“Vệ Minh Khê là tên ngươi có thể gọi sao?” Vệ Minh Khê trừng mắt lườm Dung Vũ Ca, mỗi lần cùng Dung Vũ Ca nói lễ giáo Vệ Minh Khê luôn luôn có cảm giác thất bại mãnh liệt.
“Vậy gọi là gì, Chỉ nhi sao? Chỉ nhi thật sự rất giống hương thảo……” Dung Vũ Ca bộ dạng lầm bầm lầu bầu nói, nhủ danh của mẫu hậu nàng thực rất chuẩn xác, tên cũng như người.
“Ngươi lập tức về Đông cung của ngươi cho ta!” Vệ Minh Khê bất lực nhìn Dung Vũ Ca, chẳng lẽ không có người nào có thể trị Dung Vũ Ca hay sao? Vệ Minh Khê cảm giác mình nói gì đều là uổng công, dứt khoát cái gì cũng không nói nữa, trực tiếp bỏ mặc Dung Vũ Ca. Nàng biết mình càng để ý tới Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca sẽ lại càng không để yên.
Thấy Vệ Minh Khê không để ý tới mình, Dung Vũ Ca bất mãn bĩu môi: “Chỉ nhi không để ý tới lời của ta, ta trở về cũng không để ý đến thái tử biểu đệ, không nói chuyện với hắn, không để ý tới hắn, hắn hẳn là sẽ rất thương tâm ……” Dung Vũ Ca lại lấy Cao Hiên uy hiếp Vệ Minh Khê.
“Ngươi nếu biết hắn đối tốt với ngươi, ngươi vì sao không đối tốt với hắn?” Vệ Minh Khê lạnh lùng nói.
“Ngươi nếu cũng biết ta đối tốt với ngươi, vậy vì cớ gì ngươi lại không đối tốt với ta?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê hỏi. Nếu như mình là nữ nhân xấu xa như trong lời Vệ Minh Khê nói, vậy Vệ Minh Khê không phải đối với mình cũng như thế sao?
Dung Vũ Ca thật nhanh mồm nhanh miệng làm cho Vệ Minh Khê trong nhất thời có chút tức cười, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ.
“Chúng ta đều là nữ nhân, ngươi lại là con dâu ta, đây là chuyện nghịch luân, ngươi hoang đường không có nghĩa là ta cũng sẽ làm chuyện hoang đường như ngươi.” Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy còn có thể làm như đúng lý hợp tình, Dung Vũ Ca chẳng lẽ không biết đây là chuyện nghiêm trọng cỡ nào sao?
“Một chút khả năng cũng không có sao?” Dung Vũ Ca khổ sở thoạt nhìn như sắp khóc, mặc dù biết đây là phản ứng Vệ Minh Khê nhất định có, nhưng đến lúc thực sự bị cự tuyệt vẫn cảm thấy rất khó chịu.
“Tuyệt không có khả năng!” Vệ Minh Khê tránh né ánh mắt Dung Vũ Ca. Nàng một chút cũng không muốn để Dung Vũ Ca gặp phải tai hoạ, đây là chuyện đại nghịch bất đạo, không thể để cho Dung Vũ Ca mắc thêm lỗi lầm nữa .
“Ta vẫn yêu ngươi dù ngươi không thương ta, mặc dù ta không có biện pháp, ngươi cũng đừng mong miễn cưỡng ta thích Cao Hiên, ta hiện tại khổ sở bao nhiêu, ta sẽ khiến Cao Hiên khổ sở bấy nhiêu!” Dung Vũ Ca nói lẫy, nếu không có Cao Hiên thì tốt rồi, Vệ Minh Khê sẽ không kiên quyết cự tuyệt mình như vậy.
“Nếu ngươi dám thương tổn Hiên nhi sẽ chỉ càng làm cho ta chán ghét ngươi hơn, có gan ngươi cứ thử xem.” Ánh mắt Vệ Minh Khê càng lạnh hơn vài phần.
Vệ Minh Khê lạnh lùng làm Dung Vũ Ca hoảng hốt: “Người ta nào dám thương tổn nhi tử bảo bối của ngươi, không phải ta vẫn luôn giúp đỡ hắn sao? Người ngươi yêu thương, ta cũng sẽ yêu thương.” Dung Vũ Ca nhanh chóng sửa chữa. Nàng biết mình ở trước mặt Vệ Minh Khê rất yếu đuối, không chịu nổi một kích của nàng, ánh mắt Vệ Minh Khê chỉ cần nhẹ nhàng lạnh lùng một cái là có thể thương tổn mình, huống chi là bị Vệ Minh Khê coi là cừu nhân.
Vệ Minh Khê nghe vậy nét mặt mới hoà hoãn một chút, nhưng nhìn Dung Vũ Ca như cũ vẫn còn một chút lạnh lùng. Kỳ thật trong lòng nàng đang rất rối loạn, một mặt là thay nhi tử của mình mà lo lắng, mặt khác, thì ra nàng hiện tại không giống với suy nghĩ ban đầu, đối với tình cảm của Dung Vũ Ca cũng không có cảm giác chán ghét nhiều lắm, chỉ là có chút hoảng hốt, mâu thuẫn.
Nàng không ghét Dung Vũ Ca, từ rất sớm nàng đã biết điều đó. Nàng biết Dung Vũ Ca có rất nhiều khuyết điểm mà mình không ưa thích nhưng lại luôn lơ đãng làm nội tâm mình xúc động, nếu mình có một nữ nhi như vậy thì thật tốt biết bao. Nàng cũng định đem lòng yêu thương Dung Vũ Ca như là con dâu của mình, nhưng vì sao Dung Vũ Ca lại cố tình đối với mình hết lần này đến lần khác tồn tại loại tình cảm như vậy. Nếu chẳng qua là tình cảm mê luyến của thiếu nữ còn trẻ dại thì cũng không làm cho Vệ Minh Khê hoảng hốt, nhưng lại là người đã qua tuổi dậy thì từ mấy năm trước. Ánh mắt nàng nhìn mình luôn toát ra nhiệt tình mãnh liệt, ẩn sâu là tình cảm vô cùng chân thật, nghiêm túc như thế, Dung Vũ Ca thật sự khiến tâm tình Vệ Minh Khê hoàn toàn bất an.
Uổng công mình tự nhận là nữ nhân thông minh, bây giờ đối với tình huống này lại thúc thủ vô sách, Vệ Minh Khê nở nụ cười tự giễu, làm thế nào mới có thể chặt đứt vọng niệm của Dung Vũ Ca đây. Tâm tình vốn luôn luôn tĩnh lặng như mặt nước nay lại đột nhiên dậy sóng, không biết làm sao mới trở lại như bình thường được nữa.
“Ngươi làm cho mặt người ta sưng đỏ rồi nè, đau quá……” Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê như trước không thèm để ý tới mình liền bày ra bộ mặt đáng thương nói, hy vọng có thể vận động một tia áy náy trong lòng Vệ Minh Khê, nàng thật sự sợ Vệ Minh Khê không thèm để ý đến mình.
Vệ Minh Khê đang trầm tư suy nghĩ lấy lại tinh thần, nhìn về phía dung nhan hoạ thuỷ của Dung Vũ Ca, mặc dù in lại vết hồng nhưng vẫn quá xinh đẹp. Dung nhan như vậy, người bình thường chắc sẽ không nỡ hạ thủ, trên gương mặt trắng nõn đặc biệt nổi bật rõ ràng vết đỏ hồng hình bàn tay, nhắc nhở Vệ Minh Khê vừa rồi mình hung ác cỡ nào, quả thật làm cho trong lòng Vệ Minh Khê áy náy chút ít.
“Ai bảo ngươi hành vi không đứng đắn, bị như vậy là xứng đáng!” Vệ Minh Khê vẫn kiên trì giữ lập trường, không để mình bị chút áy náy mà ảnh hưởng, dù sao Dung Vũ Ca thực sự đáng bị đánh mà.
Thâm tâm Dung Vũ Ca thầm vui mừng, mẫu hậu có dấu hiệu mềm lòng rồi. Nàng không thể đem Vệ Minh Khê ép buộc quá gắt gao, bằng không nàng sẽ không thèm để ý tới mình, khó chịu với mình.
“Mẫu hậu, người ta không đành lòng để mẫu hậu phiền lòng, như vậy đi, người cứ coi như không hay không biết, coi như người ta chưa nói gì thì tốt rồi. Chúng ta lại tiếp tục như trước được không? Người ta sẽ không bức người nữa, người không chấp nhận ta, ta cũng không quan tâm nữa, chỉ cần người để cho ta đối tốt với người là được rồi.” Dung Vũ Ca ủy khúc cầu toàn nói, lời này nói ra thực sự vĩ đại cực kì.
