Đầu tiên là Ái Đức Hoa, sau đó tiếng vỗ tay dần dần vang dội, so với vừa rồi Ái Đức Hoa diễn tấu cũng không chút thua kém.
Phương Minh Nguy mỉm cười hơi chút khom người hướng về phía bốn phía, nhưng mà khi ánh mắt của hắn ngóng nhìn đến trên khuôn mặt anh tuấn của Mã Khố Tư, thì lại trông thấy trong mắt của đối phương mang theo một ít cảm giác lạnh như băng.
Ta đắc tội với hắn sao?
Trong đáy lòng nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ này, Phương Minh Nguy chậm rãi thu hồi ánh mắt, một cỗ hào khí không hiểu từ trong nội tâm bay lên, đã muốn cùng ta là địch, vậy đến đây đi.
“Người trẻ tuổi, rất giỏi” Ái Đức Hoa tự đáy lòng nói: “Riêng lấy một loại nhịp điệu có thể kiến tạo ra hào khí như vậy, coi như là Thiên Dực tộc nhân chân chính bất quá cũng như thế”.
“Đa tạ ngài khích lệ, Ái Đức Hoa tiên sinh”.
“Tạp Lí Mỗ tinh cầu ta tới không nhiều lắm, vị tiên sinh này là”
“Bi nhân Phương Minh Nguy, xin Ái Đức Hoa tiên sinh chỉ điểm nhiều hơn”.
Ái Đức Hoa mặt tươi cười, xem ra người trẻ tuổi trước mặt này không kiểu không nóng, trong lòng hảo cảm đại sinh, nói: “Phương tiên sinh, cậu có thiên phú hơn người cùng một tâm hồn nhạy cảm có thể cảm nhậnc thiên nhiên rộng lớn, mặc dù ở trên tổ hợp kỹ xảo còn kém một chút, nhưng mà nếu cố gắng học tập, kiên trì bền bỉ, sau này thành tựu nhất định sẽ vượt qua ta”.
Mọi người không hẹn mà cùng hít vào một hơi khí lạnh, với thân phận của Ái Đức Hoa mà nói ra những lời như vậy, Phương Minh Nguy lập tức chính là giá trị con người tăng gấp trăm lần, từ nay về sau tại giới âm nhạc có địa vị hết sức quan trọng.
“Vang, đa tạ ngài chỉ điểm” Phương Minh Nguy cung kính nói.
Ái Đức Hoa gật đầu, hỏi: “Lão sư cậu là ai? Có thể dạy bảo ra học sinh như vậy, nhất định là vị đại sư có phẩm chất âm nhạc cực cao”.
Phương Minh Nguy cười khổ một tiếng, lão sư của mình là ai? Linh hồn kia tuy có tư cách làm lão sư mình, bất quá nếu như nói ra ngoài, đó chính là tự tìm đường chết.
“Ái Đức Hoa lão sư, tôi không có lão sư chuyên môn”.
“A, vậy kỹ xảo diễn tấu của cậu ??”
“Tôi ở trong cực phẩm âm nhạc hai năm, đối với một số khúc rất có hứng thú, cho nên học được một vài thứ’.
“Cực phẩm âm nhạc?” Ái Đức Hoa khẽ giật mình, mờ mịt hướng về phía bốn phía nhìn lại, có thể bồi dưỡng được thiên tài âm nhạc như vậy, chắc chắn sẽ không là một nơi không có tiếng tăm gì chứ. Nhưng với trình độ quen thuộc của Ái Đức Hoa đối với giới âm nhạc hiện nay, lại cho tới hiện tại cũng không có nghe nói qua cái chỗ cực phẩm âm nhạc này, chẳng phải là kỳ quái sao. Đại Vệ giật mình, tại sao lại là cực phẩm đó.
Hắn cùng với Cáp Lý Sâm và Lý Minh nhìn nhau, ba người ánh mắt đều là có chút cổ quái.
“Phương tiên sinh, cậu nói cực phẩm âm nhạc có phải là một trò chơi?” Đại Vệ thử hỏi.
“Đúng vậy, ở trong Tạp Lí Mỗ rất có danh tiếng, ở bên trong có thể học tập rất nhiều phương diện tri thức âm nhạc”.
“Trò chơi?” Ái Đức Hoa lúc này đây thật sự ngây ngẩn cả người, thì ra người trẻ tuổi này lại thật không có tiếp nhận qua bất luận hệ thống học tập gì, cũng chỉ bằng vào một trò chơi đã tự học đến dạng tình trạng này.
Đôi mắt hắn lập tức tỏa ra hào quang trước đó chưa từng có, thiên tài như vậy, tại sao lại có thể đơn giản mai một.
Không chỉ là hắn, trong sảnh mọi người lại lần nữa phát ra thanh âm than thở kinh sợ, đối với người nam trẻ tuổi này, càng xem không thấu.
“Phương tiên sinh, cậu có hứng thú gia nhập học viện âm nhạc của tôi không?” Ái Đức Hoa nóng bỏng hỏi.
