“Tối nay hà giang một mảnh tối đen, để xảy ra việc hai thuyền va chạm cũng chỉ là vô tình, mong hai vị thứ lỗi. Nếu như có chỗ nào tổn hại, Giang gia xin một mực bù đắp, tuyệt không chối từ.” Giang Ngưng Nguyệt ôn nhu giải thích.
Giang Ngưng Nguyệt đầu tiên chú ý tới người mang trang phục hoa lệ vừa bước đến là Dung Vũ Ca. Thật sự là một mỹ nam tử. Giang Ngưng Nguyệt vốn theo phụ thân vào nam ra bắc nhiều năm, tuấn nam mỹ nữ nàng từng gặp cũng không ít, nhưng cho tới bây giờ cũng không có một người nào có thể như nam tử trẻ tuổi trước mặt, làm cho người ta dù chỉ nhìn qua một lần vẫn khó có thể quên, đẹp đến mức làm tổn thương mắt người khác. Rốt cuộc là nam hay là nữ? Có lẽ là nữ tử thì đúng hơn, Giang Ngưng Nguyệt thầm nghĩ.
“Nếu là vô tình thì không cần tính toán làm gì,chúng ta trở về thuyền đi.” Vệ Minh Khê lạnh nhạt nói, chuẩn bị kéo Dung Vũ Ca rời đi.
Lúc này Giang Ngưng Nguyệt mới chú ý tới thanh y nam tử vừa cất tiếng nói, người này từ lúc tiến vào không nói một lời nào. Mặc dù bộ dáng không loá mắt bằng người trẻ tuổi kia nhưng sau khi nhìn kỹ, Giang Ngưng Nguyệt lại dời mắt không được. Vẻ ngoài thanh nhã tự nhiên, như đoá hoa sen cao quý, người khiêm tốn lại ôn nhu như ngọc, đột nhiên làm cho Giang Ngưng Nguyệt có loại cảm giác như thể tìm thấy người trong mộng, mắt liền có chút hoa. Nguyên lai người trong mộng của mình thật sự tồn tại!
Giang Ngưng Nguyệt theo bản năng muốn lưu lại người trước mắt, có lẽ cùng giống người xinh đẹp vừa rồi, cũng là một nữ tử, nhưng mà Giang Ngưng Nguyệt càng tình nguyện tin người trước mắt là một nam tử hơn, cho dù là nữ tử cũng chẳng sao cả.
“Bình thủy tương phùng chính là duyên phận, công tử xin dừng bước, yến tiệc lập tức sẽ được dâng lên, nếu đã đúng lúc như vậy, sao không lưu lại uống vài chén rồi hẵn đi?” Giang Ngưng Nguyệt như trước ôn nhu hỏi.
“Vệ công tử, ngươi nói vị Giang tiểu thư này là coi trọng ngươi hay là coi trọng ta, Dung công tử đây?” Dung Vũ Ca tới gần Vệ Minh Khê khe khẽ hỏi, phần nhiều là đùa cợt.
Dung Vũ Ca nhìn ra Tính Giang nữ tử này cùng loại khuê trung nữ tử chỉ chờ mai mối hoàn toàn bất đồng. Giang gia Giang đại tiểu thư Giang Ngưng Nguyệt năm nay hai mươi tuổi vẫn còn chưa gả cho ai, nghe nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, bộ dạng quốc sắc thiên hương không nói lại còn gia tài bạc vạn, nhưng mắt lại cao quá đầu, đã từng tuyên bố nếu không thể tìm được hảo lang quân, thà rằng ở lại khuê phòng vĩnh viễn cũng không lấy chồng.
“Không cần ngươi bôi xấu danh tiết!” Vệ Minh Khê thấp giọng cảnh cáo Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca này mở miệng luôn chẳng phân biệt được nặng nhẹ.
Lúc này Vệ Minh Khê mới nhìn qua Giang Ngưng Nguyệt. Giang Ngưng Nguyệt rất đẹp, vẻ đẹp hoàn toàn bất đồng so với Dung Vũ Ca. So với vẻ đẹp nhìn đến loá mắt của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê lại càng dễ dàng tiếp nhận vẻ đẹp dịu dàng tựa như dải lụa đào nơi vầng trăng sáng trên cao của Giang Ngưng Nguyệt, lại càng giống hình ảnh yểu điệu thục nữ mà Vệ Minh Khê biết được qua thư sách, điều này khiến Vệ Minh Khê sinh ra vài phần hảo cảm.
Vệ Minh Khê tin chắc, loại nữ tử chuyên gây tai hoạ giống như Dung Vũ Ca dù sao cũng chỉ là số ít. Thục nữ chân chính nên giống như mình hoặc như người con gái trước mắt này.
Dung Vũ Ca khó chịu, Vệ Minh Khê nhìn Giang Ngưng Nguyệt, lại còn nhìn thật lâu nữa. Lúc nàng nhìn mình đâu có bao giờ nhìn lâu như vậy, đã vậy trong mắt còn lộ ra quang mang tán thưởng, trong khi nhìn mình lại chỉ biết nhíu mày.
Trong lòng Dung Vũ Ca có loại cảm giác rất vi diệu, thực sự chán ghét cảm giác này! Tuy rằng biết Vệ Minh Khê mặc dù có nhiều thì cũng không đại biểu cho cái gì, dù sao Vệ Minh Khê cho tới bây giờ vẫn không phải là một người thích nữ tử, chỉ là mình dụ dỗ nàng thích mình thôi.
“Được thôi, đã có tiệc rượu, chúng ta nếu từ chối thì thật là bất kính!” Dung Vũ Ca hồi đáp, kéo Vệ Minh Khê ngồi xuống. Mỹ nữ đệ nhất Giang Nam, Giang Ngưng Nguyệt rốt cuộc có năng lực gì? Hơn nữa Dung Vũ Ca phi thường hiếu kì, người Giang Ngưng Nguyệt coi trọng rốt cuộc là mình hay là Vệ Minh Khê?
Rất nhanh Vệ Minh Khê liền phát hiện Giang Ngưng Nguyệt cùng chính mình suy nghĩ bất đồng. Giang Ngưng Nguyệt không phải dạng nữ tử bình thường chỉ nhốt mình tại khuê phòng. Nàng không phải dạng chỉ biết giới hạn trong những lý luận suông mà đã đi khắp đại giang nam bắc, kiến thức uyên bác, cử chỉ khéo léo, tùy từng loại nhân sinh mà ứng xử. Tuy rằng khéo léo, biết cách thích ứng nhưng lại không làm cho người ta có cảm giác quá mức thế tục. Thật sự là kì tài nữ tử!
Giang Ngưng Nguyệt rất am hiểu cách mở đầu câu chuyện, luôn tìm được chủ đề làm cho người ta cảm thấy hứng thú mà bàn luận, cách nói năng cử chỉ từ đầu tới cuối đều nhìn không ra khuyết điểm gì. Dung Vũ Ca bất đắc dĩ không thể không thừa nhận nữ nhân Giang Ngưng Nguyệt này xác thực có tài năng. Hơn nữa rất nhanh Dung Vũ Ca đã cảm giác được người nàng xem trọng chính là Vệ Minh Khê!
Nữ nhân đối với sở hữu của mình vốn luôn đặc biệt mẫn cảm. Giang Ngưng Nguyệt tuy rằng che dấu rất khá nhưng vẫn làm cho Dung Vũ Ca cảm giác được tâm ý của nàng, khiến cho Dung Vũ Ca có cảm giác bị uy hiếp mà trước nay chưa từng có.
Vệ Minh Khê cũng không nói gì, nàng chỉ ở một bên an tĩnh nghe Giang Ngưng Nguyệt cùng Dung Vũ Ca nói chuyện phiếm. Nói đến kiến thức chân chính, Dung Vũ Ca tựa hồ rơi xuống hạ phong, dù sao Giang Ngưng Nguyệt đã đi qua rất nhiều chỗ, đã gặp qua rất nhiều người, nhìn tận mắt, nghe tận tai, so với người hàng năm đều ở kinh thành như Dung Vũ Ca hoàn toàn bất đồng.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, cũng nên để cho Dung Vũ Ca sửa lại cái tính không biết trời cao đất rộng kia đi, Vệ Minh Khê cười thầm trong lòng.
Kỳ thật Dung Vũ Ca bất quá chỉ thua Giang Ngưng Nguyệt ở lịch duyệt mà thôi. Vệ Minh Khê không biết Dung Vũ Ca vốn có vô số cơ hội có thể đi khắp thiên hạ, lẽ ra lịch duyệt sẽ không hề thua kém Giang Ngưng Nguyệt là bao, nhưng chính Dung Vũ Ca đã tình nguyện bỏ qua thế giới phồn hoa dụ hoặc bên ngoài, vì người kia cam tâm ở lại kinh thành, bỏ qua hết thảy.
“Nếu là tiệc rượu, làm sao có thể thiếu được tửu lệnh đây?” Dung Vũ Ca quả thật thông minh, biết thước có chỗ ngắn, tấc có chỗ dài, mỗi người chắc chắn đều có ưu khuyết điểm, nhanh chóng bỏ qua lĩnh vực mình không am hiểu, chọn đúng thứ mình am hiểu mà xuống tay.
Vệ Minh Khê khẽ nhíu mày, tửu lệnh trong cung không thường xuyên chơi, mà chơi cũng không có gì vui, lại không thể biểu hiện hơn Hoàng Thượng quá nhiều, bằng không Hoàng Thượng sẽ mất hứng. Mà y cùng các tần phi khác thi thố thì lại hoàn toàn không xứng tài nghệ cấp bậc, lại càng không có ý nghĩa.
“Tửu lệnh?”Giang Ngưng Nguyệt cũng hăng hái, nàng biết hai người trước mắt xuất thân không phải tầm thường. Người tự xưng là Dung Vũ quý khí bức người, giơ tay nhấc chân đều có cảm giác càn rỡ, trong lúc lơ đãng lộ ra chút khí chất kiều diễm, chỉ có người từ nhỏ đã được sủng ái cùng thân phận không thấp mới có thể dưỡng thành loại khí chất như vậy, Giang Ngưng Nguyệt suy đoán.
Do đó Dung công tử nếu không phải công chúa thì cũng là quận chúa gì đó, dung mạo lại tuyệt thế, có tính tình phẩm chất như vậy cũng là chuyện tự nhiên.
Còn Vệ Chỉ, là công tử hay là tiểu thư đây? Giang Ngưng Nguyệt nhìn Vệ Chỉ, cảm thấy giống nữ tử, có chút yếu nhược, nhưng nếu là nữ tử sao lại có khí độ như vậy?
Giang Ngưng Nguyệt từ năm mười ba tuổi bắt đầu đi theo phụ thân khắp nơi buôn bán, chưa dạng người nào chưa gặp qua nhưng lại chưa bao giờ gặp qua nữ tử như vậy, cũng chưa bao giờ từng thấy một nam tử thế này. Hơn nữa nếu là nữ tử, hiện tại cũng đã hai sáu hai bảy tuổi, chắc hẳn đã sớm gả làm vợ người ta, nếu đã là vợ người thì nên ở nhà giúp chồng dạy con mới đúng, chỉ có là nam tử thì còn có thể giải thích được.
Ánh mắt Dung Vũ nhìn y đích thị là ánh mắt dành cho tình nhân, nhưng y lại có ý né tránh, phát hiện này làm cho Giang Ngưng Nguyệt có chút vui sướng trong lòng.
Thi hành tửu lệnh, bởi vì có Vệ Minh Khê gia nhập, Giang Ngưng Nguyệt dần dần rơi xuống hạ phong. Giang Ngưng Nguyệt quản lý thương hội Giang Nam to như vậy, nào có nhiều thời gian đọc sách đâu, tuy rằng hiểu biết không kém nhưng ở trước mặt thiên hạ đệ nhất tài nữ như Vệ Minh Khê vẫn kém hơn rất nhiều, cố gắng của Dung Vũ Ca mấy năm nay cũng không phải là vô ích, chơi tửu lệnh bại bởi Vệ Minh Khê là thua trong vui vẻ, chỉ cần thắng Giang Ngưng Nguyệt là tốt rồi.
Giang Ngưng Nguyệt thua, bị phạt rất nhiều rượu. Dung Vũ Ca nhằm đúng lúc Giang Ngưng Nguyệt thất bại, cố ý nói thua phải phạt rượu. Nàng biết Vệ Minh Khê không thích loại người uống rượu say rồi thất thố nên cố tình muốn để Giang Ngưng Nguyệt uống thật nhiều rượu, sau đó cứ việc thất thố cho Vệ Minh Khê xem!
Nữ nhân tranh phong ghen tuông thật sự là đáng sợ a! Dung Vũ Ca vì mình mà tính toán, mà Giang Ngưng Nguyệt cũng không kém, nàng cảm thấy nếu mình rơi xuống hạ phong, chắc chắn Vệ Chỉ sẽ không ngồi nhìn mình bị Dung Vũ Ca khi dễ.
Nếu Vệ Chỉ là người như vậy, sẽ không phải là người Giang Ngưng Nguyệt sở cầu. Nếu Vệ Chỉ vì mình xuất đầu, hiển nhiên sẽ rất dễ dàng trêu chọc Dung Vũ ghen tị. Nữ nhân ghen tị tất sẽ phạm sai lầm.
Vệ Minh Khê hiển nhiên không biết hai nữ nhân ở đây đều đang vì mình mà đấu tâm cơ, nhưng nàng thấy Dung Vũ Ca chơi xấu khiến cho Giang Ngưng Nguyệt phải uống rất nhiều rượu, sắc mặt Giang Ngưng Nguyệt lại thoáng có chút không vui. Thoạt nhìn Dung Vũ Ca quả thật đang khi dễ Giang Ngưng Nguyệt, mà trên thực tế cũng đúng là như thế.
Vệ Minh Khê lắc đầu, tính cách này của Dung Vũ Ca khi nào mới có thể sửa được đây? Trừ mình ra, Dung Vũ Ca không đem bất luận kẻ nào để vào mắt, bất cứ ai ở trong mắt nàng đều bị xem nhẹ, không có một chút phân lượng nào.
Một người có kinh nghiệm thương trường, một kẻ lại luôn ở hậu cung làm mấy chuyện xấu, kẻ tám lạng người nửa cân, lại còn có một nữ nhân hoàn toàn không biết thế thái nhân tình, vì thế lại càng thêm náo nhiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT