

“Ta biết phụ hoàng hiểu rõ Vũ Ca nhất, Vũ Ca mời phụ hoàng dùng canh…” Dung Vũ Ca xoay người, đem ấm canh gà nhân sâm đổ vào chén. Canh gà này hàm chứa một hàm lượng lớn thành phần bột đan dược, một khi cữu cữu chết, bệnh trạng sẽ đại khái giống như dùng đan dược quá liều. Dung Vũ Ca hít sâu một hơi mới đem canh gà đưa cho Cao Hàn.

Tim Vũ Ca đập nhanh, hắn là cữu cữu thân thiết với mình. Cả người Dung Vũ Ca lạnh toát, nàng chưa từng sợ hãi đến vậy nhưng mặt ngoài vẫn cố trấn định, làm cho Cao Hàn không nhìn ra chút manh mối nào.

Dung Vũ Ca đem canh gà đưa đến trước mặt Cao Hàn, muốn xác định nên hỏi lại lần cuối: “Phụ hoàng không chỉ có ý định phế hoàng hậu mà kỳ thật còn muốn giết nàng đúng không?”

Cao Hàn nhướn mày nhìn Dung Vũ Ca, có chút kinh ngạc, đột nhiên cảm giác được tiểu hài tử mình vốn nâng niu trong lòng bàn tay từ thuở nhỏ này vốn không đơn giản như mình tưởng.

“Sao ngươi đột nhiên lại hỏi điều này?” Cao Hàn hỏi.

“Phụ hoàng muốn phế nàng, tất nhiên là nàng đã khiến phụ hoàng tức giận, mà nếu nàng đã khiến người tức giận, thì giết nàng đi không phải tốt nhất sao?” Dung Vũ Ca ngây ngô nói, trong lời nói của nàng dường như sinh mệnh không có một chút đáng giá nào. Bởi vì bản thân Cao Hàn vốn luôn coi thường sinh mệnh kẻ khác, cho nên hắn cũng không cảm thấy lời Dung Vũ Ca nói có gì không đúng.

“Đúng vậy, một khi có người mang lại uy hiếp cho mình thì đừng do dự, cứ diệt trừ hắn!” Cao Hàn gật đầu tán đồng.

Mắt Dung Vũ Ca khẽ giật một cái, thầm hạ quyết tâm đem canh gà dâng cho Cao Hàn, y cũng không hề cảnh giác mà nhận lấy uống. Dung Vũ Ca thấy Cao Hàn uống xong, tự dưng cảm thấy sợ chính bản thân mình, người kia chính là cữu cữu của nàng, vô luận hắn đối với người khác thế nào thì tình cảm hắn dành cho nàng cũng là thật lòng, nàng nhẫn tâm vậy chắc chắn sẽ bị trời phạt!

Dung Vũ Ca cảm giác được lòng bàn tay mình lạnh ngắt, nàng chưa bao giờ sợ hãi đến mức này. Dung Vũ Ca biết Cao Hàn sớm muộn gì cũng sẽ chết vì dùng đan dược quá liều, việc mình làm chỉ là làm cho việc đó xảy ra sớm hơn chút mà thôi, nhưng mà sự thật vẫn là sự thật, cữu cữu chính là chết trong tay nàng. Nàng đi tới bước này, xem như đã không còn đường quay đầu nữa rồi.

Vốn Cao Hàn vừa dùng ba viên đan dược, nay lại uống thêm canh gà chứa một hàm lượng lớn bột thuốc, độc dược tích tụ quá nhiều dẫn đến tử vong ngay lập tức, làm cho Dung Vũ Ca cũng không thể tin vào mắt mình.

Nàng vội vàng dọn dẹp canh gà, đem hộp đan dược được bao bọc cẩn thận của Cao Hàn mở ra, rải thuốc khắp nơi. Dung Vũ Ca cạy miệng Cao Hàn, đem một viên đan dược nhét vào, tạo thành hiện trường giả Cao Hàn dùng thuốc quá liều mà chết bất đắc kỳ tử. Nàng nhanh chóng bố trí xong rồi lập tức đem canh gà mình mang đến cùng chiếu thư phế hậu hắn viết ly khai hiện trường.

“Hoàng thượng đang dùng dược, bất luận kẻ nào cũng không được phép đi vào, rõ chưa?” Dung Vũ Ca cố gắng trấn định nói với thị vệ, sau đó vội vàng trở về Đông cung. Nàng vô cùng sợ hãi, nàng không dám tưởng tượng mẫu thân sẽ phản ứng thế nào nếu biết Cao Hàn đã chết, chỉ còn biết ở Đông cung lo âu nhấp nhỏm đợi tin tức Hoàng thượng băng hà truyền ra.

Cao Hiên liếc nhìn Dung Vũ Ca, cảm thấy nét mặt nàng có đôi chút dị thường, khuôn mặt tái nhợt, đứng ngồi không yên, làm cho hắn có chút bận tâm.

-----------------------------------

Khi Tĩnh Doanh tới nơi liền nhìn thấy cảnh tượng miệng Cao Hàn sùi bọt mép, trong miệng ngậm một viên đan dược đang dần hoà tan, trên bàn có rất nhiều thuốc vương vãi khắp nơi, hộp đựng thuốc cũng bật tung rơi đầy trên đất, giống như Hoàng thượng vì dùng thuốc quá liều mà chết bất đắc kỳ tử, hiện trường bố trí thật hoàn mỹ như thiên y vô phùng (áo trời không vết vá). Trong lòng Tĩnh Doanh tuy đã liệu trước vài phần nhưng đến khi nàng tận mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn chịu một cú đả kích mạnh mẽ, lập tức trở về Phượng nghi cung phục mệnh.

“Nương nương, lúc ta đến hắn đã chết…” Tĩnh Doanh bẩm báo chi tiết.

“Cái gì?” Vệ Minh Khê tuy rằng đã đồng ý thỉnh cầu của Tĩnh Doanh đi ám sát Cao Hàn, nhưng khi nghe tin Cao Hàn chết vẫn chịu đả kích trầm trọng. Trong lòng Vệ Minh Khê còn có dự cảm rất xấu, Vũ Ca đã từng đáp ứng với nàng sẽ không nhúng tay vào…

“ Là nàng làm sao?” Gương mặt Vệ Minh Khê tái nhợt, khe khẽ hỏi Tĩnh Doanh.

Tĩnh Doanh yên lặng gật đầu. Vệ Minh Khê ngã ngồi trên ghế, nàng thật quá ngốc mà, vì không để mình lưng đeo tội nghiệt hành thích vua, thích sát phu quân mà tự nguyện gánh tội sát hại người thân lên người. Dung Vũ Ca sao có thể tự tác chủ trương như vậy? Nàng không bao giờ hy vọng Dung Vũ Ca bị cuốn vào cuộc tranh đấu quyền lực này, bây giờ thì sao, cả mình và nàng đều phải đeo tội nghiệt rửa mãi không hết.

“Bên kia có tới kịp không?” Vệ Minh Khê kín kẽ hỏi.

“Vì có thái tử phi nhúng tay nên so với kế hoạch đã định ra trước đó có khả năng sẽ không còn kịp nữa.” Tĩnh Doanh lo lắng nói, tuy rằng thời gian cũng chỉ hơn kém nhau một canh giờ, nhưng thắng bại khó phân, chỉ có thể tuân theo mệnh trời.

“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, không thể cưỡng cầu.” Vệ Minh Khê thản nhiên nói.

--------------------------

“Cái gì? Hoàng thượng dùng đan dược quá liều, đã băng hà rồi sao!?” Thân thể Vũ Dương không tự chủ được lui về phía sau vài bước.

“Lúc nô tài bước vào, miệng Hoàng thượng đã sùi bọt mép, tiên đan rơi tán đầy trên đất, ngự y cũng nói Hoàng thượng dùng tiên đan quá liều mà băng hà…” Thái giám nơm nớp lo sợ nói.

Đệ đệ đã dùng dược mấy tháng rồi, nhất định không phải tự nhiên mà dùng thêm một lượng lớn nữa, hơn nữa dùng ngày nào không dùng, sao lại cố tình đúng trước ngày chuẩn bị phế hậu, cái này nhất định cùng Vệ Minh Khê có can hệ.

VỆ MINH KHÊ! Bản cung bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu!

-----------------------------

Sắc đêm ngày càng tối sẫm, rất nhiều thiết kỵ nhanh chóng vây chặt hoàng cung, chính là kỵ binh tinh anh nhất của Dung đại tướng quân. Đại môn quan đóng chặt, trong hoàng cung người người cảm giác được cỗ khí tức đang xoay chuyển trời đất, ai nấy đều run sợ trong lòng.

Khi Vũ Dương và Dung Trực trực tiếp xông thẳng vào Phượng Nghi cung thì nhìn thấy Vệ Minh Khê vẫn còn thản nhiên thổi tiêu, ánh mắt Vũ Dương lúc đó chỉ chứa đựng một màu hận ý và sát khí nồng đậm!

----------------------------

Dung Vũ Ca ở Đông cung đứng ngồi không yên. Không được, sao nàng luôn cảm thấy bất an thế này, nhất định có chuyện gì đó đang xảy ra, có lẽ còn liên quan đến Vệ Minh Khê. Dung Vũ Ca không thể tiếp tục ở Đông cung mãi nữa, nàng muốn đi đến Phượng nghi cung ngay lập tức. Nhưng đúng lúc nàng muốn xuất môn thì Đông cung đã bị đông đảo binh lính vây chặt, lại toàn là tướng sĩ của Dung phủ, đầu lĩnh còn là tâm phúc của phụ thân. Dung Vũ Ca càng thêm có cảm giác vô cùng không ổn.

“Ta muốn ra ngoài!” Dung Vũ Ca tức giận quát.

“Thái tử phi, xin đừng làm mạt tướng khó xử, mạt tướng phụng mệnh Vũ Dương công chúa và Dung tướng quân bảo đảm thái tử phi và thái tử an phận ở Đông cung.”

Dung Vũ Ca tuy rằng giỏi khinh công nhưng võ công lại tầm thường. Hiện giờ bị vây ở tẩm cung, nàng căn bản không thể sử dụng khinh công thoát được. Dung Vũ Ca tức giận động thủ nhưng võ công bình bình của nàng căn bản đánh không lại, ngược lại còn bị điểm huyệt.

“Thái tử phi, xin đắc tội. Vũ Dương công chúa đã hạ lệnh, dù phải làm thái tử phi bị thương cũng không thể để thái tử phi rời cung, thuộc hạ chính là phụng mệnh làm việc.” Tâm phúc cung kính nói, trên thực tế điểm huyệt là tốt nhất, vừa không làm thái tử phi bị thương, vừa có thể làm cho nàng an phận ở lại trong cung.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cao Hiên không rõ chân tướng, nhìn bộ dáng và vẻ mặt lo lắng của Dung Vũ Ca, hắn cũng thấy bất an.

“Thái tử, sự tình hiện tại không thể nói được. Người đâu, mau đưa thái tử hồi tẩm cung nghỉ ngơi.” Cao Hiên bị thỉnh hồi tẩm cung thái tử, rốt cuộc cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, có lẽ đến khi mọi việc kết thúc hắn cũng không biết đã có sự tình gì.

Trong lòng Dung Vũ Ca nóng như lửa đốt, nhưng hiện tại cái gì nàng cũng không làm được. Nàng biết mẫu thân nhất định đi Phượng Nghi cung, tình cảnh của Vệ Minh Khê chắc chắn đang rất nguy hiểm. Nếu nàng không thể ngăn cản mẫu thân làm thương tổn Vệ Minh Khê, hậu quả ra sao, Dung Vũ Ca cũng khó lòng đoán trước được.

Dung Vũ Ca gấp đến độ nước mắt lã chã tuôn rơi, nàng thống hận mình vô dụng như thế này.

Hành thích vua không phải Vệ Minh Khê làm, Vệ Minh Khê không thể gặp báo ứng! Nếu có báo ứng, nàng mới chính là người phải gánh chịu. Vệ Minh Khê không thể có việc gì, nhất định không thể có việc gì. Nếu Vệ Minh Khê chết, nàng cũng sẽ không sống một mình….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play