Dung Vũ Ca cũng biết, lời mình nói thật khó có thể tin, nếu nàng không cần đáp lại thì nàng không phải là Dung Vũ Ca! Nàng mong mỏi cỡ nào có thể trở thành tri kỷ bảo bối của mẫu hậu, có thể cùng mẫu hậu thì thầm tâm sự, đương nhiên chỉ cần mẫu hậu nguyện ý, chuyện gì nàng cũng nguyện cùng mẫu hậu thực hiện. Suy đi nghĩ lại, đây cũng là tâm nguyện lớn nhất trong cuộc đời của nàng, thiếu đi tâm nguyện này, Dung Vũ Ca cảm thấy cuộc đời của nàng sẽ có nhiều tiếc nuối. Vì không muốn nuối tiếc, Dung Vũ Ca cảm thấy nàng cần phải cố gắng nhiều hơn nữa.
Vệ Minh Khê hoài nghi nhìn Dung Vũ Ca, nàng quả thật thà rằng cái gì mình cũng không biết, nhưng đã biết thì chính là đã biết, làm thế nào có thể coi như không biết đây? Nhưng thái độ bây giờ tương phản với khí thế bức nhân vừa rồi của Dung Vũ Ca thật ra làm cho Vệ Minh Khê nhẹ nhõm thở dài một hơi, chỉ cần mình không đáp lại, thời gian lâu Dung Vũ Ca hẳn là sẽ bỏ cuộc. Chỉ cần Hiên nhi không biết, mình vẫn có thể dấu diếm, hết thảy coi như không quá tệ.
Trong lòng Vệ Minh Khê, cho tới bây giờ tình yêu cũng không phải là điều gì quá mức trọng yếu. Dù sao như phụ mẫu của nàng, nàng cũng không cảm thấy được cái gì gọi là tình yêu, ngay cả chính nàng cùng Cao Hàn cũng chưa từng bao giờ có cái cảm giác gọi là tình yêu. Lúc nào cũng bình bình đạm đạm, cũng chưa bao giờ cảm thấy có cái gì không ổn. Dung Vũ Ca thấy Cao Hiên chướng mắt, trong lòng Vệ Minh Khê vẫn biết điều này, nhưng chỉ cần Dung Vũ Ca không làm gì quá đáng, không thương tổn Cao Hiên, nàng có thể mặc kệ Dung Vũ Ca có yêu thương nhi tử mình hay không. Nàng luôn luôn quan niệm, tâm người khác thì không quản cũng được nhưng nhất định phải tự quản được tâm mình, như vậy trước mắt mới có thể khiến Vệ Minh Khê thôi có cảm giác áy náy với Cao Hiên.
Nếu có một ngày Vệ Minh Khê đối với Cao Hiên thực sự áy náy, điều đó có nghĩa là Vệ Minh Khê thừa nhận mình có yêu thương Dung Vũ Ca, chẳng qua là ngày đó khi nào mới đến đây?
--------------------------------------
“Nương nương, ta đột nhiên phát hiện phòng này có không ít thứ thái tử phi đưa tới……” Lúc Thước Nhi đang quét tước ở tẩm cung hoàng hậu liền cảm khái nói. Kỳ thật bây giờ nghĩ lại, thái tử phi đối với nương nương quả thực rất có tâm. Tựa như biết nương nương sợ lạnh, cố ý giao phó mình đi lấy vài chai nước ấm, trước khi nương nương đi ngủ thì bỏ vào chăn để làm ấm áp. Mấy ngày trước còn đưa tới một cái giường đặc chế bằng nhung tàm ti, cũng không biết bên trong là loại lông gì mà lại ấm áp dị thường. Nghĩ đến mới thấy mấy loại hành động quan tâm kiểu này của nàng thật đúng là không ít, thái tử phi đối với hoàng hậu nương nương tựa hồ thật sự rất để tâm……
“Tất cả đều dọn dẹp hết đi, ngày mai mang trả cho nàng!” Vệ Minh Khê hạ lệnh, những thứ này cũng giống như Dung Vũ Ca đều không thể lưu lại, không thể để có bất cứ thứ gì liên quan đến Dung Vũ Ca nữa.
“Nhưng mà……” Thước Nhi có chút khó xử. Mấy thứ này thực sự so với những thứ nương nương dùng trước kia đều tốt hơn nhiều, nương nương trước nay đều rất tiết kiệm, hơn nữa mấy thứ này thậm chí so với đồ gì trong hoàng cung còn tốt hơn. Cũng không biết thái tử phi làm cách nào tìm ra mấy thứ này, mà lại rất nhiều a, nếu mà dọn dẹp hết, tẩm cung này sẽ trống đi một nửa.
“Nhưng mà sao?” Vệ Minh Khê kỳ quái, không phải Thước Nhi luôn luôn rất nghe lời sao?
“Nhưng mà rất là nhiều thứ a, mấy thứ này trả về sẽ rất đáng tiếc?” Thước Nhi tiếc của nói.
“Thiếu cái gì thì ngày mai kêu người đem đến, bản cung cũng không thiếu mấy thứ này.” Vệ Minh Khê phản đối nói.
“Dạ, nô tỳ lập tức thu dọn.” Tĩnh Doanh bắt đầu thu dọn những thứ Dung Vũ Ca đưa tới, xem ra nghe lời nhất vẫn là Tĩnh Doanh, Vệ Minh Khê có chút vui mừng, Thước Nhi vậy mà lại bị ngoại vật làm ảnh hưởng.
Qua một canh giờ, Vệ Minh Khê từ thư phòng trở về tẩm cung, nhìn mà choáng váng, tẩm cung trở nên trống rỗng còn không nói, chính là chăn bông cảm thấy thực mềm mại vài ngày trước cũng bị dọn đi. Cái này cũng là Dung Vũ Ca đưa tới sao, làm sao nàng không biết nhỉ? Nàng còn tưởng rằng là do Thước Nhi cùng Tĩnh Doanh làm ra……
“Nương nương, chờ một chút, còn có một chút đồ chưa thu dọn xong, nơi này thực rối loạn, nô tỳ lập tức gọi người đem mấy thứ này mang ra ngoài, đợi thêm một khắc đồng hồ nữa là xong việc.” Người tập võ như Tĩnh Doanh cũng không khỏi chảy ra vài giọt mồ hôi. Sức lực của Dung Vũ Ca quả nhiên không thể khinh thường, Dung Vũ Ca không có việc gì làm hay sao mà mang nhiều thứ như vậy vào đây làm cái gì.
Vệ Minh Khê có chút kinh ngạc, đồ đạc của Dung Vũ Ca cũng thực quá nhiều. Vệ Minh Khê nhìn lại một đống to như vậy trên mặt đất trong tẩm cung đều là của Dung Vũ Ca đem đến, đau đầu thầm nghĩ.
“Dung Vũ Ca đưa nhiều thứ như vậy đến từ lúc nào mà bản cung lại không biết?” Vệ Minh Khê nhớ rõ lúc Dung Vũ Ca đến đều không mang đồ gì quá lớn như vậy mà!
Tĩnh Doanh nghĩ hết chỗ nói rồi, nương nương không phát hiện mỗi lần Dung Vũ Ca đến đều có một đám thái giám cung nữ đi cùng sao? Nương nương quả nhiên chỉ chú ý tới Dung Vũ Ca, hoàn toàn không chú ý thái giám cùng cung nữ Dung Vũ Ca mang tới luôn mang theo một ít đồ gì đó rồi mới trở về Đông cung. Lúc đầu Dung Vũ Ca tặng Thước Nhi thứ này thứ nọ để cùng sử dụng, Thước Nhi nhận rồi sau lại biến thành thói quen.
Kỳ thật không thể trách Vệ Minh Khê không chú ý tới thái giám hay cung nữ gì đó, dù sao mỗi lần Dung Vũ Ca đến cũng đều thực chói mắt, người quá nổi bật tự nhiên sẽ làm lu mờ kẻ khác. Lúc đầu Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca mỗi ngày giống nhau đều một thân y phục phong tao thì cho rằng đã làm cho Dung Vũ Ca đoan trang hơn một chút, sau lại thấy tuy rằng Dung Vũ Ca có thể cho Vệ Minh Khê chút hy vọng có thể khiến nàng trở nên đoan trang nhưng ngôn ngữ hành vi lại không làm cho Vệ Minh Khê bớt lo, kết quả là lực chú ý của Vệ Minh Khê tự nhiên là đặt hết lên người Dung Vũ Ca.
--------------------------------------------
“Dung Vũ Ca, đem đồ của ngươi mang về hết cho ta.” Vệ Minh Khê nói với kẻ lại đến quấy rầy mình là Dung Vũ Ca.