Thi Nại Đức trong mắt chớp động lên hào quang khiếp sợ cùng vui sướng, hắn tiến lên nhẹ nhàng đụng Phương Minh Nguy một cái rồi nói: “Ái Đức Hoa tiên sinh là âm nhạc gia vĩ đại nhất hiện nay, nếu như có thể được ngài chỉ dẫn, huynh đệ của tôi chỉ sợ cao hứng đến phát điên mất”.
Phương Minh Nguy thoáng khẽ giật mình, tuy hắn đối với âm nhạc thật sự không có hứng thú gì, nhưng mà cũng biết Ái Đức Hoa địa vị ở trong liên minh địa cầu, có một lão sư như vậy xác thực là chuyện tất cả mọi người tha thiết ước mơ. Nghĩ đến đây, hắn cũng không hề phản đối, dù sao chỉ cần trong đầu mình có linh hồn Thiên Dực tộc nhân kia ở đó, như vậy ứng phó cũng không thành vấn đề.
Sau khi được Phương Minh Nguy hứa hẹn, Ái Đức Hoa có vẻ phi thường hưng phấn, lần này trong hành trình Tạp Lí Mỗ, thật sự là thu hoạch rất lớn!
Chẳng những chiếm được một nhạc khí điện tử siêu cấp, lại còn thu được một học sinh tuyệt đại thiên phú, đối với Ái Đức Hoa đem tinh lực cả đời toàn bộ vùi đầu vào phương diện âm nhạc mà nói, không còn có lễ vật gì tốt hơn so với cái này.
Mọi người tại đây đều hướng về phía Ái Đức Hoa biểu đạt ý chúc mừng, duy chỉ có Mã Khố Tư sắc mặt lại thay đổi, lại xen lẫn một tia oán độc.
Hắn giơ chén rượu đi tới trước mặt Phương Minh Nguy, trên mặt đã là một nụ cười chân thành: “Chúc mừng Phương tiên sinh”.
Phương Minh Nguy cũng dùng nụ cười ưu nhã như vậy nói: “Tất cả cái này cũng phải cảm ơn Mã Khố Tư tiên sinh”.
“Cám ơn ta?” Mã Khố Tư kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, nếu như mới vừa rồi không có người đề cử, tôi cũng chưa chắc đã có thể biểu diễn tại chỗ này, tất nhiên cũng không có khả năng được Ái Đức Hoa lão sư nhìn trúng”.
Mã Khố Tư sắc mặt bỗng nhiên tái đi, hắn miễn cưỡng khẽ động khóe miệng, nói: “Phương tiên sinh, tháng sau nhất định sẽ tham gia hai viện đấu đối kháng sao?”
“Đúng vậy”.
“Tốt, đến lúc đó tôi sẽ đích thân lĩnh giáo, chỉ mong cậu không để cho tôi thất vọng mới được!”
“Đương nhiên, chỉ cần cậu nguyện ý, tôi cũng không ngại hơi hoạt động tay chân một chút”.
Mã Khố Tư lại lần nữa đưa chén rượu lên, sau đó xoay người rời đi.
Hai người bọn họ thanh âm nói chuyện rất nhẹ, lại vẻ mặt tươi cười, cho nên ngoại trừ mấy người bên cạnh ra, lại không có người nào phát giác được bọn họ trong lúc đó đã giương cung bạt kiếm.
Lui về phía sau một bước, Phương Minh Nguy lôi kéo Thi Nại Đức hỏi: “Cái Mã Khố Tư kia rốt cuộc là người nào, vì sao một mực nhằm vào tôi?”
Thi Nại Đức ha ha cười, nói: “Cậu ở trong hai phương điện đua xe cùng âm nhạc đều thắng tiểu tử này, hắn đương nhiên sẽ cừu thị cậu”.
“Chỉ vì cái này?”
Thi Nại Đức nhún vai, nói: “Đương nhiên không phải, chủ yếu nhất là Khải Lý gia đối với biểu hiện của cậu thể hiện ra sự hảo cảm”.
“Thế thì sao?”
“Đối với một người muốn kiếm chác gia nghiệp khổng lồ của Khải Lý gia người mà nói, bất luận cái gì có thể uy hiếp đến mục tiêu này, đều là kẻ địch” Thi Nại Đức thản nhiên nói.
Đây là cái gì vậy trời!
Phương Minh Nguy cau mày, bị những lời này làm cho triệt để hồ đồ.
Thi Nại Đức chỉ chỉ Khắc Lỵ Tư duyên dáng yêu kiều đứng ở bên người Cáp Lý Sâm trong đại sảnh, nói khẽ: “Mã Khố Tư muốn theo đuổi nàng”.
Phương Minh Nguy bừng tỉnh đại ngộ nói: “Cậu không cần phải nói cho tôi biết, tiểu tử kia xem tôi là tình địch đó chứ”.
“Xem ra là như vậy”.
“Hoang đường, tôi thật sự so với Đậu Nga còn oan uổng hơn!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT