“Phương Minh Nguy, tên khốn kiếp này”.

Phương Minh Nguy giật mình bên tai đột nhiên truyền đến tiếng rống giận của tiến sĩ Tạp Tu khiến cho hắn không hiểu ra sao.

“Tiến sĩ, ngài làm sao vậy?”

“Ai bảo ngươi đánh như vậy?”

“Đánh như vậy có cái gì không đúng sao?” Phương Minh Nguy kỳ quái hỏi: “Em đã tiêu diệt hết hai phần ba kẻ địch rồi”.

“Ngu ngốc, ta an bài phân tổ đối kháng, là vì để cho em luyện tập đối chiến” Tiến sĩ Tạp Tu tiếp tục giận dữ hét lên: “Đối chiến em có hiểu không? Không phải đánh lén, không phải đánh hôn mê, không phải hạ độc thù”.

Phương Minh Nguy nuốt nước bọt, khó nhọc nói: “Tiến sĩ Tạp Tu, ý ngài là để cho em một người đánh với sáu người bọn họ?”

“Không sai”.

Sau khi trầm mặc hồi lâu, Phương Minh Nguy nói: “Tiến sĩ, em là Phương Minh Nguy, không phải ngài!”

“Ta hiểu rõ”.

“Em cũng không có xu hướng tâm lý thích sự điên cuồng!”

“Cái này ta mặc kệ, em phải phục tùng ta an bài” Tiến sĩ Tạp Tu nói: “Nhớ kỹ, chỉ có thời thời khắc khắc đối mặt áp lực cường đại, mới có thể phát huy ra tiềm năng lớn nhất”.

Phương Minh Nguy cười khổ nói: “Được, tiến sĩ, em hiểu”.

Tiến sĩ Tạp Tu lời tuy không sai, loài người chỉ có khi đối mặt với áp lực, hơn nữa sau khi gắng gượng qua áp lực, mới có thể phát huy ra tiềm năng lớn nhất.

Nhưng mà định luật này đối với Phương Minh Nguy mà nói cũng không thích hợp.

Bởi vì chân chính thao túng cơ giáp là linh hồn ý thức, cái linh hồn ý thức không buồn không vui, không có bất kỳ cảm tình gì này, đã sớm phát huy ra trình độ lớn nhất của nó.

Linh hồn cùng máy tính cũng sẽ có tiềm năng sao? Phương Minh Nguy đối với cái này cũng không dám ôm bất luận hy vọng xa vời gì.

Dưới sự hảo tâm của tiến sĩ Tạp Tu, Phương Minh Nguy bị ép buông tha thủ đoạn công kích tốt nhất, không thể làm gì hơn phải đứng dậy, hướng về Lương Tuấn Vĩ cùng Ngô Tâm Nghi phát động khiêu chiến quang minh chánh đại.

Thanh âm của tiến sĩ Tạp Tu cũng không có mã hóa, cho nên hai người kia cũng nghe rành mạch đối với Phương Minh Nguy đột nhiên thay đổi chiến thuật cũng không chút nào cho là kỳ.

Hai người sóng vai mà đứng, võ trang đầy đủ, đèn điện tử trên đầu lập lờ sáng lên nhìn chằm chằm vào Phương Minh Nguy.

Thấy bộ dạng khổ đại thù sâu này, Phương Minh Nguy trong lòng không khỏi run lên, nếu như là hắn đang thao túng cơ giáp mà nói, như vậy rất có thể đã quay đầu bỏ đi rồi.

Cũng may thao túng cơ giáp là linh hồn ý thức, đừng nói giờ phút này hắn đã là một người chết không có gì cảm giác sợ hãi, coi như là một người sống dưới con mắt đã gặp qua vô số khung cảnh so với lúc này còn khủng bố gấp trăm vạn lần, thì cũng sẽ không chút nào sợ hãi.

Cơ giáp rùn thân xuống, hai chân đạp mạnh hướng về phía trước vọt mạnh đến.

Hai thanh kiếm laser giơ lên cao, năng lượng cũng đã mở ra đến một phần ba công suất.

Trình độ như vậy tuy không cách nào xuyên thấu giáp phòng hộ của cơ giáp, nhưng lại có thể trong một giây đạt tới công suất lớn nhất của kiếm laser, nếu thật sự gặp cơ hội một kích giết chết, như vậy bọn họ cũng sẽ không có bất luận lưu thủ gì.

Đồng thời, những chùm sáng năng lượng liên tiếp hướng về Phương Minh Nguy đánh tới, những chùm sáng này uy lực cũng không lớn, đánh vào người nhiều nhất chỉ lưu lại một chút ít tổn thương mà thôi, tuyệt đối không có khả năng đánh xuyên qua giáp phòng hộ. Nhưng mà thứ này cũng không phải là vô tác dụng nếu không cẩn thận bị đối phương đánh trúng cảm ứng khí của cơ giáp, như vậy Phương Minh Nguy bộ thiết bị dò xét hạm cấp năm cũng sẽ bị hỏng một nứa.

Cũng chỉ có người quen thuộc với tính năng trên người Bạch Hạc của Phương Minh Nguy, mới có thể như thế lãng phí nguồn năng lượng quý giá mà làm ra động tác có vẻ như vô dụng này.

“Ông...”

Một tiếng vang nhỏ, thuẫn bài trên cánh tay trái mở ra, tại biên giới hợp kim diễn sinh một vòng thuẫn bài năng lượng thật lớn. Thuẫn bài năng lượng như vậy dùng để ngăn cản kiếm laser tuy không được, nhưng mà dùng để ngăn cản chùm sáng năng lượng tán loạn như ruồi bọ không đầu kia, thì là phù hợp nhất.

Trong tiếng nổ, thân hình mập mạp cao sáu thước của Bạch Hạc đã tiếp cận hai người bọn họ.

Hai thanh kiếm laser đồng thời đâm ra, dưới một góc độ cực kỳ xảo diệu hướng về khoang điều khiển cùng các đốt tay chân của Bạch Hạc mà công tới.

Khoang điều khiển là vị trí quan trọng nhất của cơ giáp, môt khi bị đánh trúng, như vậy nếu người điều khiển bị mất mạng thì cơ giáp cũng thành một đống phế vật.

Cũng như vậy, vô luận là loại cơ giáp nào, nơi năng lực phòng ngự yếu kém nhất nhất định là các đốt ngón tay, nếu các đốt ngón tay nhận lấy lực công kích mạnh bị tổn hại mà nói, như vậy hắn sẽ thành một kẻ tàn phế danh xứng với thực, năng lực chính sẽ suy yếu thật lớn.

Từng đạo mệnh lệnh dọc theo truyền cảm khí truyền vào các bộ phận của cơ giáp, Phương Minh Nguy có thể rõ ràng cảm nhận được nhất cử nhất động của cơ giáp này.

Tuy không phải hắn đích thân thao túng nhưng mà tại thời khắc này, hắn lại vô duyên vô cớ sinh ra cảm giác tương liên thần kỳ.

Nhấc chân, bàn chân to lớn hướng về kiếm laser của Ngô Tâm Nghi hung hăng giẫm đi.

Nếu như nói ở trên cơ giáp còn có một bộ vị không sợ kiếm laser với toàn bộ công suất mà nói, như vậy cũng chỉ có hai cái chân trầm trọng chống đỡ cả cơ giáp khổng lồ này.

Ngô Tâm Nghi cau mày rút kiếm laser về, đang muốn tiếp tục giáp công, đột nhiên phát giác đối phương cả người cứ như vậy không hề phòng bị hướng về phía nàng đánh tới.

Dưới sự kinh hãi Ngô Tâm Nghi không kịp làm ra lựa chọn nào khác, đành phải trong nháy mắt thúc đẩy công suất lớn nhất của kiếm laser đâm tới về phía trước.

Một tiếng phập nhẹ nhàng giòn vang, kiếm laser thuận lợi đâm vào sườn trái thân hình khổng lồ của Bạch Hạc.

Vậy mà lại thành công, Ngô T âm Nghi không khỏi trong nháy mắt ngẩn cả người ra.

“Cẩn thận”.

Tiếng rống giận dữ thông qua truyền cảm khí truyền vào trong tai, Ngô Tâm Nghi trong lòng buồn bực, phải cẩn thận cái gì?

Trước mắt đột nhiên nứt ra rồi một vết rách ánh sáng sáng ngời từ trong vết nứt chiếu xạ ra.

Đây là cái gì...

Nàng trong đầu vừa mới nổi lên ý nghĩ này, thân thể cũng đã hóa thành một đạo bạch quang biến mất.

Một kiếm đổi một kiếm.

Trong khi Ngô Tâm Nghi một kiếm kia đâm xuyên qua sườn trái của Bạch Hạc, kiếm laser ở tay phải hắn đồng thời đâm xuyên qua khoang điều khiển của Ngô Tâm Nghi.

“Đùng...”

Cứng rắn đỡ một kiếm sau lưng của Lương Tuấn Vĩ, thuẫn bài trên cánh tay trái của Bạch Hạc vòng một vòng, rụt trở về. Đồng thời lật nghiêng một cái, trên mặt đất lăn hai vòng kéo dãn khoảng cách cùng Lương Tuấn Vĩ ra xa.

“Hắc hắc... Lương Tuấn Vĩ, chỉ còn một mình ngươi” Phương Minh Nguy mừng rỡ xem biểu hiện của linh hồn ý thức, không thể tưởng được khi chân chính giao chiến, sau khi nhận được mệnh lệnh phải toàn lực ứng phó của mình hắn lại trở nên hung ác quả cảm như thế.

Lương Tuấn Vĩ cười cay đắng, sáu người, trong ngắn ngủn nửa giờ, lại chỉ còn lại có một mình hắn.

“Con mẹ nó, đây là một người mới vừa học tập cơ giáp không đến một tháng sao? Cái này còn không cần phải không muốn cho chúng ta sống sót chứ?”

Trong lòng tràn đầy bi phẩn, Lương Tuấn Vĩ không thể quay đầu hướng về Phương Minh Nguy phát động đợt công kích cuối cùng...

Sau mười phút, xem lại chỉ còn lại không đến một phần ba tổng năng lượng, Phương Minh Nguy thở dài một tiếng, đánh lén vẫn tiết kiệm hơn một chút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play