“Không cần, đều đưa cho ngươi cả rồi, đã tặng người như thế nào có thể lấy về đây?” Dung Vũ Ca nhìn đồ đạc lớn nhỏ nhất nhất đều bị tống ra khỏi cửa, lòng như có tuyết rơi lạnh buốt, chỉ thiếu điều nặn thêm hai giọt nước mắt trên mặt thôi. Nhưng giờ phút này biểu tình khổ sở vẫn thể hiện thật phong phú cho Vệ Minh Khê ngắm nhìn.
“Ngươi không đem về, bản cung sẽ đem cho người khác.” Vệ Minh Khê xem thường nói.
“Không được!” Dung Vũ Ca vỗ bàn. Nàng nhớ lại lần trước Vệ Minh Khê đem ngọc cơ cao mình tặng đem trao cho người khác, nàng phát hỏa đến cỡ nào. Vệ Minh Khê rõ ràng là cố tình đả kích mình mà không thèm che dấu, sao có thể như vậy được?
“Tĩnh Doanh, cho người đem mấy thứ này chia ra hướng Vân Phương điện cùng Liên Tâm điện đưa đi, nói là bản cung ban cho.” Vệ Minh Khê không coi lửa giận của Dung Vũ Ca là chuyện gì to tát.
Làm cho Dung Vũ Ca tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.
“Được, ngươi muốn đem mọi thứ ta tặng trả lại cho ta, ta thu hồi lại là được. Vậy ngươi ăn thứ gì của ta cũng phun ra cho ta!” Dung Vũ Ca tức giận nói.
Tĩnh Doanh cùng Thước Nhi đều sửng sốt, thái tử phi là tiểu hài tử ba tuổi sao?
Vệ Minh Khê cũng ngây ngẩn cả người, ăn cái gì cũng đều là do Dung Vũ Ca cứng rắn bắt mình ăn, mình cũng đâu muốn ăn đâu. Sao lại có người như vậy, đưa ra yêu cầu vô sỉ như thế chứ. Vệ Minh Khê không thể tin nhìn Dung Vũ Ca, nhưng biểu tình Dung Vũ Ca quả thật rất nghiêm túc. Đối với việc Dung Vũ Ca nghiêm túc tức giận mà muốn gây gổ.
“Chính là ngươi cứng rắn ép bản cung ăn, ngươi sao có thể vô sỉ như vậy được……” Nàng lúc ấy một chút cũng không muốn ăn mà có được đâu?
“Ngươi không muốn ăn thì cũng đã ăn rồi, dù sao thứ ngươi đã ăn cũng là đồ của ta, cũng phải trả lại cho ta, ngươi phun ra mau!” Dung Vũ Ca tiếp tục nghiêm nghị một cách vô lại nói.
“Ngươi…… vô lại……” Vệ Minh Khê hiển nhiên từ nhỏ chưa từng cùng ai cãi nhau, không biết đây là kiểu cãi nhau kinh điển của tiểu hài tử, bằng không sẽ không thực nghiêm túc để ý tới Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê vô cùng hối hận lúc ấy không kiên quyết chống cự mà ăn, nhìn bộ dáng Dung Vũ Ca vô cùng đắc ý liền cảm thấy tức giận, chỉ vào Dung Vũ Ca mà mắng vô lại, nhưng mà mắng cũng không hết giận, cũng không biết nên mắng cái gì, dù sao lớn như vậy cũng chưa mắng người bao giờ.
Dung Vũ Ca nhìn vẻ mặt hối hận cùng bộ dáng tức giận của Vệ Minh Khê, mặt có chút nghẹn đỏ, bàn tay còn nắm chặt thành quả đấm nhỏ, xem ra hoàn toàn nghiêm túc muốn cãi nhau với mình, mẫu hậu lúc này thật sự rất đáng yêu.
“Haha!” Dung Vũ Ca không khỏi phì cười.
“Mẫu hậu, người có phải hay không từ nhỏ đến lớn đều chưa từng cãi nhau với người khác? Sao lại tức giận đến thế? Bất quá bộ dáng mẫu hậu cãi nhau thật rất đáng yêu……” Dung Vũ Ca cười thực vui vẻ, nàng thật là yêu mẫu hậu đến chết đi được, mẫu hậu thật quá đáng yêu.
Đương nhiên là chưa từng cùng người khác cãi nhau, từ bé Vệ Minh Khê đã có tiếng là ngoan ngoãn, ngày đó còn là tấm gương sáng của nữ tử, tự nhiên cùng tiểu ác bá Dung Vũ Ca bất đồng. Dung Vũ Ca từ nhỏ đã nổi danh tiểu ác bá, đi ra ngoài cãi nhau nhất định phải thắng mới trở về nhà. .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT